Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 4: Tu Tiên
Sáng sớm, Tống Mịch vừa ăn vừa chậm rãi đọc đi đọc lại cái tiêu đề, không nhiều lời trực tiếp hack nick người đăng rồi xóa.
“Chủ nhân bảo không cần để ý cơ mà?”
Mặc Hoành ngồi khoanh chân trên ghế sofa đứng dậy bay đến bên Tống Mịch, tà áo đung đưa theo chuyển động của nàng, uyển chuyển như mây trôi nước chảy.
“Ta không để ý mà” Tống Mịch bình tĩnh đáp lời Mặc Hoành, 2 tay vẫn bay nhảy trên màn hình Ipad.
“Thế sao chủ nhân hack xóa bài làm gì?” Mặc Hoành nằm lăn lộn trên giường, lên tiếng.
“Vui”
Mặc Hoành: “…..” Ok, người giỏi người có quyền.
Tống Mịch gập máy tính, quay lại nhìn Mặc Hoành nằm im trên giường.
“Mặc Hoành, ngươi mặc vậy không nóng hả?”
“Không có a”
Bây giờ tiết trời đang sang hè, không khí sáng sớm nhưng chiều lại rất oi bức.
Mặc Hoành mặc bạch y cổ trang, tóc lại còn buông xõa, Tống Mịch nhìn thôi đã thấy nóng chết rồi.
“Nhưng bộ y phục xấu quá!”
“Chủ nhân, người không cần nói thẳng ra vậy đâu.
Hộ giả bọn em thì quan tâm gì đến mấy cái này”
Hộ Giả là người đi theo bảo vệ chủ nhân mọi lúc mọi nơi, giống như Thần Hộ Mệnh nhưng không phải Thần Hộ Mệnh, cũng không phải là linh hồn.
Giữa Hộ Giả và chủ nhân có liên kết bởi Huyết Khế, dù cách xa đến vẫn tìm được đối phương.
“Nhìn ngứa mắt”
“Nhưng ta không có bộ nào khác cả”
“Được, vậy hôm nay nghỉ, đi mua đồ cho ngươi”
“Chủ nhân, vế trước mới là vấn đề đúng không?”
“Không, ta là muốn mua đồ cho ngươi mà”
“Chủ nhân, nói tiếng người đi”
“Đi tìm vợ”
“….” Cái gì mà tìm vợ, nàng nghe lầm rồi…chắc chắn nghe lầm rồi.
Chết đở chết dở
Tống Mịch không đến trường, mà bắt xe đến trung tâm thương mại.
Trong khi đó, ở trường lại vô cùng náo nhiệt, ai ai cũng bàn tán chuyện Tống Mịch đánh Tần Y Hân cùng Lâm Nam Dương.
Lâm Nam Dương là học trưởng năm 3, ấm áp, trầm tính, lại còn đẹp trai, tốt bụng, ở trường có rất nhiều người yêu thích.
Lâm Nam Dương là 1 trong số ít những phú nhị đại ở trường Tống Mịch.
Trước đây khi mới lên năm nhất, Tống Mịch được 1 anh chàng hotboy theo đuổi, cuối cùng cô đánh anh ta đến nhập viện, chuyển trường.
Fan của anh ta hận cô đến thấu xương, cả diễn đàn trường đều là lời lẽ chửi rủa, Tống Mịch chỉ trả lời đúng 1 câu.
“Nhìn ngứa mắt”
Lập tức tạo thành cơn sóng phẫn nộ, danh tiếng Tống Mịch lan sang cả mấy trường đại học lân cận.
Nhưng Tống Mịch căn bản không im nghe chửi như bình thường, cô đáp trả từng anti đến khi bọn họ không nói được nữa thì thôi.
Mà mấy người cãi nhau với cô đều phải ngồi suy nghĩ lại cuộc đời và 12 năm học của mình.
Lần này Tống Mịch lại đánh 1 hotboy nữa nhập viện, học sinh nữ của trường hận không thể đem cô băm vằm thành từng miếng, chuyện lần trước cũng được lôi ra, người ghét Tống Mịch lại có cơ hội chửi rủa cô thậm tệ, diễn đàn trường đâu đâu cũng là lời chửi bới, nhục mạ.
Ngay cả Tần Y hân cũng bị lôi vào, có người nói cô ta là trà xanh, bạch liên hoa, dụ dỗ Lăng Giang lại còn cả Lâm Nam Dương, cũng có lời bênh vực bảo Y Hân là người bị hại, tất cả là tại Tống Mịch.
Trên diễn đàn hay ở trường cãi nhau kịch liệt, trong khi đó nhân vật chính Tống Mịch lại đang tận hưởng cuộc sống có tiền, đi mua đồ không cần xem giá ở trung tâm thương mại.
“Cái này…cái này….lấy hết”
Tống Mịch ngồi trên ghế, vắt chân, phong thái cực kì quý phái, cao lãnh, toàn thân phát ra khí chất “ta là người có tiền”, chỉ tay vào từng giá áo cửa hàng thời trang lớn nhất thành phố.
Tất cả đều là những thứ Mặc Hoành chạm tay vào.
Lúc Tống Mịch gặp Mặc Hoành, nàng ta đúng là một người quê mùa, cái gì cũng không biết, mà khi biết rồi lại thành người tiêu tiền không thấy tiếc, không chỉ nguyên quần áo, Mặc Hoành cứ thấy cái gì nhà Tống Mịch không có là mua.
Không phải tiền của mình, nàng tiếc làm gì.
Với lại chủ nhân nhiều tiền lắm, nàng chỉ sợ không tiêu hết ấy chứ.
Tiền của chủ nhân có thể gọi là, cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất.
Đấy là tiền riêng của chủ nhân, không phải của Cẩn gia, từ lâu chủ nhân đã không cần tiền từ Cẩn gia rồi.
Ahihi, tự hào quá!
Nhân viên thấy vậy thì mừng rỡ, 2 mắt long lanh ngưỡng mộ, nhanh tay thu dọn đồ vào đóng gói sợ Tống Mịch đổi ý.
“Tiểu thư à, cô thật là hào phóng, mua nhiều như vậy…..mặc khi nào mới hết”
Cô nhân viên tiếp thị đứng bên cạnh vừa thu xếp vừa lúng túng bắt chuyện với Tống Mịch, trong mắt họ những người như Tống Mịch đều coi mình như cái rốn của vũ trụ, thượng đẳng hơn người khác, nói sai một lời là bị mắng rất quá đáng.
“Ngày mai là hết rồi”
Tống Mịch trả lời rất ngay ngắn, thái độ cũng không kiêu căng làm cô nhân viên mừng thần trong bụng.
May quá, cô ấy không đáng ghét.
“Sao lại nhanh như vậy, tiểu thư đi làm từ thiện sao?”
“Không, là đốt”
Cô nhân viên: “…..” Cô vừa nói gì ấy nhỉ, chết rồi…!bị điên rồi,…!không hiểu nổi người có tiền.
“Đùa đó”
Sắc mặt cô nhân viên thay đổi liên tục, cúi người chào Tống Mịch rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc Hoành bên cạnh lắc đầu than thở.
“Chủ nhân, người mua nhiều quá, nhưng đi mua quần áo cũng vui phết”
“Còn không phải tại ngươi à”
“Được rồi, chủ nhân, người nói điều kiện đi, người không tự nhiên mà đi mua quần áo cho ta đúng không?”
Tống Mịch hừ lạnh, lấy điện thoại đưa cho Mặc Hoành xem một cái tọa độ.
“Đi tìm nơi này đi!”
“Chủ nhân không tìm được, sao ta tìm được!”
“Nơi này được trận pháp bảo vệ, nhìn từ bên ngoài không nhìn thấy”
“Wa, bây giờ vẫn còn ngươi tu tiên như ta sao?”
Mặc Hoành cầm lấy cái điện thoại, phóng to màn hình nhưng lại không thấy gì.
“Ta cũng là người tu tiên”
“Xin lỗi, chủ nhân”
Tống Mịch đưa địa chỉ nhờ nhân viên gửi về nhà, Mặc Hoành còn đòi mua giày, Tống Mịch nhìn thời gian miễn cưỡng đi cùng.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, Mặc Hoành 2 tay xách toàn túi lỉnh khỉnh, đi sau Tống Mịch.
Người đi đường đều trợn mắt nhìn cô, với vẻ ngạc nhiên, hốt hoảng, có người còn lấy điện thoại ra chụp hình, quay lại.
Mặc Hoành bĩu môi, chọc chọc Tống Mịch.
“Chủ nhân, ngươi là sợ thiên hạ không đủ loạn đúng không?”
“Ta sợ thiên hạ thái bình”
“Aizza, chủ nhân, người cầm mấy cái này đi mà, ai cũng nhìn người kìa”
Tống Mịch quay người lườm Mặc Hoành, đưa tay giật mấy cái túi.
“Ai bảo mua cho lắm vào!”
“Nhưng bọn họ thấy cứ có mấy cái túi bay đằng sau người, bọn họ không nhìn thấy ta”
“Vì ngươi là ma”
“Ta là Hộ Giả, không phải ma”
Mặc Hoành đang ấm ức phân minh, thì có chiếc xe hiệu đỏ chót dừng “két” 1 tiếng bên cạnh Tống Mịch.
Thanh niên ăn mặc ngổ ngáo, hạ kính xuống nhìn Tống Mịch với ánh mắt đê tiện.
“Này, người đẹp, đi đâu đại gia anh chở đi!”
Tống Mịch nhìn xuống đồng hồ trên tay, không nghĩ nhiều mở cửa lên xe.
Mặc Hoành quen rồi, cũng bay lên theo.
Tống Mịch ngồi ghế sau, để mấy cái túi xuống , nhìn tên thanh niên, mở miệng.
“Khách sạn Bằng Linh”
Tên thanh niên không nghĩ Tống Mịch sẽ phản ứng như vậy, đơ người 1 lúc rồi mới quay lại nở nụ cười dâm tặc.
“Nóng lòng như vậy r….”
Thanh niên chưa nói xong, đã tái mặt nhìn ống súng đen ngòm trước mắt mình.
Tống Mịch khinh thường giục.
“Đi nhanh mẹ lên, 9h không đến nơi, bà đây giết cả nhà mày”
Mặc Hoành:”….” chủ nhân đừng cứ mở miệng ra là giết giết giết
Tên thanh niên cứng ngắc xoay người lại, phóng xe như điên.
Mẹ ơi, hôm nay ra ngoài không xem ngày sao àm gặp một nữ ma đầu thế này.
Lại còn có súng, mang súng là phạm pháp.
Mẹ ơi, cứu con!!!
Tống Mịch vứt súng cho Mặc Hoành lẩm bẩm.
“Xấu hơn vợ bà”
Mặc Hoành tròn mắt, tay cầm súng ném thẳng vào không gian, hốt hoảng.
“Chủ nhân, người thích phụ nữ?”
“Ngươi bị điên à?”
“Nhưng người vừa nói vợ”
“Là đàn ông”
“……” Sao đàn ông lại gọi là vợ???
Dẹp vấn đề đấy sang 1 bên, Mặc Hoành mắt sáng long lanh nhìn Tống Mịch, hồ hởi hỏi.
“Tên gì ạ?”
“Không biết”
“……” Chủ nhân, người bình thường đi được không!?
Chủ nhân của nó chưa bao giờ bình thường, ta làm Hộ Giả mà mệt não quá.