Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 92: Anh Đợi Em Về Cầu Hôn
“Đường Đường…!Đường bảo bối…!A Đường…!Đường khả ái.
Mẹ nó, Đường thối, đừng giả bộ ngủ nữa, dậy mau!”
Một tiếng bốp vang lên, nam nhân trên giường co người, ôm đầu lăn qua lăn lại, cất giọng thảm thiết.
“Bạo hành gia đình aaaa.
Anh phải kiện em”
Tống Mịch thu dọn hộp cơm vứt vào thùng rác, bình thản nói.
“Anh kiện đi, em xem ai dám nhận”
Kiện con gái của Thống tướng quân đội Liên Thủ quốc tế là cái trò gì?
Tòa án nào dám nhận?
Thanh sắt xuyên qua vai chứ có qua đầu đâu mà ngu đi rồi!?
Ngạo Đường xoa xoa đầu, chậm rãi ngồi dậy, lấy quần áo bước vào phòng tắm, vừa đi vừa dùng sức giậm chân biểu lộ sự bất mãn.
Tống Mịch khoanh chân trên sofa rất không hiểu, lão bà nhà cô sao lại trẻ con, thích làm nũng như vậy rồi? Bác sĩ chuẩn đoán não không bị gì cơ mà.
Ngạo Đường thay quần áo bước ra, theo sở thích vẫn là từ đầu đến chân một màu đen, chỉ là bỏ đi chi tiết đầu lâu xương sọ, nhìn thế nào cũng vô cùng đẹp trai.
Anh ngồi kế bên cô, xòe tay nói.
“Đồ của anh đâu?”
Tống Mịch lôi từ trong túi ra một hộp đen to bằng nửa tờ giấy A4, đặt vào tay Ngạo Đường.
“Mấy cái trước em vứt hết rồi, thay bằng cái này đi”
Bên trong chiếc hộp là phụ kiện Ngạo Đường hay đeo, là mấy chiếc khuyên tai, nhẫn, vòng tay, tất cả đều bằng bạc, lóe sáng lấp lánh, thiết kế đơn giản nhưng vô cùng hợp với phong cách đầu đường xó chợ cao cấp của Ngạo Đường.
Chỉ riêng một chiếc nhẫn màu đen lạc loài giữa đống trang sức trắng sáng, chỉ có một thân nhẫn.
Ngạo Đường chậm rãi đứng trước gương đeo lên từng cái, Tống Mịch ngồi bên cạnh thắc mắc.
“Anh xỏ nhiều khuyên như vậy không đau sao?”
Một tai 3 lỗ, một tai 4 lỗ.
Nhẫn, một tay 5, một tay 4.
Vòng, một tay 3, một tay 4.
Phụ kiện như vậy cũng quá nhiều rồi!
Đánh nhau không vướng tay sao?
“Không đau, nhưng em đừng bắt chước anh”
Mới được 3 ngày, vết thương vẫn chưa lành hẳn, có thể bị rách nhưng Ngạo Đường đồng ý xuất viện, trở về nước.
Hôm nay là ngày ra viện, tranh thủ trước khi trả phòng, Tống Mịch tự tay thay băng cho Ngạo Đường, đây vốn là việc của y tá nhưng từ ngày đầu tiên y tá mang băng gạc và dụng cụ đến, cô đã từ chối, nói tự mình làm, động tác còn thành thạo, uyển chuyển hơn.
Chiếc nhẫn không gian Mặc Hoành để lại cho cô, đồ bên trong không đầy đủ như của nàng nhưng thuốc vẫn đủ dùng, vết thương Ngạo Đường không đau không nhức là nhờ thuốc của Mặc Hoành.
Tống Mịch một tay kéo vali, một tay nắm tay Ngạo Đường đi trên đường, hai bên khung cảnh cổ điển phong cách Châu Âu cùng tuyết trắng đẹp đến mức không nói nên lời, như cảnh tượng trong truyện cổ tích các nàng công chúa.
Tống Mịch nổi hứng chụp ảnh, chuyển ô cho Ngạo Đường, dừng lại chụp vài bức phong cảnh.
Cô chụp rất đẹp, ảnh được chỉnh sửa sang phong cách ấm áp, nhẹ nhàng, đôi chút cổ điển khiến người khác hoài miện.
Thời gian còn sớm, hai người cũng không vội, Tống Mịch hài lòng nhìn tấm ảnh nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
“Anh ra đứng đó đi, tùy tiện tạo dáng là được” Dù sao anh đẹp như vậy, chụp góc nào cũng đẹp chết người thôi!
Ngạo Đường nhíu mày, cúi mặt suy nghĩ, cuối cùng ừm 1 tiếng từ cổ họng.
Ngạo Đường tùy tiện đứng dựa vào tường, Tống Mịch chụp rất nhanh, một chút là xong, tất cả đều là ảnh đen trắng nhưng không làm giảm vẻ đẹp của anh, thậm chí còn tăng thêm sự cô độc, ma mị.
“Được rồi, đi thôi”
Ngồi ở đại sảnh sân bay, Tống Mịch trùng mắt suy nghĩ, quay sang nói với người bên cạnh.
“Ngạo Đường, em có rất nhiều việc còn giấu anh, hiện giờ không thể nói rõ.
Dù thế, anh có đồng ý lấy em không?”
Ngạo Đường tròn mắt sửng sốt, câu trước với câu sau không ăn nhập, tự dưng lại cầu hôn rồi!?
Nhẫn đâu? Hoa đâu?
Lãng mạn đâu?
À, không đúng, không đúng.
Đây không phải trọng điểm!
“Không thể”
“Vì sao?”
Tống Mịch nâng khóe miệng mỉm cười, đáy mắt không hề có tâm trạng vui vẻ.
“Anh phải là người cầu hôn “
“Vậy anh cầu hôn em đi”
“Không được”
“Lại sao nữa?”
“Không hoa, không nhẫn, không lãng mạn.
Không cầu hôn”
“Lại là tên khốn Trình Minh đúng không? Nghe này, bây giờ ngoại trừ danh phận, có cái gì của anh không phải của em?”
“……..” Hình như….không có!
Tống Mịch giả bộ nhíu mày tức giận, gằn giọng: “Cưới hay không cưới?”
Ngạo Đường mờ mịt, nhỏ giọng đáp: “C..cưới”
Tống Mịch cong cong đuôi mắt, tràn ngập vui vẻ, nói tiếp.
“Vậy anh không làm nũng nữa sao?”
“Em thích anh như vậy?”
“Anh thế nào em cũng thích.”
Ngạo Đường mím môi, nhìn chằm chằm Tống Mịch một lúc rồi nói.
“Chỉ thích anh thôi có được không? Đừng để người khác suốt ngày bám lấy em.”
Tống Mịch giật giật khóe miệng, trong đầu phân tích “người khác” trong miệng anh là ai? Cái này, ngoài trừ Tưởng Thuyết Thư thì không còn ai nữa.
Cô lập tức mở điện thoại, dạo này Thuyết Thư không gọi điện đến tìm cô tám chuyện, quả nhiên số bị chặn rồi.
Thấy Tống Mịch trừng mắt về phía mình, Ngạo Đường lập tức đổi chủ đề.
“Trở về lập tức đăng kí kết hôn”
Tống Mịch còn chưa trả lời đột nhiên “A” một tiếng.
“Em quên mất! Em đưa anh về biệt thự sau đó sang thành phố B luôn, ở bên Thụy Khiết có việc”
Ngạo Đường giật giật khóe miệng, im lặng không nói, ánh mắt không hề không vui mà có chút toan tính.
Cứ để như vậy là không được!
Phải nghĩ cách không cho đám con gái bám lấy vợ của anh.
Đây là vợ anh, vợ của anh, của anh!
Tại sao anh phải đi phòng cả con gái vậy???
Được rồi, ai bảo vợ anh với những người đáng yêu, ngực bự đều có lòng khoan dung vô hạn!
Chuyển bay đường dài rất mệt, vì sự chênh lệch múi giờ, hai người trở về nước vào đúng lúc mặt trời mọc.
Trở về biệt thự, chờ Tống Mịch thay xong băng gạc, Ngạo Đường lập tức leo lên giường đi ngủ, trước đó cũng không quên dặn dò vợ nhỏ.
“Khi nào thì về?”
Tống Mịch sắp xếp lại chút vali mang sang London, nói: “Không lâu, có thể là tối mai sẽ trở về”
“Không được để người khác lại gần, con gái càng không được.
Đến nơi phải gọi điện cho anh, không được phép bỏ lỡ điện thoại, phải trả lời tin nhắn của anh ngay lập tức”
“Được…”
“Còn nữa, trở về nhanh, anh đợi em về cầu hôn”
“Được được được, em biết rồi, anh mau ngủ đi”
Tống Mịch chậm rãi nói, ánh mắt tràn ngập cưng chiều, sủng nịnh.
Bước xuống tầng một nhìn quanh, khẽ gọi.
“Mặc Hoành”
Mặc Hoành từ phòng bếp đi ra, hai tay vẫn còn cầm vài tấm bùa bảo vệ.
“Chủ nhân, xong hết rồi”
“Được rồi, đi thôi”
Mấy ngày gần đây Mặc Hoành cũng không rảnh, bùa bảo vệ nhiều thì nhiều nhưng không phải vô hạn.
Bất cứ lỗi đi nào có thể ra vào ở biệt thự cô đều dán bùa, còn thiết lập cả trận pháp, cả Cẩn gia cũng vậy.
Bùa sau khi được dán sẽ lóe sáng theo hoa văn, ẩn vào bức tường, người không tu tiên không thể nhìn thấy.
Tống Mịch ăn sáng trên máy bay, tranh thủ chớp mắt một chút.
Còn chưa được bao lâu, Tống Mịch bị tiếng hét khinh hãi và tiếng súng làm cho bừng tỉnh, cô lập tức quan sát xung quanh.
Trong khoang máy bay lúc này xuất hiện vô số người cầm súng, khăn đen trùm đầu, ai nấy đều cao to, lực lưỡng, cánh tay xăm hình vằn vèo cùng ánh mắt trừng trừng đáng sợ.
Tiếp viên hàng ôm đầu ngồi một chỗ run rẩy, tiếng hét hóa thành tiếng khóc nức nở vì hoảng sợ, hành khách trên khoang ngoan ngoan ngồi im một chỗ, cúi đầu run rẩy, giơ hai tay lên cao.
Đây là cái vẹo gì? Không tặc?
Mẹ nó, hết hải tặc rồi đến không tặc, để cô yên ổn 1 ngày thì chết à??!
Một tên không tặc xăm xổ nhìn Tống Mịch chằm chằm, cất giọng đe dọa.
“Giơ hai tay lên cao”
Không phải đến bắt cô, vậy là không phải người của Loutky!?
Đừng đùa! Chuyện này không liên quan đến tên thiếu năng kia cô đập đầu vào đậu hủ tự sát!
Chó má, đừng nói số cô đen thế chứ!?
“Mấy anh có đồ ăn không?”
Không cần biết, ăn no trước đã rồi đánh nhau.