Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 30: Quen Thuộc
Phát hiện tài năng nấu ăn của Ngạo Đường, ngày ngày Tống Mịch cứ mặt dày sang xin ăn.
Ăn xong liền nằm ì ra đó không chịu về.
Ngạo Đường cùng Trình Minh đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa cùng giọng nói quen thuộc vang lên.
“Lão bà, em lại đến rồi đây”
Tống Mịch đặt cặp xách lên bàn rồi đổ người xuống ghế sofa, đưa tay nhón lấy quả táo rửa sẵn trên bàn ăn chống đói.
Trình Minh nhô cái đầu ra, giọng điệu cực kì bất mãn.
“Chị dâu, là tại chị có phải không?”
“Tôi làm sao cơ?”
“Lão đại mấy năm ăn cơm tiệm, số lần vào bếp cũng đếm trên đầu ngón tay.
Vậy mà gần đây lại chê cơm em mua, còn bắt em mua nguyên liệu học nấu món mới, một ngày nấu 3 bữa, nhất quyết không nấu không chịu.
Hóa ra là do chị”
“Quá khen quá khen, ta biết ta lợi hại”
“Chị dâu, chị thu phục được lão đại rồi?”
“Chưa được ngủ, chưa thu phục được”
“….em đi giúp lão đại, chị cứ ngồi chơi một mình đi”
Tống Mịch ngồi xem TV một lúc liền chán, đi vào bếp đứng một bên xem Ngạo Đường trổ tài, Trình Minh ở một bên ngoài rửa rau cũng không biết làm gì.
“Đường Đường, hôm nay ăn gì vậy?”
“Canh gà hầm sen, vịt om tương, sườn xào chua ngọt, tôm chiên xù”
Ngạo Đường dừng một chút để suy nghĩ gì đó rồi quay người hỏi cô.
“Cô có gì không ăn được không?”
“Mướp đắng”
“Được rồi, ra ngoài đợi chút, sắp xong rồi”
Tống Mịch không nghe lời anh, chậm rãi bước vào bếp, ngửi mùi đồ ăn mà bụng réo liên hồi.
Mở tủ lạnh xem có gì ăn chống chết đói, bên trong ngoài thịt sống và rau để ngăn dưới cùng, nước ngọt cô thích với trái cây cũng chả có gì.
Mở ngăn đá, kem cũng hết sạch.
Tống Mịch vừa lục tủ lạnh, vừa cất giọng hỏi Ngạo Đường, bộ dạng vô cùng tự nhiên như chủ nhà.
“Đường Đường, đồ ăn vặt em để trong tủ đâu hết rồi?”
“Không có nghĩa là bị cô ăn hết rồi”
“Vậy em đi mua đồ ăn vặt , anh nấu nhanh lên.”
Tống Mịch vừa định bước ra khỏi cửa bếp, tiếng Ngạo Đường vang lên, không uy hiếp, không ép buộc rất nhẹ nhàng.
“Sắp xong rồi, trước khi ăn cơm không được ăn linh tinh”
“Hả? Tại sao?”
Ngạo Đường không nói gì, nhìn Tống Mịch vài giây rồi nhíu mày quay đi.
Cô lập tức không thắc mắc nữa, chạy vào bếp lấy tay day day trán anh, bộ dạng ăn năn như bản thân làm một chuyện động trời.
“Đừng nhíu mày, nhíu mày không đẹp tí nào.
Em biết rồi, không ăn nữa, nên đừng nhíu mày”
Yêu chính là như vậy, chỉ cần đối phương nhíu mày một cái, bạn cũng cảm thấy bản thân vừa làm một việc vô cùng đáng chết.
Tống Mịch đối với Ngạo Đường có lẽ đã khắc cốt ghi tâm, không thể từ bỏ.
Cơm cuối cùng cũng nấu xong, lần này Tống Mịch ăn rất từ tốn, chính là từ từ và tốn kém.
Trình Minh ăn cẩu lương đã đủ, ăn xong bát cơm rồi chuồn đi.
Nếu Trình Minh ở lại, chỉ cần ép hắn làm nhưng chỉ còn lại 2 người, tình huống liền rơi vào thế bí.
Ngạo Đường đè Tống Mịch lên bàn ăn, bộ dạng sống chết cực kì nghiêm túc, lạnh giọng.
“Làm hay không làm?”
Tống Mịch chỉ cần là việc Ngạo Đường muốn đều sẵn lòng làm, nhưng lần này không thể, anh lại ép cô làm việc mình không thích, cô kiên quyết từ chối.
Đối với chuyện mình không thích thì quả quyết nói: NO
Cho dù người bắt cô làm chuyện cô không thích là người cô thích đi chăng nữa.
Cô là kẻ cặn bã có quy tắc.
Mặc Hoành: [Thật tình, chủ nhân lại tự kỉ rồi]
“Không làm”
Ngạo Đường vẫn không mất kiên nhẫn, siết chặt tay Tống Mịch, dí mạnh xuống bàn, giọng điệu càng trở nên u ám.
“Thật?”
“Thật”
“Cô phải làm, đây là việc cô nên làm”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tôi đã nấu cho cô ăn rồi thì cô phải rửa bát.
Nếu không lần sau đừng ăn nữa”
“…..được”
So đo với lão bà nhà mình làm gì chứ, mình là nữ hán tử rửa chút bát có sao.
Cô cũng không muốn bàn tay ngọc ngà của lão bà phải động vào hóa chất, bàn tay đó để cô nắm là được rồi.
Mặc Hoành: “Chủ nhân, người khi nãy hùng hồn lắm cơ mà, nói thẳng ra là vì miếng ăn đi, đừng dối lòng.”
“Lùi để tiến, ngươi chưa nghe câu này sao? Như vậy sau này ta càng có lí do để ở đây rồi.
Mau mau thu thập linh khí để rửa bát thôi”
“…….” Lật bàn, người ta dùng linh khí để tu luyện, người lại dùng để rửa bát.
Có chút nuối tiếc tài nguyên hay không??
“Không được làm như lần trước”
Tống Mịch còn chưa chạm vào cái bát, Ngạo Đường đã nói vọng vào trong, ý định chơi đùa với bát đĩa liền tan biến.
Mặc Hoành hả hê bay lơ lửng trên trần nhà nhìn Tống Mịch mò mẫn rửa bát.
Mấy lần trước là Trình Minh cũng đến ăn chực không thì là đưa cơm cho Ngạo Đường, sau đó liền bị Tống Mịch lừa rửa bát.
Cho nên đây là lần thứ 2 Tống Mịch rửa bát, dù Ngạo Đường đã dạy đi dạy lại quy trình cũng như cách rửa bát nhưng khi thực hành Tống Mịch vẫn như con gà mờ, chật vật mãi mới rửa xong, dù làm vỡ 3 cái bát, 2 cái đĩa.
Không phải là cô làm rơi mà là bóp mạnh quá nên vỡ.
Hừ, ai biết mấy cái bát đĩa này lại dễ vỡ như vậy.
Chắc chắn là đồ rởm rồi.
Sau này phải đổi hết sang ngọc lưu ly.
“Chủ nhân, người còn tiền à?”
“Không có”
“……..” Vậy người đổi kiểu gì? Bán nội tạng hả?
Sau khi mua viên kim cương cho Ngạo Đường, Tống Mịch cũng chính thức phá gia bại sản.
tài khoản ngân hàng của cô chỉ sau một đêm không cánh bay đi.
Tống Mịch cũng không tiếc nuối hay vội kiếm lại tiền, hiện tại cứ như vậy cũng tốt.
Được ăn ngon lại còn có thể ở cạnh Ngạo Đường, quá trình dụ dỗ lão bà lên giường của cô trực tiếp bỏ đi một nửa.
Vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để chuyển sang đây sống.
Thỏa mãn nhìn đống bát đĩa gọn gàng, sạch sẽ trên giá đỡ, Tống Mịch mỉm cười.
Chạy ào ra phòng khách, nhảy lên ghế sofa, Ngạo Đường như biết trước được liền tránh sang một bên, Tống Mịch đập mặt, nằm bẹp luôn trên ghế.
Lật người nằm ngửa, Tống Mịch muốn ăn trái cây gọt sẵn trộn sữa chua để trên bàn nhưng lười ngồi dậy, với tay mãi cũng không đến.
Nhìn Ngạo Đường nhấn nhẫn gõ gõ trên máy tính không chú ý đến mình, Tống Mịch liền lấy tay kéo áo anh.
Ngạo Đường rời mắt khỏi máy tính, nhìn xuống Tống Mịch.
Cô hất cằm ra hiệu muốn tô trái cây, anh không nói gì, với tay lấy tô trái cây đặt vào tay cô.
Xong lại tiếp tục làm việc.
2 người họ luôn như vậy, không cần giao tiếp, chỉ cần một hành động nhỏ cũng hiểu tâm ý của đối phương.
Sống với nhau không lâu mà cả Ngạo Đường hay Tống Mịch với đối phương cũng không cảm thấy xa lạ hay bỡ ngỡ, chỉ cảm thấy việc như vậy rất bình thường dường như bọn họ đã như vậy hàng chục năm, thậm chí là cả trăm năm, một sự quen thuộc khó để diễn tả.