Đọc truyện Tà Thiếu Dược Vương – Chương 841: Ngươi gài ta
Hiện tại nhìn lại thiên địa này, Tiên giới sụp đổ đã hòa làm một với đại thế giới, còn lớn hơn so với lúc khai thiên lập địa, mấu chốt là lấy nó làm trung tâm, mở rộng ra càng thêm vô biên, có xu thế diễn hóa hồng hoang.
Nhậm Kiệt không thích chia ra Tiên giới, tự cho là đứng trên cao hơn. Nếu như hắn thích, vậy hắn đã luyện hóa Tiên giới trở thành một giới mới, còn có thể tách rời khỏi đại thế giới này.
Thiên địa này rộng lớn vô biên, ai có bản lĩnh thì thi triển, Nhậm Kiệt cũng không mong muốn những người theo hắn dần trở nên khác thường, nhìn như đứng trên cao xa, nhưng như vậy thì cuối cùng cũng sẽ mục nát.
Cho nên hắn tái lập thiên địa, biến nơi này thành đại thế giới vô biên, tái diễn hồng hoang, khiến cho thiên địa này càng thêm thịnh vượng phồn vinh, càng đặc sắc thú vị hơn.
– Trẫm cũng là Thánh nhân… Trẫm là Thánh Hoàng, trẫm…. Lúc này, nhìn Nhậm Kiệt tái lập thiên địa, hoàng đế ngây người, miệng lầm bầm không thể khống chế.
Thân thể hắn thì đã khôi phục, nhưng đường đường Thánh nhân lại đang rung động, không chỉ là sợ hãi, càng là kinh hoàng phát ra từ sâu trong lòng.
Người so với người tức chết người, nhìn Nhậm Kiệt thành Thánh, tái lập thiên địa, mọi thứ biến đổi, hắn bỗng thấy mình quá buồn cười. Lúc trước hắn còn tự xưng là Thánh, còn cố ý thả ra Thánh uy bao phủ thiên địa làm người người quỳ bái, nhưng bây giờ thì lại trở nên tức cười.
Hiện tại trong đầu hoàng đế toàn là những lời Nhậm Kiệt đã nói, bây giờ không cần Nhậm Kiệt nói, bản thân hắn cũng đã lung lay, bản thân mình có tính là thành Thánh hay sao?
Bản thân mình còn là Thánh nhân hay sao?
Ngay lúc này, ánh mắt của Nhậm Kiệt cũng nhìn sang hoàng đế, thoáng cái, hoàng đế cảm giác như bị nhìn thấu.
Thấy hoàng đế bị mình liếc qua liền giật mình, cả người căng thẳng, thần sắc khẩn trương, Nhậm Kiệt cũng cười. – Bổn gia chủ đã sớm nói với ngươi, bằng ngươi mà dám xưng Thánh nhân, bây giờ ngươi tin chưa?
Bùm bùm…. Dù không khủng bố như cảnh Nhậm Kiệt thành Thánh tái lập thiên địa, trong lòng hoàng đế liền sinh ra hoài nghi, bản tâm lung lay. Nhưng lại nghe Nhậm Kiệt nói những lời này, hắn vẫn không nhịn được nổi giận, lực lượng bành trướng, bay tới ngang độ cao với Nhậm Kiệt.
Long khí tràn lan, ánh mắt toát ra hung ác.
– Trẫm sẽ không cho kẻ nào cười chê, trẫm là Thánh nhân trong thiên địa này. Tuy rằng không biết sao ngươi đi đến hôm nay, nhưng cuối cùng trẫm chỉ hỏi một câu, khi nào mà ngươi đã tính kế trẫm? Hiện giờ, sau khi hoàng đế hoàn toàn tuyệt vọng, lại đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Vừa rồi cuối cùng suýt đánh chết Nhậm Kiệt, phá hủy thân thể, Thánh hồn sắp bị nhốt, nhưng đột nhiên vì bản thân mình xảy ra vấn đề, làm hắn nắm được cơ hội.
Cảm giác này rất kỳ diệu, hoàng đế cảm thấy như hắn giúp Nhậm Kiệt một phen, điều này làm hắn cực kỳ khó chịu, nhưng không hiểu được vấn đề căn bản.
– Bổn gia chủ không có thời gian tính kế mỗi ngươi, nhưng nếu có người muốn cướp đoạt tinh huyết bổn mạng của nữ nhân của bổn gia chủ, vậy bổn gia chủ nhất định không bỏ qua. Lúc trước chỉ là để lại chút thủ đoạn, muốn xem cuối cùng là ai sẽ dùng, đến lúc đó bổn gia chủ sẽ tìm tới đối phương thanh toán. Nhưng không ngờ, cuối cùng cảm nhận được một chút cơ hội đó trên người ngươi, chính vì thế, cuối cùng bổn gia chủ mới mượn ngươi phụ trợ, tìm được con đường này, đi thông tới đại đạo. Nhậm Kiệt cũng không che giấu, thuận miệng nói, chậm rãi giơ tay lên.
– A…. Sao lại thế được… sao lại… sao lại là vì chuyện đó, sao…. Hoàng đế nghe như vậy, liền cứng đờ, thúc đẩy lực lượng đến cực hạn, trong lòng sóng gió cuộn trào.
Đối với Thánh Đan, ngay từ đầu hắn không có ý tự mình dùng, mục đích cho Kim Sí Đại Bằng sử dụng là vì sợ gặp nguy hiểm, có một chút ảnh hưởng, ngăn cản con đường thành Thánh của hắn.
Kim Sí Đại Bằng dùng xong liền thúc đẩy lực lượng cực hạn, sau đó hắn cắn nuốt Kim Sí Đại Bằng, như vậy cũng hoàn thành con đường thành Thánh của hắn.
Nhưng làm sao cũng không ngờ, ngay cả Kim Sí Đại Bằng đã sử dụng, bên trong vẫn còn lưu lại dấu ấn đặc biệt của Nhậm Kiệt, hắn hoàn toàn không ngờ điều này. Hắn mượn nó thành Thánh, nhưng sau khi thành Thánh cũng vẫn không phát hiện thứ đó.
– Ngươi tự cho là Chân Long Thiên Tử, cuối cùng cho ngươi xem cái gì là Chân Long. Còn nữa, có rất nhiều tiêu chí thành Thánh, có đi sáng lập, có hủy diệt, còn những con đường khác…. Oành… Nhậm Kiệt nhấc tay, 9 con rồng khí linh bay ra, từ lúc Nhậm Kiệt thành Thánh, chúng đã có chỗ tốt rất lớn.
Mỗi một con rồng khí linh hiện tại đều có lực lượng Bán Thánh, hiện tại theo Nhậm Kiệt khống chế, chúng vừa bay ra, Nhậm Kiệt đã ngưng tụ hỗn độn khí trong thiên địa, thoáng cái tạo thành thân thể thật cho chúng.
Đây là ban cho sinh mạng, hiện tại chúng vừa là khí linh, nhưng đã thoát khỏi trói buộc của khí linh.
Bùm bùm bùm…. Bởi vì Nhậm Kiệt dẫn đường thúc đẩy lực lượng, ngưng tụ chân thân, 9 con rồng khí linh đạt đến đỉnh cao, nháy mắt lao tới bên cạnh hoàng đế.
Không ngừng đánh vào phòng ngự của hoàng đế, hoàng đế muốn phòng thủ, nhưng những con rồng khí linh hiện tại theo lực lượng của Nhậm Kiệt khống chế, mạnh mẽ quá sức tưởng tượng. Mỗi một lần va đụng, đều chắn văng một chút phòng ngự, long khí quanh người hoàng đế lần lượt vỡ vụn.
9 con rồng khí linh nhanh chóng đánh thủng phòng ngự của hoàng đế, trực tiếp xuyên thấu thân thể hắn.
– A! Con đường khác nhau, sáng lập, hủy diệt, trẫm… Trẫm là… Không! Trẫm là Thánh nhân. Nhậm Kiệt, trẫm là Thánh nhân, ngươi gài ta. Trẫm là Thánh nhân…. Oành Cuối cùng hoàng đế như hiểu rõ điều gì, bỗng nhiên hét lên, nhưng mọi chuyện đã trễ. 9 con rồng khí linh xuyên qua, mạnh mẽ đụng nát hoàng đế, cuối cùng ầm ầm nổ tung.
Nhưng uy lực đã không lớn, dù sao cũng bị Nhậm Kiệt khống chế.
– Giờ ngươi mới hiểu được, đáng tiếc đã trễ. Thấy cuối cùng hoàng đế gào lên, Nhậm Kiệt lắc đầu cười.
– Đại gia nó, chết rồi còn la hét. Nhưng mà hỏi thật, cuối cùng hắn còn không cam lòng nói ngươi gài hắn, rốt cuộc là sao? Trận chiến này quá nhanh, người thường chỉ thấy 9 con rồng khí linh đánh ra, hoàng đế nổ tung, nhưng có rất nhiều chuyện trong lúc đó thì không ai biết. Tuy nhiên Tề Thiên lại biết rõ, lúc này lực lượng của hắn cũng đạt đến cực hạn, nhìn hoàng đế vỡ vụn, đại đạo của hắn dung nhập vào thiên địa, cảm thụ thiên địa càng thêm hùng hậu, bản thân Tề Thiên cũng có rất nhiều cảm ngộ, cho nên tò mò hỏi Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt cười nói: – Hắn quả thật là Thánh nhân đầu tiên trong thiên địa này, tuy rằng không mạnh như thế. Cũng như người vừa đạt đến Âm Dương Cảnh, âm hồn rất yếu, nhưng miễn cưỡng cũng coi như Âm Dương Cảnh. Chỉ là bị bổn gia chủ liên tiếp khiêu khích, hơn nữa hắn vẫn mãi không đánh chết được chúng ta, làm dao động tâm cảnh. Cuối cùng thấy bổn gia chủ thành Thánh, hắn lại càng hoài nghi, có điều đến cuối cùng đại đạo của hắn sụp đổ mới lĩnh ngộ ra đạo lý này. Năm đó bổn gia chủ lúc là Âm Dương Cảnh, chưa ngưng tụ âm hồn đã có thể chống lại dương hồn, ngưng tụ âm hồn càng có thể quét ngang cùng cảnh giới, thậm chí có lúc nhảy lên cảnh giới cao hơn. Nhưng điều này không nói hắn không đạt đến cảnh giới này, cho nên cuối cùng hắn cảm thấy bị bổn gia chủ gài.
Hiện tại mọi người đều tu luyện, thu được chỗ tốt cực lớn sau khi Nhậm Kiệt thành Thánh, tái lập thiên địa.
Chỉ có Tề Thiên hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, nghe những lời này, hắn cũng không khỏi ngây người.
– Ha ha… Sau đó, Tề Thiên cất tiếng cười to, thì ra là thế, thì ra là thế, đại gia nó, quá buồn cười.
Nhậm Kiệt cũng cười, đồng thời không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la. Hiện tại hắn tái lập thiên địa, hàng rào thiên địa hiện giờ còn mạnh hơn trước, xem ra chỉ có thể chờ sau này.
– À… Cười to một hồi, bỗng Tề Thiên nhớ tới, quay sang Nhậm Kiệt: – Gia chủ, thành Thánh rồi… còn không phải đến cuối đường? Nói vậy, còn có không gian tiến bộ, còn có đường đi?
Thoải mái xong, Tề Thiên mới nghĩ tới vấn đề này. Thực tế là sinh linh hỗn độn của thiên địa này, hắn cùng Duy Nhất Chân Thánh, hoàng đế đều có cùng suy nghĩ, thành Thánh là tồn tại cao nhất, trước giờ cũng không nghĩ tới sau khi thành Thánh sẽ còn có gì nữa.
– Có, bọn họ cũng vì không rõ đạo lý này, cho nên mới rất khó tiếp tục đi lên. Bọn họ coi thành Thánh là cao nhất, không biết sau khi thành Thánh vẫn còn đường đi nữa. Giữa Thánh nhân cũng có khác biệt rất lớn, cũng như hoàng đế và bổn gia chủ, nghiêm túc mà nói hoàng đế cũng là Thánh nhân, còn là Thánh nhân đầu tiên trong thiên địa này. Nhưng hắn chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa Thánh nhân mà thôi, hiện tại bổn gia chủ lại tiến lên một bước nữa. Nhậm Kiệt gật đầu trả lời khẳng định.
Bởi vì ngay từ đầu Nhậm Kiệt đã chìm trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, khi thấy hoàng đế thành Thánh, ý tưởng đầu tiên của Nhậm Kiệt, chính là: thế này cũng gọi là Thánh nhân?
Bởi vì so với mấy vị trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, hoàng đế thành Thánh, quả thật như trẻ con.
Mà khi Thánh hồn của bản thân đạt đến cảnh giới Thánh nhân, Nhậm Kiệt mới thật sự hiểu được, cảnh giới Thánh nhân cũng không phải cuối đường.
– Quá đã, vừa rồi còn lo nếu thật thành Thánh rồi sẽ nhàm chán, nếu vậy thì quá đã. Nghe những lời này, Tề Thiên liền mừng rỡ.
– Nhàm chán… Nhậm Kiệt vẫn nhìn lên không trung, có thể nhìn thấy chỗ của hắn trước kia. Nghe những lời của Tề Thiên, Nhậm Kiệt liền nói: – Sẽ không nhàm chán, cuộc sống đặc sắc vừa mới bắt đầu!
– Ngươi đang nhìn cái gì? Tề Thiên phát hiện Nhậm Kiệt luôn nhìn lên trời, tò mò hỏi.
– Chuyện này để sau rồi nói, ngươi mau bế quan đi, lúc này xung kích sẽ dễ dàng hơn sau này. Oong… Nói rồi, Nhậm Kiệt khoát tay, lập tức giam Tề Thiên tại chỗ. Có điều không phải là nhốt, mà là cho Tề Thiên một môi trường tốt nhất để hắn tu luyện. Hiện tại thiên địa vừa tái lập, lúc Nhậm Kiệt giam cầm Tề Thiên, cũng đưa khí tức hỗn độn cùng cảm ngộ vào trong, như vậy sẽ trợ giúp rất lớn cho Tề Thiên.
Về phần những người khác, bọn họ còn cách xa một bước đó, tạm thời không vội.
Hiện tại thiên địa đã thành một thể, không phân chia Tiên giới, chỉ có một đại thế giới vô cùng to lớn.
Tiếp theo Nhậm Kiệt nhấc bước đi đến cạnh Ngọc Vô Song, nàng vẫn luôn đi theo Nhậm Kiệt, chiến đấu trong đại quân Nhậm gia, trước giờ không nói nhiều một câu. Hiện tại Nhậm Kiệt vuốt nhẹ má nàng, tiếp theo trực tiếp mang theo nàng rời khỏi đây.
Khi xuất hiện, đã đến chỗ các nàng Văn Thi Ngữ, Đan Diệu.