Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 47


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 47


Đại điện dần quay về yên tĩnh, đám người chờ đợi Thanh Bình Đế lên tiếng.
Căn cứ vào quy củ những năm qua, Thanh Bình Đế phải hỏi hoàng tử đoạt giải nhất muốn được khen thưởng gì, nhân tiện khích lệ vài câu.
Nhưng năm nay không giống, hoàng tử đoạt giải nhất là Tiết Yến.
Nhất thời, mọi người không kiềm được mà nhìn về phía Thanh Bình Đế, chờ xem thái độ của hắn.
Nhưng mà, Thanh Bình Đế lại không hề lên tiếng một lúc lâu.

Hắn ngồi ở chỗ cũ ngu ngơ nửa ngày trời, nhìn chằm chằm Tiết Yến.
Hiển nhiên không ai dám thúc giục hắn.
Đám người không dự đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, liếc mắt nhìn nhau, song không dám nói chuyện.
Mà khi bọn họ tập trung vào Thanh Bình Đế lại không chú ý đến, Nghi tiệp dư ngồi giữa các phi tần lộ ra thần sắc khẩn trương, nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào trong da thịt.
Sau một lát, Thanh Bình Đế mở miệng.
“Tiết Yến, sau yến tiệc ngươi lưu lại đi.” Hắn nói.
Dứt lời, hắn không nói gì nữa, cũng không quan tâm đám người hai mặt nhìn nhau, chỉ nâng tay khoác khoác, ra hiệu cho đàn sáo tiếp tục, bảo mọi người tiếp tục yến ẩm.
Mà, khăn lụa trong tay Nghi tiệp dư, theo câu mệnh lệnh nhẹ nhàng bâng quơ kia của Thanh Bình đế, phất phơ rơi trên mặt đất.
Đào Chi đứng bên vội vàng tiến lên nhặt.
Lại thấy khăn lụa thêu hoa thượng hạng không biết từ khi nào đã bị vò đến nhăn nhúm.
——
Chỉ có Thanh Bình Đế biết hắn nghĩ gì.
Bắt đầu từ khi Tiết Yến sinh ra, hắn chưa từng nhìn kỹ đứa con này.

Đứa nhỏ còn trong tả lót đã bị binh lính thúc ngựa đưa đến Yến quận, chờ đến khoảng mười lăm tuổi, khi trở lại Trường An, bản thân kiêng kỵ hắn là sát tinh giáng thế, mỗi lần thấy mặt đều vội vã lướt qua.
Hắn chưa bao giờ xem kỹ diện mạo của Tiết Yến; vì thế đến hôm nay hắn mới chợt phát hiện Tiết Yến trưởng thành giống Dung Phi biết bao nhiêu.
Không đề cập đến đôi con ngươi màu hổ phách kia, khoé mắt đuôi mày đều mang vết tích của Dung phi.

Chỉ là mặt mày Tiết Yến hơn một chút sắc bén, ánh mắt cũng không một mực ngây thơ như Dung phi, mà càng nhiều trầm lạnh.
Lúc này, hắn ngồi trên cao đường*, nhìn xuống Tiết Yến.

Mượn men say, nhất thời hắn có chút hoảng hốt, như trở về mười mấy năm trước, hắn cũng ngồi ở vị trí này, lần đầu tiên thấy Dung phi, xem nàng vì mình hiến vũ.
*cao đường: vị trí tôn quý, được tôn trọng.
Lần đầu tiên Thanh Bình Đế ý thức được rõ, đây là hài tử của hắn và Dung phi, đứa nhỏ này lớn lên còn đặc biệt giống Dung phi.

Hắn hiếm khi thẫn thờ hồi lâu, hạ xuống mệnh lệnh mà mọi người không thể tưởng tượng như thế này.
Bởi vì hắn khác thường, phần sau của yến hội, mọi người đều ý không ở trong lời (phân tâm), đợi đến canh giờ, liền vội vàng tan cuộc.
Thanh Bình Đế được người đỡ vào hậu điện nghỉ ngơi, mới vừa ngồi xuống đã lệnh cho Linh Phúc mang Tiết Yến tiến vào.
Linh Phúc có chút do dự.
“Như thế nào?” Thanh Bình Đế đỡ trán, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, lạnh giọng hỏi.
Linh Phúc khom người đi qua, thấp giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngài triệu hắn vào để làm gì?”
Thanh Bình Đế say, tính tình cũng xấu hơn.
“Làm sao, trẫm làm gì còn phải hỏi ý kiến của ngươi?”
Linh Phúc vội nói: “Nô tài không dám! Chỉ là đại nhân của Khâm Thiên Giám ngày ấy mới nói rằng, gần đây sát tinh có dị động, nô tài cũng chỉ lo lắng long thể của Hoàng Thượng……”
“Không phải là không có dị động sao?” Thanh Bình Đế bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời hắn.
Linh Phúc vội vã quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.
Thanh Bình Đế không kiên nhẫn mà vẫy tay: “Đi ra ngoài đi, đưa Tiết Yến đến đây.”
Linh Phúc khom người lui ra, giấu hết cảm xúc và tính kế vào đáy mắt.
Quả nhiên, Nghi tiệp dư thất thủ liên luỵ đến uy tín của Khâm Thiên Giám trong lòng bệ hạ.
Nhất định phải bảo nàng làm chút chuyện trước cuối năm, khiến quẻ tượng kia của Khâm Thiên Giám linh nghiệm trở lại.

Linh Phúc tính toán trong lòng.
Thanh Bình Đế chống trán ngồi đó, không bao lâu thì chờ được tiếng bước chân ngoài tiền điện.

Hắn nâng mắt, thấy Tiết Yến không nói một lời mà đi sau Linh Phúc, yên lặng đến trước mặt hắn hành lễ.
“Bình thân đi.” Thanh Bình Đế khẽ nâng tay, chỉ vào vị trí đầu tiên bên dưới, ý bảo hắn đi qua ngồi.
Tiết Yến ngồi xuống nơi đó.
Cung nữ tiến lên châm trà tỉnh rượu, Thanh Bình Đế nhấp một ngụm, chờ Tiết Yến mở lời trước.

Nhưng hắn ngồi đằng kia cả ngày trời vẫn không lên tiếng, như một khúc gỗ.
Nếu là ngày thường, Thanh Bình Đế chắc chắn cảm thấy bị sơ suất, nhất định ít nhiều phải phát giận.

Nhưng hôm nay hắn say, lại bị khơi gợi hồi ức về Dung phi, lúc này hắn đối mặt với Tiết Yến do Dung phi sinh ra, vậy mà lần đầu xuất hiện kiên nhẫn khác thường.
“Tài nghệ bắn cung của ngươi rất không tồi.” Thanh Bình Đế mở lời trước.


“Yến Vương dạy ngươi khá tốt.”
Tiết Yến nói: “Phụ hoàng quá khen.”
Hắn ngồi đó, mắt lạnh nhìn dáng vẻ say xỉn của Thanh Bình Đế.
Thanh Bình Đế uống quá nhiều rượu, không một chút phòng bị, cũng chẳng mảy may che giấu, đem ý nghĩ thật viết hết lên mặt.

Tiết Yến đặc biệt khinh thường điệu bộ như vậy của hắn; mặc cho hắn đang bộc lộ chân tình ở đằng kia, Tiết Yến chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giống như đang xem kịch.
Trong mắt Tiết Yến, chút ít cảm tình hiếm khi bộc bạch này của Thanh Bình Đế rẻ rúng đến nực cười.

Chẳng qua vì hắn là hoàng đế, cho nên coi như có chút hữu dụng.
Ngược lại, tên thái giám bên cạnh kia cho rằng bản thân che giấu tốt bao nhiêu, không phải đang khẩn trương đến trán toát mồ hôi hay sao?
Tiết Yến không biến sắc mặt, khẽ nâng khóe môi.
Vài ngày trước, tình báo của tử sĩ về đến, nói dược nọ là do Hứa gia làm ra, hạ nhân của Hứa gia mượn lúc chủ tử ra vào cung cấm thăm hỏi Nghi tiệp dư mà đưa vào.
Căn cứ tra theo Hứa gia, bọn họ còn tìm ra một tin tức khác rất thú vị, đưa một lượt cho Tiết Yến.
Linh đài lang của Khâm Thiên Giám năm đó có chút tình nghĩa cũ với Nghi tiệp dư.

Khi Nghi tiệp dư tiến cung, hắn còn đuổi theo xe ngựa đến tận cửa cung.

Không bao lâu sau, người này vào triều làm quan, tiến vào Khâm Thiên Giám.
Hiện tại xem ra, không chỉ riêng Khâm Thiên Giám, ngay cả đại thái giám bên người Hoàng đế cũng là người của Nghi tiệp dư.
Tiết Yến nhàn nhạt liếc Linh Phúc một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng đã sớm tìm ra gốc gác, làm rõ bảy tám phần mối quan hệ giữa bọn hắn.
Mà Thanh Bình Đế ngồi bên trên vẫn còn chìm trong hồi ức.
“Năm đó, Yến Vương vẫn là nhị ca của trẫm.” Hắn chậm rãi ngả người qua một phía, một tay chống tay vịn, như có như không mà nhẹ gõ.

“Hắn khi còn trẻ đã có võ nghệ cao cường, lại giỏi văn chương, hoàng khảo (cha đã mất) thích hắn nhất.

Chỉ đáng tiếc, trời ghét người tài……”
Nói đến đây, Thanh Bình Đế dừng một chút, thu về lời phía sau.
Tiết Yến thấy, trong ánh mắt nhập nhèm vì men say của hắn nổi lên một ít bén nhọn.


Chỉ là thoáng qua liền biến mất, hắn đã dừng lại câu chuyện, sắc bén kia trong chốc lát cũng không còn.
“Lại nói mẫu phi ngươi.” Thanh Bình Đế nhìn về phía Tiết Yến, nói tiếp.

“Ngươi đã hồi cung nhiều ngày như thế, cũng nên thường vào cung của nàng dập đầu.”
Tiết Yến nói: “Nhi thần tuân chỉ.”
Thanh Bình Đế nhìn hắn, một lát sau lại thở dài.
Âu tất cả cũng là mệnh.

Hắn uống say, khó tránh trở nên cảm tính, vừa nghiêng người trên ghế vừa nghĩ.

Nếu không phải mệnh cách của đứa nhỏ này như vậy, làm sao đến tình trạng phụ tử cách lòng với mình? Hiện tại không một chút thân thiết với mình, nghĩ cũng có vài phần đáng thương.
Dáng vẻ này của hắn khiến Linh Phúc bên cạnh như gặp đại dịch, trong lòng Tiết Yến trái lại cười lạnh.
Người uống quá chén dễ dàng bị tình cảm thao túng nhất, toàn bộ mưu tính ngày thường đều bị men say làm tê liệt.

Dáng bộ chân tình tha thiết của hắn lúc này bất quá là mượn men rượu, tự làm cảm động chính mình, đợi ngày mai tỉnh rượu, cái gì cũng không tính.
Thật sự tin điệu bộ này của hắn mới là có bệnh.
Tiết Yến chán chết mà ngồi ở đó, chỉ chờ Thanh Bình Đế nhanh nhanh bày giải xong những cảm khái vô dụng, rồi thả hắn ra.
Hồi lâu sau, Thanh Bình Đế rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi.

Hắn giơ tay lên, Linh Phúc tức thì hiểu ý, vội tiến lên đỡ hắn dậy.
“Trẫm vẫn chưa hỏi ngươi, hôm nay ngươi đoạt giải nhất, có muốn khen thưởng gì không?” Thanh Bình Đế hỏi.
Tiết Yến ngước mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, hôm nay ở đây bị tra tấn nửa ngày cũng coi như có chút tác dụng.
Thanh Bình Đế ở đằng kia tự nói chuyện: “Trong cung ngươi thiếu thứ gì, hoặc muốn ân điển gì từ trẫm, đều có thể to gan nói ra.

Trẫm khó có dịp khảo hạch ngươi một lần, dù là vật quý hiếm, cũng là ngươi xứng đáng nhận được.”
Lời này của hắn hơn phân nửa là bị nỗi hoài niệm đối với Dung phi kích thích, khó tránh mang vài phần mạnh miệng khoác lác, có điều khi nhìn về phía Tiết Yến, ánh mắt hiếm khi chân thành.
Đứa nhỏ này đáng thương, mình chia cho hắn chút hoàng ân, đưa chút ban thưởng cũng là nên làm.

Chắc hẳn đứa nhỏ này sẽ biết nỗi khổ tâm của mình, nhất định mang ơn đội nghĩa.
Tiết Yến đoan chính vái chào, không chút suy nghĩ, đã bình tĩnh mở miệng.
“Nhi thần không muốn gì cả, chỉ nghĩ cầu phụ hoàng một chiếc đèn.”
Bố thí của Thanh Bình Đế, hắn vốn không thèm ngó đến, cũng lười mở miệng đòi.

Thứ hắn muốn, bản thân hắn sẽ tự lấy, không cần ai cho, cũng không ai ngăn được.
Hắn muốn, chẳng qua là một chiếc đèn bình thường không có gì đặc sắc mà người kia thích mà thôi.

——
Ban đêm, Quân Hoài Lang đã sớm trở về Cung Minh Loan, nghĩ đến Thanh Bình Đế cật lực giữ lại Tiết Yến, cảm thấy có chút thấp thỏm.
Y thấy rõ biểu tình của Thanh Bình đế, không giống tức giận, ngược lại khó có khi hoà nhã, hẳn là không có việc gì lớn.
Nhưng mà, y tương đối lo lắng Tiết Yến.
Tiết Yến không giống người khác.

Hắn kiệm lời ít nói, không hiểu khéo léo đưa đẩy, trên người lại mang mệnh cách người người sợ hãi.

Vốn dĩ Thanh Bình Đế đã kiêng kị hắn là sát tinh, mặc dù hôm nay ôn hoà một chút, cũng khó đảm bảo sẽ không lại bị Tiết Yến chọc giận, khiến hắn rước hoạ vào thân.
Sau khi trở lại Đông trắc điện, Quân Hoài Lang vốn định chờ Tiết Yến về rồi hỏi một chút tình hình.
Nhưng hắn mãi chưa về, hôm nay Quân Hoài Lang lại uống chút rượu, dần dần chếch choáng mà thiếp đi.
Lần nữa mở mắt, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Y đứng dậy, nhìn khung cảnh an tĩnh yên bình xung quanh, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, còn có thể nghe thấy tiếng hoạ mi dưới hiên.
“Tối hôm qua Ngũ điện hạ trở về khi nào?” Lúc Phất Y hầu hạ y rửa mặt, y hỏi.
Phất Y nói: “Nô tài cũng không biết, nghĩ rằng Ngũ điện hạ trở về rất muộn ạ.”
Quân Hoài Lang khẽ nhíu mày, rửa mặt xong liền đứng dậy, chờ Phất Y hầu hạ y mặc áo ngoài, lập tức muốn đến Tây thiên điện.
“Thiếu gia hay dùng bữa rồi lại đi?” Phất Y một bên thay quần áo giúp y, một bên khuyên nhủ.

“Ngũ điện hạ tuy rằng trở về trễ chút, nhưng mà đêm qua cũng không có động tĩnh gì, đó là không có việc gì lớn.”
Quân Hoài Lang lại lắc đầu: “Vẫn nên đi nhìn một chút.”
Y biết Tiết Yến.

Nếu đặt trên người kẻ khác, xác thật không cần lo lắng, nhưng nếu là Tiết Yến thì không giống.
Vô luận hắn gặp chuyện gì, có khi nào đề cập qua? Cho dù đêm qua hắn bị Thanh Bình Đế đánh trượng, ban đêm trở về, hắn cũng sẽ không nói một tiếng.
Nghĩ như vậy, Quân Hoài Lang càng thêm có chút không yên.

Y vội vàng thay xong quần áo, khoác lên áo choàng, đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn.
Vào đông, tuyết trắng tinh trong suốt, phản xạ lại ánh nắng, tô điểm tường hồng ngói xanh càng thêm đẹp đẽ.
Mà dưới hiên treo một vầng sáng xanh nhạt long lanh, Quân Hoài Lang vừa nhấc đầu, nó đã va vào mắt y.
Trong veo lại bóng loáng, dưới ánh nắng phản chiếu lóng lánh thứ ánh sáng riêng biệt.

Từng tia từng tia ánh sáng xanh, tươi sáng lấp lánh, dưới ánh nắng chiếu rọi sinh động như thật, xa xa ngóng về, bóng trúc chập chờn.
Là chiếc đèn lưu ly dưới mái hiên Trường Xuân Lâu mà đêm qua y thoáng nhìn qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.