Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ – Chương 41
Ba năm sau, Vân Thành.Tiếng người ồn ào trên con phố chính, một tiểu cô nương mặc xiêm y màu trắng hồng đi ra từ y quán, đi theo sau nàng là mấy lão đại phu với vẻ mặt đong đầy lưu luyến.“Thu Vũ cô nương, Thu Vũ cô nương…… Ai, mấy tháng tới cô nương sẽ không đến thật sao?” Lão đại phu run run rẩy rẩy hỏi.Cốc Thu Vũ xách theo rổ, nàng gật gật đầu cười.
Nữ hài lớn lên rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt cong cong khi cười lên vừa đáng yêu lại lộ ra vài phần ngây thơ làm lòng người yêu thích không thôi.“Tháng sau môn phái của tiểu nữ muốn đi xa một thời gian, tiểu nữ vâng theo sư tôn dặn dò mang những thảo dược này tới gửi ở y quán, hy vọng có thể giúp được các ngài.” Cốc Thu Vũ nghĩ nghĩ rồi lại dặn dò tiếp, “Điền đại phu, Huyết Ngọc Địa Xạ Tán kia của ngài nếu thêm một loại phối phương ôn hòa đun lên thì có khả năng hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”“Ai, ai, được……”Mấy lão nhân nhìn bóng dáng tươi sáng trẻ tuổi kia biến mất, lúc này mới cùng nhau lắc đầu thở dài.“Mầm học y tốt như vậy sao lại đi tu tiên chứ……”Cốc Thu Vũ cầm theo cái rổ vừa đi dạo trên phố vừa hát ngâm nga.Ven đường có một thiếu niên mặc cẩm y ngọc bào đang đi đi lại lại ở một chỗ giống như đang chờ đợi ai.
Gã giương mắt nhìn thấy Cốc Thu Vũ là ánh mắt lập tức sáng lên rồi đi đến.“Tiểu Cốc cô nương, cô nương còn nhớ rõ tại hạ là ai không?”Cốc Thu Vũ dừng bước, nàng nhìn đối phương rồi đánh giá từ trên xuống dưới, mi cong tinh xảo hơi hơi chớp.“Là Vương công tử sao? Công tử có việc gì vậy?”Vương gia được xem là phú gia số một Vân Thành, thiếu niên trước mắt này có vẻ như đang ở độ tuổi 15-16, bên hông treo một miếng ngọc bội và trên tay đeo nhẫn ban chỉ là có thể nhìn ra trong nhà cực kỳ giàu có.Vương công tử cười hề hề một tiếng, gã liếm liếm môi rồi uyển chuyển nói, “Tiểu Cốc cô nương, năm nay cô nương đã được mười ba tuổi, đậu khấu niên hoa, là độ tuổi thật tươi đẹp.”***Đậu khâu niên hoa: là ý chỉ nữ tử ở độ tuổi 13-14.Cốc Thu Vũ không rõ vì sao gã khen chính mình nên chỉ có thể tiếp tục nhìn gã.“Tiểu Cốc cô nương, tu tiên rất khổ a! Hiện giờ là cơ hội cuối cùng để hối hận đấy.” Vương công tử cười cười, “Dựa theo tuổi tác của nữ tử bình thường thì qua mấy năm nữa cô nương nên xuất giá rồi.”Gã nhìn về phía Cốc Thu Vũ, hy vọng nàng có thể phản ứng một chút.
Cốc Thu Vũ vẫn cứ nháy đôi mắt giả bộ nghe không rõ nghe không hiểu, vô tội đơn thuần nhìn gã.Vương công tử không có biện pháp nào nên chỉ có thể tiếp tục cười làm lành, “Cô nương xem, nếu cô nương nguyện ý trở lại làm người bình thường rồi gả cho tại hạ thì có bao nhiêu tốt đẹp chứ? Vương gia của tại hạ là phú gia số một Vân Thành nhất định sẽ làm cô nương hưởng hết vinh hoa phú quý cả đời, tu tiên khổ hạnh như tăng ni sao có thể so được với điều này, tại hạ……”Gã đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt của gã chầm chậm nhìn về phía trước rồi như ngây dại ra.
Sau khi phản ứng được, Vương công tử liên tục lui về sau vài bước.Không biết Thẩm Hoài An đã đứng phía sau Cốc Thu Vũ từ khi nào.Hiện tại Thẩm Hoài An đã được 17 tuổi, thân hình trở nên thon dài cao lớn.
Hắn mặc một bộ hắc y, mái tóc dài buộc ra sau, thoạt nhìn gọn gàng lưu loát, thể hiện ra dáng vẻ hiệp khí chi phong.***Hiệp khí chi phong: Hiệp => hào hiệp; Khí => khí thế; chi => của; phong => gió.
Khí thế hào hiệp của gió.Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Thẩm Hoài An trừng về phía Vương công tử, Vương công tử giống như bị mèo rình chuột, da đầu của gã tê dại đi, động cũng không giám động, đã sớm quên mất mấy câu vừa mới nói.“Muốn cho sư muội của ta gả cho ngươi sao? Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Vương công tử, ngươi có xứng không?”Mồ hôi lạnh của Vương công tử ứa ra, đôi môi run rẩy của gã lộ ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.“Tiểu tiểu tiểu nhân không xứng, Thẩm tiên trưởng không nên tức giận, tiểu nhân liền lăn…..”Gã xoay người muốn chạy thì tự dưng lảo đảo, hóa ra là Thẩm Hoài An duỗi tay nắm lấy cổ áo sau của gã.“Nếu để ta nhìn thấy ngươi lại đi quấy rầy sư muội……” Giọng nói nhàn nhạt cất chứa uy hiếp của Thẩm Hoài An vang lên.Vương công tử run lẩy bẩy, gã nghẹn ngào, “Tiểu nhân cũng không giám nữa, tiểu nhân thật sự không giám.”Lúc này Thẩm Hoài An mới buông Vương công tử ra, bước chân lảo đảo của gã vội vã rời đi.Nhìn bóng dáng của gã, Thẩm Hoài An hừ lạnh một tiếng.“Còn là phú gia số một Vân Thành, Vân Thành nghèo như vậy, có chút tiền dơ bẩn là không biết chính mình có mấy cân mấy lượng.” Hắn lạnh lùng chế giễu.Tiểu Cốc ngẩng đầu, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An rồi giật mình hỏi, “Thẩm Hoài An, sao huynh lại tới đây?”“Gọi sư huynh.” Thẩm Hoài An nói, “Bọn huynh lo lắng muội xuống núi một mình cho nên huynh tới đón muội về.”Hai người đi dạo trên đường, Thẩm Hoài An thấy bộ dáng ăn không ngồi rồi của Cốc Thu Vũ liền đau đầu.“Huynh nói muội cũng nên để ý một chút, đừng cái gì cũng không để ở trong lòng, ngày nào đó bị người bán cũng không biết đâu.”“Muội lại không ngốc mà.” Tiểu Cốc lẩm bẩm, “Muội được hoan nghênh không phải là việc muội có thể khống chế được.”“Muội tự xem lại bản thân xem.” Thẩm Hoài An phản bác, “Huynh và Lục Ngôn Khanh cũng được hoan nghênh thế mà có ai giám nói với bọn huynh là bọn huynh cưới cô nương nhà họ đâu? Điều này chứng tỏ muội có vẻ quá……”Đối với sự giáo huấn của Thẩm Hoài An, trước nay Cốc Thu Vũ đều vào tai này ra tai kia.Đôi mắt của nàng đang ngắm nhìn đường phố thì bỗng nhiên nhìn thấy cửa tiệm son phấn ở đối diện giống như đang làm hoạt động gì đó, có không ít các cô nương vây quanh ở bên trong, mới nhìn qua có vẻ khá náo nhiệt.Mắt Cốc Thu Vũ sáng rực lên, nàng ngẩng đầu vô cùng đáng thương nói, “Sư huynh, sư phụ cho muộn tiều tiêu vặt đều là để cho muội mua điểm tâm thôi.”“Cũng chỉ khi nào muội muốn mua đồ mới chịu nhớ tới huynh là sư huynh của muội.” Thẩm Hoài An đang dạy bảo thì bị Tiểu Cốc đáng gãy, hắn tức giận nói.Hắn lấy túi tiền từ trong lồng ngực ra, Cốc Thu Vũ nhận lấy túi tiền là cầm rổ nhét vào trong tay của Thẩm Hoài An rồi chạy tới cửa tiệm son phấn ở đối diện mua đồ.Thẩm Hoài An khoanh tay trước ngực đứng bên đường chờ sư muội.Đối với hắn mà nói, Cốc Thu Vũ vẫn là tiểu hài tử.
Dù sao võ lâm nhân sĩ không quá chú ý cái gì mà đến tuổi nữ hài phải gả chồng, bá tánh bình thường có nữ nhi mười mấy tuổi liền gả đi, nhưng khuê nữ ở võ lâm thế gia hơn hai mươi tuổi chưa gả vẫn là chuyện bình thường.Nhưng dường như những người khác đều không nghĩ như vậy, Thẩm Hoài An nghiến răng, Cốc Thu Vũ mới mười ba tuổi mà bọn họ còn có thể nhớ thương như thế, thật là không biết tốt xấu.Có điều đứng xa như vậy nhìn thấy nhiều cô nương tiểu thư ở đối diện, tuy Tiểu Cốc nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là cô nương có tướng mạo xuất sắc nhất, vừa thấy đúng là tiểu mỹ nhân phôi.Cốc Thu Vũ vui vẻ phấn chấn mua sắm một lượt, đến khi nàng trở về tìm Thẩm Hoài An thì nhìn đến bộ dáng suy tư của hắn.“Thẩm Hoài An, huynh đang nghĩ gì vậy?” Nàng mở miệng hỏi.“Chờ muội thôi, không nghĩ gì hết.” Thẩm Hoài An đáp lời.Hai người dùng khinh công trở về môn phái thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đang đọc sách trước bậc thềm ở chính điện.Hiên giờ Lục Ngôn Khanh đến tuổi hai mươi, đã trút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên còn sót lại, lại nhiều thêm vẻ thành thục trầm ổn của tuổi trưởng thành.Cứ việc Lục Ngôn Khanh luôn mặc bộ y phục trắng muốt nhìn thoáng qua thật tuấn nhã xuất trần, nhưng thói quen ngồi ở bậc thang đọc sách lại có vẻ tùy ý.“Sư đệ sư muội đã trở lại.” Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, hắn nhìn chiếc rổ bé mà Cốc Thu Vũ mang về còn đầy ắp hơn so với lúc rời đi không khỏi cười nói, “Lại mua đồ tốt gì rồi.”“Sư huynh, huynh biết khi đệ nhìn thấy muội ấy thì nhìn thấy gì không?” Thẩm Hoài An đặt mông ngồi cạnh Lục Ngôn Khanh, không thể tin được kể lại, “Tên tiểu tử Vương gia kia thế mà giám cầu hôn với Tiểu Cốc!”“Muội được hoan nghênh mà còn đi trách muội.” Tiểu Cốc thè lưỡi rồi xách theo rổ chạy ra ngoài.“Huynh xem muội ấy cứ tỏ ra không thèm để ý kìa!” Nhìn bóng dáng tiểu nha đầu đang nhảy nhót, Thẩm Hoài An tức giận nói.Lục Ngôn Khanh đau đầu thở dài.Tiểu Cốc được trời ban cho sự thông minh, tư duy sinh động không chịu sự gò bó, vẫn luôn nhìn qua điều gì cũng không để ở trong lòng.Hắn và Thẩm Hoài An đều là nam nhân, chưa ai dẫn dắt cô nương bao giờ cho nên cùng với sự lớn lên của Cốc Thu Vũ thì hai huynh đệ luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bản thân có chỗ nào làm sai, sơ sót giáo dục Tiểu Cốc.Chẳng sợ Tiểu Cốc đều hiểu rõ tất cả nhưng hai huynh đệ rất khó có thể yên tâm.“Đệ phải đi tìm sư tôn nói chuyện này cho rõ mới được!”Hai huynh đệ đi tìm Ngu Sở, thấy Ngu Sở có vẻ còn bình tĩnh hơn hai đồ đệ.“Các con phải tin tưởng Tiểu Cốc.” Nàng trấn an, “Trong lòng sư muội các con có chừng mực.”Ngu Sở tỏ thái độ duy trì Tiểu Cốc của mình, rồi lại khẳng định lời đồ đệ nói, “Đương nhiên các con quan tâm sư muội, suy nghĩ cũng thật chu toàn, đúng là Tiểu Cốc nên xác định dứt khoát thái độ của bản thân mới được.”Ngu Sở biết ý nghĩ của Tiểu Cốc, nha đầu quỷ mã tinh linh này không có cự tuyệt Vương gia công tử kia ngay lập tức kỳ thật là muốn biết trong hồ lô của gã bán thuốc gì mà thôi.Nhưng hai sư huynh của nàng quan tâm cũng có thể lý giải được, dù sao cũng chỉ có một tiểu sư muội này đương nhiên sẽ lo lắng nàng có bị nam nhân khác lừa gạt hay không.Ngu Sở lại đi tìm Tiểu Cốc trò chuyện, Tiểu Cốc bẹp bẹp miệng, không còn cách nào khác bèn nhượng bộ, “Được rồi, về sau con sẽ không xem náo nhiệt nữa ạ.”Quả nhiên, trong lòng nha đầu Tiểu Cốc này rõ rành rành cái gì cũng biết hết.
Chỉ là muốn nhìn xem Vương công tử sẽ nói như thế nào mà thôi.Tuy nhiên nàng cũng thành thành thật thật đáp ứng hai sư huynh, nếu lần sau gặp lại những chuyện như vậy trước tiên nhất định sẽ tỏ thái độ cự tuyệt.Hiện giờ đã bước sang tháng tư, tháng sau bí cảnh thí luyện bắt đầu rồi.Ba đồ đệ đều hưng phấn lên, dù sau đây cũng là lần đầu tiên lộ diện trước mặt những người khác, hơn nữa còn đại biểu Ngu Sở và Tinh Thần Cung.Nhất minh kinh nhân hay không liền xem lần biểu hiện này.***Nhất minh kinh nhân: Bỗng nhiên bộc lộ tài năng kinh người, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.Tiên môn bí cảnh thí luyện thật long trọng, đều tiếp nhận báo danh của tất cả môn phái và tán tu.Ý định ban đầu khi tổ chức ra là để khích lệ những môn phái nhỏ và tán tu lộ diện, nhưng cuối cùng người thắng vẫn luôn là đệ tử của các đại môn phái đó.Dù sao mấy đại môn phái thường xuyên cùng nhau vào bí cảnh thí luyện nên đệ tử của họ càng có thêm kinh nghiệm hơn.Có vẻ như người thắng luôn là mấy đại môn phái thay phiên nhau đảm đương nên không ít những người tham dự từ bỏ ý muốn đoạt giải quán quân, chỉ muốn nhân cơ hội để nâng cao kinh nghiệm, nhìn xem có vận khí tốt hay không tìm được bảo bối ở sơ trung cấp bí cảnh cũng đã đủ.Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ lại xác định rõ mục tiêu, đó là tiến đến thắng lợi.Thực ra Ngu Sở cũng suy nghĩ rất lâu về việc để cho Tiểu Cốc nhỏ tuổi nhất tham gia hay không, về sau nàng vẫn quyết định để nữ hài đi cùng hai sư huynh.Trong ba năm vừa qua, ám sát và hệ độc càng ngày càng là sở trường của Tiểu Cốc, mặt ngoài của nàng lại nhỏ xinh đáng yêu nên rất ít người sẽ cho là nàng làm được.
Nếu gặp được việc ngoài ý muốn thì Tiểu Cốc cũng có năng lực bảo hộ chính mình.Cho dù như thế nhưng Ngu Sở vẫn để tiểu nha đầu cầm rất nhiều phù chú hộ thân, lúc này mới thả lỏng một hơi.Địa điểm của bí cảnh thí luyện lần này được tổ chức ở Cổ Mộc lâm, cách Vân Thành rất xa.Ngu Sở mang theo ba đồ đệ xuất phát trước một tháng, đến phụ cận Cổ Mộc Lâm trước khi bắt đầu bí cảnh thí luyện mấy ngày.Bên ngoài khu rừng rộng lớn hẻo lánh ít dấu chân người giờ đã được quy hoạch một khu đất trống rộng rãi để đệ tử của các môn phái đến hạ trại nghỉ ngơi.Đương nhiên mỗi lần tổ chức thì số lượng môn phái báo danh sẽ không giống như những đợt trước, cho nên khu đất trống này nhất định không đủ.
Còn việc ai có thể ở đây nghỉ ngơi, ai phải đi vào trong rừng miễn cưỡng ở mấy đêm thì cần xem bản lĩnh của mọi người.Ngu Sở đưa các đồ đệ tới, nàng là chưởng môn nên không thể tham dự, kết tiếp ra sao hoàn toàn phải dựa vào năng lực của chính đồ đệ đó.Lục Ngôn Khanh dẫn theo Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đi tìm đệ tử phụ trách lần bí cảnh thí luyện này để đăng ký.“Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ.” Lục Ngôn Khanh báo danh, “Tinh Thần Cung.”Đệ tử đại môn phái phụ trách báo danh ghi tất cả thông tin vào giấy rồi sau đó hỏi, “Tên sư phụ của các hạ là gì?”“Là Ngu Sở.”Đệ tử phụ trách đăng ký viết tiếp rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cốc Thu Vũ.“Sư muội của các hạ mới lớn như vậy, tại hạ không quá kiến nghị nàng tham gia.” Đệ tử phụ trách đăng ký nói, “Mỗi khi thí luyện đều có người chết, cũng đừng trách tại hạ không nhắc nhở các hạ.”“Đa tạ đạo hữu.” Giọng nói ôn hòa của Lục Ngôn Khanh vang lên.Nhìn bọn họ không có ý hối hận, đệ tử phụ trách đăng ký mới đưa ba khối lệnh bài ra rồi nói, “Môn phái các hạ có ký hiệu không?”Môn phái bọn họ đúng là có ký hiệu, ba người cũng nhau vẽ ra, đó là biến thể của hai chữ ‘Tinh Thần’.
Tuy rằng ba sư huynh muội mặc quần áo khác nhau nhưng trước ngực có thiêu ký hiệu của Tinh Thần Cung.Lục Ngôn Khanh vẽ ký hiệu lên trên lệnh bài, hai lệnh bài bên cạnh cũng hiện lên hai chữ ‘Tinh Thần’.“Giữ lệnh bài của các hạ cho tốt, một khi lệnh bài bị đoạt là lập tức mất đi tư cách tham gia.
Đương nhiên các hạ cũng có thể cướp đoạt lệnh bài của những người khác để tăng điểm cho mình.” Đệ tử lại nhìn qua Cốc Thu Vũ, “Đại môn phái như chúng tại hạ sẽ không dùng những thủ đoạn hèn hạ nhưng các môn phái khác thì không chắc, sư muội của các hạ nhất định sẽ bị người theo dõi đấy.”“Đa tạ huynh đệ, chúng tại hạ sẽ cẩn thận.” Lục Ngôn Khanh nói.Đệ tử này gật đầu.“Tại hạ đã đăng ký tên của sư phụ các hạ, ngài ấy có thể đến lối ra ở Song Hổ sơn chờ các hạ.”Toàn bộ bí cảnh thí luyện sẽ kéo dài bảy ngày, người dành thắng lợi là người sở hữu số điểm cao nhất.Cướp đoạt lệnh bài, đạt được bảo vật, thông quan các cấp bậc bí cảnh đều sẽ được cộng điểm, mà được cộng điểm cao nhất đó là thông qua tất cả bí cảnh.Phạm vi bí cảnh lần này cực kỳ rộng lớn, từ rừng sâu đến huyệt động trên núi cao, lối ra cuối cùng sẽ ở đỉnh Song Hổ sơn.
Nghe thì dễ dàng nhưng bắt đầu thì khó.Cho dù là các đại môn phái, mấy năm nay thắng được cũng đều dựa vào đoạt lệnh bài đoạt bảo để cộng điểm, hiếm khi có người có thể đủ thông qua toàn bộ bí cảnh.Song Hổ sơn đã xây xong đài ngắm cảnh và khách điếm dừng chân cùng với tất cả vật dụng để các sư phụ có đệ tử tham gia bí cảnh ở lại.Tuy nhiên nếu đồ đệ bị loại bỏ thì sư phụ cũng phải ngậm ngùi rời khỏi.Không ít chưởng môn đến ngày cuối cùng mới tới, rốt cuộc môn phái có danh vọng sẽ không thua, không cần thiết vẫn ngốc tại nơi này.
Ở suốt bảy ngày đều là các chưởng môn của mấy môn phái bất nhập lưu mà thôi.
Bọn họ sớm biết rằng đồ đệ của mình sẽ không thắng được nên tới thêm được ngày nào thì tốt ngày nấy.Sau khi Lục Ngôn Khanh biết được trình tự thì hắn với Thẩm Hoài An tách nhau ra, Thẩm Hoài An mang Tiểu Cốc đi trước khu đất trống dựng trại đóng quân, còn hắn đi vào rừng phụ cận tìm Ngu Sở.“Sư tôn, đều làm xong hết rồi ạ.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đây là lệnh bài thân phận họ đưa.”Ngu Sở nhận lấy lệnh bài thân phận, nàng ngẩng đâu nhìn Lục Ngôn Khanh rồi duỗi tay vỗ lên bờ vai của đệ tử.“Con tốn nhiều tâm tư dẫn dắt hai đệ muội nhé.” Ngu Sở nói, “Nếu có gì ngoài ý muốn cần đặt an toàn lên hàng đầu, tránh cậy mạnh nghe chưa.”“Đệ tử đã biết.” Lục Ngôn Khanh nhìn sư phụ rồi nói với giọng ôn hòa, “Sư tôn không cần lo lắng quá đâu, trong lòng chúng con đều hiểu rõ.”Ngu Sở gật đầu.Nhìn bóng dáng rời đi của Lục Ngôn Khanh, trong lòng nàng không thể không cảm thán thời gian trôi qua mau đến thế, nam hài gầy yếu năm đó giờ đã lớn lên, trở thành một đại sư huynh có thể gánh vác trách nhiệm..