Tà Thiếu Dược Vương

Chương 825: Khó nhất là còn sống


Đọc truyện Tà Thiếu Dược Vương – Chương 825: Khó nhất là còn sống

Thời khắc này, Nhậm Kiệt không đề cập tới chiến đấu, không đề cập tới rèn luyện pháp bảo, không đề cập tới chế ước phản ngược lại Vẫn Thánh Cốc, không nói tới tia cơ hội gì nữa. Cái gì đều không nói ra, Nhậm Kiệt chỉ nói cho mọi người biết, chính là mình muốn đi làm một chuyện điên cuồng, chuyện này sau khi làm, không chỉ là hắn chết, những người khác cũng đều sẽ chết theo.

Sau đó liền hỏi một câu, ai nguyện ý cùng chết với bổn gia chủ.

Nói rõ ràng chính là đi liều mạng, chính là đi chịu chết, các ngươi ai tới đi, ai muốn đi với bổn gia chủ.

– Hổ Hổ nguyện ý… Hổ Hổ không sợ…

– Sư phụ! Cái này còn không đơn giản, có gì đáng sợ chứ!

– Gia gia con bà ngươi! Nói sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Chết có cái gì đáng sợ, sợ gia gia con bà nó chứ!

– Lục thúc và lục thẩm mặc dù bây giờ không thể làm đại thụ che chở cho ngươi, giúp cho ngươi che mát lánh lạnh, nhưng chuyện ngươi nghĩ, bất kể là cái gì đều được!

– Lão đại! Sớm nói như vậy thì tốt rồi! Chết có là gì, các huynh đệ đi theo huynh!

– Ha ha… Quả nhiên không hổ là con của Nhậm Thiên Hành ta, quá lợi hại so với cha ngươi, nếu ngươi muốn liều mạng lớn, cha bồi tiếp ngươi!

– Trời đất sụp đổ, có thể sống tới hôm nay dĩ nhiên may mắn rồi, Nhậm gia chủ xin cứ việc phân phó!

– Thống khoái! Nhị gia thích ngươi như vậy…

– A… Tốt lắm…

Nhậm Kiệt nói lời này lập tức kích nổ tất cả mọi người Nhậm gia, nhưng giờ khắc này, mọi người đều không có bất kỳ e ngại gì. Nếu như Nhậm Kiệt nói muốn một mình mạo hiểm, bọn họ dù thế nào đều sẽ không đồng ý, còn sẽ phối hợp dồn Nhậm Kiệt vào tử địa.


Nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt nói thẳng cho bọn họ biết, muốn dẫn bọn họ cùng đi chết, thì không có một người nào cự tuyệt.

– Bổn đại gia xem như phục ngươi rồi! Tốt lắm, biết rõ ngươi này… Ôi… Quên đi! Bổn đại gia bồi tiếp ngươi cùng điên một lần… Tề Thiên có chút bất đắc dĩ, vừa nghênh chiến vừa cảm khái nói.

Tâm tư của Nhậm Kiệt hắn hiểu rõ, nhưng không quản ra sao, Nhậm Kiệt dùng biện pháp như thế, nói ra những lời như thế, hắn cũng biết, đây đúng là nắm bắt hết thảy đạo nghĩa đi liều mạng không thể chùn bước.

Cho nên cuối cùng Tề Thiên cũng không nói thêm gì, hắn cũng không phải người sợ, ý nghĩ của hắn cũng như những người Nhậm gia khác, nếu như nói Nhậm Kiệt có chuyện gì nguy hiểm cần hắn đi hỗ trợ, thì dù là chuyện nguy hiểm mấy đi nữa hắn đều không e ngại. Cho dù hiện tại Nhậm Kiệt nói cho hắn biết, bảo hắn nghĩ biện pháp giằng co với Vẫn Thánh Cốc một chút, tranh thủ tạo cơ hội cho tất cả mọi người chạy đi, hắn cũng không chút do dự.

Nhưng hắn thấy Nhậm Kiệt, là thật sự có thể vượt qua chính mình, vượt qua Nghịch Thiên Thất Đại Thánh bọn họ, chân chính là nhân vật có thể đánh bại Duy Nhất Chân Thánh.

Đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt lâu như vậy, cho dù hắn không phục thiên địa bực này, không phục hết thảy, cũng đều thành tâm bội phục Nhậm Kiệt, không hy vọng hắn có bất kỳ chuyện gì bất trắc.

Nhưng thời khắc này hết thảy đã quyết định, vậy không cần nói nhiều làm gì.

– Chuẩn bị, bắt đầu… Tiếp theo sau Nhậm Kiệt nhanh chóng điều chỉnh, sau đó ra lệnh một tiếng.

Theo Nhậm Kiệt ra lệnh một tiếng, lập tức có một nhóm người bắt đầu dung nhập vào trong đại trận tuyệt sát của Vẫn Thánh Cốc, bọn họ lập tức nằm phục trong các bộ phận của đại trận, bởi vì để thuận thế làm theo, trợ giúp thúc đẩy đại trận Vẫn Thánh Cốc này.

Giống như là trước đó vốn dùng cường lực ngăn cản sóng biển, thời khắc này lại đột nhiên theo sóng biển bơi tới phía trước, tự nhiên là bất đồng.

– Chuyện gì xảy ra, bọn họ đây là? Thời khắc này, Lý Hằng thân là cốc linh, vốn đang điên cuồng thúc giục đại trận tuyệt sát Vẫn Thánh Cốc đột nhiên sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không sao hiểu rõ rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra???

Nhưng ngay sau đó, người Nhậm gia bắt đầu thuận thế làm theo, mượn chỉ dẫn của Nhậm Kiệt, nghĩ biện pháp sáp nhập vào bên trong Vẫn Thánh Cốc.


Bọn họ phân tán ra, chiếm cứ các vị trí bất đồng, toàn bộ đều là trợ giúp thúc giục đại trận tuyệt sát của Vẫn Thánh Cốc.

———————

“Ầm… Ầm… Ầm…” Trong chớp nhoáng này, thiên địa biến đổi, uy thế của Vẫn Thánh Cốc tăng mạnh.

Chung quanh cái chắn Tiên giới, lúc này không gian đều run rẩy, cùng lúc đó, vốn hào quang của Bách Thánh Sơn từ đầu luôn có thể ngăn chặn lực lượng cắn nuốt của Vẫn Thánh Cốc, từ từ mờ đi, Vẫn Thánh Cốc cũng đang từ từ cắn nuốt bộ phận còn thừa lại của Tiên giới.

Mặc dù thời khắc này ở trong Bách Thánh Sơn, Duy Nhất Chân Thánh chiến đấu cùng Kim Sí Đại Bằng đã đến thời khắc mấu chốt, dưới công kích điên cuồng của Kim Sí Đại Bằng, lão cũng liên tiếp bị thương nặng.

Nhưng Bách Thánh Sơn thân là Hỗn Độn Chí Bảo, uy thế bao phủ thiên địa không thay đổi, có thể làm cho Bách Thánh Sơn co rút lại uy thế, điều đó hoàn toàn là vì Vẫn Thánh Cốc trở nên càng cường đại kinh khủng hơn, thật sự có một loại khí thế tuyệt sát thiên địa, diệt tuyệt hết thảy.

– Tại sao có thể như vậy? Vẫn Thánh Cốc… Làm sao có thể kinh khủng như vậy? Rốt cuộc… xảy ra chuyện gì? Thời khắc này, Duy Nhất Chân Thánh cũng rất là giật mình kinh ngạc.

– Ha ha… Chết đi… đi chết đi… Hôm nay để xem ta làm sao giết chết ngươi…

Kim Sí Đại Bằng không quản nhiều như vậy, thời khắc này hắn dồn toàn bộ tâm tư vào tiêu diệt Duy Nhất Chân Thánh, cảm nhận được thế công của Duy Nhất Chân Thánh bởi vì Vẫn Thánh Cốc cường thế chèn ép, áp lực lên Bách Thánh Sơn tăng mạnh làm yếu bớt uy thế của lão, lập tức Kim Sí Đại Bằng bạo phát công kích mạnh hơn.

– Hả? Hoàng đế rất là ngạc nhiên, không nhịn được nhìn về hướng Vẫn Thánh Cốc.

Cho dù là Bán Thánh, cũng không có biện pháp bằng vào thánh hồn, trong nháy mắt biết tất cả mọi chuyện ở Tiên giới, hắn cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng của Vẫn Thánh Cốc tăng vọt đã gần vượt qua trình độ của Bách Thánh Sơn.


Cho nên mặc dù là dư ba cũng ảnh hưởng tới Bách Thánh Sơn. Trong lòng hoàng đế rất kỳ quái, làm sao có thể cường mãnh như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vẫn Thánh Cốc bên kia…

Hoàng đế có chút suy nghĩ không thông, mơ hồ dường như có một loại lo lắng tận đáy lòng, nhất là nghĩ tới tên Nhậm Kiệt kia. Tuy rằng ban đầu ở Minh Ngọc Hoàng Triều chẳng qua là một cái phân thân của hắn, một phần phân thân không hoàn chỉnh tâm trí, nhưng khi hết thảy phân thân dung hợp làm một, ký ức đối với tên Nhậm Kiệt này cũng vô cùng khắc sâu, có thể nghĩ mà biết ảnh hưởng của Nhậm Kiệt với hắn.

Sau đó lại phát sinh mấy chuyện, sau khi biết biến hóa của Nhậm gia, rốt cục hoàng đế cũng nhận ra tên Nhậm Kiệt này đáng sợ, cho nên cuối cùng mới phải thông báo với Lý Hằng như vậy.

Nhưng tình huống bây giờ lại rất quỷ dị, bởi vì đây là Vẫn Thánh Cốc trở nên cường đại, đây coi như là chuyện tốt ư?

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hoàng đế vẫn có chút tâm thần không yên, sau đó hắn cau mày nhìn về phía Kim Sí Đại Bằng bên này, chờ đợi… chờ đợi mưu đồ đã lâu của hắn có kết quả.

– – – – – – – – – – – – – –

Đại thế giới, sớm đã không còn vẻ huy hoàng, xinh đẹp như lúc trước, núi sông sụp nát, thiên địa biến sắc.

Trong bầu trời đầy dẫy các loại lực lượng kỳ dị, cho dù là tiên nhân đi lên cũng có thể chết đi, đừng nói chi là tu luyện giả hạ giới.

Thời khắc này, một số người có thể còn sống sót đều là dị số, bọn họ cũng không thể chạy thoát. Bởi vì nơi này căn bản không có chỗ có thể trốn, bọn họ chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Ở trong hư không, một tinh cầu hình trái tim lơ lửng, chung quanh có các loại trận pháp vây quanh, các loại pháp bảo sáp nhập vào trong đó, không gian bên trong vẫn là tương đối ổn định, vô số người Nhậm gia đều lưu lại ở trong này, trong này còn có rất nhiều tiểu thế giới.

Thời khắc này, người Nhậm gia từ lâu đã kết thúc cứu viện, người còn lại bọn họ cũng không có biện pháp, bởi vì hiện tại nếu tiếp tục cứu viện chỉ sẽ tổn thất lớn hơn.

Ở chỗ trung tâm nhất, Văn Thi Ngữ lẳng lặng ngồi ở bên giường, thời khắc này, trên giường Đan Diệu đã mở hai mắt, nhưng nàng cũng không có vội đứng dậy, bởi vì lực lượng chung quanh thân thể nàng vẫn chưa hấp thu xong.

– Thi Ngữ tỷ! Tiên giới… hiện tại đang là dạng gì, phiếu cơm lão đại bọn họ… Đan Diệu nằm ở nơi đó, tuy rằng tạm thời vẫn không thể nhích động, nhưng đã khôi phục thần trí từ lâu, Văn Thi Ngữ thường đến đây tán gẫu với nàng. Thời khắc này nhìn Văn Thi Ngữ, nghe Văn Thi Ngữ nói tình huống bên ngoài, Đan Diệu do dự một hồi lâu, mới mở miệng hỏi.

Chỉ là hỏi để hỏi, chính nàng đều không biết nên hỏi thế nào, nói như thế nào!


Nàng tin chắc phiếu cơm lão đại lợi hại, không có người nào có thể đối phó được, nhưng loại lo lắng này lại khó mà tránh khỏi, điều này làm cho nàng cảm giác rất là mâu thuẫn!

– Hẳn là đang đánh nhau rất kịch liệt, cứ nhìn biến hóa ở hạ giới là biết ngay, có lẽ sẽ xuất hiện tình huống xấu nhất. Đến lúc đó chúng ta cũng chỉ có thể nghe lời của huynh ấy… rời khỏi phương thiên địa này! Thời khắc này, Nhậm gia đã xuất ra hết hạch tâm.

Mặc dù hiện tại bọn họ nơi này có rất nhiều tiểu thế giới của Nhậm Kiệt bọn họ lập thành, tu luyện giả bên trong, rất nhiều người bình thường, nhưng đối với Văn Thi Ngữ, lúc này chỉ có Đan Diệu mới có thể là người cùng cấp với nàng.

Cho nên nàng cũng không có che giấu, đây là chuyện cuối cùng trước khi Nhậm Kiệt rời đi an bài cho nàng, lúc này nàng cảm nhận được biến đổi, cảm nhận được biến hóa của trận pháp.

Sau cùng Nhậm Kiệt thông qua thánh hồn truyền về một vài thứ, làm cho nỗi lòng nàng đến bây giờ vẫn khó có thể bình phục.

– A… Đan Diệu vừa nghe nói, lập tức há hốc miệng, sau đó nói: – Không phải chứ! Không phải chứ? Phiếu cơm lão đại sẽ không có việc gì, huynh ấy là nam nhân của chúng ta, huynh ấy là lợi hại nhất, không có người nào có thể đánh thắng được huynh ấy!

– Ừm! Huynh ấy là ưu tú nhất! Nghe Đan Diệu nói như vậy, trên mặt Văn Thi Ngữ cũng nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt. Bởi vì nhớ tới Nhậm Kiệt, cũng nhớ tới một ít chuyện cùng hắn, mỗi khi tưởng tượng những chuyện đó, luôn làm cho người ta vô cùng tưởng nhớ.

– Chỉ tiếc là chúng ta không thể cùng đi, nếu không cũng không cần bồn chồn thế này… Nói để nói, Đan Diệu một lần nữa nói đến đề tài thường nói trước kia, cũng là điểm nàng không vui nhất.

Nên biết rằng, dĩ vãng không quản có chuyện gì, cho dù nguy hiểm mấy đi nữa, như thế nào đi nữa nàng cũng không sợ. Bởi vì nàng luôn đi theo bên cạnh lão đại, cho dù thật sự có nguy hiểm gì cũng không sợ hãi, cùng lắm thì cùng chết với phiếu cơm lão đại… thì có gì đáng sợ!

Nhưng lần này các nàng không có đi, lại chỉ có thể ở lại chỗ này chờ đợi.

– Muội đó… lại nói như vậy rồi! Cũng may huynh ấy sớm đã nghĩ tới những điều này. Trên thực tế, trước khi muội nói, tận đáy lòng của ta cũng từng nghĩ qua vô số lần, chúng mình không giúp được chuyện gì. Nhưng cuối cùng trước khi huynh ấy đi vào Tiên giới đã từng liên lạc với ta, đồng thời nói chuyện một phen, huynh ấy nói với chúng ta câu này: “Không sợ chết, cũng không phải là dũng cảm nhất, cũng như chiến đấu chưa chắc là dũng cảm nhất. Mà người ở hậu phương, không có biện pháp tham chiến, có thể kiên trì chờ đợi mới là người dũng cảm nhất, mới là thống khổ nhất. Người chết trận không cần suy nghĩ nhiều, người sống mới là người chịu tội! Hơn nữa còn là bị hành hạ đau khổ lâu dài!”

Lần nữa nhắc đến câu nói của Nhậm Kiệt lúc trước, tuy rằng cảm thấy Nhậm Kiệt rất vội vàng, nhưng câu nói tâm tình an ủi này nàng vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, cho nên lúc Văn Thi Ngữ nhắc tới, sắc mặt cũng biến thành vô cùng ngọt ngào nói: – Ở trên thế giới này, người lựa chọn tự sát hoặc là tìm chết, kém xa so với những người kiên trì mà sống kia, dù sao phải có người để gánh chịu một ít chuyện. Huynh ấy tin tưởng vững chắc chuyện của mình làm, cho nên một mực kiên định đi tới phía trước, nhưng cũng nhất định phải thực sự nghĩ tới có chuyện xấu nhất phát sinh. Cho nên huynh ấy để lại chúng ta, chúng ta là hy vọng của huynh ấy, cũng là hy vọng của Nhậm gia, là hy vọng của phương thế giới này…

Nghe nói như thế, Đan Diệu nằm ở nơi đó sớm đã lệ rơi đầy mặt, không có tiếng khóc mà nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Mà Văn Thi Ngữ ở đó lầm bầm nói, nước mắt trên mặt cũng không nhịn được giọt giọt lăn xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.