Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 22: Thầy Trừ Tà
Sở Ngạo Đường cúi đầu chậm rãi ra ban công.
Ở đây thật nhàm chán, chẳng có gì thú vị vậy mà Trình Minh cứ bắt anh phải tới đây cho bằng được.
Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, anh quay lại, nghẹn đứng khi đối diện với khuôn mặt cười tươi roi rói của Tống Mịch.
Ngạo Đường bề ngoài không có phản ứng gì, chỉ lằng lặng nhìn Tống Mịch bước lại gần nhưng trong lòng đang nghĩ 101 cách ném Tống Mịch xuống ban công rồi trốn tội.
Tống Mịch đến gần, ánh mắt ngày càng cháy bỏng, dán lên người Ngạo Đường.
Mẹ ơi, đẹp quá!
Hôm nay lão bà mặc vest, lại còn đẹp như vậy.
Thật muốn…..
Không được, không được dọa lão bà sợ chạy mất! Kiềm chế, kiềm chế!
“Lão bà, anh đang đợi em sao?”
“Tôi có tên”
“Vậy Đường Đường, anh có đói không? Bên chỗ em còn trái cây đó”
“……”
Chuông điện thoại reo lên, giọng Nghê Mạn ở bên kia có chút sốt ruột giục Tống Mịch.
“Em ở đâu vậy? Buổi đấu giá bắt đầu rồi, nhanh lại đây đi”
“Em tới đây”
Tắt điện thoại, không cần biết Ngạo Đường có đồng ý hay không, Tống Mịch vẫn kéo tay anh vào hội trường.
Ngạo Đường muốn giãy ra nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Tống Mịch nên thôi.
Những dãy ghế trong phòng đấu giá đều có ẩn ý, chỗ ngồi càng gần bục trưng bày sản phầm càng có địa vị cao.
Ngồi chính giữa đều là những nhân vật khét tiếng trong giới, còn những người khác ngồi 2 bên cứ theo thứ tự địa vị mà sắp xếp.
Mà ngồi ở hàng ghế đầu chính là chủ nhà, cùng người thân cận hoặc mấy danh gia vọng tộc thân thiết.
Buổi đấu giá lần này là do Tưởng gia tổ chức, công tác phòng vệ cũng như sắp xếp rất chặt chẽ.
Tưởng gia chính là gia tộc của Tưởng Thuyết Thư, cũng suất phát từ lâu đời, không thường xuất hiện trước công chúng.
Tưởng gia là gia tộc thiên về văn hóa truyền thống, lưu giữ nhưng sử sách từ thời xa xưa, vô cùng có tiếng nói trong giới thượng lưu, ngay cả quốc gia cũng phải kính nể vài phần.
Con cháu Tưởng gia từ nhỏ được dạy bảo vô cùng gia giáo, nề nếp, đều biết cầm kì thi họa.
Con gái xuất thân từ Tưởng gia đều có mọi đức tính cần có của một tiểu thư danh giá.
Tất nhiên cái gì cũng có nhưng ngoại lệ và Tưởng Thuyết Thư chính là ngoại lệ đó.
Thiếu nữ Tưởng gia nhỏ nhẹ, dịu dàng, hiền thục, nhưng vẫn cứng cỏi, mạnh mẽ, quyết đoán còn Tưởng Thuyết Thư từ nhỏ được nuôi lớn ở bên ngoài, tính tình phóng khoáng, thích tự do, không theo một cái quy củ, nề nếp nào, phong cách cá tính, gợi cảm, lại còn lật mặt như bánh tráng, trái ngược hoàn toàn với truyền thống của gia tộc.
Mà Tưởng Thuyết Thư là nhị tiểu thư của nhánh chính, không ai dám làm gì cô nhưng lời lẽ ra vào cay nghiệt, châm chọc ngày nào cũng có, ngay cả Tưởng lão thái thái cũng không ưa đứa cháu gái lạc loài này, cảm thấy cô ấy như nỗi nhục của gia tộc.
Thấy Nghê Mạn đang mải miết trò chuyện cùng Tưởng lão thái thái, Tống Mịch không có ý định làm phiền, kéo Ngạo Đường ngồi sau Nghê Mạn ở chính giữa khán phòng.
Một cô gái mới đôi mươi dám ngồi vị trí của mấy vị lão đại mà không có ai đi cùng, một là ngông cuồng, hai là thiểu năng.
Mọi người xung quanh nghĩ Tống Mịch chính là bị thiểu năng, có vị thiếu gia lên tiếng nhắc nhở.
“Vị tiểu thư này, không biết cô có nhầm chỗ rồi không?”
Tống Mịch quay lại, nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh, cô chậm rãi nhếch mép, giọng điệu kiêu ngạo không chút che giấu.
“Tôi chính là thích ngồi chỗ này.
Anh có ý kiến gì sao?”
Trông bộ dạng ngông cuồng của Tống Mịch nhiều người nhíu mày đánh giá, thậm chí ngứa mắt.
Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, vị thiếu gia nọ liếc Tống Mịch với ánh mắt chán ghét mà ngồi xuống.
Những tiếng thì thầm to nhỏ vang lên, Tống Mịch vẫn mỉm cười kiêu ngạo, nắm chặt tay Ngạo Đường cũng thản thiên bên cạnh.
Buổi đấu giá đã bắt đầu, mọi người dần im lặng, người dẫn chương trình đang lên tiếng thì cánh cửa hội trường bật mở.
Một thiếu nữa diện bộ y phục tím nhạt, đính những hạt kim cương dưới ánh đèn trở nên lấp lánh lóa mắt tự tin bước vào.
Qua 5 phút làm màu, Tưởng Thuyết Thư cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Tống Mịch, trên môi vẫn nở nụ cười phóng khoáng, gợi cảm.
Tưởng lão thái thái lắc đầu ngán ngẩm, mặc kệ Tưởng Thuyết Thư.
Buổi đấu giá lại tiếp tục.
Mặc Hoành xuất hiện, từ lúc vào hội trường đến giờ, Mặc Hoành không biết đi đâu mà Tống Mịch nhìn quanh đều không thấy.
Khi trở về thần sắc Mặc Hoành có chút khó coi, linh lực dao động lên xuống thất thường.
“Ngươi đã đi đâu vậy? ” Tống Mịch bình thản, mặt lạnh tanh lên tiếng dù giữa Hộ giả và chủ nhân có liên kết, cô cảm nhận được Mặc Hoành có gì đó không ổn.
“Ta đi hóng gió” – Mặc Hoành khó nhọc ngồi xuống dưới chân Tống Mịch, gối đầu lên chân cô.
Tống Mịch truyền linh lực của mình sang Mặc Hoành, linh lực của cô ấy dần ổn định, cũng không cón dáng vẻ mệt nhọc như trước nữa.
Mắt vẫn nhìn thẳng vào khán đài nhưng thực chất Tống Mịch đang dùng tâm thoại nói chuyện với Mặc Hoành.
“Sau đó thì sao?”
Mặc Hoành ngập ngừng, không biết nên nói hay không: “Sau đó….”
Tống Mịch liếc nhìn thần sắc phân vân của Mặc Hoành, bình thản lên tiếng.
“Không muốn nói cũng không sao, ta không ép người”
“không, không , ta nói.
Ở đây có bùa chống quỷ, vốn không ảnh hưởng lớn đến ta lắm, chỉ lấy một chút linh lực thôi.
Ta chỉ định đi dạo, tìm nơi không bị ảnh hưởng của bùa mà hấp thụ thêm Linh khí, nhưng ai ngờ lại gặp một tên rất lợi hại.
Hắn nhìn thấy ta, còn tấn công ta nữa.
Nói chung rất lợi hại, hắn là người, ta không động được đến hắn, chỉ có thể né tránh nhưng tránh không kịp bị dính mấy nhát.
Ở đây có bùa nên vết thương không thể tự lành lại nhanh được.”
Tống Mịch nghe từ đầu đến cuối mặt không biến sắc, vẫn là bộ dạng lạnh nhát đó, cất tiếng.
“Thầy trừ tà?”
Mặc Hoành gật đầu lia lịa.
“Đúng, chắc là vậy!”
Ngẩng đầu lên trò chuyện với Tống Mịch, Mặc Hoành trợn mắt nhanh chóng gục người xuống, toàn thần nép bên dưới tấm ghế cùng người Tống Mịch, nhỏ giọng.
“Hắn ở ngay sau lưng người kìa, hắn thấy ta rồi, đang nhìn về phía này!”