Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 120
Vua Thanh Bình vừa đến, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Hứa Tông Luân từ nhỏ đã thấy không ít cảnh đời, trước giờ luôn rất thành thục.
Những tướng sĩ dưới trướng hắn tuy không nói thẳng, nhưng ai nấy đều nghe theo lệnh của hắn, thế nên trên yến tiệc ngươi kính ta uống, ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Vua Thanh Bình vốn chỉ muốn gặp Hứa Tông Luân, nên chẳng mấy chú ý đến chủ tướng tạm thời bổ nhiệm, nói được vài câu liền trò chuyện với Hứa Tông Luân.
Hứa Tông Luân ở Tần Môn quan bốn năm, một nơi gần như vậy cũng chưa từng trở lại Trường An một lần.
Vua Thanh Bình biết hắn không hòa thuận với cha huynh của mình, trong lòng rất rõ chuyện xảy ra trong kinh mấy năm nay không liên quan gì đến Hứa Tông Luân.
Thế nên ông đối xử với Hứa Tông Luân vô cùng hòa nhã.
Nhưng ông không biết, Hứa Tông Luân đã âm thầm trao đổi với cha huynh của mình bao nhiêu thư từ.
Cha ruột của hắn chẳng có tiền đồ gì, dù có phụ thân che chở, cuối cùng cũng chỉ là cường hào xấu xa.
Lúc còn nhỏ, hắn được phụ thân nhận làm con thừa tự, dốc lòng dạy dỗ, quan hệ của hai người dĩ nhiên như cha con ruột thịt.
Từ thuở bé, Hứa tướng đã vạch sẵn con đường tương lai, cũng biết văn thần võ tướng trước giờ khó mà hòa hợp.
Vì vậy, từ khi Hứa Tông Luân có thể nhớ, hắn biết hắn phải cùng cha huynh diễn một vở kịch.
Ngoài mặt thì quan hệ lạnh nhạt, nhưng thực tế lại vô cùng thân thiết.
Chính nhờ vậy, hắn mới thuận lợi tòng quân, nắm binh quyền mấy chục năm.
Các tướng lĩnh dưới quyền đều nghe lệnh của hắn, bây giờ dù đổi chủ tướng thì cũng chỉ nghe một mình hắn sai khiến.
Về phần thay vua Thanh Bình đỡ một mũi tên năm đó, cũng là làm theo chỉ thị của phụ thân.
Thiên tử trẻ tuổi vẫn còn non nớt, chỉ cần thuộc hạ kích động, lập tức mang theo một đội quân tinh nhuệ truy đuổi giặc cùng đường, đuổi đến tận nơi quân Đột Quyết chiếm đóng.
Với cách này của hắn, vua Thanh Bình tất nhiên sẽ bị mai phục, hắn ở đằng xa chờ đợi vua Thanh Bình bị bao vây, rồi mới chạy tới cứu viện.
Tất nhiên, mũi tên đó cũng do thuộc hạ của hắn bắn, sẽ không trúng nơi nguy hiểm.
Hắn đỡ cho vua Thanh Bình một mũi tên, sau đó trọng thương khó lành, sốt cao mấy ngày liền.
Vở kịch vừa diễn, vua Thanh Bình dĩ nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, từ đó mang lại nhiều lợi ích cho Hứa gia.
Hắn và Hứa gia, cùng vinh cùng nhục, Hứa gia hiển hách thì hắn cũng sẽ vinh quang.
Giờ đây, lớp ngụy trang trung quân ái quốc của hắn lại phát huy tác dụng.
Nhìn dáng vẻ của vua Thanh Bình, hắn biết dù cha huynh của hắn đã phạm tội, nhưng vua Thanh Bình không hề phòng bị với mình.
Thấy thời gian đã trôi qua kha khá, Linh Phúc đi rồi lại về, Hứa Tông Luân biết thời cơ đã đến.
Hắn ở dưới gầm bàn đụng Hồ tướng quân bên cạnh một cái.
Trước đó hắn từng nói với Hồ tướng quân, sợ ông nhất thời lỗ mãng, dâng tặng lễ vật không đúng lúc, sẽ khiến vua Thanh Bình không vui.
Hồ tướng quân này là người thô lỗ đến từ biên cương, chuyện gì cũng không hiểu, não cũng không linh thông.
Đối với Hứa Tông Luân, muốn lừa ông là chuyện quá dễ.
Quả nhiên, Hồ tướng quân nghe xong cũng thấy có lý, gật gật đầu “Vẫn may có ngươi chỉ ta, lúc nào thì nên dâng tặng?”
Lúc đó, Hứa Tông Luân cười nhạt.
“Lúc này thuộc hạ chưa thể nói được gì.” hắn nói “Chi bằng đợi đến yến tiệc, tướng quân chờ tin tức của thuộc hạ, thuộc hạ nhắc nhở người, người mới đi dâng rượu, thế nào?”
Hồ tướng quân nghe xong lại gật đầu lia lịa.
Cho nên, lúc này Hứa Tông Luân vừa đụng, Hồ tướng quân ngồi thẳng người, biết Hứa Tông Luân đang nhắc nhở mình.
Vừa hay, lúc này vua Thanh Bình uống vẫn chưa đã, tâm tình rất tốt.
Ông tìm cơ hội, đứng dậy cười nói.
“Bệ hạ, mạt tướng lần này về kinh, có mang theo chút lễ vật dâng tặng Bệ hạ.
Ngày thường không có cơ hội, nên mượn ngày hôm nay dâng lên Bệ hạ, mong Bệ hạ đừng chê thô tục.” ông nói.
Ông nói chuyện thẳng thắn, khi nói còn gãi gãi đầu, ngược lại làm vua Thanh Bình có hứng thú.
Vua Thanh Bình đặt một tay lên đầu gối, nhìn ông hỏi “Ồ? Khanh mang cho Trẫm thứ gì?”
Hồ tướng quân khom người, bưng một vò rượu lên bàn.
“Rượu này là loại rượu đặc trưng trong quân doanh Ngọc Môn quan, mạt tướng đã uống mấy chục năm, sớm quen với hương vị.
Bây giờ về Trường An, sợ nhớ mùi vị này nên đã mang về vài vò, bây giờ chia cho Bệ hạ một vò, mời Bệ hạ nếm thử rượu ngon ở Ngọc Môn quan.”
Vua Thanh Bình nghe vậy, thì càng hứng thú hơn.
“Ồ? Hồ tướng quân có lòng, hôm nay Trẫm sẽ thử xem.” vua Thanh Bình nói “Ngọc Môn quan do Thẩm Dật Hồng, Thẩm ái khanh trấn giữ đúng không? Hai mươi năm qua chưa từng xảy ra hỗn loạn, quả thật đã giải quyết được họa lớn cho Trẫm!”
Thẩm Dật Hồng là cữu cữu của Quân Hoài Lang.
Nghe thấy Hoàng thượng khen ngợi cấp trên cũ của mình, Hồ tướng quân càng thêm phấn khích.
Ông vẫn nhớ Hứa Tông Luân từng nói, rượu này phải đích thân rót cho Bệ hạ mới được.
Nghĩ vậy, ông nhanh tay mở miệng vò rượu.
“Thần rót đầy cho Bệ hạ!” ông nói.
Vua Thanh Bình định nói mời tất cả tướng sĩ có mặt cùng uống rượu, không ngờ tên này lại nhanh miệng như vậy.
Nhìn tên hán tử cao to ôm vò rượu lớn trong tay, vua Thanh Bình cảm thấy có chút nhức đầu.
Quá thô tục.
Vua Thanh Bình nhìn sang, dùng ánh mắt ra hiệu cho Linh Phúc.
Linh Phúc liền hiểu.
Hắn đã hầu hạ vua Thanh Bình lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt, hắn liền biết chủ tử muốn hắn làm gì.
Sự hiểu ngầm này dĩ nhiên cần nghiền ngẫm và chung sống lâu ngày mới có được.
Hiện tại hầu hạ lâu rồi, nói không có cảm tình cũng là giả.
Nhưng tình cảm thì có ích gì, quan trọng nhất vẫn là tính mạng.
Linh Phúc lặng lẽ nhìn vua Thanh Bình một cái, xoay người cầm lấy một chiếc ly vàng, đưa tới trước mặt Hồ tướng quân.
Hồ tướng quân cũng nhìn ra, Hoàng thượng không thể so với các tướng sĩ quàng vai bá cổ trong quân doanh, dĩ nhiên không thể để mình tiến lên rót rượu.
Thấy Linh Phúc đi tới, ông liền bước tới, cầm vò rượu chuẩn bị rót vào ly.
Mắt ông nhạy bén, nhìn thấy thứ gì giống như một lớp mỏng dưới đáy ly.
Nhưng tay ông cũng nhanh, trong lòng đang lẩm bẩm thì rượu đã rót vào ly.
“Ấy, công công, trong ly này …” ông vội vàng nói.
Linh Phúc cầm ly bình tĩnh nhìn ông.
“Tướng quân, sao vậy?”
Hồ tướng quân chăm chú nhìn.
Nếu là bột thuốc cũng không thể tan nhanh lại sạch sẽ như vậy, huống chi rượu này lạnh băng, không thể lập tức hòa tan bất cứ thứ gì.
Ông nhìn vào trong ly, chỉ thấy trong trẻo, thứ gì cũng không có.
Ông thầm nghĩ, có lẽ mình mờ mắt rồi.
Đồ trong cung sao có thể cẩu thả để đáy ly bám bụi vậy chứ?
Ông một tay cầm vò rượu, xua tay ra hiệu không có gì.
Linh Phúc mỉm cười với ông, bưng rượu quay lại.
“Vừa nãy Hồ tướng quân nói gì?” vua Thanh Bình cầm lấy rượu, thản nhiên hỏi.
Linh Phúc cười nói “Nô tài không biết, hẳn là tướng quân quanh năm ở Ngọc Môn quan chưa từng thấy ly vàng như vậy chăng?”
Chẳng qua là một câu nói đùa, vua Thanh Bình ngẩng đầu nhìn Hồ tướng quân, thấy ông gãi gãi đầu nói “Quả thật, cái ly này chói đến mức làm mạt tướng hoa cả mắt.”
Các tướng sĩ có mặt đều bật cười, vua Thanh Bình cũng vậy.
“Đợi khi thắng trận, Trẫm sẽ thưởng cho khanh một bộ ly vàng, đem về mà dùng.” vua Thanh Bình nói xong liền uống cạn rượu trong ly.
Nóng rực chua cay vào tận bụng.
Vua Thanh Bình không khỏi thốt lên một câu sảng khoái.
“Rượu này quả thật khác với rượu ở Trường An!” vua Thanh Bình dặn dò Linh Phúc “Đi, lấy vò rượu của Hồ tướng quân rót cho mỗi người ở đây một ly, để mọi người thưởng thức!”
Linh Phúc đáp vâng, đi lấy vò rượu, rót cho mọi người.
Rượu chưa rót xong, không ai dám cụng ly, tất cả đều chờ vua Thanh Bình mở lời.
Linh Phúc ôm vò rượu, chậm rãi đến từng bàn trong điện rót rượu.
Rót rượu đến tận bàn áp chót.
Dòng rượu trong veo chậm rãi chảy vào trong ly ngọc theo miệng bình, lúc này trên điện vang lên tiếng lách cách, nhất thời xung quanh náo động.
Tay Linh Phúc dừng lại, vò rượu nghiêng sâu, rượu chợt đổ hết ra bàn.
Hắn dừng lại, cứng ngắc nhìn lên.
Chỉ thấy vua Thanh Bình đang ngồi trên cao, ngã ngửa ra long ỷ hôn mê bất tỉnh.
Cung nhân trong điện hoảng sợ, chạy đến đỡ vua Thanh Bình, có người vội vàng gọi Thái y, nhất thời trong điện hỗn loạn.
Tướng sĩ có mặt cũng xôn xao.
Một trong số họ bật dậy khỏi ghế, rút kiếm chĩa vào Hồ tướng quân.
“Trong rượu của ngươi có gì! Tại sao Bệ hạ lại ngất đi sau khi uống rượu của ngươi!”
Lập tức mọi người đều nhìn Hồ tướng quân.
Hồ tướng quân có trăm miệng cũng khó giải thích “Rượu …!rượu của ta không có gì hết!”
Nhưng ánh mắt của mọi người đều nghi ngờ.
Hồ tướng quân không cách nào cầu cứu, hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng về phía Hứa Tông Luân.
Dâng rượu là ý tưởng hắn đề nghị, hắn biết rõ nhất vì sao mình dâng rượu, ông có thật sự đầu độc Hoàng thượng hay không, hắn chắc sẽ ra mặt nói vài lời cho mình phải không?
Tuy nhiên, ông thấy Hứa Tông Luân cũng đang nhìn ông với ánh mắt phức tạp.
“Hứa tướng quân …”
“Những thứ khác ở đây, mọi người đều ăn qua.” Hứa Tông Luân nghiêm túc nói “Duy nhất vò rượu của tướng quân, chỉ có Bệ hạ uống.”
“Nhưng ta …”
Nhưng Hứa Tông Luân không còn nghe ông nói, phất tay ra lệnh.
“Bắt giam trước, cả vò rượu này, cũng niêm phong lại.” hắn nói.
“Hứa tướng quân!”
“Chờ kết quả điều tra trong cung.” Hứa Tông Luân nhìn Hồ tướng quân nói “Nếu tướng quân thật sự vô tội, Thận Hình Ti sẽ trả lại trong sạch cho người.”
Hồ tướng quân nghe hắn nói vậy, cảm thấy ông nên tin hắn.
Nhưng bất an trong lòng ông ngày càng nghiêm trọng hơn.
Vẻ mặt Hứa Tông Luân rõ ràng rất phức tạp và nghiêm túc, nhưng đôi mắt của hắn dường như đang lóe lên thứ ánh sáng xảo quyệt nhìn thấu mọi việc.
Cứ như thể …!từ đầu đến cuối, hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra.