Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 31


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 31


Hai ngày sau, các hoàng tử tiếp tục việc học ở Văn Hoa Điện.

Ngủ phủ phê hai ngày, Tiết Duẫn Hoán hôm nay dậy thật sớm, đi đến cung Minh Loan tìm Quân Hoài Lang.

Lại không ngờ, hắn vừa đến cung Minh Loan, đã thấy Quân Hoài Lang đứng đợi trong tiền đình, bên cạnh còn có một người khác.

Không phải Phất Y, Phất Y không có vóc dáng cao như vậy.

Tiết Duẫn Hoán còn tưởng mình tới chậm.

Dù sao ngày thường, thời điểm hắn đến đều vừa kịp lúc Quân Hoài Lang thay xong y phục.

Vì thế, hắn bước nhanh hơn, ở khoảng cách ngày càng gần, hắn mới thấy rõ người đứng bên Quân Hoài Lang là Tiết Yến.

Hai người đứng song song với nhau.

Quân Hoài Lang hà hơi vào lòng bàn tay, tựa hồ đang nói gì đó với Tiết Yến.

Mà Tiết Yến đứng ở bên cạnh, hơi cúi đầu, mặt mày sắc bén lại thâm thuý rủ thấp, nghiêng tai nghe y nói chuyện.

Tuy không nói lời nào, vẻ mặt cũng lãnh đạm, không hiểu sao lại hệt như con sói to bị thuần phục.

Tiết Duẫn Hoán nhất thời có loại cảm giác viễn vông.

Chẳng qua, hắn lập tức phản ứng.

Hoài Lang nho nhã yếu ớt như vậy, lỡ như bị sát tinh khắc thì làm sao bây giờ! Những người cùng lứa trong cung và thế gia đại tộc khác, không ai hắn cảm thấy thú vị, chỉ có tiểu tử Quân gia hợp khẩu vị của hắn.

Nếu bị Tiết Yến khắc chết, tìm đâu ra mà bồi thường cho hắn một Quân Hoài Lang khác!
Tiết Duẫn Hoán gấp gáp tăng nhanh tốc độ.

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Quân Hoài Lang đã thấy hắn trước, nhấc mắt, mỉm cười nói: “Ngươi sao lại tới trễ như vậy? Ta thật phải bị đông chết.”
Tiết Duẫn Hoán không phục: “Mỗi ngày ta đều đến giờ này.” Nói xong, hắn mở to mắt, hung hăng nhìn về phía Tiết Yến, muốn cảnh cáo tên kia cách xa đoá hoa Cao Lãnh* của mình một chút.
*Hoa Cao Lãnh: một loại sen đá; ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào.

Nhưng mà, mới vừa bắt gặp hai mắt của Tiết Yến, lời nói đã đến bên mép của Tiết Duẫn Hoán lại không thể nào ra tiếng.


Đôi mắt màu hổ phách nhạt, tuy lãnh đạm thờ ơ, bình tĩnh không chút dao động, nhưng khi nhìn hắn, dường như có một loại áp lực uy nghiêm không tên, thoắt cái đã dập tắt lửa giận của hắn.

Lời nói của Tiết Duẫn Hoán bị chặn trong miệng, ngượng ngùng mà chuyển mắt.

Thôi, ở trước mặt người ta nói sát tinh gì đó, không phải hành vi quân tử.

Trong lòng Tiết Duẫn Hoán thở phì phò mà an ủi chính mình.

Bên cạnh, Quân Hoài Lang không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người.

Nghe được Tiết Duẫn Hoán nói, y không khỏi cười khẽ hai tiếng, nói: “Vậy vẫn là Ngũ điện hạ ra cửa quá sớm.

Ta đã nói với hắn, về sau hắn khởi hành trễ chút ít, cùng đi Văn Hoa Điện với chúng ta.”
“Mỗi ngày đều cùng nhau?” Tiết Duẫn Hoán nghẹn họng nhìn trân trối, buột miệng thốt lên.

“Hoài Lang, ngươi có phải không biết hắn là……”
Quân Hoài Lang nhìn hắn: “Là cái gì?”
Đối diện với cặp mắt sạch sẽ lại lành lạnh của y, Tiết Duẫn Hoán tức khắc nói không thành lời hai chữ “Sát tinh”.

Hắn lắp bắp trong chốc lát, e dè mà đè thấp thanh âm, không tình nguyện nói: “……!Là mỗi ngày muốn dậy sớm để đi Văn Hoa Điện ôn tập, ngươi đừng chậm trễ thời gian của người khác.”
Quân Hoài Lang cười lên tiếng: “Ngươi mỗi ngày tới nơi đều đã không còn sớm, làm sao biết được người ta muốn ôn bài ở Văn Hoa Điện? Đừng nhiều lời, ta đều nói rõ với Ngũ điện hạ, đúng không, Ngũ điện hạ?” Y nhìn về phía Tiết Yến.

Tiết Yến không coi ai ra gì bao nhiêu, Tiết Duẫn Hoán có chút hiểu biết.

Trong cung bất kể hậu duệ quý tộc hay hoàng thân quốc thích, ai mà không giữ thể diện cho hắn Tiết Duẫn Hoán? Càng đừng nói đến a dua nịnh hót, vuốt mông ngựa, Tiết Duẫn Hoán đã gặp qua vô số.

Nhưng chỉ duy nhất Tiết Yến, từ khi tiến cung, chưa từng ngó ngàng gì tới hắn.

Hồi tưởng lại năm đó hắn lần đầu tiên thấy Tiết Yến, hô một tiếng, muốn tên này tiến lên đáp lời, nhưng Tiết Yến chỉ lạnh lùng liếc hắn, rồi đi thẳng.

Khi đó, Tiết Yến mới vừa vào cung, trốn một đường từ Yến quận về đây, mấy vết thương đáng sợ trên mặt còn chưa biến mất.

Nhè nhẹ một cái liếc mắt, kết hợp với vết cắt hung tợn trên mặt, thoạt nhìn hắn như kẻ bạt mạng vừa tàn nhẫn vừa hung ác.

Tiết Duẫn Hoán sợ đến mức run lập cập.

Từ đó về sau, hắn đã biết, tên sát tinh này là đệ nhất thiên hạ không coi ai ra gì.


Mà bây giờ, Tiết Duẫn Hoán lại đang trơ mắt nhìn cái kẻ lạnh như băng, coi thường người khác, Tiết Yến tựa như con ngựa hoang bị thuần phục, gật gật đầu với biên độ rất nhỏ.

Tuy động tác khinh mạn, Tiết Duẫn Hoán lại cảm nhận được một loại ngoan ngoãn, hợp lòng người quất thẳng vào mặt hắn.

Tiết Duẫn Hoán bị tưởng tượng của bản thân làm cho ghê tởm đến run run, di chuyển thân thể một chút, chen vào giữa Quân Hoài Lang và Tiết Yến, tách hai người ra.

Coi như Quân Hoài Lang mỗi ngày đều phải đi cùng Tiết Yến, cũng phải cách y xa một chút! Mình là con vợ cả độc nhất của đương kim Thánh Thượng, long khí hộ thể, nhất định phải bảo vệ tốt yếu đuối mong manh Hoài Lang khỏi sát tinh trước mặt!
Lần này, Quân Hoài Lang nhìn hắn một cái, không lại ngăn cản tên quỷ ngây thơ này.

Dọc đường, vẫn chỉ có hai người bọn họ nói chuyện, Tiết Yến đi bên cạnh, cũng không lên tiếng, chỉ khi Quân Hoài Lang kêu hắn, cùng hắn nói chuyện, hắn mới ứng hai tiếng đơn giản.

Bọn họ đi một mạch đến Văn Hoa Điện.

Diện tích Văn Hoa Điện rất lớn, cung thất dành cho các hoàng tử học tập cũng vô cùng thoáng đãng.

Vì chuẩn bị vị trí cho cả thư đồng của các hoàng tử và bọn thái giám lưu lại hầu hạ, khoảng cách giữa bàn học không nhỏ.

Vào trong điện thì ba người từng người tách riêng ra.

Tiết Yến ngồi xuống vị trí của mình, Tiến Bảo tiến lên thuần thục giúp hắn sửa sang lại sách vở và bút mực.

Đúng lúc này, có người đi tới bên cạnh bàn của Tiết Yến, cười nhẹ một tiếng.

“Ngũ đệ, hẳn là không có chuyện gì đúng không?”
Tiết Yến ngước mắt nhìn một chút, thì thấy Tứ hoàng tử Tiết Duẫn Hoằng mặc một bộ y phục bằng gấm trắng tinh, đứng bên bàn, cười đến vô hại, thân thiết.

Dù thấy ánh mắt Tiết Yến, Tiết Duẫn Hoằng trấn tĩnh như cũ, cười nói: “Ngày ấy Thiên thu yến của phụ hoàng, đúng lúc ta đang nghỉ trong phụ điện để tỉnh rượu, chỉ nghe nói ngươi và nhị hoàng huynh đều bị phạt, thật lo lắng.”
Tiết Yến tỉnh bơ mà nhìn hắn một cái, tiếp theo lại dời đi ánh mắt như không nghe thấy.

Người khác không thể nhìn ra, nhưng mánh khoé nhỏ này của Tứ hoàng tử không thoát được đôi mắt của hắn.

Ngày thường, đến gây sự là Nhị hoàng tử ngu xuẩn, nhưng mỗi lần châm ngòi thổi gió, thờ ơ lạnh nhạt, đều là lão tứ mặt người dạ thú ở đây.

Mượn đao giết người, ở trong mắt Tiết Yến, là chút thủ đoạn không đủ trình độ.


Lần này, người này vậy mà dạn dĩ, còn đến thăm dò thực hư?
Tiết Yến không có hứng cùng hắn so chiêu.

Loại người này không kể bản lĩnh khác, cái đầu tiên chính là sợ, đi một bước xem ba bước, sợ đầu sợ đuôi, rầy rà thật sự.

Tiết Yến lật sách trên tay, dường như không có người này bên cạnh, ánh mắt cũng không bố thí cho hắn một cái.

Tiết Duẫn Hoằng lại không chút xấu hổ, vẫn cười như trước, còn thở dài lắc đầu: “Ngũ đệ, tính cách quái gở của ngươi cần phải sửa, cũng lấy lòng phụ hoàng nhiều thêm một chút, miễn cho……”
“Lão tứ, nói gì với hắn đấy?”
Đúng lúc này, một thanh âm xuất hiện ở cửa, vậy mà là Tiết Duẫn Tắc.

Hắn đứng ngay cửa Văn Hoa Điện, phía sau có thái giám cung nữ vừa được đổi mới đi theo, cảnh tượng hết sức hoành tráng.

Hắn nâng cằm, cười đến hài lòng đắc chí, từ trên cao dùng nửa con mắt mà nhìn xuống mấy người trong phòng học.

Nghe được tiếng nói ở cửa, Quân Hoài Lang cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Nhị hoàng tử không phải bị cấm túc một tháng sao? Làm sao hôm nay đã được thả, còn đến Văn Hoa Điện?
Y nhìn thoáng qua Tiết Duẫn Hoán, thấy trên mặt Tiết Duẫn Hoán cũng là nghi vấn.

Sau đó, y nhìn Tiết Duẫn Tắc nghênh ngang đi vào.

“Nhị hoàng huynh?” Tiết Duẫn Hoằng cũng đúng lúc hiện ra biểu cảm kinh ngạc, nhìn về phía Tiết Duẫn Tắc.

Vẻ mặt của mọi người cực độ thoả mãn lòng tự ái của Tiết Duẫn Tắc.

Hắn cất cao giọng nói, tuy nói chuyện cùng Tiết Duẫn Hoằng, lại cố tình cho mọi người trong điện nghe thấy.

“Phụ hoàng nói là một tháng, không lẽ thật sự giam ta một tháng?” Hắn đắc ý nói.

“Mẫu phi chẳng qua khóc lóc, ta lại nhân cơ hội cầu phụ hoàng, phụ hoàng liền đáp ứng cho ta mỗi ngày vẫn đi học, còn nhận lời ta, chỉ dạy Ân Trạch một bài học, không qua bao lâu, còn sẽ để hắn trở về.”
Tiết Duẫn Hoằng nghe vậy, trong lòng hiểu rõ.

Quả nhiên, mẹ con Nhị hoàng tử đều ngu xuẩn như nhau.

Bị cấm túc một tháng cũng không có gì đáng sợ, còn có thể tận dụng cơ hội lưu hình tượng đáng thương trước mặt phụ hoàng.

Mà đáng sợ là như mẹ con hai người này, chịu không nổi một chút thua thiệt, vốn tự mình làm sai, còn vì vậy mà làm ầm ĩ với phụ hoàng.

Tình máu mủ trong hoàng gia xưa nay thưa mỏng, mất đi chút cảm tình này, rất khó mà lấy lại.

Nói gì mà cho Quân Ân Trạch một bài học rồi gọi về, bất quá là thoái thác của phụ hoàng, kỳ thật chắc hẳn đã sớm phiền hà hai mẹ con này.


Có loại người này làm đối lập, phụ hoàng sẽ phát hiện những đứa con tính cách ôn hòa, không tranh không đoạt có bao nhiêu bớt lo.

Tiết Duẫn Hoằng đạt được mục đích, trên mặt không lộ chút dấu vết, vẫn ung dung thản nhiên mà cười nói: “Phụ hoàng trước nay thương hoàng huynh, như vậy không thể tốt hơn.”
Tiết Duẫn Tắc thỏa thuê đắc ý mà hừ một tiếng, liếc Tiết Yến một cái.

“Bất quá có chút thù, ta còn nhớ tinh tường.” Hắn cố tình tăng âm lượng, nói.

“Hy vọng ngày sau hắn cụp đuôi làm người, miễn cho lại xúi quẩy chạm vào ta.”
Tiết Duẫn Hoằng chỉ làm bộ nghe không hiểu, trên mặt cười đến bình thản, thờ ơ.

Quân Hoài Lang giương mắt nhìn Tiết Duẫn Tắc, dù chưa nói gì, nhưng mày đã nhíu lại.

Tiết Duẫn Hoán nhanh nhạy thấy được.

Hắn đối Tiết Yến kính nhi viễn chi*, không muốn liên quan chút xíu nào tới kẻ kia, không biết sao mà Quân Hoài Lang quá tốt bụng, suốt ngày thích quan tâm mấy việc lặt vặt của Tiết Yến, nếu mà mình mặc kệ, Tiết Duẫn Tắc lại chuyển qua bắt nạt Quân Hoài Lang.
*敬而远之 -kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng không gần gũi.

Huống hồ, thiếu chút nữa làm lạc mất Lệnh Hoan muội muội là tên đần trước mặt, cũng coi như có thù oán cùng Quân Hoài Lang.

Mà có thù oán với Quân Hoài Lang, chính là cùng hắn, Tiết Duẫn Hoán có thù.

Tiết Duẫn Hoán lần đầu có ảo giác làm cha già nhọc lòng con cái.

Không đợi Quân Hoài Lang mở miệng, hắn đã vênh vang mà vỗ mạnh lên mặt bàn, lên tiếng: “Sáng sớm, ai ở đằng kia cãi cọ ầm ĩ? Hôm nay bổn hoàng tử không mấy khi muốn đọc sách, kẻ nào đến đây diệt hứng thú của ta?”
Khí thế của Nhị hoàng tử tức khắc xẹp xuống hơn phân nửa.

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Tiết Yến, tiếp theo mặt mang lên tươi cười, quay qua lấy lòng gật gật đầu với Tiết Duẫn Hoán, nói câu đắc tội, xám xịt mà trở lại vị trí của mình.

Tiết Duẫn Hoán lúc này mới thu về ánh mắt không tốt, nhìn về phía Tiết Yến và Quân Hoài Lang.

Tiết Yến, người hẳn nên ở trung tâm của cơn bão, lại như là người ngoài cuộc, trầm mặc bình tĩnh mà xem sách trong tay, chỉ có Tiến Bảo ở bên cạnh hầu hạ, cũng im như ve sầu mùa đông, nhúc nhích cũng không dám; ngược lại Quân Hoài Lang khen ngợi mà nhìn hắn một cái, cười cười với hắn.

Tiết Duẫn Hoán lại có cảm giác không chân thật.

Sao lại thế này?
Tiết Yến tựa như sát thần, tuy rằng người người đều chướng mắt hắn, nhưng dáng bộ trầm mặc hung hãn của hắn, cũng không ai dám tuỳ tiện trêu chọc.

Tên khờ Nhị hoàng tử chẳng qua cậy vào miệng lưỡi nhanh nhảu, chứ thử cho hắn với Tiết Yến nói thật làm thật, hắn nhất định chạy trốn mau hơn ai khác.

Làm sao mà trong lúc lơ mơ không rõ, mình bắt đầu ra mặt giúp Tiết Yến vậy?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.