Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ – Chương 56
Ban đầu Ngu Sở chỉ tùy tay cầm roi nhưng sau cùng lại phát hiện ra càng dùng càng thuận tay.Không hổ là pháp bảo cao phẩm giai, xúc cảm hoàn toàn khác với vũ khí bình thường, cây roi này mềm mại lại linh hoạt, cầm ở trong tay rất thuận giống như nó có thể biết được ý người.Nàng nghĩ Bạch Hạo chân nhân đúng là liệu sự như thần, có khả năng pháp bảo này thật sự là cho nàng.“Kỳ quái thật, đây là cái gì?” Thẩm Hoài An cầm tiểu thiết can màu vàng còn dư lại trong rương ra.***Tiểu Thiết Can: Thiết => sắt; can => gậy, côn.
Theo mình hiểu thì đó là một cây gậy nhỏ làm bằng sắt.Ngu Sở nhìn thoáng qua rồi trả lời, “Cái này chắc là Tầm Long Xích.”“Là trong truyền thuyết phán đoán phương hướng, tìm bảo vật, xem phong thủy Tầm Long Xích đây sao?” Thẩm Hoài An giật mình, “Đệ tử còn tưởng rằng cái này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay thoại bản thôi, lại không nghĩ rằng nó thực sự có tồn tại.”“Còn cái này nữa.” Tiểu Cốc lấy ra cung tiễn còn lại, “Hai bảo vật này là cho ai nhỉ, rõ ràng là chúng ta đều có mà.
Chẳng lẽ Bạch Hạo chân nhân tính sai rồi?”“Ngài ấy lợi hại như vậy thì sẽ không tính sai đâu.” Lục Ngôn Khanh trầm giọng, “Chẳng lẽ tương lai sư tôn còn thu thêm hai đồ đệ nữa?”Lục Ngôn Khanh vừa nói ra thì bốn đồ đệ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.Trong ánh mắt của các đồ đệ, hiếm có khi nào Ngu Sở lại thấy hơi chột dạ, nàng cảm giác mình giống như tên sư phụ cặn bã có bốn thiên tài đồ đệ rồi vẫn không biết thỏa mãn, còn có lòng tham càng muốn có đồ đệ giỏi hơn nữa.“Cũng không nhất định đâu.” Ngu Sở yếu ớt nói, “Ta có các con là đã quá vui vẻ rồi, cũng không muốn có thêm ai nữa.”“Dù sao sư tôn mạnh miệng mềm lòng, lần sau có hạt giống tốt gặp khó khăn vẫn sẽ không nhịn được thu thôi.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm.“Sư tôn, người thu nữ hài đi, đừng thu nam nhân thúi làm gì.” Tiểu Cốc cáo trạng, “Các sư huynh sư đệ cùng nhau trộm uống rượu còn không mang con theo, con bị xa lánh nha!”Thẩm Hoài An nhướn mày, “Tiểu nha đầu nhà muội thế mà còn biết cáo trạng.”Đây vẫn là lần đầu tiên Ngu Sở không biết nói thế nào với đồ đệ.
Dù sao người ta nói đều là sự thật, dù hiện tại nàng nói không thu nhưng nếu tương lai gặp phải hài tử thiên tài lại có nhân phẩm tốt thì sao nàng lại có thể không thu chứ?Ai……Trong lòng Ngu Sở không biết làm sao cho phải, cây roi trong tay không tự chủ được bị nắm chặt.Cũng không biết vì cái gì mà ba nam nhân nhìn thấy sư phụ nắm roi lại không hiểu sao cảm thấy khẩn trương.Nói đến cũng kỳ quái, Ngu Sở không phải là loại sư phụ hay đánh đệ tử, thời gian bọn họ ở với nàng có dài có ngắn nhưng ngay cả sắc mặt tối sầm của Ngu Sở còn chưa từng thấy bao giờ, thường ngày tính tình của nàng rất tốt, chứ đừng nói đến chuyện động thủ đánh người.Nhưng đúng là bọn hắn hơi sợ nàng thật.“Sư tôn, thu hay không thu đồ đệ thì người tự xem xét lấy, roi của của người hay là cất trước đi đã.” Lục Ngôn Khanh yếu ớt nói, “Nhỡ đâu lúc nữa làm thương người thì không được tốt lắm.”Ngu Sở tỉnh táo lại, lúc này mới cất roi đi.Ban đầu nàng định để roi vào trong không gian, nhưng kết quả là roi tự nhiên biến hình quấn bên hông nàng, căn bản nhìn không ra đó là cây roi đang quấn, Ngu Sở cũng mặc kệ nó.Ngu Sở nhìn thấy cung tiễn và Tầm Long Thước còn lại trong rương thì trong lòng cũng đại khái hiểu được rằng bản thân chắc sẽ có thêm hai đồ đệ.Cung tiễn nàng có thể giải thích được, nhưng Tầm Long Thước này…… Cũng không phải là vũ khí mà?Thôi được rồi, đây đều là ý tốt của Bạch Hạo chân nhân, người ta đưa thì cầm thôi.Ngu Sở cầm cung tiễn và Tầm Long Thước để vào không gian, mọi người ở Tinh Thần Cung lại cẩn thân kiểm tra động phủ một lúc, xác định không có thứ gì khác nữa mới đi theo Tiêu Dực rời khỏi động phủ, xuyên qua ảo cảnh.Mọi người vừa rời khỏi động phủ là Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không nhịn được liền muốn thử dùng phi kiếm của mình.Hai người chở những người khác bay lên bầu trời thì nghe được vùng đất lớn dưới chân có tiếng động vù vù rầm rập đan xen nhau vọng lại, động phủ của Bạch Hạo chân nhân sụp xuống.Dựa theo vị trí động phủ của chân nhân, dưới động phủ là sông ngầm, sụp xuống như vậy thì một ít đồ dùng hàng ngày ở trong đó sẽ trôi theo sông ngầm, còn dư lại chắc cùng đều tan thành mảnh nhỏ, những người khác có muốn đến đào tìm đồ thì cuối cùng cũng không tìm thấy nổi.Thật giống như Bạch Hạo chân nhân giữ lại nơi đây để cáo biệt Tiêu Dực lần cuối.
Tiêu Dực trở về rồi thì nơi này cũng hoàn thành nốt sứ mệnh của mình.Tiêu Dực đứng ở trên thân kiếm, hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào vùng đất này, ánh mắt cũng mang theo sự phức tạp.Bạch Hạo chân nhân đã giải thích ở trong thư, ít nhất nói rõ được hắn không phải bị gia gia vứt bỏ, đúng không?Trong lòng Tiêu Dực ngũ vị tạp trần, cùng lúc đó bọn họ bay qua mặt hồ hướng ra bên ngoài.***Ngũ vị tạp trần: Năm vị là mặn, ngọt, đắng, chua, cay cùng lúc.
Ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.Cảm quan của mọi người đều mẫn cảm, nhận ra được ở rừng rậm bên kia có ít nhất hai ba mươi người đang mai phục.Những người này đều là người tu tiên được công nhận, không phải là loại biến chất như Thiên Cẩu Các có thể so sánh được.Các đồ đệ nhìn về phía Ngu Sở.Ngu Sở bình tĩnh nói, “Đi thôi, nếu bọn họ muốn động thủ chặn đường vậy thì đánh bọn họ.”Lập tức Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực lộ ra ý cười, cả Tinh Thần Cung vui vẻ phấn chấn bay về phía trước.Tới gần chỗ, quả nhiên là đồ đệ của các môn phái khác nhau liên thủ kiếm tìm đã nhảy ra muốn cướp bảo vật.Ngu Sở mang theo Tiểu Cốc lùi về sau, để lại cơ hội cho ba nam đồ đệ thi triển.Rất nhanh, ba người cùng hai ba mươi người của đối phương xông vào đánh nhau, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hô kêu đau của một số người.
Ba người phía Lục Ngôn Khanh như cá gặp nước, rất hứng khởi khi vừa lúc được nương cơ hội này thử vũ khí mới.Những người ở đối diện đó thật thê thảm, bị đánh một trần nhừ tử không nói, ba người Lục Ngôn Khanh còn cố ý để lại một chút đường lùi, làm cho bọn họ sinh ra ảo giác mình chỉ kém một chút nữa là thành công, nên mỗi lần xông lên là lại bị đánh.Rất nhanh, những người đánh không lại bọn họ liền phát hiện phía sau Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cách đó không xa có hai nữ quyến đang đứng, nhìn thoáng qua một người có vẻ là nữ hài tử, tựa hồ đó là cửa đột phá.Vài đôi mắt hướng về phía Ngu Sở và Cốc Thu Vũ.Ngu Sở từ ái nhìn mấy hài tử ngốc nghếch của mình, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Tiểu Cốc.
Tiểu Cốc cũng nở nụ cười tươi, tiểu cô nương vung tay lên dùng thuộc tính trong suốt gọi lên một cơn gió nhẹ.Mấy người này chui đầu vào cơn gió, còn chưa kịp phản ứng lại xem có phải bị người hạ độc hay không thì đã hôn mê, thi nhau từ không trung rơi xuống mặt đất.Ai, đây là kết cục khinh địch nha, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, khuôn mặt của Tiểu Cốc lại có năng lực mê hoặc, ai có thể nghĩ đến nàng mới là người có bàn tay đen nhất đâu.Từ khi bắt đầu thí luyện lần trước, bởi vì thái độ coi khinh và xem thường của các đại môn phái nên các đồ đệ của Ngu Sở vẫn luôn nghẹn một hơi.Hiện giờ được đánh một trận với mấy tên gia hỏa đuổi theo vây quanh chặn đường của mình, tâm tình của bọn họ thoải mái lên rất nhiều.Đánh đến khi xả được hết bực tức trong người, lúc này mọi người mới vui vẻ đi về, để lại mấy tên mai phục khắp nơi đang kêu rên.Bọn họ về nhà trong niềm vui sướng nhưng những người khác lại không được vui vẻ như vậy.Mấy đệ tử bị người đánh một trận không nói, trở về môn phái lại bị chưởng môn trưởng lão mắng một lúc, cảm thấy uất nghẹn không thôi.“Cái gì? Người ta có ba người đã đánh một đám người các ngươi thành cái dạng này?! Các ngươi cũng làm ta quá mất mặt xấu hổ!” Có sư phụ tức giận đến mức đập bàn, “Cái đồ không trát được tường!”“Sư phụ, cái này không thể trách chúng con được.” Có một tên đồ đệ trông thật đáng thương nói, “Nếu người ở hiện trường sẽ biết, tuổi ba người kia không lớn nhưng thoạt nhìn khí vũ bất phàm không hề giống như người thường! Đệ tử đoán chắc chắn bọn họ có thiên phú hoặc pháp bảo gì cho nên mới lợi hại như thế.”Người sư phụ này tức thì tức nhưng nghe thấy đồ đệ nói như vậy vẫn bình tĩnh hỏi, “Còn gì nữa, ngươi có thể nhìn ra bọn họ có địa vị gì không?”Các đệ tử nhìn lẫn nhau.“Ba người này có một người mặc áo bào trắng, một người mặc y phục màu đen, còn có một người tóc ngắn nữa, hai người cầm kiếm, một người cầm lưỡi rìu, tất cả đều rất lợi hại ạ.” Một đệ tử khác trả lời, “Đúng rồi! Phía sau họ còn có một nữ tử và một tiểu cô nương, mấy người Lưu Tình Phong kia chính là bị nha đầu đó không biết dùng xiếc gì ngay cả góc áo còn chưa chạm tới đã ngất xỉu.”Các đệ tử mồm năm miệng mười, ý đại khái là nói đến nhóm người này lợi hại vô cùng.Người sư phụ này suy nghĩ cẩn thận một lúc mới lẩm bẩm, “Có khả năng các ngươi gặp phải Tinh Thần Cung.”“Tinh Thần Cung?! Là Tinh Thần Cung thắng qua cả năm môn phái đứng đầu, toàn bộ đệ tử đều thông quan sao?” Các đệ tử đều ồ lên.Mấy người Ngu Sở bận việc tạo mối quan hệ tốt với Tiêu Dực nên mấy tháng qua không nhận ra ở trong Tu Tiên giới thanh danh Tinh Thần Cung của bọn họ đã vang dội.Phải biết rằng trước đây một môn phái nhỏ vô danh đánh bại các môn phái đứng đầu là chuyện không tồn tại.
Các đại môn phái tự khác biết mất mặt, những môn phái nhỏ lại nghị luận sôi nổi.Nhưng bất luận thế nào thì ba chữ Tinh Thần Cung này không thể nghi ngờ là cái tên thường xuyên treo bên miệng của người tu tiên trong mấy tháng qua.“Đâu chỉ có thế.” Sư phụ này nói, “ Hôm nay các ngươi gặp phải người có mái tóc ngắn đó là Tiêu Dực xếp hạng đệ nhị, xem ra Tinh Thần Cũng đã thu hắn vào trong túi rồi.”Các đệ tử vừa mới còn vì chuyện mình bị đánh một trận mà căm giận bất bình thì lập tức đổ mồ hôi lạnh.Đám người Tinh Thần Cung này không chỉ đơn giản dành được đệ nhất như vậy, sau khi thí luyện kết thúc, các môn phái xem lại biểu hiện hôm đó, bọn họ phát hiện tất cả những tuyển thủ tìm Tinh Thần Cung và Tiêu Dực gây phiền phức đều bị đào thải toàn bộ, đây là kiểu trình độ gì chứ?Bọn họ có thể trở về môn phái trong cùng ngày là do ba người Tinh Thần Cung đó đã hạ thủ lưu tình.Mấy môn phái nhỏ đi chặn đường vây đánh hôm đó hàn huyên với nhau thì phát hiện cả hai bên đã nhận ra được đối phương hôm đó là Tinh Thần Cung, hơn nữa đồ đệ mỗi môn phái đều thua rất thảm, lúc này mới thấy yên tâm lại.Vốn dĩ đi chặn đường vây đánh người ta còn thất bại là chuyện quá mất mặt, mấy môn phái đó cũng không muốn tuyên dương.
Vậy mà cũng không biết sao tin tức lại lọt ra khiến các đại môn phái đều biết.Có biết đi chăng nữa thì có thể thế nào, bọn họ đều là danh môn chính phái, cũng không thể bởi vì người ta có đồ đệ tốt có bảo bối tốt liền tìm người ta gây sự đi? Bọn họ lại không phải đồ đệ của Ma giáo.Sự việc tìm kiếm động phủ của Bạch Hạo chân nhân cứ kết thúc như vậy.Cùng lúc đó, Vô Định Môn xếp hạng đệ nhị, trong đại điện náo nhiệt không thôi.Lịch sử của Vô Định Môn đã lâu đời, quy mô môn phái cũng rất lớn, tư chất bình quân của đồ đệ nội môn cũng không tệ lắm.
Muốn nói đến đồ đệ được coi trọng nhất vẫn là đệ tử thân truyền của các trưởng lão, có tổng cộng là năm người.Mà trong năm người này, sáng chói nhất môn phái đó là đại sư huynh Ân Quảng Ly.Trước đây Ân Quảng Ly không ở môn phái mà đi ngao du Cửu Châu đã được năm năm, hiện giờ cuối cùng cũng trở về môn phái.Các trưởng lão của Vô Định Môn đều vui vẻ không thôi, hiện giờ Vô Định Môn đúng là thời điểm cần phải có người giữ thể diện, Ân Quảng Ly xuất hiện như mưa rơi đúng lúc vậy.Ân Quảng Ly này lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, có một đôi mắt hẹp dài, ở khóe mắt có một nốt ruồi dưới đuôi mắt.
Đáng lẽ với diện mạo của gã nên được người người hoan nghênh nhưng Ân Quảng Ly đẹp thì đẹp đó nhưng giữa mày lại mang theo hơi thở dối trá tối tăm.Gã tùy tiện nhìn những người xung quanh mình, ánh mắt lạnh nhạt lại áp bức, dường như đối phương sinh ra đã thấp hơn hắn tám phần.Khí tràng của Ân Quảng Ly như vậy khiến sư tỷ sư muội đồng môn không người giám mơ ước đến gã.
Trước đây chưởng môn và các chưởng lão cũng không có cảm giác gì, cho đến khi gã trưởng thành mới dần dần cảm thấy có áp lực tâm lý khi nói chuyện với gã.Lúc trước Ân Quảng Ly rời khỏi môn phái năm năm cũng vì điểm này.
Các trưởng lão phát giác ra rằng Vô Định Môn không chứa được gã nữa nên mới đưa ra việc đi ngao du Cửu Châu để có cơ hội hòa hoãn.Hiện tại đã đến năm năm.Chưởng môn và năm vị trưởng lão, sáu người ở đại điện Vô Định Môn tẩy trần cho Ân Quảng Ly.***Tẩy trần: rửa sạch bụi bặm, dùng để nói đến việc thiết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về.Đây tuyệt đối là sự khoản đãi với quy mô tối cao, vượt xa so với mối quan hệ sư phụ đối với đồ đệ.Trên bàn tiệc, Ân Quảng Ly lười nhác ngồi, đối với những trưỡng lão đang hàn huyên và khích lệ cũng chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo, thái độ có lệ và làm lơ không hề che giấu.Mấy trưởng lão hơi xấu hổ.Nếu là với những đệ tử khác thì có lẽ giờ phút này đã sớm giơ gậy gộc lên rồi.
Nhưng Ân Quảng Ly lại bất đồng, hắn là thiên tài cái thế, thậm chí hoàn toàn thoát ly tu luyện môn phái và tự tìm con đường riêng.Năm năm đi qua, hiện giờ tu vi của hắn sâu không lường được, thậm chí có khả năng đã vượt qua sư phụ.Dưới tình huống như vậy, Ân Quảng Ly đã không cần Vô Định Môn, nhưng Vô Định Môn lại không rời được hắn.“Quảng Ly, ta kính con một ly.” Chưởng môn Vô Định Môn cười nói.Ông ta giơ chén rượu lên bằng hai tay, Ân Quảng Ly ở đối diện lại lười nhác duỗi cánh tay làm tay áo dài không thể che lấp được ngón tay, sau đó dùng một tay cầm lấy chén rượu, ngồi cũng không thèm ngồi thẳng đã giơ tay đáp lại ly rượu của chưởng môn.Sắc mặt của chưởng môn liền thay đổi.Năm năm không thấy, tính tình của Ân Quảng Ly cũng chưa giảm, thậm chí so với trước kia còn không thèm để người khác trong mắt.Trước đây chẳng qua là hắn khinh thường các đồ đệ khác, coi sư đệ sư muội như nô bộc mà sai bảo, hiện giờ ngay cả trưởng bối cũng không thèm để vào mắt.“Quảng Ly, thời gian trôi nhanh quá, con cũng đã bái nhập sư môn được ba mươi năm rồi.” Chưởng môn miễn cưỡng cười, “Hiện giờ con là đệ tử ưu tú nhất của Vô Định Môn chúng ta, ba năm sau là tiên tông đại bỉ, con đến để giữ thể diện cho Vô Định Môn chúng ta a.”Một tay chống xuống đất, Ân Quảng Ly không thèm để ý trả lời, “Hiện giờ ở Tu Tiên giới nhạt nhẽo như trần tục vậy, có thể gọi được tên vẫn là mấy người kia, hẳn là không cần ta lên sân khấu đi.”“Điều này có thể là con sai rồi, ngay ở bí cảnh thí luyện mấy tháng trước bỗng nhiên nhảy ra tới một môn phái hoàn toàn mới, là một con hắc mã.” Một trưởng lão khác kể lại, “Tinh Thần Cung này có ba người báo danh, cả ba người cũng thành công, danh hiệu đệ nhị là một tán tu cũng bị Tinh Thần Cung thu rồi.”“Vương trưởng lão nói không sai, Tinh Thần Cung này nhìn có vẻ còn non nớt dễ bị bắt nạt nhưng đáng sợ ở chỗ là tuổi bọn họ cũng trẻ, ta lo rằng qua mấy năm sau bọn họ sẽ thành kẻ có thể thay đổi được Tu Tiên giới.” Chưởng môn Vô Định Môn nói, “Con trở lại vừa lúc, có thể thuận tiện thăm dò độ sâu của mấy người này.”Ân Quảng Ly nâng mí mắt lên nói, “Cũng được, nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, vậy thì sẽ gặp bọn họ đi.”.