Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 44: Hào Môn
Tống Mịch quay sang nhìn Ngạo Đường vài giây, lập tức chồm tới đè anh xuống sofa hôn một cái.
Chiếc hôn chỉ dừng lại trên môi Ngạo Đường vài giây rồi dời đi, lướt qua nhẹ nhàng như gió thoảng mơn man đầu xuân.
Ánh mắt Tống Mịch cong lên, tràn ngập ý cười nhìn.
Ngạo Đường không ngạc nhiên, chính anh cũng muốn hôn cô nhưng lại như lần trước.
Dù anh có kìm nén cỡ nào cơn buồn nôn cũng ập tới, đầy Tống Mịch sang một bên, Ngạo Đường chạy biến vào nhà vệ sinh.
Anh không có ăn sáng nên chỉ nôn khan, bước ra nhận lấy cốc nước của Tống Mịch súc miệng.
Ánh mắt nhìn cô có chút áy náy, cùng không cam tâm.
Tống Mịch một tay chống eo, một tay xoa đầu anh, giọng nói dịu dàng, bình thản.
“Không sao, không cần miễn cưỡng, hôn nhiều sẽ quen”
Nhìn người con gái trước mặt, Ngạo Đường định dang tay ôm thì chuông cửa vang lên, cắt ngang không khí lãng mạn của 2 người.
Tống Mịch nổi cáu đi ra mở cửa, trong đầu đang nghĩ nên loại mua xăng gì!?
Tưởng Thuyết Thư mở khẩu trang mỉm cười tỏa náng, giơ đống đồ ăn vặt đứng bên ngoài.
Tống Mịch không nể nang sập cửa lại.
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, mở cửa ra vẫn là bộ dạng ngứa đòn của Tưởng Thuyết Thư.
Lần này Tống Mịch vừa mở miệng định chửi thì Thuyết Thư đã đút thanh socola chặn miệng cô, cười cười bước vào.
Ngạo Đường vừa thấy Thuyết Thư bước vào đã nhíu mày đi lên tầng.
Thuyết Thư cũng không quan tâm, đặt đồ ăn vặt xuống bàn, rất tự nhiên ngồi khoanh chân ăn như ở nhà.
Tống Mịch đóng cửa, nhíu mày nhìn Thuyết Thư thản nhiên như ở nhà.
“Tưởng minh tinh, cô là cảm thấy tôi với cô thân thiết đến mức đấy à?”
“Không có, nhưng giờ ngoài cô, tôi chẳng biết tìm ai”
Tưởng Thuyết Thư mặc đồ thường ngày, trang điểm cũng không cầu kì.
Khóe mắt hơi đỏ, nhìn cũng biết là vừa khóc.
“Tôi không có trách nhiệm phải nghe cô kể lể.
Cô có biến không?”
Tưởng Thuyết Thư phồng mồm, khoanh tay, tỏ vẻ gan lì.
“Không đi”
Tống Mịch không ngần ngại kéo tay Thuyết Thư tống ra ngoài cửa.
Đi lên lầu, thay băng và bôi thuốc vào vết thương cho Ngạo Đường.
Khả năng tự lành của anh phải nói là kinh khủng, kết hợp với thuốc của Mặc Hoành, mới qua một đêm vết đạn bán đã khép miệng, chuẩn bị đóng vẩy.
Mất 30 phút thay băng cho Ngạo Đường, Tống Mịch dọn dẹp xong quay lại thì đã thấy anh ngủ mất tiêu.
Ở với Ngạo Đường, Tống Mịch nhận anh có rất nhiều thói quen xấu, ảnh hưởng sức khỏe.
Ngạo Đường chỉ ngủ buổi sáng, không ngủ buổi tối.
Đến trưa dậy đói thì ăn, không đói thì chơi game rồi ngủ đến chiều tối.
Sau đó cả đêm không ngủ.
Trình Minh nói đây là bệnh nhưng Ngạo Đường lười không muốn chữa nên cứ thế dần thành thói quen.
Tống Mịch hôn nhẹ lên trán anh khiến cái nhíu mày dần giãn ra, rồi bước xuống tầng lên mạng tìm hiểu.
Thời gian dần trôi qua, điện thoại Tống Mịch vang lên, là shipper giao đồ ăn nhanh, vừa mở cửa đã có bóng người lao vụt vào mà anh shipper vẫn thân thiện đứng ngoài.
Quay đầu nhìn Thuyết Thư ngồi chình ình trên ghế, Tống Mịch cầm đồ ăn nhanh bước vào, nhíu mày nhìn Thuyết Thư.
Còn cô ta thì cười ngượng nhìn nàng.
“Thôi mà, cho tôi ngồi nhờ đi.
Tôi ngồi bên ngoài mấy tiếng rồi, chân tê hết rồi”
“Không được”
“3 tháng ăn miễn phí”
“Cứ tự nhiên”
“…….” Suốt ngày chỉ ăn ăn ăn, rốt cuộc cô giữ cái body kia kiểu gì!
“Ăn nhiều nên không béo được nữa”
“À rế?? Tôi không có ý gì đâu”
Với gói đồ ăn vặt từ đằng xa, Thuyết Thư vô tình vào đổ lon bia lên mặt bàn, nhìn một lúc rồi đột nhiên òa khóc.
Tống Mịch ngẩng lên tầng trên, rồi lại nhìn thiếu nữ bó gối khóc thảm thiết trước mặt.
“Nín hoặc ra ngoài kia khóc xong rồi vào, Đừng làm phiền lão công tôi ngủ”
Thuyết Thư ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước nhìn Tống Mịch, lấy giấy lau nước mắt, cố kìm nén không khóc, nhưng vẫn nấc cụt.
“Cô thật tàn nhẫn”
“Quá khen”
“Đồ vô cảm”
“Đúng lắm”
Từ đầu tới cuối Tống Mịch chỉ lằng lặng nhìn Thuyết Thư khóc rồi bấm máy tính, một ánh mắt quan tâm cũng không có.
Thuyết Thư lau nước mắt, vươn tay tìm đồ ăn vặt nhưng cái đó đã bị bia đổ vào, ăn không được.
Cúi đầu, cắn chặt răng để nhịn khóc, hơi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Mịch mắt vẫn nhìn vào máy tính, tay đẩy một phần đùi gà về phía mình.
Nước mắt vẫn chảy những bị Thuyết Thư lau nhanh, cầm đùi gà vừa ăn vừa nói.
“Bọn họ bắt tôi đính hôn…..là người tôi chưa tun…..ừng quen biết.
Đã sắp xếp hết mọi thứ, câu trả lời củ….của tôi là gì đều không quan trọng.
Đáng ghét là tôi lại chỉ là người gả thay cho đứa con gái mà họ thương yêu.
Không ai hỏi ý kiến của tôi, cũng chẳng ai để ý tâm tình của tôi.
Bọn họ dư…..dựa..vào gì…ma…mà bắt tôi…hòa…hoàn thanh…giao dịch…giúp bọn..họ.
Mỗi …người…đều có sự…lựa…chọn, như…nhưng tại sao..lai…lại bỏ …qua…tôi..”
Vừa nói Thuyết Thư vừa nghẹn lại, nước mắt thi nhau rơi xuống ướt đẫm gương mặt mĩ lệ.
Đã từ bao giờ, cô ấy thu người lại ngồi một góc, vừa cô độc vừa đáng thương.
Con người không khóc vì những điều lớn lao không có nghĩa là họ mạnh mẽ, chỉ cần một điều nhỏ nhoi cũng có thể đánh gục sự kiên cường của họ.
Thế giới hào môn chưa bao giờ là tốt, hôn nhân chính trị – hy sinh vì gia tộc đều là những cái cớ hoàn mỹ để bọn họ đạt được danh vọng, quyền lực.
“Cứ làm những gì cô thích, đi sai thì tôi đưa cô đi lại từ đầu “