Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 14: Oán Linh


Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 14: Oán Linh


Mặc Hoành ngồi cạnh ăn đùi gà nướng mật ong, liếc nhìn với ánh mắt cá chết
“Bớt ảo tưởng đi chủ nhân”
Tống Mịch hừ lạnh, cầm khoai tây chiên trên bàn vừa ăn vừa chơi game.

Đang chém boss cuối cùng thì ô chat của Ngạo Đường sáng lên, Tống Mịch lập tức 1 kiếm tự sát, thoát game vào nhắn tin tán tỉnh Ngạo Đường.
“Lão bà, anh đang làm gì vậy?”
“Thở”
“Anh không thở thì lên trời luôn rồi”
“…..” Là rủa hắn chết á hả!!??
Tống Mịch 1 tay nhắn tin 1 tay lấy máy tính hack vào vệ tinh quốc gia.

Một loạt dãy số hiện ra, chạy liên tục trên màn hình máy tính, cuối cùng tự động thoát ra về màn hình chính.
Lại thất bại, rốt cuộc cũng không xâm nhập vào điện thoại của anh được!
Lại có thể đấu tay đôi với cô, thật là……
Lão bà nhà mình giỏi quá!
“Lão bà, em hình như thích anh thật rồi!”
“…..” Thế lần trước nói thích hắn là giả à?
Tin nhắn của Tống Mịch chưa được gửi đi, đã thấy bị chặn.


Bất lực Tống Mịch đành vào bếp chiên đồ ăn vặt, lên mạng tìm xem cách làm lão bà hết chặn nhưng toàn thông tin không hữu ích.
Cuối cùng đi ngủ.
3 giờ sáng Tống Mịch tỉnh giấc vì tiếng cạy cửa, giờ này ai còn đến thăm cô vậy, đừng nói là hồn ma nha….
Sợ quá, sợ quá không ngủ được.
“Mặc Hoành, đồ ăn vặt của ngươi đâu lôi ra”
Mặc Hoành đang tu luyện bên cạnh, cũng bị tiếng động mà mở mắt, trầm mặc, nhưng nghe Tống Mịch khẽ nói cũng lảo đảo lôi snack ra.
Tống Mịch ngồi trên giường, đợi mãi không thấy người ngoài cửa cạy được cửa mà đâm bực.
“Mặc Hoành, ngươi lại đặt trận pháp à?”
“Ta đâu có”
Mặc Hoành đợi mãi cũng chỉ còn tiếng lạch cạch chứ cửa mãi chưa mở ra cũng mất kiên nhẫn ngồi cạnh Tống Mịch ăn snack.
“Thế ngươi đi mở cửa đi”
Mặc Hoành:”….” Có đứa con gái nào, canh 2 bị cạy cửa vào nhà mà đi mở cửa cho người ta không!?
Chủ nhân, người hành xử bình thường thì chết à!
Người hận mình sống lâu quá đúng không?
Gào thét trong lòng vậy thôi nhưng Mặc Hoành vẫn bay đi mở chốt, cánh cửa từ từ hé ra, một bóng người thiếu nữ bịt kín từ đầu đến cuối bước vào.

Tiểu Hoa cẩn thận bước vào phòng khách, ánh trăng từ ban công chiếu sáng cả căn phòng.

Tiểu Hoa nhếch mép, cái gì mà biệt thư kiên cố, chống trộm tuyệt đối, cũng chỉ là một cái cửa quèn, tốn chút sức ra mở.
Tiểu Hoa không biết Mặc Hoành luôn bay lơ lửng bên cạnh nhìn cô ta khinh thường, lười không muốn nói.
Tiểu Hoa đi khắp tầng 1, chỉ có phòng khách và phóng bếp, phòng tắm.

Sau đó mới rón rén bước lên tầng 2, phòng ngủ Tống Mịch.
Tống Mịch đang chém boss trong thầm lắng nghe thấy tiếng chân lập tức tự sát, ngồi nghiêm chỉnh tiếp đón Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa vừa mở cửa đã thấy Tống Mịch mỉm cười nhìn mình ngồi đó.

Cô xóa tóc, mặc bộ đồ trắng muốt, làn da được ánh trăng chiếu vào như phát sáng nhưng ghê rợn, bóng cây lay động bởi gió phát ra tiếng xào xạc.
Tiểu Hoa thấy Tống Mịch ngồi đó liền chột dạ nhưng thấy Tống Mịch vẫn mỉm cười, tự tin nhìn cô ta , Tiểu Hoa liền tức giận.

Rút con dao lao về phía Tống Mịch nhưng vừa đến nơi liền không thấy ai.
Không thể, rõ ràng cô ta thấy Tống Mịch ở đó không hề di chuyển, sao lại biến mất được? Đúng là biến mất…không thể…
Nội tâm Tiểu Hoa hoảng loạn quay người nhìn Tống Mịch dựa người vào cửa, ánh mắt coi thường nhìn cô ta.
Nghĩ lại nhưng gì Tống Mịch làm với mình, Tiểu Hoa lại lần nữa lao đến.


Lần này Tống Mịch nghiêm mặt, không tránh né, cản con dao của Tiểu Hoa bằng tay không.
Tiểu Hoa đắc thắng, cười man rợn nhìn Tống Mịch nhưng biến sắc khi Tống Mịch không hề bị thương, cánh tay vẫn trắng nõn như được chăm sóc tỉ mỉ.
Tống Mịch nhẹ giọng lên tiếng.
“Không có thực lực thì đừng có tự tìm chết”
Nghe vậy, Tiểu Hoa như phát điên gào lên.
“Không phải tại ngươi sao.

Vì ngươi mà mẹ ta mới chết, ngươi đền mạng cho mẹ ta.

Tất cả là tại ngươi, sao ngươi có thể sống vui sướng như vậy mà không lo nghĩ chứ.

Đồ quái vật, dựa vào đâu hả?!”
Thím Lý sau hôm trở về từ đồn công an hoàn toàn tuyệt vọng, đi đường liền bị tông chết.
“Chậc, khả năng đầu thai rõ gà mà còn than trách”
Tiểu Hoa bị cô kích thích, ánh mắt đầy sự cay độc.

Còn chưa đứng dậy đã trợn mắt nhìn Tống Mịch đột nhiên xuất hiện trước mặt mình rồi lằng lặng nhìn xuống thanh kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua tim.
Tiểu Hoa chết không nhắm mắt nhưng chết không phải là hết, mà là bắt đầu cho một thứ không sạch sẽ, nhất là với những người trong lòng mang nặng hận thù.
Khói đen từ xác Tiểu Hoa bay lên tụ thành 1 mảng khói đen xì, là oán khí.
Oán khí nhìn chằm chằm Tống Mịch phát ra tiếng kêu khen khét, gầm gừ rất khó nghe.
“Mẹ nó, có phải chó đâu là gầm gừ, có giỏi nói đi xem nào”
Tống Mịch kiêu ngạo lên tiếng thách thức Oán linh
Mặc Hoành “….” Chủ nhân nhà ta đã đạt đến cấp độ khiêu khích cả ngươi chết….à không…oán linh.
Vì thế khi chết phải chọn nơi thanh tịnh mà chết, chết ở gần ngươi điên là chết rồi cũng tức tăng xông.

Âm thanh ai oán, cao vút vang lên khắp căn phòng.
“Chết đi…chết đi…chết đi”
Oán linh định lao về phía Tống Mịch, sắp đến nơi liền có 1 vòng ánh sáng lao ra, Oán linh bị đánh bay về phía khác.
Oán linh ngày càng to nhìn Mặc Hoành toàn thân phát sáng, tay cầm bảo kiếm đứng chắn trước mặt Tống Mịch.

Oán linh càng gầm gừ, rít qua kẽ răng.
“Ngươi….một Thượng Quân cao cao tại thượng sao lại phục vụ con người….ngươi..”
“Chẳng lẽ phục vụ ngươi chắc?” Tống Mịch đứng sang bên cạnh bình tĩnh lên tiếng, lại nhìn người..à…oán linh trước mắt như bại não.
Mặc Hoành cầm kiếm, ánh mắt kiên định chỉ thẳng vào Oán linh, chính là ý “ngươi động vào nàng ta thử xem”
Oán linh không đánh lại Mặc Hoành, định chuồn đi nhưng lại đập đầu vào tường kính.
Cả căn nhà có kết giới của Mặc Hoành để bảo vệ khỏi những thứ dơ bẩn, người vẫn vào được chỉ là vào rồi không đi thăm nhà tù lộng lẫy cũng chết mất xác.

Oán linh mà ra được thì không phải oán linh.
Oán linh rất nhanh sau đó bị Mặc Hoành thu nhập, Tiểu Hoa hồn phách tiêu biến, không thể bước vào vòng luân hồi.
Mặc Hoành mặt dương dương tự đắc, ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn Tống Mịch chờ đợi khen ngợi.

Lần trước Mặc Hoành đánh chết 1 Oán linh nhưng Tống Mịch lại nói mất tận 5 nhát nhưng lần này, mất có 2 nhát.
“Ta phải dọn xác đây này”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.