Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 86
Ánh mắt Quân Hoài Lang quét qua chiếc xe ngựa, rồi lập tức thu lại.
“Không cần.” y cười nhạt với Tiến Bảo, nói “Hôm nay Phất Y đánh xe đến, ta còn có hẹn với Thẩm công tử, mời vương gia về trước đi.”
Lúc này trong lòng y rất loạn, không thích hợp ở cùng Tiết Yến.
Thậm chí vừa nghĩ đến, y đã cảm thấy hương Phật có thể làm người khác bình tâm dưỡng thần trên người Tiết Yến, sẽ làm rối loạn tâm trí người khác.
Trên mặt Tiến Bảo lộ ra chút khó xử “Chuyện này …”
Nếu hắn truyền lại nguyên văn cho chử tử nghe, chủ tử chắc chắn sẽ khiến hắn đổ máu tại chỗ.
“Sao vậy?” Quân Hoài Lang nhìn hắn.
Tiến Bảo rất lanh lợi, đột nhiên khoác lên mình vẻ ngoài như cha mẹ chết, vô cùng đau khổ.
“Thế tử điện hạ có điều không biết.” hắn thấp giọng nói với Quân Hoài Lang “Vương gia vừa về Kim Lăng, có rất nhiều công vụ, không nghe bọn nô tài khuyên nhủ, mới sáng sớm đã đến nha môn …!thần y nói, vết thương sẽ rách ra nếu ngài ấy ngồi lâu hoặc đi lâu.
Vừa nãy nô tài cảm thấy trên vai chủ tử rỉ máu, nhưng không dám hỏi …”
Thế nên, xin người ban phát từ bi đến hỏi thăm vương gia đi.
Ngài ấy mình đồng da sắt, vết thương trên lưng rách ra cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu người một ngày không ngó ngàng ngài ấy, còn khó chịu hơn là gϊếŧ chết ngài ấy nữa.
Khi Tiến Bảo nói lời này, trong lòng đã nắm chắc mười phần.
Bồ Tát là ai? Y là người có tấm lòng lương thiện nhất.
Bình thường vương gia chỉ giả vờ đau, y đã vô cùng căng thẳng, bây giờ mình nói như vậy, nhất định có thể lừa y lên xe.
Quả nhiên, Bồ Tát nhíu mày, vừa nhìn đã biết là đau lòng rồi.
“Thế tử điện hạ …?” Tiến Bảo thử gọi y lần nữa.
Nhưng Quân Hoài Lang rũ mắt, chốc lát lại nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy của y chỉ có im lặng.
“Vậy phiền công công lát nữa thay y phục cho vương gia.” y nói “Nếu rỉ máu, nhất định phải thay thuốc cho vương gia.”
……!Hả?
Tiến Bảo ngốc cả người.
Hắn vừa mở miệng, đang định nói thì đã thấy Bồ Tát gật đầu với tên ngốc Thẩm gia bên cạnh “Đi thôi, Lưu Phong.”
Nói xong, y mỉm cười với Tiến Bảo, quay người rời đi.
Tiến Bảo đứng ngơ ra đó.
Đi rồi …!cứ thế đi mất rồi?
Phải một lúc sau mới định thần lại được, chân hắn nhẹ tênh như đạp mây, đầu óc không mấy tỉnh tảo quay lại xe ngựa.
Vừa vén rèm, một luồng không khí rất thấp đã lao thẳng về phía hắn.
Sự im lặng băng giá đan xen với mùi đàn hương nồng đậm trầm lắng.
“Người đâu?” hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của chủ tử nhà mình.
Tiến Bảo nói “Đi rồi.”
Áp suất không khí càng thấp hơn.
Tiết Yến cau mày “Y ở thư viện cả một ngày, bây giờ còn muốn đi đâu?”
Tiến Bảo làm sao dám nói.
Nếu lúc này nói với chủ tử, thế tử điện hạ đã đi cùng tên ngốc Thẩm gia, chủ tử nhà hắn không phải sẽ gϊếŧ hắn trước rồi gϊếŧ Thẩm Lưu Phong sao?
Hắn cẩn thận liếc nhìn Tiết Yến, thấy sắc mặt của Tiết Yến vô cùng khó coi.
Bản thân Tiết Yến cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng đêm qua vẫn còn rất tốt.
Hắn ỷ vào vết thương giở trò ăn vạ, Quân Hoài Lang cũng dung túng hắn, kết quả về còn chưa bao lâu, Quân Hoài Lang truyền lời đến, sau này sẽ không tới nữa.
Còn dặn hắn đừng tìm y.
Tiết Yến nghĩ mãi không ra, sau đó nghĩ lại, có thể do mình giả vờ bị thương nặng, đã bị Quân Hoài Lang phát hiện.
Tiết Yến không thể nghĩ ra lý do nào khác, vậy nên chỉ đành đợi đến sáng mai đến xem thử.
Không ngờ Quân Hoài Lang sáng sớm đã đi mất, cả ngày không gặp được người.
Đến lúc này cuối cùng hắn đã tóm được …!kết quả là, đi rồi?
Tiết Yến hoàn toàn nghĩ không thông.
Kế đó, hắn cảm thấy Tiến Bảo đang lén lút nhìn hắn.
Hắn nhướng mắt, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp nhìn thẳng Tiến Bảo.
Thấy Tiến Bảo vâng dạ lên tiếng, trong mắt ẩn chứa kín đáo hai phần trách móc.
“Chủ tử …” Tiến Bảo nói “Có phải người đã làm chuyện gì đắc tội thế tử điện hạ không ..?”
Suy cho cùng, trên đời có mấy người có thể khiến thế tử điện hạ đối xử nhẫn tâm như vậy.
———
Hôm nay Quân Hoài Lang đã uống rất nhiều.
Trước giờ tửu lượng của y rất tốt, rất khó uống say.
Nhưng hôm nay tâm tình của y không tốt, uống rượu để giải sầu, trạng thái liền kém đi hẳn.
Hơn nữa …!dù tửu lượng có tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi khi y cứ uống quyết liệt mạnh mẽ như vậy.
Thẩm Lưu Phong ngược lại rất vui vẻ.
Ngày thường lúc uống gần quá chén, Quân Hoài Lang sẽ luôn nhắc nhở hắn, nhưng hôm nay y không nói gì, chỉ không ngừng uống với Thẩm Lưu Phong.
Đến đêm, khi Quân Hoài Lang cuối cùng đã say, Thẩm Lưu Phong gần như đang uống rượu dưới gầm bàn.
Đôi mắt Quân Hoài Lang nhuốm ý say, giống như viên ngọc trai phủ lớp lụa mềm, lạnh nhạt lại có phần lưu luyến.
Y một tay cầm ly rượu, nhìn Thẩm Lưu Phong đang nằm trên bàn, lười biếng cười.
“Tửu lượng không tốt, mà vẫn thích uống rượu.” y cười nói với Thẩm Lưu Phong.
Nhưng sau đó, nụ cười của y tắt dần.
Y nhìn chiếc ly bạch ngọc trong tay.
Rượu trong ly trong veo, gợn sóng dưới ánh đèn.
“Biết rõ không nên, mà vẫn muốn thích hắn.” y tự lẩm bẩm “Chẳng lẽ chỉ cần là người, đều không thoát khỏi si mê này?”
Y im lặng một lúc, cười tự giễu rồi uống cạn ly rượu.
Dù Quân Hoài Lang đã say nhưng không có dáng vẻ say xỉn.
Sau khi uống xong, y vững vàng đứng dậy, dặn dò tiểu tư của Thẩm gia đỡ Thẩm Lưu Phong lên xe, tự đi trả tiền, trước khi về phủ, còn đưa Thẩm Lưu Phong về phủ trước.
Nhìn thấy y, Thẩm tri phủ dĩ nhiên không nói gì nhiều, chỉ nói thằng cháu nhà mình ham rượu, không biết nặng nhẹ.
Quân Hoài Lang cười nhạt, hàn huyên vài câu, mới trở về xe ngựa.
Cỗ xe lắc lư, đưa Quân Hoài Lang về phủ Tuần phủ.
Ánh sáng lờ mờ trong đêm, người xung quanh không ai để ý y đang say.
Quân Hoài Lang không cần ai dìu, tự mình đi về phòng.
Trong phủ yên tĩnh.
Ánh đèn ven đường đong đưa, phản chiếu trên nền đá xanh nhẵn bóng.
Đêm nay không trăng, trời đầy sao lặng lẽ sáng soi, hồ nước bên cạnh lấp lánh, tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ ven đường.
Đúng lúc này, Quân Hoài Lang nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.
Người đó vóc dáng cao lớn, vai rộng chân dài, nhìn từ xa như Tùng Bách mãi xanh.
Hắn lặng lẽ đứng trên đường, xung quanh không có ai.
Dù Quân Hoài Lang say rồi, nhưng chỉ cần một hình bóng là y có thể nhận ra người đó là Tiết Yến.
Bước chân Quân Hoài Lang từ từ dừng lại.
Tiểu tư đi theo thấy y dừng lại, vội vàng hỏi “Thiếu gia, sao vậy?”
Bóng đen cao lớn ở đằng xa xoay lại, sải bước về phía họ.
Quân Hoài Lang bất giác lùi lại một bước.
Một lúc sau, người đó đi đến trước mặt hai người.
Trước khi tiểu tư nhấc đèn để nhìn rõ khuôn mặt của người phía trước, người đó đã lên tiếng trước.
“Đi đâu vậy?” hắn hỏi.
Quân Hoài Lang im lặng.
Tiểu tư ở phía sau run rẩy “Vương gia …”
“Ngươi đi trước.” chỉ nghe thấy Quảng Lăng vương hạ lệnh.
Tiểu tư nhìn Quân Hoài Lang, thấy y nhẹ gật đầu.
Tiểu tư vội vàng đưa đèn cho Quân Hoài Lang, chạy về sân của mình.
Quân Hoài Lang nâng mắt nhìn Tiết Yến, thấy Tiết Yến cúi đầu nhìn y.
“Đã đi đâu vậy?” Tiết Yến hỏi lại.
Sau đó, hắn cau mày.
“Uống rượu à?” hắn hỏi.
Quân Hoài Lang ừm một tiếng “Cùng Lưu Phong uống một chút.”
“Một chút?” Tiết Yến vặn hỏi “Ta từ xa đã ngửi thấy mùi rượu, cái này gọi là uống một chút?”
Dù điều này không thể trách Quân Hoài Lang, nhưng chung quy Tiết Yến ghét uống rượu, vô cùng nhạy cảm với mùi đó.
Nhưng Quân Hoài Lang đã uống rất nhiều.
Quân Hoài Lang nhướng mắt, lặng lẽ nhìn Tiết Yến.
Y càng uống nhiều, nét mặt y càng trở nên bình tĩnh.
Y chăm chăm nhìn Tiết Yến, thầm nghĩ, tại sao chứ.
Tại sao hắn lại đợi mình ở đây, đợi mình làm gì? Còn quản mình uống bao nhiêu rượu?
Hắn nên làm một người bằng hữu bình thường chung sống yên ổn với mình, gặp mặt thì nói chuyện vài câu, thỉnh thoảng cùng nhau du ngoạn, chỉ như thế thôi, để y đỡ rối loạn trong lòng khi gặp hắn, kéo theo cả lương tâm và đạo đức của mình.
Hoặc là, ngay từ đầu hắn không nên báo đáp những gì mình đã làm, đối xử tốt với mình như vậy.
Quân Hoài Lang tức giận nghĩ, mình không thiếu thứ gì, càng không thiếu người đối xử tốt với mình.
Nhưng Tiết Yến hắn lại cứ sáp tới gần, không biết nặng nhẹ, làm mình thích hắn.
Mình thích rồi, nhưng lại không thích nổi, vô duyên vô cớ để người này gây phiền phức cho mình.
Tiết Yến nhìn y, mày nhíu ngày càng chặt.
Uống với Thẩm Lưu Phong có gì tốt, bỏ mặc mình, đi uống rượu với tên ngu ngốc đó?
Thấy Quân Hoài Lang đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng đến mức làm hắn có chút hốt hoảng, Tiết Yến nhất thời không chịu được.
Buồn bực và tức giận trong lòng hắn tan biến, chỉ còn lại lo lắng, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Quân Hoài Lang.
“Sao ngươi …”
Nhưng Quân Hoài Lang đột ngột rút tay về, hắn chỉ nắm trúng khoảng không.
“Vương gia quản ta làm gì.” y nói.
“Ta tự có chừng mực, uống với ai, là chuyện của ta, không liên quan gì đến vương gia.”
Xưng hô với hắn lại đổi từ Tiết Yến thành vương gia, nhưng nhất thời Tiết Yến không dám nhắc đến.
Hắn ngây người nhìn Quân Hoài Lang “…!ngươi nói cái gì?”
Biểu hiện của Quân Hoài Lang xem ra rất lý trí bình tĩnh, lời nói ra nghe có vẻ rất đáng tin.
Chỉ có Quân Hoài Lang mới biết, đầu óc y say đến nóng rực, lời thì nói ra với Tiết Yến, nhưng lại nói cho chính mình nghe.
Y đang thuyết phục chính mình.
“Ta nói, uống rượu với ai là chuyện của ta, không cần vương gia quan tâm.” y nói “Vương gia, dù người bây giờ là con thừa tự của cô mẫu, xem như là huynh đệ với ta, nhưng dù là Tiêu Ngô, ngày thường cũng sẽ không quản ta như thế.”
Nói rồi, Quân Hoài Lang lùi lại một bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng “Vậy nên, sau này vương gia hãy giữ khoảng cách với ta đi.”
…!cũng bớt cho mình gặp hắn, muốn bình tĩnh suy nghĩ cũng không được.
Quân Hoài Lang thầm nghĩ.
Y nghĩ đây giống như cân nhắc tự xét lại thường ngày, sau khi nói lời khuyên nhủ bản thân, y đi ngang qua Tiết Yến rồi trở về phòng.
Nhưng khi đi ngang qua Tiết Yến, đã bị nắm lấy cánh tay.
“Ngươi nói, ngươi xem ta như Quân Tiêu Ngô?” giọng Tiết Yến lạnh lùng, không có ngữ điệu, không nghe được cảm xúc của hắn.
Quân Hoài Lang không nhận thấy sắc mặt Tiết Yến đã thay đổi khi nghe những lời y nói vừa rồi, hốc mắt cũng dần dần đỏ ửng.
Giống như dã thú bị dồn vào đường cùng.
Quân Hoài Lang tự mình lắc đầu.
“Cũng không giống.” y nói “Vương gia có ơn cứu mạng với ta, ta một ngày cũng không dám quên.
Nhưng chung quy quân thần khác biệt, vương gia là người trong hoàng tộc, ta là thần tử, cũng không thể không biết nặng nhẹ.”
Quân Hoài Lang lúc này không còn biết mình đang nói chuyện với ai nữa.
Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt rơi vào ngọn đèn trong tay, tự lẩm bẩm một mình.
“Ân tình cần phải trả, nhưng sau này, vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Nói xong, y cất bước rời đi.
Y tự nghĩ, dù những lời này của mình hợp tình hợp lý, nhưng bản thân nghe xong vẫn cảm thấy khó chịu.
Y vốn đã say, thân thể cũng mệt, bây giờ y không muốn nghĩ đến chuyện khó chịu này nữa.
Y muốn quay về ngủ một giấc.
Nhưng trước khi y có thể bước thêm một bước, Tiết Yến đã giữ cánh tay y, mạnh mẽ đẩy y lùi về sau.
Quân Hoài Lang không kịp phòng bị, lùi lại hai bước, lúc sắp vấp ngã, Tiết Yến đã giữ chặt vai y.
“Giữ khoảng cách?” dưới ánh đèn mờ mịt, y ngẩng đầu thì thấy Tiết Yến ép chặt y, cúi đầu, tức giận nhìn y “Người khác không bị đối xử như ta, phải không?”
Quân Hoài Lang mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.
Bây giờ y có chút không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
Đúng lúc này, Tiết Yến lại nói.
“Nếu muốn phân rõ, chi bằng phân rõ ràng một chút.” hắn nghiến răng nói “Hôm nay ta sẽ nói ngươi biết, sự khác biệt giữa lão tử và bọn họ.”
Quân Hoài Lang đờ đẫn, có chút lờ mờ nhìn hắn, ngây ngẩn hỏi “Khác biệt gì?”
Tiết Yến nhìn y chằm chằm.
Hắn muốn nói, mình thích y, thích từ rất lâu rồi, nhưng không dám nói ra, chỉ có thể xem y như trăng sáng trên trời, chỉ dám ngẩng đầu nhìn.
Nhưng bây giờ hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Quân Hoài Lang, lại không thể nói gì.
Hắn chỉ luôn cho rằng Quân Hoài Lang là người mềm lòng nhất trên đời, hiện giờ xem ra, rõ ràng là do hắn không hiểu hết người ta.
Mấy ngày trước vẫn còn bình thường, nhưng bây giờ mới hỏi hai câu, đã ghét bỏ mình ràng buộc y, còn nói, báo đáp xong ân tình thì giữ khoảng cách với mình.
Trái tim của người này cứng như đá.
Một chút lý trí cuối cùng của Tiết Yến sụp đổ dưới cái nhìn của Quân Hoài Lang.
Hắn thầm nghĩ, trăng sáng gì chứ, kệ bà nó đi.
Giây tiếp theo, hắn mạnh mẽ kéo Quân Hoài Lang đến trước mặt.
Kế đó, một nụ hôn mãnh liệt liều lĩnh đặt lên môi Quân Hoài Lang.
Đêm trong như nước, ánh đèn mờ ảo lặng lẽ tản trên mặt đất.
Hương rượu đậm đà lập tức tan biến trong hơi thở gấp gáp nặng nhọc.