Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 60
Đêm nay, hiu hiu nhẹ gió, lướt qua mặt nước mênh mông của Đông Hồ, gợn những làn sóng lấp lánh phản chiếu ánh đèn trên mặt hồ.
Tiếng hát thấp thoáng trên những thuyền hoa bên bờ, tản mát trên mặt nước.
Cạnh bờ cũng có nhiều sạp hàng nhỏ bày bán một số món đồ tinh xảo.
Vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, ngược lại làm màn đêm trông thanh vắng, soi rọi khung cảnh náo nhiệt phồn hoa.
Quân Hoài Lang và Thẩm Lưu Phong không mang theo người hầu, chỉ có hai người đi dạo chợ đêm bên hồ, dọc đến tận bờ hồ.
Du thuyền mà Thẩm Lưu Phong bao đang đợi ở đó.
Thuyền không mấy lớn, đầu thuyền có một sàn tàu nhỏ, trên đó kê bàn ghế và cây đèn.
Trong mui thuyền là nơi nấu nướng, có một rổ cá tôm cua mới đánh bắt được.
Người cầm lái đứng ở đuôi thuyền đang vẫy tay với họ, mỉm cười mời họ lên thuyền.
“Đầu bếp hôm nay là ta cố ý đưa từ nhà đến.” Thẩm Lưu Phong nói rồi bước lên thuyền.
Hắn chưa từng học võ công, nói chuyện một hồi liền phân tâm, vừa bước chân lên đã lảo đảo, nhờ Quân Hoài Lang nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, mới làm hắn không rơi xuống hồ.
Quân Hoài Lang theo hắn lên thuyền, nghe hắn tiếp tục nói “Đã nấu món Giang Tô hơn mười năm, tay nghề rất giỏi.
Ta nói với thúc phụ muốn mời đệ dùng bữa, ông ấy bảo ta nhất định phải đưa đầu bếp này theo, nhất định phải để đệ thử tay nghề.”
Hai người đang tán chuyện thì người cầm lái đã cho thuyền rời bờ, từ từ chèo vào trong hồ.
Đầu bếp bưng rượu đã hâm nóng cho họ, rồi bắt đầu thổi lửa nấu ăn trong mui thuyền.
Thuyền chậm rãi lướt trên mặt nước, gió mát mùa hạ nhẹ thoáng qua.
Hàng liễu rủ lay động, đèn rực rỡ soi bên hồ, ánh sáng trên thuyền lập lòe, trăng tròn cao vời vợi, rượu trong ly tỏa hương hoa quế thơm ngào ngạt.
Người cầm lái trước đó đã dò hỏi, biết thiếu gia Thẩm gia thích yên tĩnh, chậm rãi chèo một đường về phía Bắc của Đông Hồ.
Ban đêm ở nơi đó không có thuyền cập bến, xung quanh cũng không có du thuyền, xa xa còn có thể nhìn thấy hàng đèn sáng ở bờ phía Nam.
Chẳng mấy chốc, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Đầu bếp lần lượt bưng món ăn ra bàn.
Thái Hồ tam bạch*, cá quế chiên xù, thịt cua xào cải, canh cá trắng bạc, đều là những món ăn đậm chất Giang Tô hợp mùa.
Còn cả món cá trắm lên men, được tẩm ướp bằng rượu rồi chiên giòn, khi đặt trên bàn tỏa mùi thơm của rượu rất sảng khoái.
*Thái Hồ tam bạch gồm cá bạc, tôm chân trắng, cá trắng đầu nhỏ.
Thẩm Lưu Phong bảo Quân Hoài Lang mau động đũa.
Quân Hoài Lang không khỏi cười nói “Trước đây ta chỉ nghe nói Giang Nam tốt, bây giờ dạo một vòng Giang Nam, quả thật là như vậy.”
Thẩm Lưu Phong cười nói “Vậy đừng về Trường An nữa.
Hiếm khi ta tìm được một bằng hữu hợp ý như vậy, cũng không nỡ để đệ đi.”
Quân Hoài Lang khẽ cười lắc đầu, nhìn ánh đèn đang dần lùi xa phía bờ Nam.
Bờ hồ nối liền mặt nước, một vùng óng ánh sáng ngời.
Nếu không phải y được sống lại một lần, y hoàn toàn không thể ngờ, chẳng qua bao lâu nữa mảnh đất xinh đẹp yên bình này lại bị một trận lũ đánh tan.
Y dần thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống.
Nhưng Thẩm Lưu Phong lại không phát hiện, chỉ chuyên tâm thưởng rượu ăn ngon, cười vui vẻ tán chuyện với y.
Món cá trắm lên men kia có hương rượu, rất hợp ý hắn, ăn xong mặt trên, hắn dùng đũa để moi lớp thịt bên dưới.
“Lật qua mặt kia không phải tiện hơn nhiều sao? Nhưng thúc phụ nói, ăn cá trên thuyền không được lật mặt cá, cũng không biết chú ý cái gì nữa …”
Đúng lúc này, một tiếng kêu cứu ngắn ngủi vang lên từ mặt hồ yên tĩnh.
“Cứu mạng!”
Chỉ có một tiếng, chữ mạng vừa thốt ra, y như rằng có người bịt miệng người kêu cứu, âm thanh cuối cùng biến mất ngay sau đó.
Quân Hoài Lang lập tức thu lại ánh mắt và nhìn về phía hồ.
Chỉ thấy một chiếc thuyền hoa nhỏ cách đó không xa, không có người cầm lái, nó vốn đã đậu ở đó.
Nhưng lúc này thuyền rung chuyển bất thường, hình như có người đang giằng co bên trong.
Quân Hoài Lang cau mày.
Lại thấy Thẩm Lưu Phong bên cạnh sững sờ hồi lâu, quả quyết nói “Sao ta lại nghe giọng này giống Tiểu Thiến cô nương vậy?”
Quân Hoài Lang dĩ nhiên nghe không ra, nhưng cũng biết người kêu cứu là một nữ tử.
Nơi này hẻo lánh, bến tàu cách đó không xa cũng không còn ai, các thuyền xung quanh, ngoài bọn họ thì đều cách rất xa.
Quân Hoài Lang biết trên thuyền của mình không nhiều người, nhưng nếu họ không quan tâm, thì hôm nay sẽ không còn ai có thể cứu cô nương này.
“Chèo qua xem thử đi.” Quân Hoài Lang nói với Thẩm Lưu Phong “Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi.”
Lúc này, hai người nhìn thấy rõ một cô nương đang giãy giụa đẩy cửa sổ trên thuyền hoa, y phục có chút xộc xệch.
“Ngươi thả ta ra!”
Nhưng sau đó, cô nương ấy bị một tên nam nhân kéo về.
“Muốn nhảy xuống sông tìm chết? Không dễ như vậy …”
Rầm một tiếng, cửa sổ đóng lại, cắt ngang những lời kế đó của gã.
Lần này, Thẩm Lưu Phong nghe rõ giọng nói của nữ tử ấy, cũng nhìn thấy diện mạo của nữ tử.
“Là Tiểu Thiến cô nương!”
Hắn đột ngột đứng dậy làm chiếc thuyền rung chuyển.
Nhưng hắn cũng không quan tâm, nhanh chóng ra lệnh cho người cầm lái “Nhanh, chèo qua bên kia!”
Nghe tiếng gọi gấp gáp của hắn, người cầm lái vội dùng sức chuyển hướng của thuyền rồi chèo về phía thuyền hoa kia.
“Là tên nào cầm thú như vậy!” Thẩm Lưu Phong lo lắng đi lại trên thuyền “Bây giờ phải làm sao …”
Quân Hoài Lang đưa tay vỗ vỗ vai hắn để trấn an, y cũng đứng dậy, hét lên với thuyền hoa kia “Ai đang ở trên thuyền, đang làm gì đó?”
Người đó chèo thuyền đi xa như vậy, hẳn là phải làm chuyện lén lút không dám để người khác biết.
Bọn chúng biết đã bị nghe thấy, cũng sẽ tạm hoãn hành động của mình, dù muốn cưỡng bức cô nương ấy cũng không dám để lộ bộ dạng xấu xí nhếch nhác trước mặt người khác.
Quả nhiên, trên thuyền kia phát ra tiếng sột soạt, có tên nam tử vội đẩy cửa thuyền hoa, chạy ra phía đuôi thuyền, chèo thuyền đi.
Thuyền hoa kia của bọn chúng không nhanh bằng du thuyền này, chẳng mấy chốc hai chiếc thuyền đã gần kề nhau.
Qua cửa thuyền đang mở, Quân Hoài Lang nhìn thấy công tử đang ngồi trong thuyền hoa, chính là gã công tử ném bạc lên đài trong tửu lầu ngày đó.
Xung quanh có vài tên nam nhân trông giống như người hầu đang khống chế một nữ tử mặc y phục vàng nhạt.
Đầu tóc nữ tử rối bù, y phục bị vạch ra, chỉ có thể che thân, vô cùng nhếch nhác.
“Là tên nào lo chuyện bao đồng ở đây?” gã công tử kia thấy có thuyền đến gần, không kiên nhẫn mắng một tiếng, đặt ly rượu trong tay xuống bàn.
Mắt Thẩm Lưu Phong đỏ cả lên.
“Ngươi là cầm thú từ đâu đến, mà làm càn ở đây!”
Hắn tức giận quát một tiếng, trực tiếp nhảy qua thuyền đối diện.
Hai thuyền cách nhau rất gần, hắn vừa nhảy đã qua được thuyền bên kia.
“Lưu Phong!” Quân Hoài Lang không cản được, đi theo hắn đến mạn thuyền.
Thấy Thẩm Lưu Phong khom người bước vào thuyền hoa, vươn tay đoạt lại Tô Tiểu Thiến từ trong tay bọn chúng.
Đám người hầu nhất thời luống cuống tay chân, vài người tóm Tô Tiểu Thiến lại, vài người đẩy Thẩm Lưu Phong ra ngoài.
Không biết sức lực thô bạo của Thẩm Lưu Phong từ đâu mà có, thế mà kéo được Tô Tiểu Thiến ra ngoài.
Nhưng kế đó, Thẩm Lưu Phong bị bọn chúng giữ chặt.
“Ra ngoài trước!” Quân Hoài Lang nhanh chóng nhắc nhở Tô Tiểu Thiến.
Tô Tiểu Thiến ôm y phục của mình chạy ra ngoài thuyền, người cầm lái vừa lúc ném chiếc sào tre cho nàng bắt lấy, đưa tay về phía Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang nắm lấy cánh tay nàng, thuận thế kéo nàng lên thuyền của họ, cởϊ áσ khoác ngoài của mình che thân cho nàng, đưa nàng vào khoang thuyền.
“Lưu Phong, lại đây!” tiếp đó, y xoay người, hét với Thẩm Lưu Phong.
Lại không ngờ gã công tử trong thuyền lớn gan như thế.
Thấy Tô Tiểu Thiến đã được cứu thoát, nhất thời tức giận, lớn tiếng nói “Ném tên lo chuyện bao đồng này xuống hồ cho ta!”
Mấy tên gia đinh lập tức xô đẩy Thẩm Lưu Phong.
Thẩm Lưu Phong không biết võ công, còn bị tấn công từ nhiều phía, lập tức bị đẩy khỏi khoang thuyền.
Quân Hoài Lang vội đưa tay ra đón hắn.
Nhưng đám gia đinh lại dùng sào tre đập Thẩm Lưu Phong xuống hồ.
Tỏm một tiếng, Thẩm Lưu Phong rơi xuống hồ.
Tim Quân Hoài Lang như ngừng đập.
Đông Hồ này là hồ nước tự nhiên nối liền với Trường Giang, là con sông lớn nhất Đại Ung, hoàn toàn khác với hồ nước nhân tạo trong cung.
Một khi rơi xuống, có thể đến cả xác cũng không tìm được.
“Lưu Phong!” y mặc kệ đám người thuyền bên kia, nhoài người ra mạn thuyền.
May là nước hồ không lạnh, Thẩm Lưu Phong vẫn còn vùng vẫy trên mặt nước.
Đối diện với mặt hồ tối đen, cảm giác sợ hãi đột nhiên dâng trào trong lòng Quân Hoài Lang, làm bàn tay đang giữ mép thuyền của y run lên vì lạnh.
Nhưng y không quan tâm lắm, vươn người ra định bắt lấy hắn.
“Mang sào qua đây, để huynh ấy nắm lấy!” Quân Hoài Lang gọi người cầm lái ở đuôi thuyền.
Người cầm lái vội đưa sào qua rồi nhảy xuống hồ cứu người.
Gã công tử kia lại ung dung bước ra khỏi khoang thuyền.
“Dìm hắn xuống dưới cho gia.” gã phe phẩy quạt trong tay, híp mắt cười nói “Chết thì xem như gia đây làm.”
Đám gia đinh cầm mái chèo và sào tre dìm hai người trong nước xuống sâu.
Người cầm lái tuy bơi giỏi nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, nhất thời bị sặc mấy lần nước, không thể kéo Thẩm Lưu Phong.
“Ngươi có biết huynh ấy là ai không!” Quân Hoài Lang tức giận nói “Huynh ấy là …”
“Gia đây mặc kệ hắn là ai.” gã công tử đó cười khẩy cắt ngang lời y “Nơi tồi tàn này, dù có là ông trời thì ông đây cũng dám đắc tội.”
Nói rồi gã ra lệnh “Trên thuyền chẳng phải còn một người sao? Vứt tên đó xuống hồ cho gia!”
Đám gia đinh lúc này càng trở nên điên cuồng ngang ngược, nhận được lệnh liền nhảy sang thuyền của Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang nắm chặt mép thuyền, nghiến răng nhìn bọn chúng.
Đúng lúc này, cách đó không xa có vài bóng đen bay tới.
Những bóng đen đó bay rất nhanh, như ưng biển lướt trên mặt hồ.
Chỉ nghe vài cơn gió rít, một bóng người đã đứng trên nóc thuyền.
Bóng đen tiếp đất nhẹ đến nỗi con thuyền thậm chí còn không lắc lư.
Kế đó, hai bóng đen khác nhảy xuống nước, cứu Thẩm Lưu Phong và người cầm lái, đưa họ lên thuyền chỉ với một cú nhảy.
Tiếp theo, một thiếu niên thấp hơn Quân Hoài Lang nửa cái đầu đáp xuống thuyền, quay lưng về phía y, đối mặt với đám người trên thuyền hoa bên kia.
Thoáng chốc, không khí im ắng.
Gã công tử sững sờ một lúc, mới tức giận nói “Ngây ra đó làm gì! Còn không mau trói hai tên lo chuyện bao đồng kia lại!”
Một tên gia đinh lớn gan tiến lên một bước.
Tức thì, trường đao sắc bén đặt trên vai, kề vào cổ tên gia đinh.
“Chủ thượng có lệnh, tới một tên, gϊếŧ một tên.”
Thiếu niên một tay cầm đao kia lên tiếng.
Hắn vẫn chưa thay đổi giọng nói, vẫn còn giọng khàn khàn của thiếu niên, nghe không mấy dễ chịu, lại chẳng có ngữ điệu trầm bổng gì, có hơi dọa người trong đêm tối.
Nhất thời đám gia đinh không ai dám cử động.
Gã công tử nương ánh sáng mới thấy rõ người tới.
Mấy người đó mặc y phục Phi Ngư cùng màu, trên eo đeo Tú Xuân Đao.
Người của Cẩm y vệ.
Gã công tử sững sờ, không nói thêm gì nữa.
Người có thể chỉ huy Cẩm y vệ, đến cả cha và gia gia của gã ở Trường An cũng không dám chọc vào.
“…đi!”
Sau hồi lâu, gã nghiến răng oán hận ra lệnh.
Con thuyền hoa chuyển động, từ từ đi xa.
Bóng người bay như chim trên thuyền hoa ban nãy nhảy lên đuôi thuyền, cầm sào tre chèo thuyền về phía bến tàu.
Thoáng chốc trên thuyền có rất nhiều người, nhưng không ai nói gì, tất cả đều đứng thẳng như tượng.
Thiếu niên trước mặt thuần thục an tĩnh thu lại trường đao, luồng sáng lạnh lẽo soi rõ một vết sẹo ở đuôi lông mày trái.
Từ đầu mày đến đuôi mắt bị cắt ngang.
“…!chúng ta đang đi đâu?” Quân Hoài Lang không khỏi hỏi.
Thiếu niên kia không nhìn y, chỉ xoay người, nhanh nhẹn ôm quyền với y.
“Quảng Lăng vương có lời mời.” hắn nói.
Quân Hoài Lang nhất thời không kịp phản ứng lại “…!Quảng Lăng vương là …?”
Thiếu niên kia không nói nữa, Cẩm y vệ đã cứu Thẩm Lưu Phong lên tiếng “Bẩm công tử, là Ngũ điện hạ.
Vừa nãy Ngũ điện hạ nghe thấy giọng người từ xa, nên sai bọn thuộc hạ đến cứu người.”
……!Tiết Yến?
Quân Hoài Lang ngẩn người một lúc.
Chuyện này làm y không kịp phòng bị, có cảm giác như đã cách mấy đời, lại như đang nằm mơ.
Tiết Yến sao lại đến đây?
Y hoàn hồn, cảm thấy khó tin.
“Ngũ điện hạ …?” Thẩm Lưu Phong cả người ướt sũng góp lời “Là hoàng tử trong kinh đến?”
Quân Hoài Lang nhìn hắn, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Y cảm thấy không mấy chân thật.
Lúc này, y ngẩng đầu, thấy một con thuyền lớn cách đó không xa.
Thuyền có ba tầng, vừa cao vừa lớn, nhìn từ xa giống như một con quái thú khổng lồ đang ngủ yên trên mặt nước.
Có một người đứng trên sàn tàu đang nhìn bọn họ, yên lặng chờ đợi.
Ngay cả khi ở rất xa, Quân Hoài Lang vẫn nhận ra được.
Là Tiết Yến.