Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 76


Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 76


Alarice vắt chéo chân, không có ý muốn mời Tống Mịch lại ngồi, cô cũng không tức giận chờ đợi người của bà ta đến.

Đánh đến khi nằm la liệt trên đất rồi xếp “nệm thịt” thành một đống, ung dung ngồi lên trên.

Tống Mịch ngồi lên đám người lại như ngồi trên ngai vàng kim cương, cô chỉ ngồi đó thôi mà như ngàn vạn non sông quỳ dưới chân cô, nếu có vương miện trên đầu, cô thực sự có thể không ngần ngại xưng vương.
“Lady Alarice, what did I do to make you angry??”
(Phu nhân Alarice, tôi làm gì khiến bà tức giận sao?)
Alarice căm hận liếc nhìn cô mỉm cười khanh khách, cao giọng, giọng nói quá thật rất nội lực, đã quen với việc chấn áp và ra lệnh cho người khác.
“Rude, disrespectful.

No one dares to let me wait more than 20 minutes.”
(Vô lễ, vô phép tắc.

Chưa ai dám để tôi đợi hơn 20 phút.)
“I also did not insist or beg to see you.

Why do you want me to meet you? Would you give me food or give me money? Do you consider yourself a fairy? “
(Tôi cũng không năn nỉ hay cầu xin gặp bà.


Bà muốn tôi phải gặp bà sao? Bà cho tôi ăn hay cho tôi tiền? Bà cho mình là thần tiên sao?)
“That is the minimum courtesy!”
(Đó là phép lịch sử tối thiểu!)
“What if I am not polite? Are you going to hit me? “
(Tôi không lịch sự thì làm sao? Định đánh tôi à?)
Phu nhân Alarice tức giận đến ném mạnh ly trà xuống sàn, bà ta càng tức giận Tống Mịch càng vui vẻ.
Vệ Ưu Nhan ngồi bên cạnh trông tình hình vô cùng căng thẳng liền mỉm cười, cất giọng trong trẻo.
“Đừng tức giận làm mất hòa khí.

Ngạo Đường là con bọn ta, Tống Mịch tiểu thư dù sao cũng kêu 1 tiếng “mẹ”, chỉ là gặp mặt trò chuyện vài câu.

Không cần làm khó nhau”
Tống Mịch tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Vệ Ưu Nhan, đáp.
“Sau này đừng đánh chết tôi là tốt rồi.

Vở kịch mẹ kế con chồng hạnh phúc gì đó không cần diễn đâu.”
Vệ Ưu Nhan muốn thăm dò Tống Mịch, xem thử quan hệ của cô và Ngạo Đường thật hay giả nhưng thái độ không coi ai ra gì này, quả nhiện chọc tức điên người khác.
Cô ngồi trên đám người cười vui vẻ.
“Tức giận không?”
“……..”
“Tức giận thì tốt.

Tôi chính là tới chọc tức mấy người”
Phu nhân Alarice thở sâu mấy nhịp điều chỉnh hơi thở, bà ta cười nhạt.
“As expected, socializing with the prostitutes children is not a good thing either”
(Quả nhiên, giao lưu với con của đĩ điếm cũng không phải loại tốt đẹp gì.)
“Lady Alarice, want to fight?”
(Phu nhân, muốn đánh nhau không?)
“What?”
(Cái gì?)
Chát
Hai mắt phu nhân Alarice mở to, trừng trừng không thể tin được, trên má còn hiện rõ năm ngón tay mà thiếu nữ đứng trước mặt bà giờ này vẫn mỉm cười ôn hòa.

Tống Mịch lấy khăn trên bàn lau tay rồi lui ra sau, nói.
“Thinking before you speak is a necessity to stay alive”
(Suy nghĩ trước khi nói là một việc cần thiết để giữ mạng)

Phu nhân Alarice còn chưa định hình được đã bị Tống Mịch kéo tới đánh cho một trận, Vệ Ưu Nhan kinh ngạc không thốt nên lời, người hầu thấy vậy liền hét toáng lên ngăn cản, có người chạy đi gọi Sở Minh Thành.

Không dám kinh động tới nhiều người.
Sở Minh Thành vừa lo cho Sở Thi Hàm xong xuôi lại nghe tin mẹ hắn bị Tống Mịch đánh cho một trận.

Hắn không tức giận cho người chăm sóc Alarice bị đánh ngất và sước da.

Bà ta cũng chỉ là người sinh ra bọn họ, còn lại không có tình cảm.

Sinh ra trong hào môn tranh đấu quyền lực, lại còn là Sở gia tàn khốc, chỉ có lời dụng lẫn nhau, tình cảm chân thành khó mà hình thành, Sở Minh Thành không muốn vì bà ta mà phá hỏng kế hoạch.

Người hắn tin tưởng duy nhất chỉ có em gái hắn.
Tống Mịch ném Alarice cho đám người hầu lấy hết bánh trên bàn bỏ đi, mà Vệ Ưu Nhan cũng bị sốc nên về phòng chấn tĩnh.
Cô ta dám đánh cả Alarice, vậy có gì làm cô kiêng dè!?
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo.

Không coi ai ra gì! Có lẽ sẽ….chết rất thảm!
Tống Mịch trở về chỗ cũ không thấy Ngạo Đường ở đó, nhíu mày đi xung quanh tìm anh.

Mở cửa phòng vệ sinh nam, ló đầu vào.
“Ô….người anh em, không cần sợ, cứ tùy tiện đi, tôi chỉ ngó chút thôi.”
Nhìn quanh không có Ngạo Đường, Tống Mịch mỉm cười nói rồi đóng cửa, đi tìm nơi khác.

Vô tình gặp phải Sở Thi Hàm một mình đi trên hành lang.

“Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi Thi Hàm tiểu thư”
Thi Hàm giữ nguyên ánh mắt hàn khí, trừng với Tống Mịch.
“Cút khỏi tầm mắt tao”
“Không muốn nhìn thấy tôi, Thi Hàm tiểu thư có thể cút”
Thi Hàm không muốn gặp mặt Tống Mịch, muốn trực tiếp lướt qua.

Bỗng nhiên bị cô giữ lại, nở nụ cười vô hại.
“Chân của cô, tôi có thể chữa”
Sở Thi Hàm trợn mắt kinh ngạc, nhưng nhìn thiếu nữ cười tươi như hoa trước mặt mình, bỗng nhiên nhận thấy nụ cười này thật kỳ quái, ý cười không tới đáy mắt, cô ta đè nén tâm trạng dữ dội, trợn mắt nhìn Tống Mịch, thấp giọng.
“Mày nghĩ tao tin?”
Bác sĩ giỏi nhất mọi nơi đã được tìm về, việc khả quan duy nhất chính là khiến chân cô có lại cảm giác, còn hồi phục như ban đầu theo lời bọn họ thì y học ngày nay chưa phát triển đến mức đó.
Tống Mịch dựa lưng ra sau, nhét miếng bánh macaron vào miệng, vui vẻ đáp.
“Tin hay không thì tùy, cô đau khổ chứ không phải tôi”
Thi Hàm nhẹ giọng, hai tay bám chặt vào nhau đến trắng bệch.
“Điều kiện?”
“Thuyết phục Sở Minh Thành từ bỏ quyền thừa kế”
Thi Hàm nghe vậy sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi một lúc lâu liền nói.
“Cách gì?”
“Sao phải nói cho cô!?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.