Đọc truyện Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện! – Chương 108
[Chủ nhân, Mặc Ái Hy bị điên rồi]
[Bà ta điên sẵn rồi]
[Đó là giả bộ, lần này là thật.
Mặc Ái Hy sau khi gặp người, thật sự bị điên rồi!]
Mặc Hoành từ đâu chui ra, hốt hoảng nói với Tống Mịch.
Cô chỉ bảo nàng ấy đi xem xem sau khi cô đi, có người nào đến tìm Mặc Ái Hy hay không, không ngờ thu về kết quả này.
Là do cô?
Đúng mà cũng không đúng.
Tống Mịch chỉ là hệ quả mà Mạc Ái Hy nhận được…
“Em định xử lí Tống Mịch giả như thế nào?”
Giọng nói Ngạo Đường sát bên tai Tống Mịch, hơi thở ấm nóng phả vào má có chút nhột nhột.
“Dù sao cũng không thể sống, cứ đánh 1 trận trước đã”
“…….”
—————————————-
Hai ngày sau, Mặc Hoành biết được Liên Trầm và Tống Mịch giả sẽ tham sự một buổi đấu giá, những gia tộc hào môn quen thuộc cũng sẽ có mặt.
Tống Mịch không vội, tối hôm đó thay một bộ quần áo thoải mái, dễ vận động.
Trước khi, Ngạo Đường kéo cô lại, nhét vào tay cô một cái tai nghe bluetooth rất kì lạ.
Không có hình dạng nghe bình thường, tai nghe hình tròn, có một vòng cong sáng loáng ôm sát sau vành tai, vừa khíp với tai Tống Mịch, tưởng chừng như đặt làm riêng cho cô vậy.
“Không được tháo ra”
“Được thôi.
Em đi nhá”
Tống Mịch vừa dứt lời liền nhảy khỏi cửa sổ, biến mất trong tích tắc
Ngạo Đường: “…….” Kiến trúc sư thiết kế cửa chính làm mẹ gì rồi em đi nhảy cửa sổ?
——————————————
Tống Mịch liếc mắt quan sát hai bên, tính toán chu kỳ đường đi của vệ sĩ canh gác, trong vài giây bọn họ không chú ý, cô trèo lên bức tưởng nhảy phắt lên lan can tầng hai.
Tầng hai chính là căn phòng đấu giá ngày hôm nay.
Xuyên qua lớp cửa kính nhìn vào, một đám người ăn mặc sang trọng, trên người đeo đầy trang sức quý giá, giấu đằng sau chiếc mặt nạ là những toan tính, mưu mô quỷ kế hạ bệ người khác.
Không khó để phát hiện Liên Trầm và Tống Mịch giả, hai người ngồi ngay chính giữa khán phòng.
Liên Trầm mặt mày nghiêm nghị, ngay cả tây trang cũng không thể giấu đi khí chất quân nhân lạnh lùng.
Tống Mịch giả mặc bộ váy bồng bềnh hút mắt bên cạnh, từ ánh nhìn phát ra sự kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.
Lật bàn, cô diễn có tâm chút đi được không?
Bà đây cười thiểu năng như vậy lúc nào?
Đặt cái tâm thì nghề nó mới có tầm chứ!!
Tống Mịch mở cửa bước vào bên trong, tiến đến chiếc ghế ngoài cùng của hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
Không ai chú ý đến cô, Tống Mịch như hòa vào bóng đêm, tĩnh lặng ngồi một chỗ quan sát hết buổi đấu giá.
Đến món đồ cuối cùng, cô đứng dậy lặng lẽ bước ra ngoài, mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của vệ sĩ hai bên, đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang.
Từ trong không gian lôi ra bộ đồ trang điểm, chậm rãi make up giống hệt Tống Mịch giả.
Mái tóc buông thõng được búi cao, thêm vài lọn tóc thả xuống gáy và hai bên.
Hoàn hảo, từ cái liếc mắt, nhếch mày đến khóe miệng, tất cả đều giống nhau như hai giọt nước.
Đã có người bước vào nhà vệ sinh, buổi đấu giá kết thúc, tiếp theo là tiệc rượu.
Trong buổi đấu giá vừa rồi, Liên Trầm có mua một chiếc một chiếc vòng tay bằng ngọc, sẽ mất khoảng 20 phút để đi lấy.
Tống Mịch có 20 phút để đổi quần áo, và đánh Tống Mịch giả 1 trận.
Trước tiên, cần đưa Tống Mịch giả đến nơi vắng người.
Tống Mịch ra khỏi nhà vệ sinh, bắt gặp một nhân viên phục vụ đang bưng rượu đi qua.
Cô kéo hắn ta lại, dúi một tờ giấy nhỏ vào bàn tay cùng với 1000 tệ, nở nụ cười.
“Phiền anh giúp tôi đưa cái này là Cẩn nhị tiểu thư, đừng lo cô ấy biết tôi.”
Tên phục vụ thấy tiền sáng mắt, lập tức đồng ý.
Tống Mịch dựa lưng ở ngã rẽ đợi hơn 2 phút, một bóng hình dần tiến đến.
Tống Mịch giả vừa quay người đã thấy vẻ mặt tươi cười chào đón của Tống Mịch, mặt tái mét muốn xoay người bỏ chạy.
Còn chưa cất nổi một bước, trước mắt đã tối sầm, bị kéo lê trên nền đất, mùi khử trùng của nhà vệ sinh nồng nặc.
Tống Mịch giả bị đánh đến điếng người, toàn thân đau nhức, đến đứng vững cũng không có sức, nằm bệt dưới sàn, ôm bụng nhăn nhó nhìn Tống Mịch lột bộ váy trên người cô ta xuống.
Chậm rãi mặc lên người còn cô ta thì bị trói trong nhà vệ sinh, trên người độc bộ đồ lót trong thời tiết se lạnh.
Ánh mắt tràn ngập hận thù, cô ta không cam tâm.
Tại sao không phải cô ta?
Tình yêu thương của gia đình, được bảo vệ được cưng chiều, tùy ý làm loạn cũng có người chống lưng….nàng ta đã tận hưởng quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc lâu như vậy…cô ta tận hưởng một chút thì đã sao…
Dựa vào cái gì? Đều là bị bỏ rơi…đều là vật thí nghiệm…dựa vào cái gì nàng ta có được tất cả mọi thứ….được sống trong ánh sáng tận hưởng hạnh phúc….mà cô ta phải chốn chui trốn lủi, chém chèm giết giết, mệt nhọc như vậy mà không ai quan tâm….
Mới đầu là vì nhiệm vụ…nhưng đối với sự chân thành của Cẩn gia…cô ta thật sự rung động…thật sự không muốn hại bọn họ…cô ta chỉ muốn yên bình, có gia đình, có nơi nương tựa…không muốn sống trong bóng tối, nghe người khác sắp đặt….quá đáng sao?….!cô ta chỉ muốn như vậy có quá đáng sao….
Rõ ràng cùng một gương mặt, có chỗ nào khác…căn bản không có….không ai có thể nhận ra sự khác nhau giữa bọn họ….có thì cũng chết rồi….cô ta xứng đáng được nhiều hơn thế này…cô ta xứng đáng được yêu thương, chiều chuộng, được vinh quang….đã ở trong tay…cô ta không cam tâm vụt mất….
“Mẹ” là của cô ta, “gia đình, tỷ tỷ, ca ca” đều là của cô ta….ông trời nếu đã cho cô cơ hội sao có thể vụt mất…bằng bất cứ giá nào cũng không thể bị bỏ rơi lần nữa…
Tống Mịch ra khỏi nhà vệ sinh sải bước trên hành lang, sịt lại nước hoa để lấn át mùi bước tẩy rửa, không để ý đằng xa một thiếu nữ váy xám mang mặt nạ tiến lại gần, trong tay cô ta xuất hiện những kim châm nhỏ như sợi tóc.
Tống Mịch cúi đầu chỉnh chỉnh lại khóa váy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Ngạo Đường.
“Áp lưng vào tường”
Cơ thể cô bất giác làm theo, bàn tay thiếu nữ váy xám dừng giữa không trung, Tống Mịch không khó để nhận ra kim châm khi nãy muốn đâm vào người mình.
Tống Mịch nhíu mày nhìn thiếu nữ kia, nhanh như cắt lao qua người cô ta lôi chiếc mặt nạ xuống.
Diệp Tịnh Y xoay người, dứt khoát phi châm về phía cô.
Lần đầu tiên cô không chú ý còn không thể, lần thứ hai tỷ lệ thành công lập tức về âm.
Diệp Tịnh Y bị bóp cổ, lưng dí sát vào tường nhấc lên, hai chân thật sự không chạm đất.
Người con gái trước mặt, bộ váy rõ ràng dịu dàng như công chúa nhưng ánh mắt lại đáng sợ như dã thú.
Diệp Tịnh Y cố gắng há miệng hít thở, hai tay nắm chặt bàn tay Tống Mịch đang thắt cổ cô ta, ánh mắt giận dữ.
Trong đầu không ngừng vang lên tiếng máy tính lạnh lẽo.
“Tỉ lệ thất bại: 60%”
“Tỉ lệ thất bại: 55%”
“Tỉ lệ thất bại: 50%.
Xin hỏi kí chủ có cần dùng đạo cụ dùng một lần: Thoát chết trong gang tấc?”
Diệp Tịnh Y nghiến răng đáp: “Dùng”
Hệ thống: “Thành công.
Trừ 500 điểm tích lũy.
Số điểm còn lại 3500″
Chuông báo động vang lên ầm ỹ, tiếng bước chân rầm rầm chấn động tòa nhà, một đám người đem theo vũ khí chạy về phái Tống Mịch, tay cô hơi buông lỏng, Diệp tịnh Y nhân cơ hội đó đạp mạnh vào bụng cô, nhân cơ hội hỗn loạn lảo đảo bỏ chạy.
Liên Trầm dẫn đầu đám người đi ra, nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm, hai tay chậm rãi đeo bao tay, trầm giọng.
“Mịch Nhi nói đúng, ngươi chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây.
Gan cũng lớn lắm!”
Tống Mịch nghiêng đầu mỉm cười, hai tay nâng váy, chân phải bước ra sau hơi khụy gối, cúi chào bằng nghi thức chào hỏi chuẩn mực của hoàng gia Anh cổ đại, không sai một tấc.
Đó là người ngoài nhìn vào, còn Liên Trầm chỉ để ý lỗi sai ở bàn tay trái.
Tống Mịch vừa mỉm cười hành lễ, giây sau quay người xách váy bỏ chạy.
Không chạy chờ ăn đạn đồng hay gì?
Nhả đạn đồng trước mặt anh trai không hay cho lắm, nhỉ?.