Tà Túy - Đại Viên Tử

Chương 72: Nhà Hát Bloody Twilight


Đọc truyện Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 72: Nhà Hát Bloody Twilight

“Bệ hạ Lawrence say mê âm nhạc, nhiều nhạc sĩ sau khi qua đời được ngài đặc biệt mời xuống địa ngục làm khách, cung cấp cho họ những món ngon hiếm có và tổ chức nhiều buổi biểu diễn cho họ. Ví dụ như nhà soạn nhạc nổi tiếng Schubert chỉ sống đến 31 tuổi, sau khi qua đời được bệ hạ mời đến cung điện của ngài, ở lại nơi đó 50 năm và tạo ra vô số bản nhạc tuyệt vời. Vì vậy khi đi vào địa ngục và đến Oyavis, rất có thể bạn sẽ được nghe những kiệt tác âm nhạc do những bậc thầy nghệ thuật để lại cho địa ngục mà bạn chưa bao giờ được nghe thấy khi ở nhân gian. Vì sao tôi lại nhắc đến Schubert? Bởi vì theo một vài tin tức nho nhỏ, bản nhạc mở đầu hôm nay của bệ hạ là hai bản Schubert ngẫu hứng sáng tác khi ở địa ngục, và bệ hạ yêu chúng tha thiết.”

“Nơi này còn có một giai thoại ít ai biết đến, có thể chứng minh sự si mê của bệ hạ đối với âm nhạc. Như chúng ta đã biết, trước khi quy tắc chung của địa ngục chính thức được hình thành, ba vị cai trị địa ngục vẫn luôn trong trạng thái thù địch, đề phòng thăm dò nhau. Có một lần bởi vì thiên đường gây loạn, bệ hạ Lawrence cùng bệ hạ Tesur đến địa ngục phía đông thăm bệ hạ Emmer, hy vọng có thể thương nghị một hiệp định đình chiến tạm thời, trong cung điện của bệ hạ Emmer, bệ hạ Lawrence vốn đang chờ ở phòng khách chợt nghe thấy một tiếng đàn cực kỳ rung động lòng người, ngài kìm không được đi theo hướng âm thanh phát ra, cuối cùng đi tới trước hai cánh cửa lớn màu trắng đang đóng kín, tiếng đàn được truyền ra từ bên trong, bệ hạ Lawrence không dám quấy rầy người đánh đàn bên trong, cứ như vậy đứng ngoài cửa nghe, đợi đến khi tiếng đàn kết thúc mới hỏi người hầu người đánh đàn bên trong là ai, kết quả câu trả lời chính là bệ hạ Emmer.”

“Bệ hạ Tesur nghe nói bệ hạ Emmer để mặc bọn họ ở phòng khách, bản thân lại đang ung dung đánh đàn thì lập tức nổi giận. Bệ hạ Lawrence biết tính tình ngài Tesur nên trở lại phòng khách khuyên giải, nói: “Ta như nghe thấy sự sụp đổ của thiên đường và sự hủy diệt của địa ngục từ tiếng đàn của Emmer; ta nghe thấy vô số thế giới lần lượt tan biến, lại vô số thế giới được sinh ra từ sự hủy diệt. Dù chưa gặp, qua tiếng đàn ta có thể đánh giá hắn tuyệt đối không phải một con quỷ dễ đối phó, hiện tại thiên đường đang nhòm ngó, ta nghĩ chúng ta nên tạm gác lại mâu thuẫn và liên hợp lại.” Cứ như vậy, sau đó ba bên thương lượng và đạt được thỏa thuận về quy tắc chung, tạo thành cục diện hôm nay”.

“Mà một trăm năm sau, quả nhiên chiến tranh lần thứ ba giữa thiên đường và địa ngục mau chóng bạo phát. Vì địa ngục đã hình thành cục diện ổn định nên thiên đường không đạt được lợi ích gì, rất nhanh trắng tay trở về. Vì vậy cho đến ngày nay, người ta vẫn lưu truyền rằng chính tiếng đàn của Hoàng thượng đã thúc đẩy quá trình thống nhất. Bệ hạ Emmer cũng được bệ hạ Lawrence coi là một trong những nhạc sĩ bản thân kính nể nhất, nhưng bệ hạ Emmer rất kín tiếng và hiếm khi xuất hiện trước công chúng, không có các buổi hòa nhạc thường xuyên như bệ hạ Lawrence, vì vậy rất ít người thực sự được nghe tiếng đàn của bệ hạ Emmer.”

Trong khi Aaron thao thao bất tuyệt, toa xe rất nhanh đến trạm thứ nhất địa ngục —— thủ phủ Oyavis của bệ hạ Lawrence.

Là một trong ba thủ phủ lớn, còn được mệnh danh là viên ngọc nghệ thuật của địa ngục, Oyavis thực sự là một thành phố không bao giờ ngủ, chỉ cần trả đủ phí là có thể tận hưởng mọi thú vui ở đây mà không bị gián đoạn. Thành phố có dòng sông Fener chảy vắt ngang qua. Điểm nổi bật nhất khiến người ta chú ý là công trình kiến trúc hình quạt màu vàng kim bên bờ sông —— đây cũng là biểu tượng của Oyavis, nhà hát Bloody Twilight.


Người ta nói rằng Bloody Twilight được xây dựng để tưởng niệm những ác ma đã chết trong trận chiến thứ hai giữa thiên đường địa ngục, khi hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời rực rỡ bao phủ mái vòm bên ngoài nhà hát khiến toàn bộ mặt quạt như nhuộm một màu đỏ máu, hiên ngang, bất khuất, luôn hướng lên thiên đường.

Màn đêm vừa xuống, khi những chiếc đèn đầu tiên bật sáng, bên ngoài nhà hát đã chật cứng người qua lại, biển người như thủy triều cuộn trào.

Nhà hát Bloody Twilight lớn gấp mười lần rạp hát ở trấn quỷ, có bảy tầng dưới lòng đất, ở đây có thể thưởng thức nhiều loại hình biểu diễn đa dạng phong phú, có những màn biểu diễn nghệ thuật kinh điển hiếm thấy, cũng có những loại hình biểu diễn kích thích trực tiếp giác quan của khán giả, ngoài ra nhà hát còn có một loạt các câu lạc bộ giải trí, có thể cung cấp nhiều trò chơi giải trí và môi trường xã giao. Bất kể loại hình nào, điều duy nhất có thể đảm bảo là tất cả các buổi biểu diễn đều hoàn toàn xứng đáng với giá vé, khiến khán giả thỏa mãn hài lòng. Chính vì vậy Bloody Twilight luôn là sự lựa chọn hàng đầu cho việc nghỉ ngơi giải trí hàng ngày của cư dân Oyavis, đồng thời cũng là điểm tham quan không thể bỏ qua của các du khách.

Nhưng hôm nay không khí bên ngoài nhà hát khác hẳn mọi khi. Không còn cảnh những ác ma cười đùa chen lấn kêu la trước nhà hát chờ đợi được vào, tất cả đều xếp hàng thành mười tám hàng ngay ngắn chờ vào theo thứ tự, chỉ thỉnh thoảng có ai đó thì thầm một hai câu với những người xung quanh rồi rất nhanh yên tĩnh trở lại. Đơn giản bởi vì đêm nay, bệ hạ Lawrence sẽ biểu diễn độc tấu dương cầm tại phòng biểu diễn sử thi anh hùng có quy mô lớn nhất và hoành tráng nhất. Rất nhiều ác ma cấp cao sẽ tham dự buổi biểu diễn, toàn bộ Oyavis đều lấy làm vinh dự khi nhận được tấm vé tham gia.

Dưới sự hướng dẫn của Aaron, các hành khách ngồi vào vị trí của mình ở tầng hai hội trường. Trì Diên và Diệp Nghênh Chi ngồi ở góc khuất nhất, Trì Diên ngồi bên phải Diệp Nghênh Chi, bên trái hắn là người đàn ông phương Tây cao lớn nọ; phía trái Diệp Nghênh Chi là lối đi nhỏ. Từ khi vào trong này, hắn luôn nắm chặt tay Trì Diên.

“Đừng sợ,” Diệp Nghênh Chi nhỏ giọng trấn an, “Nói cho cùng thì đây cũng chỉ là một trò chơi thôi, mỗi người đều phải tìm cách qua cửa như khi ở rạp hát.”


Lúc này hai người đang mặc áo choàng màu đen mua ở tiệm tạp hóa. Gió địa ngục rất mạnh nên rất nhiều ác ma dùng loại áo choàng này để chống gió, nhân viên tạp hóa khuyên hai người nên mua để che đầu và mặt, dọc đường đi sẽ không dễ bị phát hiện danh tính con người. Sau khi vào nhà hát mà vẫn mặc áo choàng thì sẽ rất kỳ quái, nhưng Diệp Nghênh Chi vẫn mặc, chỉ kéo mũ xuống, hắn cởi áo choàng của Trì Diên, đổi thành mặc ngược từ trước ra sau bao kín cậu, sau đó cởi tất và giày Trì Diên cất vào chiếc nhẫn không gian có sức chứa bằng một chiếc balo leo núi đã mua từ tiệm tạp hóa với giá 1000 điểm trước khi khởi hành. Chiếc nhẫn này tuy tiện dụng nhưng bị giới hạn thời gian, chỉ có thể sử dụng trong vòng bảy ngày, bảy ngày sau ma pháp không gian trong nhẫn sẽ hết hiệu lực, không gian theo đó cũng biến mất.

Trì Diên không hiểu mấy hành động vừa rồi của Diệp Nghênh Chi, đi chân trần ở nơi công cộng như nhà hát khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ, cậu mở to mắt nhìn hắn rồi vội vàng thu chân vào trong áo, cũng may áo đủ dài, che kín chân vẫn còn thừa một đoạn.

Lúc này Diệp Nghênh Chi kề sát lại gần, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “A Diên, còn nhớ lần chúng ta diễn kịch trong rạp hát không? Hôm nay vẫn giống ngày đó, em phải ngoan, phối hợp với anh.”

Trì Diên quay sang nhìn Diệp Nghênh Chi nghiêm túc gật đầu, dưới ánh đèn nhà hát lờ mờ, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời đều là hình ảnh người đàn ông trước mặt.

Diệp Nghênh Chi nhìn, nhẫn rồi lại nhẫn, nhẫn không được, kéo cậu lại hôn lên trán.

Bốn phía đều đã kín người, nhà hát lớn như vậy mà chứa năm sáu nghìn người không còn ghế trống. Đột nhiên ánh đèn vàng trên sân khấu sáng lên, chiếc dương cầm lớn màu đen lộng lẫy giữa sân khấu phản chiếu ánh sáng rực rỡ, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên từ khán giả, tất cả ác ma đều đứng dậy bắt đầu vỗ tay, các du khách cũng bắt chước đứng dậy vỗ tay theo.


Giữa những tràng vỗ tay, một ác ma ung dung bước lên sân khấu. Hắn to cao cường tráng, bả vai rộng hơn ác ma bình thường, tóc muối tiêu cũng không còn nhiều, trên đỉnh đầu lưa thưa mọc hai chiếu sừng dày màu xám, phần đỉnh sừng hơi cong hướng ra sau, sau lưng có một đôi cánh màu xám tro. Dù so sánh theo tiêu chuẩn ác ma thì cũng không thể coi là trẻ tuổi.

Lawrence cúi đầu chào khán giả, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ đợi mọi người trật tự, chờ đến khi bầu không khí trong nhà hát yên lặng trở lại mới bước tới chỗ chiếc đàn, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu biểu diễn.

Ngay từ khi bắt đầu, hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc, đung đưa cơ thể theo giai điệu, ngả người ra sau rồi cúi người ra trước, tay di chuyển rất nhanh, có khi hai tay chéo nhau tạo một chuỗi các nốt uyển chuyển, có khi lại giơ tay lên nhấn một vài nốt hùng hồn. Sau một khúc quân hành, hắn hơi ngả người ra sau, nhắm mắt nghỉ trong giây lát rồi lại mở mắt, tiếp tục hăng say với bản nhạc tiếp theo.

Theo như lời người đàn ông trên toa tàu nói trước đó thì ít nhất khi Lawrence đang biểu diễn, bọn họ có thể đảm bảo an toàn tính mạng, không ác ma nào có gan ăn thịt người khi bệ hạ Lawrence biểu diễn, như ở nhân gian không được mang nước và đồ ăn vào trong rạp phim. Cho nên bọn họ chỉ cần đề phòng nguy cơ bị ác ma cấp cao để mắt tới và bị bắt đi ngay sau buổi biểu diễn.

Nhà hát có ba tầng, ác ma cấp thường không dám ăn thịt người tùy tiện, phần lớn ác ma cấp cao có quyền tùy ý ăn thịt người đều tập trung ở hàng ghế đầu của tầng một và tầng ba. Bọn họ ngồi ở tầng hai, chỉ cần cố gắng không để ác ma cấp cao chú ý, như vậy vẫn sẽ có cơ hội thừa dịp hỗn loạn trốn thoát an toàn ——trò chơi trong trấn quỷ từ trước tới giờ luôn có đạo đức, sẽ không ngay cả một đường thoát cũng để lại, huống hồ Oyavis mới chỉ là điểm dừng chân đầu tiên, không thể bắt các du khách mất cơ hội tiếp tục du lịch ngay từ điểm dừng chân đầu tiên.

Nhưng cũng không có khả năng để cho tất cả thuận lợi chạy trốn, nếu không công ty du lịch cũng làm ăn không xong.


Sau khi hai bản nhạc kết thúc, đèn lại được bật sáng, Aaron cầm một vốc những mẩu giấy nhỏ bước đến chỗ ngồi của đoàn khách, mỉm cười nói: “Báo cho mọi người một tin tốt, để mang đến cho các du khách trải nghiệm tuyệt vời, nhà hát đã đặc biệt khuyến mại cho chúng ta hai ghế, vì số lượng có hạn nên như thường lệ, chúng ta sẽ bốc thăm để quyết định hai du khách may mắn này là ai. Du khách được rút trúng sẽ ngồi ở giữa hàng năm tầng một, là góc nhìn tốt nhất để lĩnh hội phong thái của bệ hạ Lawrence.”

Mọi người đều biết trốn không được, rối rít đứng dậy rút mẩu giấy trên tay Aaron.

Trên mẩu giấy của Trì Diên vẽ một trái tim màu đỏ, của Diệp Nghênh Chi thì trống không.

Chợt nghe Aaron nói: “Người rút được trái tim đỏ chính là du khách may mắn hôm nay, xin mời chuẩn bị theo tôi xuống tầng một.”

Người đàn ông ngồi bên trái Trì Diên nhìn trái tim trong tay, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch —— ai cũng biết việc bị rút trúng và ngồi vào hàng trước tầng một có nghĩa gì, khu đó đều là ác ma cấp cao, ngồi nơi đó, chính là thập tử vô sinh, sau khi buổi biểu diễn kết thúc nhất định sẽ bị ác ma kéo đi xé xác ăn.

Trì Diên nhìn mẩu giấy trong tay cũng đờ ra. Cậu không ngờ những ngày này vận may của mình lại kém đến thế.

Lúc này Diệp Nghênh Chi kéo Trì Diên đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông nọ, rút mẩu giấy của hắn, để mẩu giấy của mình vào tay hắn, hơi cúi đầu nhìn đối phương bình tĩnh nói: “A Diên bị rút trúng rồi, nhưng tôi muốn đi cùng em ấy, nên cơ hội này nhường cho tôi được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.