Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 48: Vùng
Edit by An Nhiên
Cuối cùng bọn họ thật sự đi tới chỗ một tế đàn thanh đồng hình tròn cực lớn, mà hiện tại nhóm trộm mộ chỉ còn năm người còn sống.
Theo lý mà nói là người bình thường không có khả năng tự vệ lại luôn bị đẩy ra trước thăm dò cạm bẫy, Trì Diên phải chết đầu tiên mới đúng, nhưng cậu luôn rất cẩn thận, hơn nữa còn có tâm kính sợ, tự cảm thấy không nên nhìn nhiều, bất luận thứ gì cũng không sờ không mó, lúc này lại bình yên vô sự mà lưu đến cuối.
Chỗ đặt tế đàn sâu hơn địa cung mười mét, cao chừng bốn năm tầng lại chiếm diện tích khá rộng, có tám đường chạy dài tám trăm mét hợp thành sân lớn như thao trường. Ở phía sau phần trung tâm chính giữa đặt một tế đàn thanh đồng hình tròn đường kính khoảng một trăm mét.
Đứng ở rìa địa cung quan sát phía dưới, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, thật khó hình dung mấy nghìn năm trước công trình lớn thế này đã được xây dựng như thế nào.
Từ địa cung không có cầu thang thông trực tiếp đến tế đàn, Trì Diên chỉ có thể đi theo đám trộm mộ bám dây thừng trèo xuống phía dưới. Đám trộm mộ đã sớm tháo dây trói cho cậu, nhưng Trì Diên cũng đã tắt ý niệm chạy trốn– đường lui đã bị phong bế, mà cậu cũng chứng kiến bên trong địa cung cực kỳ nguy hiểm, bản thân lại không có nước, đồ ăn hay bất kỳ thông tin gì về địa cung, đi theo mấy tên kia ngược lại là lựa chọn ổn thỏa nhất, cơ hội sống sót lớn nhất.
Nhưng cậu đã quên đám người kia cũng không phải hạng người lương thiện, dù có rơi vào đường cùng, ở cạnh bọn chúng không khác gì bảo hổ lột da.
(*bảo hổ lột da: hàm ý nếu có xung đột với kẻ tàn độc thì tuyệt không thể thắng)
Sau khi leo lên tế đàn có thể thấy bề mặt và xung quanh tế đàn đều khắc rất nhiều hoa văn khó nhận ra, một ít nhìn như văn tự cổ đại, những cái khác thì tương tự hoa văn trong địa cung lúc trước. Mà trên tế đàn còn đặt một bệ thờ tròn màu đen nghiêng góc 30 độ, đúc từ kim loại không rõ, đường kính khoảng hai mét, xung quanh hơi cong lên, giống một chiếc đĩa màu đen đặt ở đó.
Trì Diên cảm giác ánh mắt tên cầm đầu đột nhiên hướng về mình. Hắn liếc mắt ra hiệu một cái, hai gã bên cạnh nhanh chóng chế ngự Trì Diên khiến cậu không thể cử động.
Trì Diên nhìn gã, ánh mắt trầm xuống: “Các người muốn làm gì?”
Tên cầm đầu lại hoàn toàn bỏ qua cậu, móc ra từ trong túi một tấm bìa cứng nhìn rất bình thường, lật xem rồi gật đầu nói: “Hẳn là cái này, không sai.”
Dưới lệnh của tên cầm đầu, Trì Diên bị hai tên trộm mộ khống chế đẩy đến chỗ bệ thờ tròn màu đen kia. Trong bệ thờ hơi lõm xuống, bốn góc có dây xích nhỏ dài cùng chất liệu buông xuống. Hai tên kia dưới chỉ thị của tên cầm đầu dùng dây xích trói Trì Diên vào phần lõm trong bệ thờ, đồng thời tên cầm đầu lệnh hai tên còn lại đứng hai bên Trì Diên theo dõi.
Trì Diên bị cố định trên bệ thờ, nhắm mắt lại. Cậu không rõ bản thân đang cảm giác gì, nhưng cũng biết lần này có lẽ dữ nhiều lành ít. Cậu nhận ra hai tên bên người rút dao găm, chúng rạch hai cổ tay cậu– miệng vết thương rất sâu, rất đau, máu lập tức tuôn ra.
Giọt máu đầu tiên rơi xuống bệ thờ dường như đã khởi động cơ quan nào đó, vòng trong tế đàn phát ra tiếng kim loại chuyển động nặng nề, xoay dọc theo chiều kim đồng hồ–bốn tên trộm mộ đứng ở bốn góc nhìn xuống dưới chân cẩn thận đề phòng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra– mà âm thanh đang chuyển động chợt biến mất, vô số dao găm đúc bằng đồng xanh phóng lên từ dưới tế đàn, lại nhanh chóng thu về. Mà trong nháy mắt bốn tên đã bị đâm xuyên, ngã ra đất chết.
Toàn thân chúng đều là lỗ máu, máu ồ ồ phun ra ngoài, sau khi chạm đất dần liên kết lại tạo thành một vòng tròn kỳ dị quanh bệ thờ.
Máu đỏ thẫm ùng ục tuôn ra uốn lượn, nhuộm đỏ hoa văn trên tế đàn thanh đồng.
Từ góc Trì Diên có thể thấy tên trộm mộ ở bên trái phía trước hai mắt trợn lớn, chết không nhắm mắt, nhưng khóe miệng lại hướng lên thành đang cười. Nhưng cậu nhớ rõ lúc những mũi dao kia phóng lên, trên mặt hắn rõ ràng là hoảng sợ tột độ.
Cậu không biết tên cầm đầu là do người như thế nào chỉ thị, có mục đích gì, nhưng cậu có thể cảm giác mình đang mất máu rất nhanh, tay chân càng lúc càng vô lực, toàn thân lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh đều ngập màu máu… Thế giới trước mắt bắt đầu chậm rãi lắc lư, mà một khắc sau, cậu mất ý thức.
*****
Trì Diên sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong khoảng không bóng tối vô tận.
Cậu rên rỉ mở mắt, bất an đánh giá bốn phía, từ từ đứng dậy từ trên “Mặt đất”– cậu kiểm tra hai tay, vẫn bình thường, không có bất kỳ vết thương nào. Cậu nghi ngờ bản thân đã chết, nhưng nếu đây là thế giới sau khi chết, vậy cũng quá khó chịu nổi — toàn bộ đều là màu đen, không một bóng người, mà cậu không biết phải một mình ở chỗ này bao lâu.
Cậu như rơi vào một vùng hư không, trên, dưới, trái, phải, trước, sau… Bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là bóng tối. Đứng yên tại chỗ sẽ không cảm thấy không trọng lực, nhưng cậu vẫn thấp thỏm bước chậm như đang đi trên mây, cảm thấy bóng tối dưới chân không chắc chắn.
Trì Diên thử đi về phía trước hai bước, đồng thời thăm dò nói nhỏ: “… Có ai không?”
Cậu không mong chờ có thể nghe được tiếng đáp. Nhưng thật sự có một thanh âm trầm thấp đáp lại cậu: “Không có.”
Thanh âm kia như vang lên từ chân trời, lại như xuất hiện ngay trong đầu cậu.
Trì Diên cả kinh dừng bước, cẩn thận đứng tại chỗ: “… Ngài là ai? Đây là đâu? Ngài là… Thần sao?”
Thực ra ở trong bóng tối vô tận này, dù đối phương không phải người cậu cũng không quá sợ. Huống chi cậu cho rằng bản thân đã chết, người chết có lí nào lại sợ ma quỷ? Cậu nhớ tới tế đàn trong địa cung. Việc làm cuối cùng của mấy người đó như đang hiến tế, mà cậu là tế phẩm. Cho nên thanh âm này phát ra từ thứ được hiến tế hay sao? Thần… rút cuộc là cái gì?
“Nơi này là *vùng của ta.” Thanh âm kia đáp, “Ta cũng không hiểu ngươi làm cách nào mà xuất hiện được ở đây, thực tế trước ngươi nơi đây chưa bao giờ có bất kỳ sinh linh nào xuất hiện.”
(*vùng: lãnh địa, lãnh thổ, khu vực)
“Ta không phải Thần. Thần trong suy nghĩ của các ngươi không có thật. Hoặc là nói Thần chỉ là một dạng tồn tại, về bản chất chỉ là những sinh linh cấp cao hơn trong những thế giới đó. Đối với ta mà nói đều giống nhau.”
“Vậy ngài là ai?” Trì Diên lại hỏi lại nghi vấn ban đầu.
“Ta là tà. Ta là tà tạo thành vĩnh hằng, tất cả tà trong vĩnh hằng đều có một phần khởi nguyên từ ta, nếu ta không còn, vĩnh hằng cũng bị hủy diệt.” Thanh âm kia yên lặng nói, không có bất kỳ giấu giếm nào, hoặc có lẽ hắn vốn không biết trò ngươi lừa ta gạt của loài người, “Ta cũng là ý thức duy nhất tồn tại trong vĩnh hằng. Ta cao hơn vĩnh hằng, nhưng nói cách khác, ta là vĩnh hằng.”
Trì Diên lúc ấy lại không thể hiểu được hàm nghĩa lời của thanh âm đó, cũng không thể hiểu được tình cảnh hiện tại của bản thân. Cậu lại hỏi thêm mấy vấn đề nhưng thanh âm kia không xuất hiện nữa.
Nơi không gian mênh mông này hoàn toàn không có gì. Trong cõi vĩnh hằng, ngay cả thời gian cũng không tồn tại.
Trì Diên im lặng ngồi trong bóng tối hư vô hồi lâu, rút cuộc không nhịn nổi lại lên tiếng: “… Tôi cứ phải đợi như thế này ở đây sao? Chỗ này một tia sáng cũng không có. Ngài có thể cho tôi chút sáng không?” Nói xong câu cuối, giọng cậu đã như đang cầu xin, tuyệt vọng đáng thương. Cậu cần ánh sáng, chỉ một chút cũng được.
Không có điện thoại, không có thứ gì để giải trí, nếu cứ tiếp tục không có điểm kết thế này, vậy còn khó chịu hơn triệt để chết đi. Mà nếu như lời hắn nói, không chịu nổi nhất chính là phải cô độc chờ đợi trong khoảng tối vô hạn này không biết đến khi nào, đối với một người bình thường mà nói không khác gì khiêu chiến cực hạn.
Thanh âm kia không trả lời.
Đến khi Trì Diên cho rằng đối phương đã hoàn toàn làm lơ mình, cậu đột nhiên nghe thấy thanh âm vẫn không cao không thấp kia: “Ngươi đứng dậy, đi về phía trước đi.”
Trì Diên không có gì có thể làm. Ở nơi này cậu bị mất khái niệm thời gian, sẽ không khát, không đói, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy cậu nghe lời đứng dậy, bắt đầu làm theo lời đối phương.
Cậu cũng không biết mình đã đi bao lâu, đi được bao xa –thực tế chắc là không xa lắm. Trong bóng tối mênh mông vô tận, tâm lý quá dễ mỏi mệt.
Cậu cảm thấy sắp không chống đỡ nổi, nhưng thanh âm kia không có thêm chỉ dẫn nào, Trì Diên đành phải chủ động hỏi: “Tôi phải đi tới khi nào?” Vấn đề này không dễ trả lời, bởi nơi đây không có khái niệm “Thời gian”.
Nhưng đối phương vẫn hiểu ý cậu: “Đi đến khi nào ngươi không muốn đi nữa. Ngươi dừng lúc nào cũng được.”
“Vậy tôi dừng ở đây.” Trì Diên gấp không chờ nổi, “Bước tiếp theo là?”
“Ta tặng toàn bộ khu vực ngươi đã đi qua cho ngươi.” Thanh âm kia vẫn bình thản như trước, “Ở trong đó ngươi làm gì cũng được, biến nó thành hình dạng ngươi thích, muốn thứ gì thì có thứ đó.”
Tôi muốn nó biến thành giống thế giới của tôi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Trì Diên, cậu liền ngây ngẩn cả người. Chỉ trong nháy mắt, ánh mặt trời, gió nhẹ, trời cao, đất xanh… Hết thảy mọi thứ lập tức hiện ra trước mắt.
Tôi còn muốn một ngôi nhà.
Dù đã đến cõi vĩnh hằng, tư duy của cậu nhất thời chưa chuyển biến theo kịp. Trong quan niệm của cậu, người vẫn phải ở trong nhà nơi có thể che gió che mưa, không hề ý thức rằng lúc này mưa gió đã do chính cậu điều khiển.
Một giây sau, một căn nhà màu trắng rất đẹp, thiết kế vô cùng hợp ý cậu xuất hiện.
Trì Diên ngơ ngác đẩy cửa đi vào.
Nội thất bên trong được bài trí theo sở thích của cậu, các loại đồ gia dụng đều đầy đủ — những thứ này đều dựa vào mong muốn trong tiềm thức của cậu mà có.
Trì Diên nhớ tới truyện《 Cây bút thần của Mã Lương 》từng đọc khi còn nhỏ, cậu luôn mong bản thân cũng có một cây bút thần như vậy. Mà bây giờ ước mong này rút cuộc đã dùng cách khác thực hiện — dựa vào mong muốn của cậu mà thành, muốn gì có đó.
Ở nơi này cậu như thần linh trong truyền thuyết, toàn quyền chi phối thế giới của mình.
Khi nhận ra điều này, Trì Diên không biết phải hình dung tâm trạng bản thân như thế nào.
Chấn động, đồng thời sợ hãi. Bất an, rồi lại ẩn ẩn vui sướng. Có vô số chuyện chờ cậu làm, có vô số khả năng chờ cậu sáng tạo.
Mà thanh âm kia sẽ không can thiệp.
Sau khi có khu vực có thể hoàn toàn chế tạo theo ý muốn, Trì Diên tạm thời yên tâm. Ở đây cậu có thể đọc sách, có thể chơi game — thành tựu văn minh do vô số thế giới tạo ra đều mặc cậu sử dụng.
Khuyết điểm duy nhất là cậu không cách nào tạo ra hoặc dẫn vào bất luận sinh vật gì trong này. Cậu từng định nuôi một con mèo và một con chó nhưng thất bại. Cậu hạ yêu cầu, muốn một cây xương rồng, nhưng cũng không thành công
Thanh âm nói cho cậu biết, ở trong vùng của hắn, ngoại trừ dòng sông thế giới sẽ không có sinh vật nào trong cõi vĩnh hằng tuyệt đối. Mà bản thân Trì Diên là ngoại lệ duy nhất, là một bất ngờ mà hắn cũng không lường đến.
Trì Diên cũng dần dần từ chỗ chủ nhân thanh âm hiểu được một chút tình hình.
Hiện tại cậu đang ở trong cõi vĩnh hằng, mà cõi vĩnh hằng còn mang một dòng sông thế giới không rõ đầu cuối. Đối với vĩnh hằng hoàn toàn bất động, dòng sông thế giới là lưu động nên trong mỗi thế giới sẽ sinh ra khái niệm “Thời gian”, bởi vậy mỗi thế giới sẽ có sinh có diệt. Số lượng “Thế giới” là vô số, thời không mà cậu đang ở, chính là một trong các”Thế giới” của dòng sông thế giới.
Trì Diên trong lúc không ngừng tìm hiểu cũng dần suy đoán một vài nguyên nhân khiến cậu tới đây: địa cung nền văn minh cổ cậu nhìn thấy trước khi chết thật sự được dùng để tế tự, mà “Thần” được người xưa xây dựng địa cung để thờ phụng, sùng kính, tế tự không phải hình mẫu được nhân cách hóa thường thấy như Ngọc Hoàng Vương Mẫu Hades Zeus, mà là “Thần” tượng trưng cho “Tà” không có vật dẫn và hình ảnh cụ thể. Nói cách khác tế đàn kia chính là thờ phụng tà của thế giới hư vô.
Mà tà trong vĩnh hằng đều đến từ chủ nhân của nơi này, chính là thanh âm kia. Tà của mỗi thế giới đương nhiên đều đến từ hắn, thế giới nguyên bản của cậu cũng không ngoại lệ. “Tà” mà tế đàn kia thờ phụng là một phần cực kỳ nhỏ không đáng nhắc của chủ nhân thanh âm kia.
Cũng bởi vì liên hệ cực kỳ nhỏ này, thêm cả sự trùng hợp vô cùng ngẫu nhiên ngay cả thanh âm kia cũng không lý giải được, cậu may mắn cũng là bất hạnh, bước vào vĩnh hằng tuyệt đối chưa bao giờ có bất kỳ sinh linh nào đặt chân tới.
Hết chương 136.
———–
Nếu mọi người thấy chương này khó hiểu thì…. toi cũng vậy á, edit toát mồ hôi, nhưng đọc tiếp các chương sau là hiểu à (╯3╰)