Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 7: Kịch


Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 7: Kịch


Tống Mịch quay lại.

Con hàng này làm gì ở đây!
Lại hỏi ngu như thế, bà ở đây không để ăn cơm chẳng nhẽ đốt nhà ngươi à!
Dù bây giờ không giống ăn cơm lắm!
Y Hân bắt gặp ánh mắt nhìn người thiểu năng của Tống Mịch mà trong lòng oán hận.
Lại dám khinh thường cô, Tống Mịch không biết danh tiếng cô ta đang ở mức nào sao mà dám ngông nghênh như vậy.

Đáng hận!
Sao cô ta vẫn còn giữ bình tĩnh như vậy chứ.
Nhưng bề ngoài vẫn một mực nở nụ cười dịu dàng, kiểu mẫu, đúng chuẩn tiểu thư lương thiện, trong sáng.
Tống Mịch không trả lời Y Hân, quay đầu nhìn bà đầu bếp đã lui về góc phòng.

Tống Mịch chậc 1 tiếng, đi về phía cửa, mở ra lôi bà đầu bếp từ bên trong đang run rẩy ra ngoài, cô thả tay ra bà ta liền ngã khụy xuống đất, chân run run đến đứng không vững.
“Ey, bạn học Tống Mịch làm gì vậy?”
Y Hân luôn làm tượng đứng một bên lên tiếng, chưa kịp để Tống Mịch trả lời, Y Hân đã chạy lại đỡ bà đầu bếp đang ngồi dưới đất lên hỏi han.
“Thìm Lý, thím không sao chứ.

Nào đứng lên, đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm!”
“Aizza, Y Hân cảm ơn con, không có gì, chỉ là ta nỡ đắc tội với người có chỗ dựa thôi!”
Thím Lý vừa lắc đầu, vừa dựa vào tay Y Hân mà đứng lên bộ dạng vô cùng tội nghiệp, dù vậy vẫn không quên xỉa xói Tống Mịch.
Y Hân nghiêm mặt, bộ giạng chính nghĩa, bênh vực kẻ yếu, cao giọng.
“Bạn học Tống Mịch, bạn đừng ỷ thế bắt nạt người khác, không vinh quang gì đâu”
Ôi mẹ ơi, vòng sáng nữ thần ở đâu ra đây, làm cô muốn 1 phát đập chết tươi con hàng này rồi.
Đây gọi là ngu mà tỏ ra nguy hiểm, không biết gì cứ thích xen vào.
Con hàng này, chưa hiểu có chuyện gì mà đã kết tội cô rồi!
Tống Mịch còn chưa lên tiếng, đã có tiếng hét cắt lời.

“MẸ”
Một thiếu nữ chạy lại đỡ lấy thím Lý từ tay Y Hân, lo lắng hỏi.
“Mẹ có sao không?? Ả ta không làm gì mẹ chứ???”
Thím Lý thấy con gái bỗng bày ra bộ dạng ủy khuất, lắc đầu không nói.
Tiểu Hoa quay sang Tống Mịch gào lên.
“Cô có việc gì thì nhắm vào tôi, sao lại động đến mẹ của tôi, mẹ tôi già rồi.

Cô còn có lương tâm không!?”
“Xin lỗi mẹ tôi mau, mẹ tôi tầm tuổi này rồi còn phải đi làm kiếm tiền, cô không thương xót thì tôi đành này còn đánh bà ấy.”
“Cô xin lỗi mẹ tôi mau”
Tiểu Hoa nói một tràng làm Tống Mịch nghe mà nhức đầu.
Nói không lại lũ thiểu năng vì nó nhiều quá mà!
Cứ động đến 1 đứa là 1 lũ chạy ra chứng minh mình bại não.
Bà đây mệt não quá!
“Này này, tôi đã động đến mẹ cô chưa? Cô xem xem bà ta xứt sát tí nào không? Hay cô muốn tôi đánh bà ta lắm chứ gì?”
“Mấy người còn chưa hỏi xem tại sao tôi muốn đánh bà ta? Ngồi đó mà tỏ ra chính nghĩa”
Tống Mịch nói không làm cho Tiểu Hoa đáp lại, liếc sang Y Hân đứng bên cạnh, cất giọng khinh thường.
“Tôi ỷ thế bắt nạt người khác đấy, rồi cô làm gì tôi? Chỉ nói thôi thì không được gì hết, dùng hành động thực tế đi xem nào, hay chỉ biết ngồi đó tỏ vẻ lương thiện”
Y Hân còn chưa biết nói gì, Tiểu Hoa đã gào lên.
“Đồ vô liêm sỉ, cha mẹ cô không dạy cách đối nhân xử thế sao? Đã làm sai phải nhận……”
Chát
Tống Mịch giáng 1 bạt tát vào mặt Tiểu Hoa, xung quanh im phăng phắt.
“Động đến ai thì động, đến đến cha mẹ tôi thì cô chán sống rồi!”
Y Hân thấy Tiểu Hoa bị đánh thì tròn mắt, không ngờ cô đám đánh thật.

Đây là ở trường còn có máy quay, cô ta vẫn thản nhiên đánh người, thật quá đáng!
Tiểu Hoa bị đánh ngã xuống đất, Tống Mịch đang định tiến lại thì Y Hân lao ra trước mặt cô, đẩy 1 cái khiến Tống Mịch lùi lại mấy bước.
“Cậu ấy chỉ nói có mấy câu thôi, sao cô lại đánh cậu ấy.

Cậu ấy chỉ đang bảo vệ mẹ cậu ấy thôi.

Cậu ấy làm gì sai chứ, đúng là ức hiếp người khác quá đáng”
Tống Mịch bất lực trước độ bại não của đám người này, im lặng, không trả lời, Y Hân lại tiếp tục cao giọng.
“Tống Mịch, cậu xin lỗi thì mọi chuyện sẽ xong mà.

Cậu đánh bạn ấy như vậy, sợ nhà trường biết được sẽ bị đuổi học đó, xin lỗi 1 tiếng thì sẽ không sao mà”
Tống Mịch nhìn Y Hân trong đáy mắt thoát ẩn 1 tia ác ý khó phát hiện.
Tiểu Hoa bị đánh, tức giận đứng dậy lao về phía Tống Mịch, giơ tay định nắm đầu cô, gào lên.
“Con đĩ này, mày dám đánh tao”
Tống Mịch nắm lấy tay Tiểu Hoa tiện thể đẩy 1 cái.

Tiểu Hoa lại ngã dúi về phía trước, thím Lý thấy con gái mình bị đánh, cũng tất bật chạy lại, đỡ Tiểu Hoa dậy.
“Sao cô có thể độc ác như vậy? Đền tiền đi, tất cả là tại cô.

Đền tiền đi.

Tiểu Hoa, con không sao chứ, có đứng dậy được không?”
Y Hân thấy tình tình ngày càng căng thẳng, bèn tới tỏ vẻ khuyên năn Tống Mịch.

“Bạn học, bạn đánh người ta đến vậy rồi thì xin lỗi đi, chuyện này mà lan ra thì ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của bạn đâu.

Làm người quan trọng là danh tiếng”
Tống Mịch đẩy Y Hân sang 1 bên, lực đạo cũng chỉ làm cô ta lùi vài bước, ai ngờ Y Hân ngã xuống sàn, tỏ vẻ ấm ức nhìn Tống Mịch.
“Tớ chỉ muốn giúp cậu, cậu không thích cũng không sao, không cần chán ghét tớ như vậy”
Có 2 thiếu nữ chạy đến đỡ Y Hân, tiện thể mắng nhiếc Tống Mịch.
“Y Hân chỉ muốn giúp cô, cậu ấy có ý tốt, cô lại còn đẩy ngã cậu ấy”
“Hạ Ninh, mình không sao, không phải lỗi của bạn học Tống Mịch”
“Y Hân đừng có bênh vực cô ta”
“Bạn học Tống Mịch, thực xin lỗi…!Tôi không biết chuyện sẽ phát triển thành như thế…”
“Hạ Ninh nói đúng mà Y Hân, cậu còn không xem người cậu giúp đỡ là loại người gì”
“Mẫn Duy, đừng nói vậy.

Là mình khiến bạn học Tống Mịch không thích”
“Hừ, cũng không phải người đứng đắn gì, lại còn tỏ vẻ.

Khinh tởm thật.”
“Mẫn Duy, cậu đừng nói vậy”
Aizzza, vở kịch này khi nào mới kết thúc đây.

Bổn cô nương mệt quá, muốn về ngủ!
Các người định đóng kịch đến khi nào!
Được rồi, đành vậy thôi!
“Các người, sao không đi làm đạo diễn đi, ngồi đây lảm nhảm cái mẹ gì, có chứng minh được mấy người nhiều tiền hơn tôi không!?”
Tống Mịch ngồi ngay ngắn trên ghế, ngậm kẹo mút, ánh mắt lười nhác nhìn bọn họ diễn trò.

Y Hân tủi thân, bật khóc.
Suốt ngày khóc khóc khóc, cô không làm gì có ích hơn được à!
Tống Mịch hắng giọng.
“Con mẹ nó, có im đi không.

Cô khóc rồi có được cái cứt gì không.

Tôi làm gì cô mà cô khóc.”
Y Hân bộ dạng ủy khuất cố nén nước mắt.

“Tớ…tớ…không kìm được.

Xin lỗi, tất vả đều tại tớ”
Hạ Ninh và Mẫn Duy đứng bên cạnh, cau mày, mỉa mai Tống Mịch, bị cô phản bác.
“Có như vậy tôi vẫn có nhiều tiền hơn các cô.

Còn nữa,…”
Hạ Ninh và Mẫn Duy bị đáp trả nhất thời không nói được lời nào, Tống Mịch khoanh chân, ánh mắt sắc bén lướt nhìn về phía Tiểu Hoa.
“….não tàn thì đừng có lên giọng chính nghĩa, chỉ càng hạ thấp mình thôi”
Tiểu Hoa đứng bên cạnh, định lên giọng cãi lại thì Tống Mịch đã đứng dậy đi mất.

Càng tức giận hơn là, trước khi đi Tống Mịch còn chỉ vào mấy camera, kiêu ngạo nói.
“Quay bà đây đẹp một chút, chỉnh sửa đẹp đẽ, thêm hiệu ứng rồi khác up lên.

Quay bà xấu, bà đây đốt nhà ngươi”
Có phải quay phim đâu mà đẹp với lại thêm hiệu ứng.
Thế là từ nãy đến cô chỉ coi như đang xem phim à!
Cô làm loạn lên như thế rồi ung dung bỏ đi mà được à!
Trường bọn họ có người điên rồi! Thật đáng sợ!
Hóa ra chủ nhân xóa bài vì ảnh xấu…ừm….lí do chính đáng đấy!
Lật bàn, chính đáng cái khỉ gì!
Ngay sau đó, Tống Mịch lại lên diễn đàn trường cô cùng trường bên cạnh.
Làm người nổi tiếng thật dễ mà!
Mặc Hoành:”….” Chủ nhân, bị chửi nhiều hơn là ăn cơm.

Thật bái phục!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.