Đọc truyện Tà Túy – Chương 7: Quyển 1 – Đồ Ăn Ngoài
Edit by An Nhiên
Từ Giang ăn xong nhớ tới chuyện lần trước Trì Diên nói trong điện thoại với hắn: “Trì Diên, mợ cậu vẫn muốn giới thiệu cháu gái bà ấy cho cậu à?”
“Ừ,” Trì Diên gật gật đầu, “Hơn nữa lần này chú tớ cũng đã đồng ý để tớ quay về gặp, từ chối không tiện.” Dù sao tính ra cậu cũng chỉ còn người chú này là người thân, gần đây cũng may công việc bận rộn viện cớ không xin nghỉ được từ chối, thời điểm đầu năm mới chú nhất định sẽ gọi cậu trở về tảo mộ thắp hương cho ông bà ngoại, đến lúc đó lại nhắc tới sẽ không tiện đùn đẩy.
Chú và mợ cậu quen nhau khi đang công tác, so với chú, điều kiện nhà mợ tương đối bình thường.
Trì Diên có nhà có tiền gửi ngân hàng, còn có cổ phiếu trong công ty chú, năng lực diện mạo cũng không kém, mợ cậu vẫn cố ý tác hợp cậu với cháu gái mình, chú Trì Diên mới đầu có chút chướng mắt điều kiện cô cháu gái kia, cảm thấy không xứng với Trì Diên, vẫn không tỏ thái độ gì, về sau thấy Trì Diên chậm chạp không quen bằng hữu, cũng không có dấu hiệu gì liên quan, cảm thấy mình với tư cách trưởng bối duy nhất nên thay cậu để tâm, lại liên tục bị vợ kích động, lúc này mới thoáng ra mặt kêu Trì Diên trở về gặp một lần, xem có hợp duyên hay không, không hợp thì lại tính cái khác.
Từ Giang nói: “Cậu quay về đi gặp cũng không sao, chúng ta cũng lớn đầu rồi, không còn nhỏ gì nữa, nên suy nghĩ một chút, chỉ có điều cậu cũng không thể nghe cậu mợ an bài a, bây giờ còn là nhìn thử xem có hợp ý hay không, sang năm sẽ là đi khắp nơi xem mặt, qua hai năm nữa liền biến thành “Mợ thấy đừng kén chọn nữa, Lâm muội của con rất tốt, tìm ngày đi đăng kí kết hôn đi”, cậu nói xem có toi đời không?”
Trì Diên không nói gì, chợt nghe Từ Giang tiếp tục nói: “Nhưng mà tớ cũng biết không trách cậu được, chỗ cậu làm ba năm không thấy nổi một sinh vật khác phái.
Thế này đi, tớ giới thiệu cho cậu hai tiểu học muội làm quen một chút.
Hôm trước có một bé lớp dưới nhìn thấy ảnh chụp chung hồi cấp ba của chúng ta liền khen cậu đẹp trai, tớ nói giỡn bảo để tớ giới thiệu cho, bé đó cũng không nói không đồng ý.”
Trì Diên thầm nghĩ dương khí nam giới mới đủ để trấn quỷ a, năm đó chọn Đại học chọn khoa, cậu đều cố ý chọn đại học Lý Công khoa hòa thượng nổi danh tỉ lệ nam nữ tám chọi một, sau khi tốt nghiệp công việc đương nhiên cũng là nam nhiều nữ ít.
Từ Giang thì khác, tiến sĩ Từ học khoa xã hội học, khoa hắn tuyển nữ vào đều ba chọn một, Từ Giang nói dù hắn có hủy dung cũng vẫn có thể *nằm thắng.
(nằm thắng: không làm gì cũng có thể thắng)
Trì Diên hơn hai mươi năm luôn sống trong nơm nớp lo sợ, thời thời khắc khắc luôn cảm thấy ăn bữa nay lo bữa mai, ngay cả mạng sống của mình cũng là cả một vấn đề, càng chưa từng cân nhắc đến chuyện lấy vợ sinh con, tuy cũng từng gặp nữ hài tử thoáng lộ vẻ hảo cảm với cậu, nhưng chung quy cậu dù chỉ ở cạnh người ta thôi cũng tự nhiên sẽ liên lụy đến người ta, cuối cùng đều âm thầm xa cách họ.
Hơn nửa đời cậu đã chia ra phân nửa tinh lực tiếp xúc với những thứ không phải người, đối với chuyện giao du kết bạn và chuyện tình cảm đều không có kinh nghiệm gì, bây giờ nghe Từ Giang nói như vậy, lại cảm thấy hắn nói rất có lý.
Chú cũng là lo lắng mình cô đơn, nếu tự mình có thể tìm được người mình thích, chắc chắn sẽ không ép buộc mình trở về kết thân.
Đã có tro cốt Diệp tam công tử che chở, tính mạng của mình tạm thời không đáng ngại, nếu vậy có phải mình cũng nên tính toán đến chuyện sống cuộc sống của người bình thường hay không?
Cậu cẩn thận cân nhắc một chút, gật đầu với Từ Giang.
Từ Giang thấy Trì Diên vậy mà lại bằng lòng để mình giới thiệu bằng hữu cho cậu, lập tức có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh như *cây vạn tuế ra hoa, trong lòng tự nhủ lão Trì này cậu thông suốt từ lúc nào vậy hả.
Hắn làm việc cũng rất nhanh, thứ tư đã gọi điện thoại cho Trì Diên nói đã đặt xong bữa trưa hôm Chủ nhật, hắn sẽ lấy danh nghĩa tìm bằng hữu đi cùng, mời học muội đi ăn rồi dẫn hai học muội tới đây, giới thiệu cho mọi người quen nhau.
(thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
cây vạn tuế ra hoa: chuyện rất hiếm gặp)
Thứ bảy Trì Diên không có việc gì, nghĩ đến trưa Chủ nhật không cần nấu cơm cũng lười đi ra ngoài mua thức ăn, bữa trưa liền ăn mì gói đơn giản, theo thường lệ dành một bát nhỏ cho bài vị Diệp Nghênh Chi.
Bởi vậy buổi chiều cậu đói bụng sớm, gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài ở cửa tiệm gần nhà hay ăn.
Năm giờ cậu gọi điện thoại, lúc đồ ăn được đưa tới là bảy giờ, ngoài cửa sổ màu cam bao phủ chân trời phía xa, sắc trời đã biến trầm trở nên tối.
Trì Diên vốn đang dọn dẹp nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa đoán là đồ ăn đã đến, vội vàng chạy đi mở cửa.
Cậu mở cửa ra một khe nhỏ, vừa đủ để nhân viên đưa đồ vào, Trì Diên nhận lấy nói cám ơn, đối phương gật đầu một cái rồi đi.
Trì Diên mơ hồ thấy đối phương mặc quần áo màu đen gần giống loại áo phao dáng dài, đem mình bao lại rất kín.
Sau khi cầm đồ ăn trở về phòng khách, đặt lên bàn ăn bỏ túi nilon bên ngoài ra, Trì Diên mới phát giác không đúng, cậu thường mua đồ ở tiệm kia, biết tiệm kia đóng gói không phải như thế này, thậm chí bất kỳ cửa tiệm nào cũng sẽ không đóng gói đồ ăn như vậy—— dùng giấy lụa hoa màu trắng chất lượng kém dán ở phía trên khiến cho món ăn giống đồ tế hoặc là đồ cúng hơn.
Ngực Trì Diên có chút phát lạnh, quay đầu lại liếc nhìn bài vị Diệp Nghênh Chi, lạy mấy cái, cũng không còn tâm tình khẩu vị ăn cơm.
Cậu không mở giấy hoa bọc cơm hộp ra mà bỏ lại nó vào trong túi nilon mang ra ngoài cửa, lấy di động ra định gọi cho chủ quán hỏi xem là chỗ nào gây ra sơ suất—— đối với cậu mà nói, việc làm này thay vì nói là đòi quyền lợi, nói đúng hơn là để tìm sự an lòng.
Lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện không có tín hiệu, gần đây trạm phát sóng khu vực này luôn xảy ra vấn đề, thỉnh thoảng lại mất tín hiệu tạm thời, nhưng lúc này không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài càng làm tăng cảm giác sốt ruột bất an trong lòng Trì Diên.
Sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, tầm nhìn trong phòng trở nên lờ mờ.
Trì Diên đi tới cửa ấn mở đèn phòng khách, nhưng ánh đèn trắng rồi lại không mang đến chút ấm áp nào.
Lúc này ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Tim Trì Diên đột nhiên đập chậm một nhịp.
Cậu cau mày, mở cửa gỗ bên trong, từ mắt mèo trên cửa chống trộm nhìn ra ngoài —— thế nhưng không thấy ai.
Trong tầm mắt là một mảnh xanh trắng, mơ hồ mang theo tơ máu màu đỏ.
Cậu mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nhìn thẳng mười giây đồng hồ, sau đó mới mãnh liệt phản ứng được đó là cái gì —— thứ kia cũng đang nhìn vào trong.
Trì Diên sợ đến mức lui mạnh về sau hai bước lớn, suýt chút nữa té ngã.
Sau đó cậu nhanh chóng đem cửa gỗ bên trong đóng lại thật chặt, khóa kín hai tầng cửa nhiều lần, rất nhanh rời khỏi huyền quan chạy về phòng khách, sắc mặt trắng xanh, môi cũng vô thức run rẩy.
Tiếng đập cửa vẫn như cũ vang lên theo nhịp, giống như không biết mệt, nghe vào tai Trì Diên lại giống như tiếng bùa đòi mạng.
Cậu chạy thẳng đến trước bàn thờ mới thoáng ổn định tâm trạng, sờ lên bình sứ trước ngực, nhìn chằm chằm vào bài vị viết “Diệp thị Nghênh Chi chi linh” ngẩn người, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng gõ cửa bên ngoài mạnh lên, giống như muốn đập nát cửa.
Kỳ quái chính là tiếng động lớn như vậy, thế nhưng hàng xóm lại không hề có kháng nghị hay phản ứng nào.
Trì Diên mặt trắng bệch lấy điện thoại di động ra, vẫn không có tín hiệu, tín hiệu điện thoại và tín hiệu vô tuyến đều không có.
Cậu nghe tiếng đập cửa, nuốt nước bọt một cái, lập tức nâng bài vị Diệp Nghênh Chi ôm vào trong ngực, chui vào trong phòng ngủ, đem cửa phòng ngủ cũng khóa lại thật chặt, lại dời tủ đầu giường qua chặn cửa, đồng thời không quên lấy ra linh ngọc từ trong ngăn kéo ở tủ đầu giường đã bị bản thân lạnh nhạt rất lâu nắm trong tay.
Cậu cũng không dám mở cửa sổ, chỉ có thể run rẩy kéo chăn che phủ chính mình, tay trái nắm linh ngọc, ôm bài vị Diệp Nghênh Chi vào trong ngực, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, chú ý nghe tiếng động ngoài cửa.
“Két…” một tiếng, là tiếng cửa bên ngoài mở.
Trì Diên mơ hồ nghĩ, rõ ràng cậu đã khóa cửa rồi.
Không có tiếng bước chân, nhưng Trì Diên cảm thấy thứ kia hình như lưỡng lự một chút, lập tức di chuyển hướng về phía phòng ngủ bên này.
Cậu triệt để sợ đến choáng váng, da gà từng tầng nổi lên, cả người run rẩy.
Mặc dù khi còn nhỏ từng có quỷ quái cố gắng mưu hại cậu đẩy cậu xuống lầu, nhưng cảm nhận được rõ ràng sự gần kề của thứ đó và nỗi sợ hãi khi có thể đoán trước được như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Cậu thoáng nhớ tới truyền thuyết dân gian vẫn hay đồn đại mà bà ngoại từng kể cho cậu nghe—— không nên mở cửa cho người lạ, không nên tùy tiện mời người lạ về nhà, những thứ kia chỉ cần lúc nó gõ cửa bạn mở cửa cho nó một lần, lần gõ cửa tiếp theo không cần bạn mở nó cũng có thể vào được.
Cho nên cậu mới có thể vô thức chui vào trong phòng ngủ, chặn cửa phòng lại.
Hy vọng thứ kia có thể bị ngăn lại vì hai tầng không gian, hai cánh cửa.
Tiếng đập cửa đều đều vang lên ngoài phòng ngủ, gần đến mức giống như ghé vào lỗ tai cậu.
Trì Diên ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, trực tiếp dùng chăn trùm kín mình, tựa hồ như vậy có thể đem mình hoàn toàn giấu đi, giả bộ như không tồn tại.
Cậu ôm bài vị Diệp Nghênh Chi vào trong ngực, toàn thân phát run, nước mắt đã không tự chủ được chảy đầy mặt.
Trong miệng càng không ngừng vô thức lẩm bẩm: “Tam công tử, Diệp tiên sinh, Diệp Nghênh Chi, Nghênh Chi… cứu tôi, cầu xin ngài… Nghênh Chi, cứu tôi với… Nghênh Chi, Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi… xin ngài…”
Một câu lẩm bẩm cuối cùng, nghẹn ngào trong cổ họng đã không thể che giấu.
Mỗi lần xem phim kinh dị, thấy nhân vật chính khi có nguy hiểm đến gần liền chui vào trong chăn cố gắng trốn thật là ngu ngốc, đến khi chuyện xảy ra với mình, mới phát hiện đây chính là phản ứng bản năng nhất.
Trì Diên run rẩy ôm bài vị, giống như ôm lấy cứu chuộc duy nhất; ở nơi cậu không nhìn thấy, một bóng đen lấy tư thế đồng dạng ôm cậu, đem cậu dán vào trong ngực, cằm gối lên trên vai cậu, hình như có chút vui vẻ.
Sau đó chậm rãi nghiêng đầu, thương tiếc khôn cùng liếm đi vệt nước mắt trên mặt cậu bởi vì hoảng sợ quá độ mà chảy ra.
Ngoài cửa phòng ngủ, tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, thế nhưng bóng đen lại chỉ lo dùng môi lưỡi của mình vì người trong ngực lau đi nước mắt trên mặt, còn đối với tiếng động phiền lòng kia bất vi sở động.
(bất vi sở động: không có hành động gì)
.