Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 46: Quay Lại Đường Cũ
Edit by An Nhiên
Lão tiên sinh ý thức được bất thường, dẫn trợ thủ nhanh chóng quay lại, nhưng bất luận như thế nào đều không tìm thấy đường đến sơn động kia nữa.
Chừng hai mươi phút sau lão nhân dừng lại, ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường lau mồ hôi hỏi trợ thủ: “Lúc nãy ta đã nói những gì? Cậu nói lại một lần cho ta nghe.”
Trợ thủ trí nhớ rất tốt, thuật lại một lần những lời kia từ đầu đến đuôi đúng như nguyên gốc.
Lão gia tử nghe xong nhất thời không nói gì, sau nửa ngày mới thở dài, thần sắc phức tạp: “Không ngờ ta vẫn luôn nhìn lầm, chỉ lo đề phòng ma cọp vồ kia… Thứ đáng sợ nhất, hẳn là người bên cạnh cậu ta.”
Trợ thủ nghe vậy có chút khó hiểu: “Ngài là nói người thanh niên rất cao rất tuấn kia? Không thể nào? Đó là con người mà, nhìn qua có vẻ quan hệ rất thân mật với tiểu tử họ Trì đó.”
Lão nhân ngẩng đầu, đôi mắt màu đen đục ngầu đã trải đủ thế sự nhìn hắn, lắc đầu: “… Như vậy mới đáng sợ nhất.”
Trợ thủ không hiểu sao chợt thấy lạnh người: “… Vậy ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lão nhân lắc đầu đứng dậy, trong mắt toát ra vẻ vô lực bi ai: “Trước tiên quay về đã, ta tìm bằng hữu nghĩ cách. Nếu có thể cứu sẽ hết sức cứu.” Ý chưa nói hết trong câu là, nếu như vô lực xoay chuyển trời đất, vậy cũng đành chịu.
Thứ kia trăm phương ngàn kế muốn dụ cậu thanh niên kia vào động, không ăn tươi nuốt sống đã là tốt lắm rồi, sao có thể không tổn hại một cọng tóc mà được thả ra?
Trì Diên lúc này lại hoàn toàn không biết mọi chuyện bên ngoài .
Cậu cẩn thận cùng Diệp Nghênh Chi đi vào, lần này cửa hang không lập tức bị bịt kín như lần trước. Nhìn cửa hang mở rộng, Trì Diên an tâm một chút, nhưng vẫn lấy điện thoại ra chụp lại vách hang.
Cậu nhớ năm đó từ những bức ảnh của Lý Phong Khải có thể thấy được quỷ ảnh lờ mờ rình mò bốn phía.
Ảnh chụp xong, nhưng trong ảnh chỉ có vách đá nhẵn bóng giống những hang động đá vôi nổi tiếng cậu từng tham quan, chẳng qua không có đèn trang trí nhiều màu, không hề có quỷ ảnh.
Diệp Nghênh Chi đứng bên cạnh cười cậu: “Anh bảo là không sao mà, mau đi thôi.”
Trì Diên gật đầu, kéo tay Diệp Nghênh Chi cùng nhau đi về phía trước.
Cậu không nhìn thấy, sau khi bọn họ đi vào không lâu cửa hang kia không chút tiếng động biến mất– cả hang động này thật ra là một vòng khép kín, không có cửa vào, cũng không có cửa ra. Tất cả các sinh linh chỉ có đến mà không có về.
Mấy năm trước cậu là ngoại lệ duy nhất.
Trong hang rất sạch sẽ, mát lạnh, còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt. Bình thường ở nhà không biết, sau khi đến đây mới thấy thể lực Diệp Nghênh Chi cực kì tốt, hơn nữa rất thích hợp sinh tồn ngoài tự nhiên, leo lên nhảy xuống đều rất giỏi, đi lại trong động tối om cũng vững vàng, còn có thể phân ra lực chú ý rất lớn trông nom Trì Diên.
Hai người đi hơn một giờ, tim Trì Diên dần căng lên, cậu nhớ lần trước sau khi đi khoảng thời gian dài như vậy, xa hơn phía trước sẽ xuất hiện một đầm nước, Trình Đào chính là rơi xuống đầm đó, sau đó thứ kia trà trộn vào nhóm người bọn họ, chỉ bọn họ rẽ sang bên trái.
Nghĩ tới đây cậu nắm chặt tay Diệp Nghênh Chi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, nhìn đường dưới chân.”
Nhưng tình huống lần này không giống lần trước, cậu và Diệp Nghênh Chi đã đi rất lâu nhưng không nhìn thấy lối rẽ hay đầm nước dấu hiệu nào. Trong động rất u ám, bốn phía đều là vách đá không có điểm cuối, năm đó lúc chạy đi Trì Diên cũng chỉ là theo sau ánh đèn pin sáng mờ cắm đầu về phía trước, không để ý nhiều hai bên, lại thêm đã cách nhiều năm không còn nhớ rõ, bây giờ cậu thậm chí không dám chắc con đường này có phải con đường mình từng đi qua hay không.
Càng khó hơn là sau khi vào hang không lâu, điện thoại cả hai đều hết pin, chỉ có thể dựa vào nén hương Diệp Nghênh Chi đang cầm để tính thời gian đã qua.
Trong hang trống trải yên tĩnh, chỉ có âm vọng lại của tiếng bước chân. Nén hương đầu tiên dần cháy đến phần cuối, Diệp Nghênh Chi đốt nén thứ hai, bất an trong Trì Diên cũng càng lúc càng lớn.
Cậu đã có phần không đi nổi, rất buồn ngủ, đầu óc lơ mơ, lực tay nắm tay Diệp Nghênh Chi càng lúc càng nhẹ, nhưng vẫn luôn cố gắng chống đỡ không nói.
Điều này cũng không thể trách cậu, sáng nay sáu giờ đã rời giường chuẩn bị lên núi, bây giờ bên ngoài đã là mười một giờ đêm, mà trong đó hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, đối với một dân văn phòng hằng ngày không thường rèn luyện thì đây quả thật là thách thức không nhỏ.
Diệp Nghênh Chi phát hiện cậu khác thường, đỡ cậu đến trước một vách đá sạch sẽ ngồi xuống: “Mệt thì ngủ một lát, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi tiếp.”
Cảm giác bất an nôn nóng vẫn quanh quẩn trong đầu Trì Diên không xua đi được, nhưng hiện tại cậu thật sự không có khí lực chống cự đề nghị hấp dẫn này, đành chui vào trong ngực Diệp Nghênh Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em chỉ chợp mắt một lúc, một lúc nữa thôi chúng ta đi tiếp…” Cậu đang sợ. Cậu thật sự sợ mình và Diệp Nghênh Chi bị nhốt chết trong sơn động này, cuối cùng không thoát ra được. Nhưng bọn họ cả đường đi rõ ràng một lối rẽ cũng không có, không thể nào đi sai đường.
Nếu không được thì quay về đường cũ.
Trì Diên thừa nhận mình ích kỷ — không có gì quan trọng hơn Diệp Nghênh Chi, người sống, người chết, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không bằng Diệp Nghênh Chi khỏe mạnh bình an. Bọn họ còn hai nén hương, quay về đường cũ hẳn là đủ.
Trì Diên thể lực và tinh thần đều tiêu hao quá mức, vừa nhắm mắt lại liền ngủ mơ.
Cậu mơ màng đi tới cạnh một hồ bơi, trong hồ có rất nhiều người đang bơi, thế nhưng cậu càng lại gần, người trong hồ càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một người. Theo tiếng nước rào rào, người còn lại chậm rãi bơi tới trước mặt cậu, từ trong nước nhô đầu lên.
Là người quen của cậu, Lưu Vũ.
Trì Diên vẫn nhớ rõ nữ sinh xinh xắn tính tình hiền hòa, thiếu chút nữa trở thành chị dâu của mình này, rất tự nhiên ngồi xổm xuống cạnh bể bơi đối diện cô gái nói: “Chị Tiểu Vũ? Sao chị lại ở đây một mình? Anh của em đâu?”
Cô gái lẳng lặng nhìn cậu: “Anh của cậu được đưa đi rồi.”
Trì Diên “À…” một tiếng, cảm thấy có chút không đúng, nhưng trong mộng lại không thể nói rốt cuộc là không đúng chỗ nào, vô thức hỏi: “Vậy chị Tiểu Vũ làm sao bây giờ?”
“Chị cũng nên vãng sinh rồi. Không hại người, Thần đều để cho bọn chị vãng sinh.”
Trì Diên còn chưa kịp phản ứng ” Không hại người” nghĩa là gì, bỗng nghe trong giọng Lưu Vũ chợt có thêm vài phần nôn nóng, gấp gáp nói: “Tiểu Diên, chị tới để nói cho em hay, em cẩn thận một chút, cẩn thận nam nhân bên cạnh em kia, hắn không phải người…”
Nước gợn sóng xoay tròn, toàn bộ hồ bơi đột nhiên lật nghiêng đổ xuống, sóng nước khổng lồ cuồn cuộn về phía Trì Diên.
Trì Diên kinh hô một tiếng, thoáng cái bừng tỉnh từ trong mộng. Người bên cạnh ôm lấy cậu, tay trái vỗ nhè nhẹ lên lưng, tay phải dò xét trán: “Em tỉnh chưa? Mơ thấy gì mà sợ tới mức một đầu mồ hôi.”
Mơ thấy cái gì? Mặt Lưu Vũ lập tức hiện lên trước mắt Trì Diên. Sau khi tỉnh mộng cậu lập tức ý thức được rốt cuộc là điểm nào không đúng– Lưu Vũ đã chết lâu rồi, đã bị hại chết trong sơn động này.
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên lưng, Trì Diên bắt đầu khẽ run, theo bản năng mà nhích lại gần Diệp Nghênh Chi, cùng lúc đó lại nhớ tới câu nói cuối cùng của Lưu Vũ trong mộng– “Em cẩn thận một chút, cẩn thận nam nhân bên cạnh em kia, hắn không phải người…”
Nam nhân bên cạnh cậu? Trì Diên trong chốc lát có phần mờ mịt. Vậy chỉ có Diệp Nghênh Chi. Nhưng Diệp Nghênh Chi sao có thể không phải người, sao cậu lại mơ giấc mơ kì quái như vậy?
Trì Diên lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng kể lại cảnh trong mơ cho Diệp Nghênh Chi nghe. Trong bóng tối Diệp Nghênh Chi vẫn luôn yên tĩnh nghe, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cậu, tay trái ôm cậu, nhu hòa chậm rãi mà vuốt ve lưng cậu từng tấc một, động tác thoải mái như đang ôm người yêu nằm trên giường ở nhà.
Nghe xong hắn nghiêng người tới trấn an hôn lên mắt cậu, nhu hòa nói: “Là em căng thẳng quá nên mới mơ thấy vậy, đừng sợ.”
Lúc hắn nghiêng người tới, Trì Diên nhìn thấy cây hương kia — đã cháy tới phần đuôi, đã sắp hết.
Một giấc này vậy mà ngủ lâu như thế, đã sắp hết nén thứ hai.
Trì Diên không kịp truy vấn Diệp Nghênh Chi vì sao không gọi mình dậy sớm, lập tức bò dậy lôi kéo người yêu nói: “Nghênh Chi, chúng ta không vào trong nữa, tình hình không bình thường, bây giờ chúng ta lập tức ra ngoài, quay lại đường cũ.” Thời gian bọn họ đến đây chừng một nén hương, giờ phải gấp rút đi mới kịp về tới cửa hang trước khi nén hương cuối cùng cháy hết.
Diệp Nghênh Chi không phản đối, vừa trấn an cậu vừa dẫn cậu quay lại đường cũ.
Cũng bởi vì thiếu sáng, khung cảnh tương tự vả lại không quá chú ý cảnh tượng xung quanh, lần này Trì Diên không hề phát hiện cho dù hướng đi giống nhau, đường bọn họ đi ra và đường bọn họ đi vào không phải cùng một đường.
Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, càng đi về phía trước, bóng tối xung quanh càng thêm đen đặc, tựa như muốn cắn nuốt người sống, khoảng cách ánh đèn có thể chiếu tới lại càng có hạn. Cảm giác lạnh trong không khí cũng càng lúc càng rõ, loại lạnh này không phải như khi thời tiết thay đổi nhiệt độ giảm xuống mà là cái lạnh thực sự chui vào trong xương cốt, che kín quần áo cũng vô dụng.
Vật dụng của hai người đã tiêu hao không ít, Diệp Nghênh Chi dứt khoát dừng lại, đem những vật hữu dụng trong balo của Trì Diên chuyển vào trong balo của mình, bỏ balo Trì Diên lại, sau đó đưa tay ôm cậu tiếp tục đi về phía trước.
Được Diệp Nghênh Chi ôm quanh cảm giác lạnh liền biến mất rất nhiều, Trì Diên nhìn chằm chằm nửa nén hương còn lại trên tay, bước đi nhanh hơn.
Hương càng lúc càng ngắn, cậu áng chừng lộ trình đã qua, bước chậm lại một chút, không lo lắng cần tiết kiệm lấy ra một chiếc đèn pin khác, lắp pin vào rồi chiếu hai bên trái phải, muốn tìm cửa hang lúc bọn họ đến. Bây giờ bên ngoài là ban ngày, ở cửa hang sẽ có ánh sáng tự nhiên chiếu vào, theo lý mà nói sẽ không quá khó tìm.
Trì Diên cứ như vậy vừa đi về phía trước vừa tìm cửa hang, đột nhiên dừng bước, ngây ngẩn cả người.
Hiện tại trước mặt bọn họ là một vách đá chưa bao giờ nhìn thấy, ánh đèn chiếu lên phản chiếu sang vách đá bên cạnh, tạo ra những vệt sáng nhỏ hình bầu dục.
Trước mặt bọn họ chính là đường cụt.
Chỉ còn lại chân hương rơi trên mặt đất, chậm rãi lụi tắt.
Trì Diên nhìn về phía người yêu, sợ hãi gọi: “Diệp Nghênh Chi…” Hoảng sợ chưa từng có xâm chiếm khắp tim cậu, khiến cậu không biết phải làm sao. Một giọng nói yếu ớt trong lòng thì thầm nói, bọn họ có lẽ thật sự đã bị nhốt trong này, không thể thoát ra.
Cậu và Diệp Nghênh Chi, có lẽ đều sẽ chết ở đây.
Thời khắc này tìm đến người yêu thực sự là bản năng của cậu.
Nam nhân lại vẫn điềm tĩnh như trước nhìn cậu, như không có cảm xúc với tình cảnh trước mắt. Diệp Nghênh Chi nhẹ nhàng lên tiếng, đi đến đối diện cậu, điềm nhiên như không khẽ nói: “Anh ở đây. Làm sao vậy?”
Nhìn đôi mắt đen quen thuộc sâu không thấy đáy kia, lần đầu tiên Trì Diên cảm thấy sợ hãi mà không phải an ủi, sợ hãi từ trong ra ngoài.
Cậu không tự chủ được lui về sau một bước, nam nhân lại lập tức cúi người, dùng tư thế không cho phép kháng cự ôm trọn cậu vào ngực, ghé bên tai cậu thở dài: “Bảo bối A Diên của anh. Rốt cuộc làm sao vậy?”
Hết chương 134
—
Vừa sợ vừa thích ó… (,,•﹏•,,)