Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ – Chương 61
Thời gian đối với người tu tiên mà nói luôn trôi qua cực nhanh, chỉ mới chớp mắt mà hai năm rưỡi cứ qua đi như vậy.Trong khoảng thời gian này, Tu Tiên giới còn tính là an tĩnh bình thản, không có việc gì lớn phát sinh.Không ít người cũng dần dần quên mất ba năm trước đây có môn phái mới Tinh Thần Cung lấy số điểm cực cao thông quan bí cảnh thí luyện mà bắt đầu chờ mong tiên tông đại bỉ sắp mở ra.Tiên tông đại bỉ được mở mười hai năm một lần, được xem như việc trọng đại náo nhiệt nhất trong Tu Tiên giới.Tiên tông đại bỉ không giống với tiên môn đại hội, không yêu cầu phải có môn phái, vô luận cá nhân hay thế gia, môn phái hay các nhóm phe phái đều có thể tham gia.Bởi vì nhân số tham gia tuyển chọn không cố định cho nên tỷ thí được bắt đầu từ việc rút thăm phân tổ, hơn nữa lại được chia làm hai hình thức khác nhau là thi đấu cá nhân và thi đấu tổ đội.Trong ba năm này Ngu Sở đã dốc lòng dạy dỗ các đồ đệ, xác thật là bọn nhỏ cũng chịu khó tranh đua, ba năm gian khổ chăm chỉ luyện tập làm thiên phú xuất chúng của bọn nhỏ tiến bộ thần tốc.Lần đại bỉ này còn chưa bắt đầu thì Ngu Sở đã tin tưởng đồ đệ của mình có thể đi đến cuối cùng, chủ yếu là đệ tử bình thường không phải đối thủ của bọn họ.Kẻ duy nhất có thể làm đối thủ của bọn họ chắc cũng chính là các lão đại trong nguyên tác đi.Nhưng…… Ân Quảng Ly đã lên sân khấu, những người khác còn chưa có tin tức, không biết còn ẩn giấu hay không.
Bất luận ra sao thì dựa theo tuổi tác của Ân Quảng Ly mà xem thì các lão đại trong nguyên tác này chắc là lớn hơn đồ đệ của nàng, có khả năng sẽ không tham gia lần đại bỉ này.Trong môn phái, mọi người đều đang kiểm tra pháp bảo và những đồ vật mang theo của từng người, lại cùng kiểm tra quần áo trên người của nhau.Tuy bọn họ mặc y phục khác nhau nhưng trên ngực mỗi người đều có thêu ấn ký của Tinh Thần Cung.Trong lúc các đồ đệ đang kiểm tra giúp nhau thì Ngu Sở ngồi ở một bên suy nghĩ.Sau lần Ân Quảng Ly lộ mặt bị nàng uy hiếp, trong nửa dặm xung quanh mấy năm nay Ân Quảng Ly cũng không lộ mặt nữa, gã cũng không làm chuyện gì ở Tu Tiên giới.Cũng có thể là bởi vì sau lần gã thò đầu ra, các chưởng môn nhận ra được ma khí mà Ngu Sở phóng ra từ trận pháp nên càng tuần tra chặt chẽ hơn, không có cơ hội ra mặt nữa.Nói ngắn gọn thì vẫn cần gia tăng cảnh giác.Nhưng thật ra Ngu Sở không sợ gã thừa dịp tiên tông đại bỉ để hành sự, nhiều lão đại trưởng lão danh môn chính phái như vậy ngay cả một ma tu trong đầu chỉ biết yêu với đương cũng không bắt được thật sự uổng làm sư phụ người khác.“Sư tôn, chúng ta chuẩn bị xong rồi ạ.” Ở bên kia, Tiêu Dực mở miệng.Ngu Sở lấy lại tinh thần, nàng nhìn về phía các đồ đệ của mình.Hiện giờ đám tiểu tử này đã lớn, Thẩm Hoài An nhỏ tuổi nhất cũng đã hai mươi tuổi.
Dáng người thẳng tắp cùng với tướng mạo đường đường.Bọn họ đi theo bên người Ngu Sở, có cảm giác như bạn cùng lứa chỉ nhỏ hơn Ngu Sở có vài tuổi vậy.Chẳng qua từ trên thần sắc và khí tràng thì vẫn có thể cảm nhận được Ngu Sở là trưởng bối.
Dù sao người trẻ tuổi đều khí vũ hiên ngang, tràn ngập tinh thần phấn chấn, còn chưa tới tuổi tác điềm tĩnh lãnh đạm như Ngu Sở bây giờ.Người tu tiên cũng sẽ già, chẳng qua tu luyện sẽ trì hoãn thời gian này mà thôi.
Vừa mới bắt đầu còn chưa rõ ràng, đến khi qua Trúc Cơ kỳ, lại đến Kim Đan kỳ thì cơ thể sẽ chậm lão hóa hơn rất nhiều.Một số người tu tiên cao tuổi bị dừng ở Luyện Khí kỳ quá lâu, đến khi bước vào Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thì tuổi cũng đã lớn, cũng có hơn trăm năm thọ mệnh, tự nhiên là đã già.
Còn có số ít người nhìn thấu được hết thảy trên thế gian này, không còn để ý tới vẻ ngoài nữa cho nên lựa chọn ngoại hình già cỗi.Đây cũng là nguyên nhân mà năm đó Ngu Sở rời nhà mới mười sáu mười bảy tuổi, ba mươi năm sau nhìn lại cũng mới chỉ hai lăm hai sáu tuổi.
Thực ra lúc đó nàng cũng chỉ được xem như người tu tiên tương đối bình thường mà thôi, bằng không tốc độ trưởng thành có thể càng chậm hơn.Còn các đồ đệ của Ngu Sở vốn dĩ sẽ chậm trưởng thành hơn so với những người khác là vì thiên phú và đã sớm tu luyện từ nhỏ.Có vẻ như hệ thống sợ bọn họ trưởng thành quá chậm làm chậm trễ cứu vớt thế giới cho nên cung cấp linh dược Tiên giới miễn phí cho Ngu Sở, để cho bọn họ có thể sử dụng tốc độ bình thường mà lớn lên.Hiện giờ bọn họ đã hơn hai mươi, đúng là độ tuổi tốt nhất, chỉ cần không ngừng tiến thủ chịu khó tu luyện thì vài chục năm trên trăm năm có lẽ giữ được thanh xuân cũng không phải là việc khó.Mấy tiểu tử này trưởng thành còn dư lại nữ oa Tiểu Cốc.Hiện giờ nàng cũng được mười sáu tuổi, đã cao lên không ít, cơ thể cũng có đường cong, là một đại cô nương.Sự non nớt của tiểu nữ hài rút đi, thiếu nữ Cốc Thu Vũ quả thực là xinh đẹp tươi tắn không sao tả xiết.Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp đó, bất kỳ ai cũng sẽ không tin tưởng sau lưng Cốc Thu Vũ là độc tu thích nuôi độc trùng độc điệp.Ngược lại với các sư huynh, Cốc Thu Vũ lại là người cần cố gắng thu tay lại.
Không có cách nào, nếu nàng tay thật thì rất dễ dàng chỉ dùng một chiêu là mất mạng.Ba năm này, đối với các đệ tử thì Ngu Sở có thể nói rằng nàng đã huấn luyện chúng toàn diện, hơn nữa còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với các môn phái khác.Xác định chắc chắn không có sai lầm gì nàng mới hơi gật đầu.“Xuất phát.”Tiên tông đại bỉ lần này giống như các lần tổ chức trước, nơi tổ chức là Thiên Đạo Minh tiếng tăm lừng lẫy trong toàn bộ Tu Tiên giới.Thành viên của Thiên Đạo Minh đều là tiền bối tu tiên được đại lục công nhận là có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trừ việc giữ sự công minh liêm chính được triển khai bằng một số hình thức hoạt động lớn ra thì cũng có chức trách giữ gìn sự cân bằng của các môn phái.Đảm nhận chưởng môn của các môn phái xếp hạng đầu nhìn thấy người của Thiên Đạo Minh cũng cần phải khách khí một chút.Tiên tông đại bỉ được tổ chức mỗi mười hai năm một lần, đều được của hành trên đấu pháp đài ở biên giới phía Tây Nam.Đấu pháp đài này đã có mấy ngàn năm lịch sử, được chế tạo từ loại đá có tính chất đặc biệt, có thể chịu được sự tổn hại do pháp bảo và kiếm khí thuật pháp gây ra.
Bề mặt lại rộng, cũng đủ lớn cho các tuyển thủ phô bày ra thực lực của bản thân.Quy mô đài cao bốn phía của đấu pháp đài có thể chứa được hàng vạn người, thậm chí toàn bộ đấu pháp đài còn lớn hơn môn phái, có hơi giống đấu thú trường La Mã trong thế giới tu tiên.Di tích này thường ngày được xem như vùng cấm, ngay cả các môn phái đều không vào được, minh chủ Thiên Đạo Minh là Thái Thăng chân nhân gìn giữ khế đất khế ước khắp cả khu vực, cũng chỉ có ông mới có tư cách mở ra khu vực này.Thường ngày không mấy dấu chân ở phụ cận đấu pháp đài vậy mà hiện giờ đã có rất nhiều tuyển thủ, người cổ vũ và những nhóm người tu tiên chen vai nối gót tràn vào, thế trận này không chỉ lớn hơn gấp mấy lần so với bí cảnh thí luyện lần trước.Khi Ngu Sở mang theo các đồ đệ tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng bận rộn như vậy.Trên bầu trời là màu của các Bảo Khí phi hành kéo đuôi theo nhau, đủ mọi loại sắc màu, trên mặt đất cũng đều là người với người, phụ cận hình như còn có người tu tiên đang luận bàn hoặc tiến hành huấn luyện.Quả thực trên bầu trời đều là người, trên mặt đất cũng đều là người, náo nhiệt như đang muốn đuổi kịp hội chùa.Các đồ đệ nhìn cũng không kịp nhìn hết, đều cảm thấy rất thú vị.Lúc trước công văn mà bọn họ báo danh dự thi đã được phân chia do phía Thiên Đạo Minh tổ chức, hiện tại tới nơi đây chỉ cần xác định đã đến rồi nhận đồ vật được sắp sẵn liên quan đến việc dừng chân là được.Duy trì trật tự ở đây chính là Thiên Đạo Minh hợp tác với đệ tử của đệ nhất môn phái Tu Thiên Phái chấp hành.“Lần này tham gia có nhân số quá nhiều cho nên trên phương diện quy tắc có hơi thay đổi.” Đệ tử phụ trách của Tu Thiên Phái hiền lành nói, “Xin mời các tiền bối và đạo hữu xác định một chút quy tắc.”“Quy mô của lần đại bỉ này có thể lâm thời điều chỉnh sao?” Cốc Thu Vũ hơi nghi hoặc.“Chúng ta đã thông báo cho một số môn phái tương đối dễ truyền tin, người dự thi đông đảo như vậy nên cũng có một số không thông báo được đến.” Đệ tử này nói.Hắn nói đã rất uyển chuyển rồi, phiên dịch trắng ra đó là đại môn phái và thế gia có tên có họ sẽ được thông báo trước tiên, còn những tuyển thủ không biết tên thì người ta không muốn phí công sức đi tìm làm gì.Thực rõ ràng Tinh Thần Cũng cũng bị sự ngạo mạn của bọn họ cố ý hoặc vô tình đặt ở trong những môn phái nhỏ không đáng phải tôn trọng.Sắc mặt của đám người Thẩm Hoài An nặng nề u ám.
Nhưng nhìn thấy thái độ kiêm tốn của đệ tử phụ trách nên cũng không nói thêm gì.Đối phương đưa ra quyển trục, trên đó viết những quy tắc được sửa đổi của lần tiên tông đại bỉ này.Bởi vì số lượng người tham gia lần này quá nhiều, để giảm bớt thời gian sơ thí nên trừ giữ lại tỷ thí cá nhân ra thì thi đấu tổ đội đã bị loại trừ, thay vào đó là thêm hình thức hỗn chiến.Sơ thí, tuyển thủ thi đấu cá nhân phải tiến hành ba lần so đấu, ba trận hai thắng, thắng nhiều sẽ được thăng cấp, thua nhiều sẽ bị đào thải.Còn hỗn chiến là chia ra làm năm người và mười người cùng lên đài so đấu, năm người hỗn chiến có một người thắng lợi thì người đó trực tiếp được thăng cấp sơ thí, không cần lại so nữa.
Mười người hỗn chiến có thể lựa chọn một đồng môn, hai người tham gia cùng nhau, nếu có thể đứng đến cuối cùng liền cùng nhau thăng cấp.Mọi người im lặng, ban đầu bọn họ đã âm thầm sắp xếp tốt, sẽ lưu lại một người đi theo Tiểu Cốc tham gia tỷ thí tổ đội, hiện giờ sửa lại, tổ đội hai đối hai đã không có, thay thế bằng hỗn chiến càng nguy hiểm hơn.Phải làm sao bây giờ?Các đồ đệ theo bản năng nhìn Ngu Sở, Cốc Thu Vũ lại mở miệng trước, “Con muốn tham gia tỷ thí cá nhân!”“Tiểu Cốc, để chúng ta thương lượng một chút.” Lục Ngôn Khanh không quá tán đồng.Không phải là bọn họ cảm thấy Cốc Thu Vũ nhỏ yếu, chỉ là nha đầu này lại nhỏ tuổi nhất môn phái, chẳng sợ nàng có bản lĩnh ngập trời nhưng phận làm sư huynh cũng muốn bảo hộ nàng nhiều hơn.“Sư tôn, người nói đi mà.” Tiểu Cốc duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Ngu Sở.“Một khi đã như vậy thì Tiểu Cốc tham gia sơ thí cá nhân đi.” So với sự lo lắng của các nam đệ tử, Ngu Sở thản nhiên quyết định.— Cô nương nàng dạy ra, trong lòng nàng rõ ràng.Sư phụ đều nói đến vậy rồi, những người còn lại cũng không có biện pháp.Vị đệ tử Tu Thiên Phái này ghi chép lại tên của Cốc Thu Vũ rồi nhìn về phía ba người Lục Ngôn Khanh, “Các vị thì sao?”“Hỗn chiến.” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cùng trăm miệng một lời.“Được.” Đệ tử Tu Thiên Phái nói, “Các vị tham gia năm người hay mười người?”Mười người.” Thẩm Hoài An cường điệu, “Đơn độc tham gia.”Đệ tử vốn đang ghi chép nghe được vậy liền ngẩng đầu, hắn cho rằng mình nghe lầm, “Các vị không tổ đội?”“Không tổ đội, chúng ta muốn chia nhau ra tham gia mười người hỗn chiến.” Thẩm Hoài An nở nụ cười hiền lành.Nói giỡn, bọn họ tổ đội thì mấy người kia đủ để làm được gì đây?Bọn hắn chính là muốn dùng phương thức này đi đánh vào mặt mấy lão gia hỏa không thèm để Tinh Thần Cung vào mắt kia!“Các vị tự tin thật.” Đệ tử Tu Thiên Phái đánh giá, hắn nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, “Còn vị này thì sao?”“Ta……” Lục Ngôn Khanh muốn nói lại thôi.Hắn vốn đang nghĩ đến có tham gia cá nhân so đấu hay không, kết quả là Thẩm Hoài An và Tiêu Dực yên lặng nhìn hắn.Không có biện pháp, Lục Ngôn Khanh đành hết cách, “Ta cũng muốn tham dự mười người hỗn chiến, không cùng tổ đội với bọn họ.”Đệ tử Tu Thiên Phái không thể không nghiêm túc đánh giá ba sư huynh đệ này.Thực ra hắn có nghe đến Tinh Thần Cung.
Nên nói như thế nào đây, phải nói không hổ là Tinh Thần Cung ba năm trước toàn thành viên thông quan thí luyện, lấy đi bảo vật thông quan sao?Lần đầu tiên xuất hiện ở tiên tông đại bỉ liền phải lấy sức của ba người đấu bai mươi bảy người.Điều này cũng quá ngông cuồng rồi..