Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 51
Giao thừa hằng năm trong cung đều bắn pháo hoa giữa hoàng thành.
Đứng trên tầng hai điện Vĩnh Nhạc cạnh hồ Thái Dịch vừa vặn xem được toàn cảnh.
Có điều, lầu hai điện Vĩnh Nhạc trước hết phải nhường cho đế vương và phi tần, các đại thần và thế gia thì chen chúc ở sau.
Quân Hoài Lang thuở nhỏ mỗi năm đều vào cung xem pháo hoa.
Y thiếu một ít ranh mãnh, người lại bé nên không muốn len lỏi trong rừng người.
Thế là y tự vụng trộm chuồn đi tìm nơi khác để xem.
Thì tìm được toà vọng lâu ở phía Tây hồ Thái Dịch.
Vọng lâu kia ngày thường là chỗ đứng gác của bọn thị vệ, đến đêm 30, hơn một nửa thủ vệ trong cung được điều đi điện Vĩnh Nhạc, vọng lâu cũng vì thế mà trống không.
Lâu này và điện Vĩnh Nhạc cùng hướng về một phía, trước mặt là mặt hồ rộng mênh mông, không có cung khuyết che khuất, vừa vặn có thể thấy cung nhân phóng pháo hoa.
Quân Hoài Lang xem một mình trước, sau dẫn theo Quân Tiêu Ngô.
Lại qua mấy năm, Quân Tiêu Ngô đi Ngọc Môn Quan, Quân Lệnh Hoan lớn lên, y bèn dắt muội muội đến xem.
Bất quá hôm nay, hai người đều không có ở đây.
Tiệc giao thừa qua hơn nửa, cũng đã sắp đến giờ Tý.
Quân Hoài Lang rời tiệc sớm, cùng Tiết Yến ra ngoài, dẫn hắn đến chỗ vọng lâu nọ.
“Chính là nơi này.” Vọng lâu có bốn tầng, khi leo lên đến đỉnh, Quân Hoài Lang đã có chút hổn hển.
Y đứng trên sân thượng của vọng lâu, quay đầu cười nói với Tiết Yến.
“Đợi đến giờ Tý bốn khắc, bên kia hồ Thái Dịch sẽ phóng pháo hoa, vừa vặn thấy được từ nơi này.”
Hôm nay trong cung không khí náo nhiệt, nơi nơi đều đốt đèn, cảnh tượng xung quanh vô cùng rực rỡ, bóng đêm dường như cũng bị đẩy lùi.
Hồ Thái Dịch bốn phía là nước, nhưng vào đông lại không kết băng, sóng nước lóng lánh, phản chiếu đèn đuốc của hoàng thành.
Quân Hoài Lang đứng đằng kia, đèn đuốc sặc sỡ bên ngoài rọi lên mặt y.
Tiết Yến đứng sau, ngay cạnh y, chỉ khẽ cúi đầu đã thấy được gò má của y.
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Quân Hoài Lang có uống ít rượu nên nói nhiều hơn một chút.
Y khẽ dựa người vào lan can, quay người lại, khuỷu tay đặt trên thành.
“Yến quận của các ngươi lúc ăn Tết có phóng pháo hoa không?” Y hỏi.
Tiết Yến lắc đầu.
Không có pháo hoa, nhưng có khói báo động, có lửa hiệu, hơn nữa còn đột ngột bắn lên, phát ra tín hiệu ngắn sáng ngời lại sắc nhọn.
Quân Hoài Lang híp mắt, cười một cách lười biếng.
“Vậy thì tốt.” Y cười nói.
“Hôm nay coi như cùng ta xem pháo hoa lần đầu tiên đi, không uổng công ta chỉ cho ngươi chỗ này —— nơi này ngay cả Lục điện hạ cũng không biết.”
Thật ra cũng không phải y không nói cho Tiết Duẫn Hoán.
Mỗi năm đến đêm giao thừa, Tiết Duẫn Hoán đều phải làm bạn bên người Hoàng Hậu, đương nhiên không giống y có cơ hội chạy ra điện Vĩnh Nhạc.
Quân Hoài Lang tự mình cười, hiển nhiên không biết y cười một tiếng này, ánh đèn khắp nơi đều tụ hội vào trong mắt y.
Đúng lúc này, một ánh lửa chợt bắn lên trời.
Tiết Yến thường gặp đạn tín hiệu trên chiến trường, bỗng dưng thấy ánh lửa vọt lên, cả người hắn căng thẳng theo bản năng, phản xạ có điều kiện mà bày ra trạng thái sẵn sàng ứng chiến.
Nhưng sau đó, tay áo hắn bị Quân Hoàì Lang túm lại.
“Ngươi nhìn kìa!” Hắn nghe được âm thanh trong trẻo của Quân Hoài Lang, nhuốm vài phần ngạc nhiên và mừng rỡ.
Tiết Yến ngẩng đầu theo y, liền thấy ánh lửa ấy nổ tung giữa không trung, những đốm lửa nhỏ tức khắc phân tán, tia lửa bắn ra bốn phía, nở rộ thành một đoá hoa tươi đẹp.
Vệt sáng nối tiếp nhau bắn lên, hoa lửa rực rỡ, chiếu sáng mảnh trời đêm trước mặt bọn họ.
Tiết Yến dừng một chút, không kiềm được mà cúi đầu, nhìn Quân Hoài Lang đang đứng bên cạnh.
Pháo hoa nối đuôi nhau, trên không trung lan tràn những đoá hoa lửa sáng ngời, chiếu rọi con ngươi đen láy lãnh đạm của Quân Hoài Lang.
Tiết Yến lại ngẩng đầu, nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Nhất thời, xung quanh chỉ có tiếng pháo hoa, và âm thanh vỡ tung đôm đốp của tia lửa rơi xuống.
Màn pháo hoa trong cung rất hoành tráng, một trận lại nối tiếp một trận, bắn mười lăm phút chưa từng ngừng nghỉ.
Quân Hoài Lang nhìn trong chốc lát, lơ đãng nghiêng đầu thì bắt gặp sườn mặt của Tiết Yến.
Pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trên mặt hắn, rọi ra lớp sáng chập chờn riêng biệt.
Đôi mắt nhạt màu kia, như nhiễm độ ấm của pháo hoa, thoạt không còn lạnh độc vô tình như kiếp trước.
Tiết Yến dường như cảm giác được ánh mắt y, nghiêng đầu nhìn lại.
Cặp mắt ánh lên pháo hoa chợt nhìn vào mắt Quân Hoài Lang, nồng nhiệt lại thâm thúy, nóng bỏng đến mức tim y đập nhanh hai nhịp.
Quân Hoài Lang tựa như bỗng dưng nhận ra dung mạo của Tiết Yến xuất chúng, thình lình bị đôi mắt quá mức đẹp đẽ ấy va vào tim.
Chẳng qua, rung động rất nhỏ lần này nháy mắt đã bị chìm trong tiếng pháo hoa nổ liên hồi, giống như gợn sóng trên mặt hồ, giây lát đã không thấy tăm hơi.
Chợt, y nhìn thấy môi Tiết Yến động đậy, hắn nói một câu gì đó.
Tiếng pháo hoa quá lớn, át mất thanh âm của hắn.
Quân Hoài Lang cất cao giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Sau đó, y thấy mặt của Tiết Yến phóng đại trước mắt.
Pháo hoa phủ lên hắn một tầng ánh sáng lung linh lại ôn hoà, Quân Hoài Lang cảm giác được Tiết Yến di chuyển gần sát, dừng bên tai y, hơi thở ấm áp và thanh âm vững vàng lọt vào tai y.
“Năm mới vui vẻ.” Hắn nói.
“Tuổi tuổi bình an.”
——
Tai Quân Hoài Lang tê rần, như có một dòng điện rất nhỏ chạy qua.
Y ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn Tiết Yến.
Đúng lúc này, ánh mắt Tiết Yến trầm xuống, thẳng người dậy.
“Có người.” Hắn nói.
Một cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cái lạnh của mùa đông, dễ dàng thổi đi cảm giác tê ngứa mới thoáng qua của Quân Hoài Lang.
Y phục hồi tinh thần: “Hả? Người nào?”
“Có người đang lên đây.” Tiết Yến nói, cảnh giác nhìn về phía sau.
Quân Hoài Lang kinh ngạc trong lòng, là ai tìm đến đây sao? Pháo hoa còn chưa ngừng, mọi người vẫn đang xem, sao lại có người đến đây tìm mình?
Y có chút ngạc nhiên quay đầu lại.
Đúng lúc này, pháo hoa cũng tạm ngừng.
Y thấy một tiểu cung nữ thở hồng hộc bò lên, chạy đến trước mặt y, hành lễ nói: “Thế tử điện hạ, nô tỳ cuối cùng cũng tìm được ngài!”
Quân Hoài Lang hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu cung nữ nói: “Bẩm điện hạ, là Quốc công phu nhân sai nô tỳ tới tìm ngài.
Quân tiểu thư mới vừa rồi không thấy ngài liền vội vàng tìm kiếm, quốc công gia cũng nói có chuyện muốn nói với ngài.
Nô tỳ vừa rồi không tìm được ngài ở điện Vĩnh Nhạc, thấy trên lầu bên này có người, bèn nghĩ điện hạ là ở đây.”
Quân Hoài Lang nghe vậy, quay đầu nhìn Tiết Yến.
Y vốn nghĩ muốn Tiết Yến cùng đi, nhưng phụ thân y có chuyện cần nói, nên không thích hợp đi cùng Tiết Yến.
Lúc này, trận pháo hoa vừa rồi ngừng đã bắt đầu lại.
Bỗng chốc pháo hoa đầy trời đêm.
Cũng soi sáng khuôn mặt của cung nữ đang ẩn nấp trong bóng tối trong chớp mắt.
Quân Hoài Lang nói với Tiết Yến: “Ta đây đi về một chuyến, Ngũ điện hạ, khi nào ngài xem xong pháo hoa, có thể trở về theo đường cũ.”
Tiết Yến dừng một chút, thoáng nhìn cung nữ nọ, gật đầu nói: “Được.”
Quân Hoài Lang có chút có lỗi mà nói câu xin lỗi không tiếp được, xoay người đi theo cung nữ xuống lầu.
Chỗ bọn họ đến có chút hẻo lánh, bên dưới đèn đuốc cũng mỏng manh.
Đợi đến khi ra khỏi vọng lâu, Quân Hoài Lang đã nhìn pháo hoa hồi lâu nên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, có chút không thích ứng với loại ánh sáng lờ mờ này.
Mà bước chân cung nữ dẫn đường lại nhanh, đi xa xa ở phía trước, làm Quân Hoài Lang không thể không nhanh chóng đuổi theo nàng.
“Vị tỷ tỷ này, phụ thân ta có nói muốn tìm ta vì chuyện gì không?” Quân Hoài Lang hỏi.
Bước chân cung nữ kia ngập ngừng một lát, nàng cúi đầu nói: “Nô tỳ cũng không biết, điện hạ chờ gặp được quốc công gia lại hỏi.”
Quân Hoài Lang khẽ gật đầu.
Khoảng cách từ chỗ của bọn họ trở lại điện Vĩnh Nhạc không tính ngắn, cho nên Quân Hoài Lang ban đầu muốn dẫn Tiết Yến cùng về.
Chẳng qua con đường này y rất quen thuộc.
Y đi theo sau lưng cung nữ kia một hồi, đến ngã rẽ, lại thấy cung nữ đi về một hướng khác.
“Vị tỷ tỷ này, ngươi có đi nhầm không?” Quân Hoài Lang vội vàng gọi nàng lại.
“Đi bên này có chút xa.”
Bước chân cung nữ dừng lại, quay người, lại không vòng trở về.
“Điện hạ, con đường kia không đi được.” Nàng nói.
“Nô tỳ mới vừa đi ngang qua, thấy thùng thuốc súng được hai thái giám nâng hồi cung đột ngột nổ tung, còn suýt nữa bốc cháy, lúc này thuốc súng đầy đất, vẫn còn đang dọn dẹp ạ.”
Quân Hoài Lang đang chần chờ thì nghe cung nữ kia thúc giục: “Điện hạ, đừng làm Quốc công gia đợi lâu.”
Quân Hoài Lang lại thoáng nhìn qua hướng bên kia, nhưng cứ bị giục, y đành phải nhanh chân đi theo cung nữ kia về phía trước.
Con đường này ngay bên hồ Thái Dịch.
Trường An vào đông tuy lạnh, nhưng nước hồ Thái Dịch vẫn chảy, chỉ kết một tầng băng mỏng trên mặt, đi cạnh hồ là có thể cảm nhận được cái lạnh toát ra từ trong nước.
Khí lạnh xuyên qua áo choàng của Quân Hoài Lang, xâm chiếm cơ thể y, khiến y cảm thấy xương sống rét run, trong lòng đột nhiên bất an.
Y cảm thấy có điều không đúng.
Y không khỏi yên lặng xem xét những lời cung nữ này nói lại một lần.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có lỗ hổng.
“Ngươi là cung nữ cung nào?” Quân Hoài Lang hỏi.
“Không phải cung của cô mẫu phải không, ta thấy ngươi khá lạ mặt.”
Cung nữ dường như không nghe thấy.
Quân Hoài Lang tiến lên hai bước, lại hỏi một lần nữa.
Lúc này, cung nữ kia mới trả lời: “Bẩm thế tử điện hạ, nô tỳ hầu hạ ở điện Vĩnh Nhạc.”
Quân Hoài Lang ứng một tiếng.
Nhưng đồng thời, y liền nhận ra, trong giọng nói cung nữ cất giấu một ít khẩn trương và hoảng loạn không dễ phát hiện.
“Hầu hạ ở điện Vĩnh Nhạc?” Quân Hoài Lang nhíu mày, dừng bước chân.
“Ngày thường hầu hạ ở điện Vĩnh Nhạc đều là cung nhân phụ trách việc quét tước, ngươi sao có thể truyền lời giúp quốc công? Tột cùng là cung nào, đừng lừa gạt ta.”
Ả cung nữ xoay người lại, ở xa xa nhìn y.
Nơi này tối tăm u ám, Quân Hoài Lang không nhìn rõ biểu cảm của nàng.
Y không hiểu sao có chút hoảng, lùi về sau một bước.
Y vẫn luôn cảm thấy cung nữ này không đúng, nhưng không thể chỉ ra không đúng chỗ nào.
Chỉ là quá mức trùng hợp, nàng làm sao đến lầu các xa như vậy mà tìm được y, vì sao nàng lại đến một mình, tại sao con đường ban đầu vừa lúc không thể đi được?
Huống hồ, từ trước đến nay Lệnh Hoan đều ngoan ngoãn, ngày thường hiếm khi vì không nhìn thấy mình mà bắt đầu càn quấy.
“Ngươi đi về trước đi.” Quân Hoài Lang lại lui về phía sau một bước, nhàn nhạt nói.
“Ta sợ Ngũ điện hạ không tìm được đường, ta quay lại cùng đi với hắn vậy.”
Ả cung nữ không nói chuyện, lặng yên mà xông về trước.
“Thế tử điện hạ, ngài không nên trách nô tỳ.” Y nghe ả nói.
Ngay sau đó, cổ tay Quân Hoài Lang bị ả nắm lấy.
Sức lực lớn như vậy, thoáng nghĩ đã biết là người có võ công cao cường, chắc chắn không phải cung nữ tầm thường.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, Quân Hoài Lang chỉ cảm thấy dưới chân trống không, và ngay tức khắc, y ngã vào trong hồ Thái Dịch.
Y không biết bơi, còn không kịp giãy giụa kêu cứu thì nước hồ thấu xương tức thì khiến thần kinh y cóng đến chết lặng, đồng thời nhấn chìm cả người y xuống đáy hồ u tối..