Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 28: Vốn Dĩ Tôi Và Cậu Cũng Đâu Phải Bạn Bè


Bạn đang đọc Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm – Chương 28: Vốn Dĩ Tôi Và Cậu Cũng Đâu Phải Bạn Bè


Dương Húc bước chầm chậm đến trước mặt Phương Vũ.

“Thức ăn ở đây ngon không? Đều là do đầu bếp quốc tế làm.” Dương Húc cười chế nhạo, nói.

Trước đó cậu ta đã cho người điều tra, biết Phương Vũ là trẻ mồ côi, hoàn cảnh gia đình cũng bần hàn.

Cũng vì thế mà cậu ta mới để Triệu Song Nhi mời Phương Vũ đến tham gia tiệc sinh nhật.

Đêm nay, cậu ta phải để Phương Vũ biết cái gì gọi là chênh lệch.

Phương Vũ còn an tĩnh ăn thức ăn trong đĩa, không để ý đến Dương Húc.

“Chủ nhà như tôi đã đến trước mặt cậu, thế mà cậu còn không đứng lên mời tôi một ly rượu! Cậu làm vậy là không được lịch sự cho lắm!”
Dương Húc hơi híp mắt nói.

Ngay sau đó, Dương Húc lại đột nhiên cười nói: “Ôi, thực xin lỗi, tôi quên cậu là trẻ mồ côi, được sinh chứ không được dưỡng, mất dạy cũng là chuyện bình thường.”
Nghe nói vậy, Phương Vũ ngước mắt lên nhìn Dương Húc.

Tròng mắt của Phương Vũ đen nhánh như màn đêm, dường như chỉ cần anh liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ Dương Húc.

Dương Húc cảm thấy dưới chân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng!
“Bởi vì hôm nay cậu mời tôi một bữa cơm, tôi có thể cho cậu một cơ hội xin lỗi.” Phương Vũ đứng dậy đi đến trước mặt Dương Húc.

Dương Húc khẽ biến sắc, trái tim đập thình thịch.

‘Tại sao lại như vậy? Đây chỉ là Phương Vũ, sao mình lại sợ hãi?’
Vì đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Dương Húc cảm thấy xấu hổ.

Sau lưng có nhiều bạn bè nhìn như vậy, thế mà cậu ta lại sợ!
“Xin lỗi? Vừa rồi tôi nói sai gì sao? Tôi nói cậu mất dạy đấy! Rồi sao? Không lẽ cậu định đánh tôi?” Dương Húc cắm tay trái vào túi quần, ngạo nghễ nói.

Làm võ giả tiên thiên cấp năm, tuy không phải mạnh nhất trong số những người cùng lứa tuổi, nhưng cũng có thể xem như là rất mạnh.

Phương Vũ dám ra tay với cậu ta, tất nhiên cậu ta sẽ cho Phương Vũ nếm mùi đau khổ!
“Tốt lắm.” Phương Vũ nhếch miệng cười, anh giơ tay lên tát vào má trái của Dương Húc.


Dương Húc phản ứng rất nhanh, khi Phương Vũ giơ tay lên thì cậu ta đã chuẩn bị phòng thủ.

Nhưng Dương Húc không ngờ tốc độ của Phương Vũ lại nhanh đến vậy!
“Bốp!”.

||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
Cái tát này hạ cánh vững vàng trên má trái của Dương Húc, phát ra tiếng động vang dội.

Dương Húc lảo đảo một cái rồi ngã trên mặt đất, cậu ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đám học sinh đang chuẩn bị cười Phương Vũ sửng sốt một chút, sau đó phản ứng kịp thì lập tức chạy đến bên cạnh Dương Húc.

Triệu Song Nhi hét lên một tiếng rồi cầm váy chạy đến trước mặt Dương Húc.

Dương Húc bụm mặt, dùng ánh mắt thù hằn trừng mắt nhìn Phương Vũ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta còn chưa bao giờ bị ai tát.

Mặc dù là bố mẹ ruột cũng chưa ai dám làm vậy!
Nhưng hôm nay, ở trước mặt bạn cùng lớp mà thằng con hoang Phương Vũ dám tát cậu ta một cái!1
“Húc, anh không sao chứ? Để em xem vết thương của anh.” Viền mắt của Triệu Song Nhi hơi đỏ, cô ta lo lắng nhìn Dương Húc, hỏi.

Dương Húc bỏ tay ra, một bàn tay màu đỏ in trên má trái của cậu ta.

Thấy cảnh tượng như vậy, không ít người hít hà một hơi, ánh mắt nhìn Phương Vũ cũng tràn ngập kinh hãi.

Người này dám tát Dương Húc, quá to gan rồi!
Triệu Song Nhi quay đầu trừng mắt nhìn Phương Vũ, ánh mắt tràn đầy oán giận, giọng the thé: “Phương Vũ, Dương Húc nhà tôi có lòng tốt mời cậu đến tiệc sinh nhật, lại chủ động đến chỗ cậu mời rượu, vậy mà cậu lại đánh anh ấy! Cậu có ý gì đây?”
Đường Tiểu Nhu cũng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, lòng cô run lên.

“Phương Vũ, cậu, sao cậu lại đánh Dương Húc?”
Đường Tiểu Nhu không biết Phương Vũ và Dương Húc nói chuyện với nhau thế nào, nhưng cô nhìn thấy Phương Vũ ra tay trước.

“Cậu ta tự chuốc lấy.”
Nhìn thấy Đường Tiểu Nhu xuất hiện, Dương Húc vốn đang phẫn hận thì nảy ra một ý tưởng.

“Tôi chỉ định mời Phương Húc một ly rượu, nhưng Phương Vũ không cảm động mà còn nói tôi khinh thường cậu ta, ép buộc cậu ta, cho nên cậu ta ra tay với tôi.”

Dương Húc tỏ vẻ vô tội, nói.

“Phương Vũ, mọi người đều học cùng trường, sao cậu có thể làm như vậy?”
“Tôi thấy Phương Vũ quen thói rồi! Tôi nghe nói tuần đầu cậu ta đánh Hà Đông Lâm nhập viện!”
“Sao loại người mất dạy như cậu ta lại đến lớp trọng điểm của chúng ta? Lãnh đạo nhà trường nghĩ gì vậy?”
Học sinh trong lớp xúc động phẫn nộ, không ít người tức giận mắng Phương Vũ.

Dương Húc là thiếu gia nhà họ Dương, vừa cao quý vừa có tiền, lại thường xuyên mời bọn họ dự tiệc cùng hội họp, cho nên bọn họ sẽ đứng về phía Dương Húc vô điều kiện.

“Phương Vũ, tôi không biết cậu hiểu lầm gì tôi.

Sao tôi lại khinh thường cậu? Ở trong mắt tôi, tất cả bạn cùng lớp đều bình đẳng.

Chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận, nếu cậu cảm thấy không vui thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi có thể để cậu đi… không cần phải động tay động chân.” Dương Húc nói với giọng điệu nhã nhặn.1
“Húc, đừng nói lý với tên lưu manh này, chúng ta cứ báo cảnh sát là được! Để cảnh sát đến xử lý!” Triệu Song Nhi căm tức nhìn Phương Vũ, nói.

“Không cần, anh tin Phương Vũ không cố ý, chỉ là do cậu ta không khống chế được cảm xúc mà thôi.” Dương Húc xua tay, nói.

Cùng lúc đó, Dương Húc trộm liếc Đường Tiểu Nhu thì thấy sắc mặt của Đường Tiểu Nhu càng ngày càng kém.

Có tác dụng!
“Nhưng mặt của anh…” Triệu Song Nhi vô cùng đau lòng.

“Không sao, thoa chút dầu gió, hai ngày thì lành thôi.” Dương Húc đứng dậy rồi đi đến trước mặt Phương Vũ.

“Phương Vũ, nếu cậu bất mãn chuyện gì thì cứ nói ra, đừng dễ dàng động tay chân như vậy.

Lần này may mà cậu gặp phải tôi, nếu cậu ra tay với người khác, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Dương Húc nói với vẻ mặt chân thành.

“Cũng là cậu Dương khoan dung rộng lượng, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh trả, đánh đến khi nào Phương Vũ xin tha thì mới thôi.”
“Đúng vậy, cơ thể cậu Dương cường tráng như vậy, nếu đánh trả thật thì đêm Phương Vũ phải vào bệnh viện! Mấy cậu nói xem, cậu Dương tốt như vậy, thế mà Phương Vũ lại đánh cậu ấy, rốt cuộc cậu ta nghĩ gì vậy?”
“Tôi thấy cậu ta đang ganh tị, ganh tị cậu Dương có tiền, ganh tị cậu Dương cao ráo, đẹp trai hơn cậu ta, cho nên cảm thấy không công bằng.”
Mấy người xung quanh bàn luận to tiếng, bọn họ cũng không sợ Phương Vũ nghe thấy.

Phương Vũ vẫn luôn im lặng, anh đang yên tĩnh nhìn Dương Húc.


Lúc này, Đường Tiểu Nhu đột nhiên đi đến trước mặt Phương Vũ, nói: “Phương Vũ, xin lỗi Dương Húc.”1
Phương Vũ híp mắt nhìn Đường Tiểu Nhu, không nói gì.

“Cậu xin lỗi Dương Húc ngay! Chuyện này là cậu sai!” Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn Phương Vũ, tông giọng cũng được nâng lên không ít.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Dương Húc lóe lên vẻ đắc ý.

Đây là nguyên nhân mà cậu ta diễn kịch, cậu ta muốn làm Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu xảy ra mâu thuẫn.

Phương Vũ vẫn không nói gì.

“Làm cậu Dương bị thương nặng như vậy mà không chịu nói xin lỗi? Cậu là người hay súc sinh vậy?”
“Đúng đấy, cậu Dương đã bỏ qua cho cậu rồi, vậy mà cậu còn không chịu xin lỗi?”
“Không xin lỗi thì cút ra khỏi nơi này ngày! Đừng ăn cơm chùa của cậu Dương! Cút đi!”
Có một học sinh nam dẫn đầu, những người khác cũng nói theo.

“Cút đi!”
Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, ánh mắt kiên định, nói: “Phương Vũ, cậu xin lỗi Dương Húc, mọi người sẽ tha thứ cậu, Dương Húc cũng sẽ không truy cứu nữa…”
Đường Tiểu Nhu mang Phương Vũ đến dự tiệc, mà anh lại đánh Dương Húc, cho nên Đường Tiểu Nhu cần phải cho Triệu Song Nhi một lời giải thích.

Một bên là bạn tốt, một bên là Phương Vũ.

Nếu như Dương Húc sai thì Đường Tiểu Nhu sẽ đứng về phía Phương Vũ không chút do dự.

Nhưng ai cũng thấy, Dương Húc chỉ đến tìm Phương Vũ để mời rượu, cũng chưa làm gì hết, vậy mà Phương Vũ lại đánh Dương Húc.

Cứ như vậy, người sai là Phương Vũ.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa tức giận vừa đau lòng của Triệu Song Nhi, Đường Tiểu Nhu không thể làm gì khác ngoài bảo Phương Vũ xin lỗi.

“Tiểu Nhu, cậu cũng đừng nhiều lời với cậu ta, phẩm chất của cậu ta quá thấp, không thể cứu vãn được nữa rồi.

Cứ để cậu ta cút đi, đừng ở đây cản trở chúng ta dự tiệc.” Một học sinh nữ nói.

“Đúng vậy, cứ để cậu ta cút đi.” Học sinh trong lớp lại cùng nhau hô lên.

Phương Vũ lẻ loi đứng tại chỗ, những người trước mặt đều công kích anh.

“Phương Vũ… nếu cậu không xin lỗi thì sau này chúng ta… không còn là bạn bè nữa.” Sắc mặt của Đường Tiểu Nhu tái nhợt, cô cắn răng nói.

Phương Vũ nhàn nhàn liếc mắt nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, nói: “Vốn dĩ tôi và cậu cũng đâu phải bạn bè.”
Nói xong, Phương Vũ xoay người rời đi.


Nhìn dáng vẻ cô đơn của Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu có cảm giác một sợi dây nào đó trong lòng bị chặt đứt.

“Cút đi! Cút đi!” Học sinh trong lớp còn cùng nhau kêu lên, cho đến khi Phương Vũ ra khỏi hội trường thì bọn họ mới hò reo trong vui vẻ.

Cuối cùng thì tên Ôn Thần này cũng đi rồi!
Đường Tiểu Nhu đứng ở tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Cô không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như bây giờ.

Dương Húc nhìn dáng vẻ này của Đường Tiểu Nhu, ánh mắt của cậu ta chứa đầy sự giễu cợt.

Đá được Phương Vũ, hiệu quả của tiệc sinh nhật đêm nay còn tốt hơn tưởng tượng của cậu ta nhiều.

Tiếp theo, cậu ta chỉ cần nghĩ cách chiếm lấy Đường Tiểu Nhu là được.

“Tiểu Nhu, đừng quan tâm đến cậu ta, sau này cứ xem như cậu ta không tồn tại là được.” Triệu Song Nhi tiến lên vỗ vai Đường Tiểu Nhu.

Đường Tiểu Nhu xoay người nhìn Triệu Song Nhi, khẽ nói: “Song Nhi, tớ thay mặt Phương Vũ xin lỗi cậu, đêm nay là sinh nhật của cậu, vậy mà lại…”
“Không sao, chúng ta là bạn tốt, nếu Dương Húc không truy cứu thì đó chính là việc nhỏ.” Triệu Song Nhi mỉm cười nói.

Sau đó Triệu Song Nhi lại xoay người nói với những người còn lại: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi đi xử lý vết thương trên mặt Dương Húc, tôi quay lại nhanh thôi.”
“Được…”
Phương Vũ đi rồi, bầu không khí của bữa tiệc sôi động trở lại.

Phương Vũ đi trên đường, lòng không vui cũng không buồn.

Anh không để bụng chút chuyện nhỏ nhặt này, dù sao thì cũng ăn no, cho nên anh cần trở về.

Còn Đường Tiểu Nhu, Phương Vũ nể mặt cô lắm mới không xử lý Dương Húc ngay tại chỗ.

Sau này Phương Vũ sẽ không cho Dương Húc cơ hội.

Phương Vũ vừa trở lại làng Thành Trung thì nhận được điện thoại của Cơ Đông Sơn.

“Cậu Phương, mười giờ đêm nay, nhà tôi sẽ tổ chức tiệc rượu, sẽ có người của mọi tầng lớp tham gia, đại sư Phù nổi danh của giới võ đạo Giang Nam cũng sẽ đến, tôi muốn hỏi cậu Phương có hứng thú hay không…”
“Đại sư Phù là ai?” Phương Vũ hỏi.

“Ông ta là một thương nhân tình báo, trong tay ông ta nắm giữ rất nhiều thông tin hiếm.

Nói không chừng cậu Phương có thể biết được không ít thông tin về nội đan yêu thú từ miệng ông ta.” Cơ Đông Sơn nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.