Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 49: Dạ Hội
Tống Mịch hất tóc quay lại, 2 tay dựa vào lan can, sự kiêu ngạo như trời sinh, không coi ai vào mắt, cô chỉ đứng đó những người còn lại đều là phù du.
Cô lướt nhìn vài cái đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Sở Thi Hàm khoảng 24, 25 tuổi, toàn thân toát lên sự kiêu ngạo, sắc sảo, thông minh không để ai vào mắt.
Đúng là người Sở gia, thần thái, khí chất này đúng là không phải ai cũng có, vô cùng ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt.
Tống Mịch hắng giọng nói, ngữ điệu chàn đầy sự ghét bỏ.
“Có ý kiến thì xin phép phát biểu, đừng có chen ngang lời tỏ tình của bà đây”
“Kiến thức nông cạn, tự kiêu, ngạo mạn.
Nhắc nhở một chút, loại người như cô không sống được quá lâu”
“Dù sao cũng lâu hơn cô”
Sở Thi Hàm đen mặt, nhìn sang Ngạo Đường bên cạnh dửng dưng nghịch tóc Tống Mịch.
“Em trai quản cho tốt người của mình, không là ngày nào đó liền nhận được đầu của cô ta gửi tới nhà.”
“Tôi cứ thích để cô ấy vô pháp cô thiên như vậy đấy”
“Đúng là xuất thân thấp kém thì đầu óc cũng chỉ như vậy”
Chát
Sở Thi Hàm trợn mắt nhìn Tống Mịch, đưa tay ôm một bên má ửng đỏ, không thể tin nổi Tống Mịch vậy mà dám đánh cô ta.
Sở Thi Hàm nghiến chặt răng, nắm lấy tay Tống Mịch siết chặt, định bẻ gãy tay cô giáo huấn một chút.
Nhưng Tống Mịch cũng bắt lấy cô tay cô ta, xoay người hoàn mỹ thực hiện một cú vật qua vai, không có động tác thừa.
Sở Thi đập lưng xuống nền đất, đau đến gương mặt biến dạng nhưng ngay lập tức bật dậy, tung nắm đấm về phía Tống Mịch.
Còn chưa đến nơi đã bị Ngạo Đường đằng sau đánh một phát vào gáy, Sở Thi Hàm trừng mắt nhìn anh, tung chân đá về phía ngực Ngạo Đường.
Bộp
Bị một cái đánh vào gáy Sở Thi Hàm ngục xuống, mà Tống Mịch tay vẫn giữ nguyên hiện trường, bình thản hướng dẫn Ngạo Đường.
“Phải đập chỗ đó mới ngất được”
“Ra vậy”
Tống Mịch dùng cả bàn tay, đập vào bụng Sở Thi Hàm, còn làm một loạt động tác Ngạo Đường thấy rất khó hiểu.
“Em đấm nhẹ vậy sao chết được?”
“Anh muốn cô ta chết à?”
“Tiện tay thì giết luôn đi, lỡ sau này không có cơ hội”
Mẹ nó, anh giết người chỉ là tiện tay đúng không?
Lão bà ngây thơ đáng yêu như thỏ con của mình sao lại thành sói sám rồi!?
“Em chỉ phế võ công của cô ta thôi, còn tặng cho cô ta nửa đời còn lại sống với cái chân bị liệt.
Như vậy, anh muốn giết cũng dễ như trở bàn tay.
Để lại sau này chọc tức cô ta cũng rất vui”
Ngạo Đường đăm chiêu một lúc rồi dịu dàng xoa đầu Tống Mịch, mỉm cười vui vẻ thốt lên.
“Có thể trói cô ta rồi treo dưới biển không?”
Tống Mịch bị gương mặt thiên sứ của Ngạo Đường mê hoặc, lập tức Mịch hôn quân online, thơm chụt vào má anh một cái, nhếch mép cười bá đạo.
“Chỉ cần anh muốn”
Và thế là Sở Thi Hàm bị trói vào thả xuống biển chỉ để hở mỗi cái đầu trên mặt nước.
Khoác tay Ngạo Đường, bước vào đại sảnh, Tống Mịch suy nghĩ một chút,, quay sang anh hỏi.
“Sở Thi Hàm là ai thế?”
“…..” Em đắc tội người ta mà không biết đó là ai?
Ngạo Đường mím môi, đang cố sắp xếp lại gia phả của Sở gia trong đầu mình.
“Là chị gái cùng cha khác mẹ của anh”
“Chỉ vậy thôi à”
Ngạo Đường bình thản đáp lại.
“Sao em lại tát cô ta?”
“Cô ta nói xấu anh”
“Chỉ là vài câu nói, cũng không mất miếng thịt nào”
“Nói em thì được, ai dám nói xấu anh, em liền đánh đến ba má hắn nhận không ra”
Tống Mịch vênh váo đáp lại, bộ dạng bà đây là số 1 không ngừng tuôn ra.
2 người chọn một bàn khá xa sân khấu, Thuyết Thư từ đâu tiêu dao đi đến, trên tay cầm li rượu vang, mỗi bước đi uyển chuyển như mây trôi nước chảy.
“Tống Mịch, tôi vừa thấy Thiên Tư Mai và Lâm Nam Dương cũng ở đây.
Hơn nữa, nhìn bên kia đi”
Tống Mịch nhìn theo hướng Thuyết Thư chỉ, lẫn trong đám người hầu mặc sườn xám, đeo khăn che mặc là một nữ nhân có dáng hình thanh thoát, cùng đôi mắt trong trẻo được trang điểm cho thêm sắc sảo.
Tần Y Hân mặc đồ người hấu đứng ở một góc tối không ai chú ý đến.
Tống Mịch vẫn chuyên cần gặm đùi gà, nhận xét.
“Mẹ nó, cô ta có vận nữ chính hay sao mà sống dai thế?!”
Thuyết Thư ngồi ăn bánh kem bên cạnh cũng phụ họa.
“101 cách sinh tồn bất logic của nữ chính.”
“Ồ”
Tống Mịch lướt nhìn khắp gian phòng, bắt gặp ánh mắt một người đàn ông nhìn chằm chằm về phía cô.
Anh ta hướng về Ngạo Đường.
Tống Mịch nhếch mép, di chuyển ánh mắt, vẫn bình thản ngồi ăn và tám chuyện cùng Thuyết Thư.
Người đàn ông kia ra ngoài gọi điện thoại, một lúc sau liền hiên ngang đi về phía Ngạo Đường.
Sở Minh Thành cất giọng khàn khàn, có chút âm u, nam tính.
“Sở Ngạo Đường, Thi Hàm đâu?”
Ngạo Đường liếc mắt nhìn hắn 1 cái rồi vẫn tiếp tục ăn, không chú ý đến.
Tống Mịch ngồi bên cạnh ăn một miếng bánh trả lời thay.
“Cô ta thì liên quan gì đến bọn tôi”
Sở Minh Thành nhìn sang Tống Mịch, hơi nhíu mày.
“Cô là Cẩn Tống Mịch?”
“Chẳng lẽ là anh”
Tống Mịch vênh váo đáp lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Minh Thành.
Sở Minh Thành tay đút túi quần, bộ dạng cao cao tại thượng như bậc đế vương nhìn xuống.
“Sở thiếu, anh nhìn tôi chằm chằm như vậy là yêu tôi sao?”
Tống Mịch nhướn mày khiêu khích Sở Minh Thành, ngay cả lời buồn nôn cũng nói rồi, cô xem hắn có ghê tởm chết không!?
“Phụt”
Thuyết Thư ngồi bên cạnh cố nhịn cười, mặc kệ Sở Minh Thành đen mặt đứng ngay kia.
Sở Minh Thành còn chưa kịp đáp lại, Tống Mịch lại lên tiếng.
“Sở thiếu, chim hoàng anh nhà anh bay mất thì ra sở thú tìm, tôi có phải người chăm sóc động vật đâu.
Với lại, đừng có làm phiền bữa ăn của bà đây”