Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 91
Quân Hoài Lang cố gắng đẩy nhưng không đẩy hắn ra được.
Y không khỏi khẽ thở dài một tiếng, sau đó giơ tay vỗ vỗ vai Tiết Yến.
Y cảm nhận được người đó ôm chặt y, hai người gần đến mức làm y có thể nghe thấy nhịp tim như trống của hắn.
Cánh tay hắn run rẩy, hơi thở cũng có chút run, ướt đẫm cả người.
Rõ ràng một người cao to như vậy ôm chặt lấy mình, nhưng sao người chịu ấm ức cứ như là hắn vậy.
Như thể hung thần vừa rồi không phải là hắn ấy.
Dù Quân Hoài Lang đã hạ quyết tâm cắt đứt ý nghĩ về hắn, nhưng lúc này không khỏi mềm lòng, tuy muốn đẩy hắn ra mà tay lại như chẳng hề có sức.
“…!được rồi.” y nói “Không sao.”
Tiết Yến không nói gì, nhưng hắn không buông tay.
Chỉ có hắn mới biết lúc hắn đến tình hình nguy hiểm như thế nào.
Sáng sớm hắn rời thành cùng nhóm người Vĩnh Ninh Công, Đoạn Thập Tứ cũng đi cùng hắn, chỉ để lại một tiểu đội Cẩm y vệ trong thành.
Ra khỏi thành không bao lâu, bánh xe trũng xuống hố trên đường, hộ vệ đi theo lại bận rộn đẩy xe.
Khó khăn lắm mới có thể đi tiếp, Cẩm y vệ lại chạy đến nói đê vỡ ở thành Bắc làm ngập một nửa phía Bắc Kim Lăng.
Tiết Yến vừa nghĩ đã biết trong chuyện này có điều kỳ lạ.
Vỡ đê ngay lúc bọn họ không ở trong thành, dù Tiết Yến không hiểu công trình thủy lợi, nhưng hắn biết có thể tin tưởng Thẩm tri phủ.
Trong đó, chắc chắn có người âm thầm động tay chân.
Nhưng Tiết Yến không quản được nhiều như vậy, trong đầu hắn chỉ còn lại Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang đang ở thư viện, vừa khéo là cực Bắc của thành Kim Lăng.
Sau khi vỡ đê, sẽ có lũ lụt, sẽ có dân tị nạn, họ không ở trong thành, chỉ có Quân Hoài Lang ở đó.
Không đợi Thẩm tri phủ và Vĩnh Ninh Công đưa ra đối sách, hắn lập tức xuống xe, dẫn các Cẩm y vệ phi nước đại trở về thành Kim Lăng.
Đường vô cùng khó đi, nhưng hắn không hề giảm tốc độ, Cẩm y vệ có kỹ năng cưỡi ngựa siêu việt cũng đã hai lần vấp chân ngựa ngã xuống đường.
Hắn một mạch chạy đến thư viện.
Từ xa, hắn nhìn thấy một đám đông đang tụ tập trước cửa thư viện, đều là những nam tử khỏe như voi, thoạt nhìn đã biết lợi dụng cơ hội để gây chuyện.
Tiết Yến chỉ có thể giao tình hình ở cửa cho Đoạn Thập Tứ, chưa kịp tới thư viện đã giẫm lên lưng ngựa, bay qua đám người trước cửa rồi nhảy lên tường.
Thì nhìn thấy có người cầm kiếm đâm thẳng tới Quân Hoài Lang.
Luồng sáng lạnh lẽo đó in hằn ánh mắt đau đớn của Tiết Yến, khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng, mọi lý trí và suy nghĩ đều vô dụng.
Hắn chỉ muốn gϊếŧ người, từng đao từng đao róc sống người đó.
Nghĩ đến đây, Tiết Yến khẽ hừ mũi, ôm Quân Hoài Lang chặt hơn.
Quân Hoài Lang vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Tiết Yến lúc này mới định thần lại, thấp giọng nói “Ngươi về phủ đi.”
Quân Hoài Lang cảm thấy khó hiểu.
Lại nghe hắn nói tiếp “Ngươi ở yên trong phủ, không được đi đâu.
Ta phái hết người đến chỗ của ngươi, sẽ không ai động được đến ngươi.”
Quân Hoài Lang đương nhiên sẽ không nghe lời hắn.
Khi Tiết Yến định thần lại, y giơ tay đẩy hắn ra, tạo khoảng cách giữa hai người.
Tiến Bảo núp đằng xa thấy hai người ôm một hồi lâu cũng đã buông ra, lúc này mới cầm một chiếc ô chạy tới đưa cho chủ tử nhà mình.
Còn về việc tại sao không phải là hai chiếc ô? Cái thứ gọi là ô này ấy, tuy là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng hai người đang tốt thế kia, cớ gì phải cần hai chiếc ô chứ?
Tiến Bảo đưa ô tới, nói “Chủ tử, xe ngựa đang chờ ở cửa.”
Tiết Yến gật đầu, Tiến Bảo lại nhanh chóng lui xuống.
“Lát nữa đưa ngươi về phủ trước.” Tiết Yến mở ô, che trên đầu Quân Hoài Lang rồi nói.
Quân Hoài Lang nói “Ta vẫn còn chuyện phải làm.”
Hôm nay y đã thấy tên thủ lĩnh này, nếu người này ngày đó làm nhiệm vụ sửa đường, hôm nay lại tụ tập đi hại người, hẳn là có liên quan đến chuyện vỡ đê.
Dù không phải gã làm, nhưng nếu chỉ trong thời gian ngắn đã đến đây trước, nhất định phải biết nội tình.
Hơn nữa, con đê này nói vỡ là vỡ, còn không khớp với thời gian ở kiếp trước.
Thời tiết không thay đổi được nhưng con người thì thay đổi được, đê vỡ nhất định có người động tay.
Y muốn tìm bằng chứng và dấu vết.
Tiết Yến hỏi “Còn chuyện gì?”
Quân Hoài Lang nói thật “Chuyện vỡ đê có gì đó rất kỳ lạ, ta phải thẩm vấn tên thủ lĩnh đó.”
Tiết Yến không chút do dự nói “Ta sẽ thẩm vấn.”
Giọng Quân Hoài Lang không lớn, nhưng lại vô cùng kiên định “Không được, có một số thứ, ta phải đích thân hỏi gã.”
Nói tới đây, y dừng lại hỏi “Thành Bắc ngập hết rồi à?”
Tiết Yến hỏi “Hỏi chuyện này làm gì?”
Quân Hoài Lang nói “Trước khi thẩm vấn, ta phải đến chỗ đê đó.”
Tiết Yến đột nhiên cau mày.
“Đê cũng vỡ rồi, ngươi còn muốn đi?”
Quân Hoài Lang nói “Cũng không phải vỡ hết.
Đê được xây rất cao, sẽ không bị nước nhấn chìm, hơn nữa lần vỡ đê này chắc chắn là do con người gây ra, những nơi khác vẫn còn kiên cố.
Ta đi để lấy bằng chứng, nếu con đê bị nước bào mòn thêm vài ngày, bằng chứng sẽ bị hư hại.”
Y cần xác nhận bằng chứng càng sớm càng tốt để có thế lấy lời khai của tên thủ lĩnh kia.
Suy cho cùng, bằng chứng từ đá không thể tồn tại lâu dưới sự bào mòn của nước sông, nhưng lời khai thì có.
Lại nghe Tiết Yến nói “Nếu là con người gây ra, thì không cần tra nữa.
Có chứng cứ hay không không quan trọng, thẩm vấn là được.”
Quân Hoài Lang nhíu mày “Sao có thể được? Bản án trình lên Bệ hạ phải có chứng cứ đầy đủ, chỉ dựa vào suy đoán thì không được.”
Tiết Yến nói “Ngươi ướt mưa rồi.”
Quân Hoài Lang khó hiểu.
Sau đó Tiết Yến tiếp tục nói “Sẽ bị sốt.
Con đê cũng không an toàn, không được đi.”
———
Quân Hoài Lang vẫn thành công đến được con đê phía thành Bắc.
Nhưng đổi lại, y phải về phủ thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó Tiết Yến cũng đi cùng.
Quân Hoài Lang không muốn, nhưng Tiết Yến lại cứ giằng co không chịu đi.
Quân Hoài Lang luôn không thể chống lại sự ngang ngược của Tiết Yến, nên cuối cùng y phải thỏa hiệp đi cùng xe với hắn, xuất phát từ cổng thành Tây chưa ngập nước, một đường đi về phía Đông.
Trên đường đi, xung quanh đã có rất nhiều người di tản, ôm hành lý vớt vát được, đưa theo già trẻ lớn bé, núp dưới mái hiên ven đường.
Trong cơn mưa nặng hạt, có thể nghe thấy tiếng khóc than thảm thiết.
Ngược với hướng dân tị nạn chạy trốn, có một đội binh tiến về phía Bắc, hẳn là do Thẩm tri phủ phái đến cứu người.
Con đê bất ngờ bị vỡ, nhiều dân chúng không kịp thoát thân, bây giờ xem ra, thương vong không ít.
Bàn tay trên đầu gối của Quân Hoài Lang dần dần siết chặt.
Bọn họ muốn quan viên đấu đá, kết đảng phái mưu lợi riêng, thì cứ đấu trên triều đình là được rồi, vì quyền lực trong tay lại dùng những thủ đoạn xấu xa như vậy để hại bao nhiêu gia đình và dân chúng vô tội.
Đúng lúc này, Tiết Yến lên tiếng.
“Tiến Bảo.” hắn nói.
Tiến Bảo bên ngoài xe nhanh chóng trả lời “Chủ tử, người cứ căn dặn.”
“Trong tay còn bao nhiêu tiền, tự cầm lấy, đi tìm Thẩm Tắc Tốn tìm một khu đất trống ở thành Nam, dựng lều trại cho dân tị nạn.” hắn nói.
Quân Hoài Lang sửng sốt.
Thẩm Tắc Tốn là tên của Thẩm tri phủ.
Y nhìn Tiết Yến, thấy Tiết Yến cũng đang nhìn y.
Kế đó, bàn tay đặt trên đầu gối của y bị Tiết Yến cưỡng ép tách từng ngón tay đang nắm chặt.
“Đang lo lắng chuyện gì, nói thẳng là được.” Tiết Yến nhẹ giọng nói “Không có gì ta không giải quyết được.”
Sau đó Quân Hoài Lang mới nhận ra lòng bàn tay y đã bị móng tay cắm thủng.
Y không nói gì.
Hai người ngồi cùng xe đi từ thành Tây đến con đê.
Con đê được xây rộng đến nỗi xe ngựa có thể chạy trên đó, họ đi về phía Đông thì thấy nơi bị vỡ ở đằng xa.
Vỡ một khoảng rất lớn, nước sông cuộn trào từ đó tràn vào, giống như quái thú thoát khỏi lồng, lao vào thành Kim Lăng.
Con đê cao, từ xa có thể nhìn thấy một góc thành nhỏ đã bị nhấn chìm trong nước.
Vài ngôi nhà lầu các còn ngoi trên mặt nước, vài ngôi nhà có kết cấu không chắc bị cuốn trôi, nhiều vật dụng trôi dạt hỗn loạn trên mặt nước.
Trong kiếp trước, Quân Hoài Lang chỉ thấy sử quan viết vài mô tả về lũ lụt trên hồ sơ.
[Đê sông Kim Lăng vỡ, hư hại nửa thành trì, hàng chục nghìn người phải di dời.]
Quân Hoài Lang bất giác mím môi.
Xe ngựa chậm rãi dừng cách chỗ vỡ đê không xa, Tiết Yến xuống xe trước, che ô cho Quân Hoài Lang.
Khi họ đến gần, Quân Hoài Lang cúi xuống, thấy nước sông chảy xiết qua đống đổ nát của con đê.
Tiết Yến kéo y lại “Cẩn thận một chút, đừng đứng quá gần.”
Quân Hoài Lang đành lùi lại một chút.
Y cẩn thận nhìn xuống, quả nhiên thấy chỗ vỡ có chút kỳ lạ.
Vỡ đê thông thường đều là do nước sông đánh sập, dù có tổn hại bên trong thì nước sông cũng từ bên ngoài xâm nhập, chỗ vỡ sẽ có dấu vết từ ngoài vào trong.
Tuy nhiên, các vết nứt trên con đê này đều từ trong ra ngoài, có dấu hiệu bị hủy hoại đào bới rõ ràng.
Quân Hoài Lang nhìn ra ngoài.
Bên trong nơi vỡ đê thực chất là đường lớn được tu sửa cách đây vài ngày.
Lúc này trên sông vẫn còn một số vật liệu gỗ, vải bạt chưa được vận chuyển ra khỏi công trường làm đường.
…!suy đoán của y không sai.
Y tìm Tiến Bảo lấy giấy bút, cẩn thận ghi lại những tổn hại trên con đê, cũng vẽ lại hoa văn của dấu vết hư hại.
Một khi y làm việc, y sẽ vứt những chuyện khác ra sau đầu.
Tiết Yến lặng lẽ đứng bên cạnh che ô cho y, chặn tất cả cơn mưa bắn vào người y.
Mãi cho đến khi Quân Hoài Lang vẽ xong, y mới xoa xoa cái cổ bị đau rồi đứng dậy.
Lúc này y mới nhận ra Tiết Yến vẫn luôn đứng im bên cạnh.
Chiếc ô che trên đầu y, nhưng nửa vai Tiết Yến đã ướt đẫm.
“Ngươi …”
Không đợi Quân Hoài Lang lên tiếng, Tiết Yến tự nhiên cầm lấy bản vẽ trong tay y.
“Vẽ xong rồi?” hắn hỏi “Xong rồi thì lên xe.”
Nói xong, hắn dẫn Quân Hoài Lang lên xe.
Quân Hoài Lang theo hắn vào xe, vừa mở rèm, y đã cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm của trà từ trong xe tỏa ra.
Hôm nay y dầm mưa hơi lâu, đã sớm không còn tri giác, lúc này mới nhận ra toàn thân lạnh cóng.
Tiến Bảo vừa vén rèm vừa thêu dệt thêm “Thế tử điện hạ không biết, vừa rồi vương gia lệnh cho nô tài pha trà ấm, sợ thế tử điện hạ nhiễm lạnh!”
Tiết Yến liếc nhìn Tiến Bảo, Tiến Bảo hiểu ý hạ rèm, thành công rút lui.
Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến, thấy hắn ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu rót trà cho y.
Bếp trà nhỏ hun hút khói ấm, từng chút sưởi ấm xương cốt đông lạnh của Quân Hoài Lang.
Cũng làm trái tim y rung động không thể kiểm soát, run lên bần bật.
Quân Hoài Lang không khỏi mở miệng, như thể đang tự trách mình, nhẹ giọng nói “…!ta không thể ở bên ngươi được.”
Tiết Yến ngước nhìn y
Giây tiếp theo, tách trà ấm được đặt trên tay y.
“Lão tử ép ngươi ở bên ta à?” Tiết Yến từ từ ngả người ra sau, nhếch một bên môi nói.
“Không bảo ngươi ở bên ta, chỉ bảo ngươi uống trà.”