Ta Và Hoàng Thượng....cùng Phe

Chương 44: Chân Tướng


Bạn đang đọc Ta Và Hoàng Thượng….cùng Phe: Chương 44: Chân Tướng


Dịch: Vãn Phong
***
Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người trong điện đều ngẩn ngơ, ngạc nhiên mà nhìn quý phi nương nương đang ngồi giữa điện, có vẻ như không theo kịp những lời kia. Duy chỉ có Dịch Dương ngồi ở vị trí chủ tọa là ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi lập tức khôi phục sự trấn tĩnh.
“À? Chuyện này là sao?” Anh ung dung hỏi.
Thần sắc của Hoắc Tử Nhiêu vẫn rất bình tĩnh. “Đương nhiên những chuyện này không phải do thần thiếp làm, mà là thủ đoạn của Tạ chiêu nghi.”
“Quý phi nương nương đừng ngậm máu phun người!” Tiết tiệp dư nóng lòng bênh vực Tạ chiêu nghi, nghe thế thì lập tức giành phản bác trước.
“Ngậm máu phun người là bản cung hay là Tiết tiệp dư và tỷ tỷ tốt của ngươi?” Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh. “Các ngươi tưởng rằng mình đã làm một cách hết sức hoàn hảo, kín kẽ, không ai có thể phát hiện ra sao?”

Thương Lâm nghe tới đây, cuối cùng không nhịn được nữa. “Hoắc quý phi nói nhiều như thế làm bổn cung hồ đồ luôn rồi. Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, đừng có úp úp mở mở như vậy.”
“Dạ.” Hoắc Tử Nhiêu khẽ nhún người trước Thương Lâm, vẻ mặt kính cẩn. “Thật ra những lời thần thiếp vừa nói cũng rất đơn giản, chỉ cần nương nương và bệ hạ nhìn thấy một người thì đương nhiên sẽ hiểu ra ngay.”
Thương Lâm nghĩ một lát, cảm thấy cũng không còn lựa chọn nào khác nên đồng ý, nói. “Vậy thì tuyên lên đi.”
Sau khi mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương được truyền xuống, một tiểu cung nữ được thái giám dẫn lên trên điện, run rẩy hành lễ với hoàng đế, hoàng hậu và các vị phi tần.
“Đây là?” Thương Lâm nghi hoặc hỏi.
“Đây là Bình Nhi – cung nữ chăm sóc hoa cỏ trong Hạnh Viên, trước kia cũng có quen biết với Uyển tiệp dư và Thẩm Hương.” Hoắc Tử Nhiêu nói.
Thương Lâm để ý thấy sau khi Hoắc Tử Nhiêu công bố thân phận của cung nữ kia thì người của Tạ chiêu nghi khẽ run lên, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng hơn.
Hoắc Tử Nhiêu nói tiếp. “Vào tối hôm qua, nàng ta lẻn vào tẩm cung của thần thiếp, nói với thần thiếp một chuyện không thể ngờ được.”
Nói tới đây, Hoắc Tử Nhiêu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu sang nhìn Bình Nhi, nhẹ nhàng nói. “Hôm qua ngươi nói với ta thế nào thì bây giờ cứ nói thế ấy với bệ hạ và nương nương.”
“Dạ…” Bình Nhi dập đầu một cái, run rẩy nói. “Bẩm bệ hạ, nương nương, nô tì vốn là cung nữ trong Hạnh Viên, từ khi vào cung tới nay vẫn làm việc trong Hạnh Viên, đến giờ đã được bốn năm. Khi Uyển tiệp dư và Thẩm Hương cô nương còn làm việc tại Hạnh Viên, nô tì từng trò chuyện với bọn họ, tuy không thể coi là thân thiết nhưng trong lòng nô tì vẫn nhớ đến họ. Uyển tiệp dư được thánh sủng, trở thành nương nương, nô tì thật lòng vui mừng thay cho nàng ấy. Nhưng ngày vui chóng qua, không ngờ Uyển tiệp dư đã không còn nữa… Nô tì rất đau lòng, cho nên đêm hôm ấy, nhân ngày sinh nhật của Uyển tiệp dư, nô tì đã vào Hạnh Viên, muốn đến chỗ gốc cây hạnh mà nàng ấy thích nhất để đốt chút tiền vàng, không ngờ nhìn thấy Thẩm Hương cũng có ở đó…”
“Sinh nhật của Uyển tiệp dư?” Thương Lâm ngẩn ra. Cô không hề biết sinh nhật của Tô Cẩm là vào ngày nào cho nên nghe đến đây mới ngạc nhiên.
Cô vốn lấy làm lạ là tại sao thi thể của Thẩm Hương lại được tìm thấy trong Hạnh Viên. Bây giờ xem ra mục đích của nàng ta cũng giống như Bình Nhi, muốn đến đó để bái tế Tô Cẩm.
“Không chỉ có Thẩm Hương, nô tì còn nhìn thấy một người, là một thái giám có vóc người rất cao to. Hắn…” Bình Nhi bịt miệng lại, nước mắt lập tức chảy xuống, vẻ mặt hết sức sợ hãi.
Thương Lâm đợi một lát, nhưng nàng ta vẫn chỉ khóc mà không nói tiếp nên hơi mất kiên nhẫn, truy hỏi nàng ta. “Hắn làm sao?”

Bình Nhi bị cô làm giật mình, lập tức trả lời. “Hắn bịt miệng của Thẩm Hương, kéo cô ấy ra ngoài rừng.” Bình Nhi vừa nói vừa khóc. “Thẩm Hương cứ giãy giụa nhưng hoàn toàn không chống lại được sức lực của tên thái giám kia, cuối cùng thì ngất đi…”
Thương Lâm khẽ chau mày, tay phải bất giác nắm chặt lại. Những lời Bình Nhi nói giống như đang vẽ lại một bức tranh, cô gần như có thể tưởng tượng ra tình cảnh ấy. Một cô gái yếu đuối bất lực bị một người đàn ông không rõ mặt mũi khống chế trong tay, giống như là cá nằm trên thớt, mặc cho người đó chém giết.
Cô cảm thấy đầu hơi đau.
Dịch Dương phát hiện thấy cô không ổn lắm nên lặng lẽ nắm lấy tay cô. Tay của anh ấm áp và vững vàng, khẽ bóp nhẹ tay cô, giống như đang an ủi.
Anh quay sang nhìn Bình Nhi, hỏi thay cho Thương Lâm. “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, người kia kéo Thẩm Hương tới bên cạnh cái giếng ở ngoải rừng, sau đó… ném cô ấy xuống dưới!” Nàng ta ngừng một chút. “Sau đó hắn lại đứng bên cạnh cái giếng một lát, có lẽ là để xác nhận tình hình dưới giếng, chắc chắn là đã xong việc nên lập tức rời khỏi đó.”
Nói xong những lời này, Bình Nhi như mất hết toàn bộ sức lực. Nàng ta vốn đang quỳ dưới đất, nay trở thành ngồi bệt xuống. Trên trán nàng ta không ngừng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng tái, đôi môi không còn chút tươi tắn.
Nỗi sợ hãi kinh hoàng ấy, không ai có thể hoài nghi nàng ta đang giả vờ.
Nhưng Thương Lâm không thể không tiếp tục chất vấn. “Lúc xảy ra những chuyện đó, ngươi đang ở đâu?”
“Lúc ấy nô tì nấp sau một bụi cây, sợ tới nỗi cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích một bước.” Bình Nhi hít sâu một hơi, nói tiếp. “Nô tì rất sợ hãi. Người đó đã dám giết Thẩm Hương thì đương nhiên cũng dám giết cả nô tì. Nếu bị hắn phát hiện nô tì ở gần đó, nhất định sẽ giết nô tì diệt khẩu.”

“Cho nên hắn không phát hiện ra ngươi?” Tạ chiêu nghi lạnh lùng hỏi.
“Dạ không…” Bình Nhi nói. “Lúc nô tì đến gần đó thì hắn đang giằng co với Thẩm Hương nên không chú ý đến xung quanh. Sau đó nô tì vẫn luôn nấp rất kỹ, không phát ra bất cứ động tĩnh nào nên hắn không phát hiện ra.”
Tạ chiêu nghi cười lạnh một tiếng. “Hắn giết người như vậy, phải chăng là quá bất cẩn.”
Hoắc Tử Nhiêu cười khẽ. “Sao bây giờ chiêu nghi muội muội lại quản nhiều như vậy, để cho con nô tì này nói xong đã được không? Lẽ nào muội muội không tò mò nó có nhận được mặt của tên thái giám ấy hay không?”
Tạ chiêu nghi khẽ cắn môi, nở một nụ cười miễn cưỡng. “Được, vậy ngươi nói đi, người đó là ai?”
Dưới ánh nhìn đầy áp lực của Tạ chiêu nghi, Bình Nhi không ngừng thở phập phồng, sau đó từ từ đưa mắt nhìn ra sau nàng ta. Tay phải giơ lên, ngón tay thon dài chỉ về một hướng, Bình Nhi khó nhọc nói. “Người đó, chính là hắn.”
Người mà nàng ta chỉ chính là thái giám Hà Điền trong cung của Tạ chiêu nghi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.