Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 32: Vị Khách Lúc Nửa Đêm
Edit by An Nhiên
Trì Diên đi ra thuận lợi dị thường, thứ kia không tỏ bất kỳ thái độ gì. Thuận lợi đến mức cậu tự lẩm bẩm trong lòng, nhiều năm trước thời điểm lên cấp ba cậu đã xem không ít phim đọc không ít truyện, kịch bản đều không phải thế này. Không có người nào sau khi đối mặt nhân vật phản diện còn có thể rời đi dễ dàng như vậy, trừ khi đó vẫn không phải kẻ đứng đầu thật sự, phía sau vẫn còn kẻ lợi hại hơn.
Song cậu cũng không quá bận tâm, dù sao đây là hiện thực, sẽ có những người rất lợi hại, ví dụ như Nghênh Chi ca ca vẫn luôn ở bên cậu.
Xe Diệp gia quả nhiên đã đợi bên ngoài. Ngoại trừ lái xe, chỗ ngồi phía sau Thượng còn có một người, là Hứa Hân.
Hứa Hân ngồi trong xe, đơn giản nói: “Anh tôi bảo tôi đi cùng cậu.”
Trì Diên gật đầu, đang muốn mở cửa lên xe, đột nhiên một người chạy đuổi tới, trong miệng hô: “Đại thiếu gia, chờ một chút!”
Trì Diên ngừng lại, Lý Mạo ôm một chiếc hộp nhỏ màu đen đi đến gần cậu: “Đại thiếu gia, đây là thứ được phát hiện lúc thu xếp lại di vật của Nhị thiếu gia, phía dưới có một lá thư, nói là lưu lại cho ngài.”
Nói là thư, kỳ thật chỉ là một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết muốn để lại chiếc hộp này cho Trì Diên.
Trì Diên do dự một chút, cuối cùng vẫn cảm ơn rồi nhận lấy.
Đời này Trì Dung chỉ có hai lần duy nhất thể hiện ý tốt với cậu, là sau khi chết vẫn còn cảnh báo cậu mau rời đi và nhắc cậu nhờ Diệp Nghênh Chi tiễn đưa Trì Viễn Sơn. Cho nên nhất thời cậu không chắc trong chiếc hộp này rốt cuộc là gì, là thiện ý lưu lại manh mối cho cậu hay là thứ gì đó hại người. Cho dù không hại người thì nếu là một hộp sâu giống chiếc hộp sắt mà mấy người Lý Mạo phát hiện lúc trước, phỏng chừng cậu cũng không chịu nổi.
Cậu ôm chiếc hộp ngồi vào trong xe, Hứa Hân tò mò lại gần: “Để lại gì cho cậu thế?”
Trì Diên đưa chiếc hộp cho cô xem, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Hứa Hân muốn thử mở ra lại không mở được, đành trả lại cho Trì Diên.
Trì Diên ngược lại không vội mở hộp, quay sang Hứa Hân hỏi: “Hứa Thụy đâu? Sao cậu ta không đi cùng cậu mà lại để cậu đi một mình?”
Hứa Hân đáp: “Những chuyện cậu nói với anh ấy tôi đều biết rồi. Anh ấy lo cho cha mẹ, bảo là muốn đi giải thích với họ rồi dẫn bọn họ đi cùng, bảo tôi đi trước với cậu, chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ anh ấy đưa cha mẹ rời Hứa gia đến thành phố L rồi sống ở đó.”
Nói đến đây nét mặt cô hiện lên chút lo sầu: “Tôi cũng lo cho anh với cha mẹ. Mẹ còn dễ nói, cha thì không chắc sẽ tin anh tôi ngay, cho dù tin, ông ấy khẳng định cũng không yên lòng bác cả và ông nội, bác cả và lại ông nội lại không thể bỏ lại toàn bộ Hứa gia… Bởi vậy sẽ phiền toái hơn nhiều.”
Trì Diên chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cô: “Vẫn còn Nghênh Chi ca ca mà, hẳn là sẽ không sao đâu.”
Kỳ thật cậu cũng rất lo lắng, trước mắt tình hình nơi này xem ra nghiêm trọng hơn nhiều so với thôn Hà Gia lúc trước. Trong thôn Hà Gia cùng lắm chỉ là một đám người bình thường, còn nơi đây lại tụ hội gần như tất cả các thiên sư có năng lực, nhưng nhiều thiên sư như vậy mà vẫn không phát hiện ra dị trạng. Đáng sợ hơn là người bình thường khi gặp phải chuyện ma quái không giải thích được sẽ đi tìm thiên sư nhờ giúp đỡ, nhưng bây giờ bởi vì lễ tế trời, rất nhiều thiên sư giỏi đều đã rơi vào cục, bọn cậu mặc dù chạy ra được nhưng sau này nếu lại gặp chuyện thì biết đi tìm ai xin giúp đỡ đây?
Trì Diên không dám nghĩ tiếp, *cùng thì giữ mình trong sạch, đạt thì cứu giúp thiên hạ, cậu cũng không có khả năng quản quá nhiều. Trì gia đã không còn có thể gọi là “Người thân”, đối với cậu mà nói, chỉ cần Nghênh Chi ca ca và Hứa Thụy bình an tránh được kiếp này đã là tốt lắm rồi, những chuyện còn lại cậu không dám mong cầu xa vời.
(* đại ý là rơi vào cảnh nghèo khó thì cố gắng tu dưỡng giữ lòng trong sạch, khi thành công rồi thì giúp đỡ người khác)
Để dời lực chú ý, cậu nâng chiếc hộp Trì Dung để lại cho mình bắt đầu tìm hiểu. Chiếc hộp không khóa, nhưng phần giữa nắp và thân hộp lại đính tiêu bản một loài côn trùng nhìn giống ve sầu, gắn chặt chiếc hộp lại.
Trì Diên thử mở ra, con ve sầu lập tức rớt xuống đất, đồng thời nắp hộp cũng bật lên. Bên trong đựng một quyển sách nhỏ và một tờ giấy được gấp lại.
Cậu mở quyển sách ra trước, bên trong vẽ các loại cổ độc, còn có văn tự, nhìn qua chính là ghi chép về cổ thuật Quỳnh Châu. Vì chuyện của cha, Trì Diên đối với thuật pháp này chỉ cảm thấy chán ghét, không muốn hiểu rõ thêm, xem sơ qua rồi khép lại cất vào hộp, lấy tờ giấy kia ra.
Nội dung viết trên giấy dường như là nhật ký.
Giống Trì Diên phỏng đoán, nội dung ghi chép đầu tiên bắt đầu từ hơn hai mươi ngày trước.
Trì Dung đột nhiên phát hiện cổ trùng của gã chết bất thường, tiếp đó gã thông qua dẫn dắt cổ thuật, “Tìm thấy” thi thể chính mình dưới gầm giường, phát hiện ra sự thật mình đã chết. Nhưng cùng lúc đó gã còn phát hiện ra một chuyện quỷ dị khác, trong thi thể của gã ẩn giấu những mảnh hồn không thuộc về gã, những mảnh hồn này dung hợp rất tốt với cơ thể gã, ít nhất đã hơn mười năm. Cũng bởi vậy mà thi thể của gã mặc dù là trạng thái “Đã chết” nhưng vẫn còn duy trì một dòng sinh khí mong manh, tùy thời có thể “Sống lại”.
Xuất thân từ thiên sư thế gia, rất nhanh gã hiểu rằng có người ủ mưu muốn đoạt cơ thể mình. Nhưng đồng thời gã cũng ý thức được, nếu có thể đuổi những mảnh hồn kia đi, đồng thời bản thân trở lại trong cơ thể, như vậy cũng thực sự có thể thực hiện khả năng “sống lại” nào đó.
Nghĩ tới đây, gã dẫn những cổ trùng còn sống vào trong người, dùng hồn mình dẫn dắt chúng, nếu như gã thành công xuất phần hồn của “Kẻ kia” đi, đương nhiên sẽ có thể xua chúng ra, nhưng nếu thất bại sẽ triệt để hồn phi phách tán, cổ trùng mất đi dẫn dắt sẽ lập tức hút khô huyết nhục và sinh khí còn sót lại trong người gã. Cuối cùng cổ độc nổ tung mà chết, cơ thể của gã cũng sẽ hoàn toàn biến thành một bộ thây khô.
Sau đoạn này không còn ghi chép gì thêm, Trì Diên tính toán thời gian, khi đó mình cũng đã trở lại Trì gia.
Trì Diên nhớ tới một việc Lý Mạo từng nhắc đến, trước khi Trì Dung “Mất tích”, lần cuối mọi người trông thấy gã là trên đường đến nơi Trì lão gia tử bế quan. Cậu suy đoán Trì Dung bằng cách nào đó phát hiện ra linh hồn ẩn náu trong cơ thể gã chuẩn bị đoạt xá đang sống nhờ trong cơ thể Trì lão gia tử, cho nên đêm đó sau khi cha qua đời gã đã đi tìm thứ kia, ý định đoạt lại cơ thể mình. Nhưng nhìn kết quả, xem ra gã đã thất bại.
Trì Diên cất kỹ tờ giấy và cuốn sách nhỏ, cảm thấy có chút thổn thức, mẹ Trì Dung hại cậu cả nhà ly tán, nhưng cuối cùng mẹ con bọn họ cũng đều chết không tử tế, thật sự là một cuộc giao dịch hại người không lợi mình. Mà Trì Dung có lẽ vẫn còn nhớ một điểm tình nghĩa anh em cùng cha khác mẹ, cuối cùng vẫn để lại manh mối cho cậu, nếu cậu sớm nhận được chiếc hộp nhỏ này thì đã có thể đoán được vấn đề về “Tổ phụ Trì Lâm Sinh” sớm hơn. Song bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa, Nghênh Chi ca ca đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, dường như tất cả đều nằm trong tay hắn.
Xe chạy thẳng một đường rất nhanh đã đến nơi ba nhà Trì Hứa Diệp ẩn thế, xe cộ trên đường cũng dần nhiều hơn. Hứa Hân và Trì Diên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đến xuất thần, cả hai đều lo lắng, ai cũng không có tâm tư nói chuyện với nhau, cả một đường trầm mặc đến điểm dừng.
Sau khi đưa Hứa Hân về thành phố L, tài xế đưa Trì Diên đến bệnh viện chỗ ông ngoại ở thành phố R xong chào cậu rồi quay về nhận lệnh.
Trì Diên không dám trì hoãn, vội vàng liên lạc với Tống Cẩm tìm được phòng bệnh ông ngoại nằm, bởi vì có Đào Quyên Quyên cùng người chăm sóc luôn giúp trông nom, tình hình ông ngoại thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cả người cũng sạch sẽ, chỉ có điều hai ngày nay vẫn chưa tỉnh.
Cậu cám ơn Tống Cẩm vợ chồng, bắt đầu ở bệnh viện cả ngày đêm chăm sóc ông ngoại. Mặc dù có người giúp việc cùng vợ chồng Tống Cẩm giúp đỡ, thỉnh thoảng có thể trở về nhà nghỉ ngơi nhưng cậu không dám hoàn toàn buông lỏng, vài ngày trước vừa được Diệp Nghênh Chi nuôi cho béo hơn chút lại nhanh chóng gầy đi.
Một tuần trôi qua rất nhanh, bác sĩ nói thật sự nếu không tỉnh cũng không có cách nào, đưa về nhà chăm sóc chu đáo là được, khi nào có thể tỉnh lại thì không thể biết, tiếp tục nằm viện cũng không có tác dụng. Trì Diên gật đầu nói để quan sát thêm hai ngày xem sao.
Hôm nay chạng vạng tối, Trì Diên vừa muốn đi ra ngoài mua cơm chợt thấy Tống Cẩm cầm cặp lồng đi đến: “Thước Kẻ, hôm nay Quyên Quyên làm thịt kho tàu, cậu ăn một ít đi. Gắng gượng mỗi ngày như vậy cũng không hay, nếu không thì tăng tiền tăng thời gian làm cho người giúp việc, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Trì Diên ngẩng đầu cười khổ: “Tôi không yên tâm, giờ tôi chỉ còn ông ngoại là người thân.”
Tống Cẩm cũng không biết nên nói gì, vỗ vai cậu: “Ngày mai tôi được nghỉ, từ tối nay đến tối mai tôi sẽ chăm ngoại, cậu về tắm rửa nghỉ ngơi đi, nếu không cậu ốm thì ai chăm ngoại đây. Tôi trông ngoại thì cậu yên tâm rồi chứ?”
Trì Diên không từ chối nữa, trong lòng nghĩ sáng mai sẽ tới thay Tống Cẩm. Cả ngày hôm nay cậu thật sự rất mệt rồi, không xốc nổi tinh thần nữa, Tống Cẩm nói có lý, cậu quả thực cần phải nghỉ ngơi.
Trì Diên về nhà tắm rửa xong lau qua người rồi mặc áo choàng tắm đi ra, chui thẳng vào chăn, nằm lên gối nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Cậu quá mệt, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, thực sự cần phải ngủ một giấc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu cảm thấy từng luồng hơi lạnh, quấn kín chăn cũng không tác dụng, qua một lúc toàn thân lại bắt đầu nhanh chóng nóng lên, tỏa nhiệt khiến cậu vô cùng khó chịu. Lúc này cậu mơ mơ hồ hồ cảm giác bên người có một vòng ôm quen thuộc, lập tức không quan tâm mà lăn tới, chen vào trong ngực đối phương.
Vật nhỏ trong ngực không ngừng cuộn tròn chui vào cọ trên người mình, áo tắm đã sớm tuột mất, hai tay ôm chặt mình, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm “Nghênh Chi ca ca” “Ca không yêu không yêu em ” “Ở bên em đi” “Em thích ca ca nhất” “Yêu yêu em được không “, làm người ta hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt. Thế nhưng hai mắt cậu lại nhắm chặt, người cũng nóng như bị sốt.
Diệp Nghênh Chi cảm giác mình tới thật đúng lúc, chỉ hận không thể trực tiếp động thủ ấn cậu vào ngực ăn đến xương cũng không còn. Lý trí lại nói phải nhẫn nại kiềm chế, A Diên thế này rõ ràng đã sinh bệnh bị sốt, không thể chịu được giày vò, phải ôm trong lòng cẩn thận chăm mới được.
Hắn ngồi dậy, cúi người khẽ hôn vành tai Trì Diên: “Bảo bối, không làm, em bị bệnh rồi. Nói cho ca ca, thuốc để ở đâu, ta đi lấy thuốc.”
Trì Diên lại mặc kệ hắn, chỉ ôm hắn càng không ngừng rầm rì cọ tới cọ lui.
Hết chương 118.
Hụ hụ, cũng khá lâu rồi…. //v//