Tà Thiếu Dược Vương

Chương 811: Thiên địa đại kiếp nạn


Đọc truyện Tà Thiếu Dược Vương – Chương 811: Thiên địa đại kiếp nạn

Cái gọi là thần tiên đánh nhau người phàm bị tai ương, cá trong chậu bị họa lây! Tiên nhân mặc dù chỉ một chút động tác tùy tiện, đều đủ để tạo thành tai họa hủy thiên diệt địa đối với phàm nhân, huống chi giờ này cả Tiên giới đều chấn động, đại quân tinh nhuệ Tiên giới đều bị bẫy chết bên trong Vẫn Thánh Cốc.

Vẫn Thánh Cốc, Bách Thánh Sơn toàn bộ bắt đầu bị thúc động, trận chiến của Bán Thánh, các loại chiến đấu liên tiếp, mới bắt đầu chiến đấu, ảnh hưởng cũng đã từ từ lộ ra.

Trong vũ trụ mênh mông không ngừng xuất hiện các loại tai nạn kinh khủng, vô số ngôi sao vỡ vụn, tinh vực hủy diệt, từng tinh hà dài ức vạn dặm đứt đoạn.

Bất luận là nền văn minh nào, ở dưới loại lực lượng hủy diệt này đều có vẻ nhỏ bé như vậy, bọn họ căn bản không có biện pháp chống lại hết thảy, càng không biết vì sao lại như thế.

Bởi vì thường thường một mảng tinh không, vô số tinh cầu, ức vạn sinh mạng, rất nhiều văn minh đều sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt.

So với tình huống tinh không mênh mông, bởi vì trên mặt đất trong đại thế giới vô tận còn vững chắc hơn, đã từng chính là một phần của Tiên giới. Tuy rằng bị Duy Nhất Chân Thánh phân tách ra, không còn có tiên khí khổng lồ như trước, nhưng cũng kiên cố cường đại hơn nhiều so với tinh tú bình thường.

Nhưng dù vậy, cũng không ngừng bắt đầu vỡ vụn, xuất hiện những khe nứt dài đến trăm vạn dặm, ngọn núi sụp xuống, núi lửa bùng phát, thảo nguyên rộng lớn vô ngần trong nháy mắt sụp đổ, núi cao chọc thẳng vào bầu trời bỗng nhiên biến thành phế tích…

Cho dù là một số di tích thượng cổ thậm chí thời đại hồng hoang đều sẽ bởi vậy bị dắt kéo ra, những trận pháp cường đại rất cổ xưa kia, ở dưới lực lượng hủy diệt này cũng có vẻ yếu ớt như vậy.

Ở trước mặt loại tai họa mang tính hủy diệt này, nhân lực có vẻ nhỏ bé như vậy, cho dù là tu luyện giả cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Bất quá trên mặt đất mênh mông, thậm chí một ít vũ trụ tinh không, tinh vực đặc biệt văn minh phồn thịnh, bên trong không gian đều có một số người cường đại đang không ngừng mượn các loại pháp bảo xuyên qua không gian.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu nguyện, trong tiếng kêu đau khổ, nhìn thiên địa sụp đổ, trong một tòa đô thành cực lớn có chừng ngàn vạn người, bất luận là người phàm bình thường hay là tu luyện giả đều mặt xám như tro tàn, chờ đợi tử vong, nhưng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một con rồng cực lớn.

Một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, ngay sau đó liền trực tiếp hút hơn một ngàn vạn người này vào trong một tiểu thế giới, nhanh chóng xuyên qua không gian đến một chỗ tiếp theo.


Đồng dạng, bên trong một tinh cầu đã bắt đầu từ từ sụp đổ, trên tinh cầu này người cường đại nhất được tôn sùng là thần minh đã vô hạn đến gần Pháp Thần Cảnh đang rơi lệ trước vô số người quỳ lạy, hắn cảm nhận được loại lực lượng đó hoàn toàn khó có thể ngăn cản.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời xuất hiện một tiểu nha hoàn, ngón tay búng ra một giọt nước mưa nhốt đánh vào bên trong hạch tâm tinh cầu, tinh cầu sắp nổ tung trong nháy mắt giống như bị đóng băng.

Mà thừa dịp này, tiểu nha hoàn kia phất tay một cái thu lấy toàn bộ vô số người, bao gồm người cường đại nhất trên tinh cầu này vào pháp bảo không gian.

“Ầm…” Ngay sau đó, tinh hạch hơi bị áp chế một chút liền nổ tung, nhưng tiểu nha hoàn kia cũng trong nháy mắt xuất hiện trong tinh không ngoài trăm vạn dặm, tìm tinh cầu có sinh mạng kế tiếp.

Đây là một gia tộc cổ xưa, bọn họ luôn luôn ở trong tiểu thế giới của mình, ngẫu nhiên mới sẽ xuất hiện là một tông môn vạn năm.

Nhưng vào thời khắc này, tiểu thế giới đã bị lực lượng áp chế, mắt thấy đã sắp vỡ vụn.

Trong tiểu thế giới, nhiều vị Pháp Thần Cảnh dựa vào một kiện Tiên khí, kích phát lực lượng cuối cùng của tiểu thế giới, nhưng cũng sắp không được rồi!

– Trời diệt tộc của ta… Trời diệt tộc của ta!

– Thiên địa hủy diệt, hết thảy sống lại…

– Xong rồi… Xong rồi…

Giờ này khắc này, gia tộc bí ẩn cường đại vượt qua tông môn vạn năm bình thường trong đại thế giới này đã sắp sụp đổ… nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tinh cầu hình trái tim trực tiếp phá mở trận pháp cấm chế của tiểu thế giới, trước khi nó sụp đổ đã đi vào bên trong tiểu thế giới này.

Không đợi những người đó kịp phản ứng, trận pháp bên trên trong nháy mắt cắt vào trận pháp của tiểu thế giới, lập tức toàn bộ tiểu thế giới bị một lực lượng khác khống chế hút vào bên trong một tiểu thế giới càng cường đại hơn.


“Ầm…” Trong tiếng nổ cực lớn, ngay sau đó tinh cầu này đã xuất hiện ở một chỗ khác.

Đây là chuyện đang không ngừng xảy ra ở đại thế giới cùng trong vô số tinh không, những người này đều có lực lượng vượt qua Pháp Thần Cảnh, thậm chí có một số Kim Tiên ra tay, bọn họ có các loại thần thú, cũng có tu luyện giả cường đại, mỗi người đều có một kiện pháp bảo không gian thật lớn.

Tiểu thế giới của họ, có thể chứa vào cả một cái tinh cầu, người luyện chế tiểu thế giới đó đã vượt qua tồn tại cấp Tiên Vương bình thường.

Nhưng ở trong bọn họ này lại có rất nhiều, bằng vào những tiểu thế giới đó, bọn họ ở trong thời điểm hủy diệt không ngừng thu lấy rất nhiều tu luyện giả, ức vạn người phàm trần vào trong đó.

Dĩ nhiên, nhân số bọn họ dù có nhiều mấy đi nữa, tốc độ mau mấy đi nữa, thì đối với đại thế giới vô biên cũng không thấm vào đâu; đối với vũ trụ vô biên vô tận cũng chỉ là một phần rất nhỏ… rất nhỏ… rất nhỏ…

Đến thời đểm, bọn họ phải chứng kiến phát sinh hủy diệt.

Đại giáo vô thượng vốn là nắm trong tay quốc gia khổng lồ có 10 tỉ dân cư, trong nháy mắt rơi vào biển lửa, bất kể là dân chúng bình thường hay là đế vương đều biến thành tro bụi. Cho dù là tông môn vạn năm, ở dưới loại hủy diệt này cũng khó có bất kỳ biện pháp nào. Có thể bị hủy diệt trực tiếp còn tốt một chút, kinh khủng nhất chính là có một chút thương tổn ngoài xa, một phần chết đi một phần khác còn sống…

Mà một số quốc gia đơn độc, thậm chí một thành trì nhỏ đều rất khó dừng lại một chút, bởi vì có lẽ ngay sau đó sẽ có ngàn vạn thậm chí hơn ức quốc gia bởi vì chậm một khắc như vậy mà bị hủy diệt.

Điều này làm cho Văn Thi Ngữ đang chỉ huy một nhóm cường giả Nhậm gia lưu lại cứu viện, phải đau khổ không chịu nổi, lại không có thời gian để phát tiết, chỉ có thể đè nén, liều mạng nỗ lực đi cứu người.

——————————–

Thiên Kiếm Phong, nơi này là tổng bộ của Kiếm Tiên Giáo đại giáo vô thượng, Thiên Kiếm Phong này so ra còn có chút bất đồng, cho dù trong Tiên giới đại chiến bị liên lụy, các núi kiếm treo lơ lửng trên không trung bị hủy mất không ít, nhưng Thiên Kiếm Phong cũng không có bị ảnh hưởng bao nhiêu.


Chỉ có điều bởi vì liên tiếp đại chiến, còn có thời điểm hủy diệt này, bên trong cũng sớm đã không còn bất kỳ kẻ nào.

Trên đỉnh Thiên Kiếm Phong, từng đạo kiếm khí xông phá tầng trời, chấn động bầu trời, chỉ thấy một người toàn thân nhuốm máu, tóc dài phất phới đứng giữa không trung, hai tay thì đang chộp vào trên chuôi một thanh kiếm, ý đồ muốn rút lên thanh kiếm này.

Trên thực tế thanh kiếm này đã hơi nhích động một chút, chỉ có điều kiếm này từ bên trong Thiên Kiếm Phong hơi động một chút, liền mang đến áp lực vô biên vô tận, kiếm khí vọt lên tận trời, sát khí chấn rung bầu trời.

– A… Thời khắc này Thiên Châu cả người là máu, lực lượng đã vượt qua cực hạn bản thân, bắp thịt bắt đầu nứt nẻ, cả người nàng giống như người máu, nàng phát ra tiếng gầm buồn bực, tâm cảnh của nàng vô cùng cứng rắn, kiếm khí cả người nàng không ngừng biến hóa, mục đích chỉ có một: đó là rút lên thanh Thiên Kiếm này.

“Ầm… Ầm… Ầm…” Thanh Thiên Kiếm mỗi rút lên một phần, thì cả ngọn Thiên Kiếm Phong có một phần vỡ vụn, sụp xuống, liên lụy tới Kiếm Tiên Giáo vốn coi như rất vững chắc, bị trấn áp lại không ngừng bắt đầu xuất hiện vỡ vụn sụp đổ, không gian chung quanh trở nên không ổn định.

Đây là một loại kiên trì, đau khổ, chết đều không coi vào đâu, kiếm ý của Thiên Châu bao phủ, không ngừng xảy ra va chạm với thanh Thiên Kiếm, nhưng nàng vẫn hết sức kiên trì.

Tuy rằng Thiên Châu bằng vào một cổ kiếm ý vô biên cùng kiên trì, đã làm lay chuyển Thiên Kiếm cắm ở chỗ này mấy vạn năm qua, nhưng cũng làm cho bên trong thân thể bị kiếm khí này cắt xé, giống như bị cắt ra từng tấc một. Mà nàng dẫn động kiếm khí bản thân, cộng thêm cầm Thiên Kiếm này, máu thịt thân thể lại nhanh chóng sống lại.

Loại đau khổ này, không phải người bình thường có thể chịu đựng, không chỉ là đau đớn xác thịt, mà trong lòng còn phải chịu một áp lực thật lớn… Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã sụp đổ, nhưng Thiên Châu lại dường như hết thảy đều không liên quan tới nàng, hai mắt của nàng nhìn thẳng nhìn chằm chằm vào Thiên Kiếm, dùng hết mọi lực lượng phải rút lên thanh Thiên Kiếm này.

– Nàng sao phải khổ như vậy chứ? Đúng lúc này, không trung chợt hiện một màn gợn sóng, một thân ảnh cất bước từ trong hư không đi ra. Thân hình của hắn có hơi cô đơn, cả người có vẻ cô tịch, gầy yếu, nhưng trong hai mắt đen nhánh của hắn kia, lại giống như có tinh tú mênh mông gì đó đang xoay tròn, tạo cho người ta có cảm giác như muốn đắm chìm trong đó khó có thể tự kềm chế.

Đan Vô Pháp từ trong hư không đi ra, nhìn Thiên Châu vừa đau lòng lại không biết làm sao, bởi vì hắn biết tính cách của Thiên Châu, nàng nhất định sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện gì mà đình chỉ. Nhưng nhìn thấy Thiên Châu như thế, trong lòng Đan Vô Pháp tâm cũng vô cùng đau đớn.

Trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua nhiều lắm, tiên môn xuất hiện, Nhậm gia chiến đấu cùng đại quân Tiên giới, hắn đều trông thấy, chỉ là cuối cùng hắn không có đi theo chứng kiến hành động bẩn thỉu của cha mình kia.

Hắn chỉ yên lặng trầm mặc, một loại cảm ứng huyền diệu cho hắn biết Đan Diệu vô sự, những thứ khác hắn không muốn quản tới. Cho nên hắn cũng không đợi đến lúc cuối cùng tiên môn hút người Nhậm gia vào trong đó, hắn đã rời đi trước.

Vốn Đan Vô Pháp về tới đại thế giới chính là muốn tìm một chỗ bế quan triệt để, không để ý tới thiên địa này, không để ý tới bất kỳ chuyện gì nữa, bởi vì hắn biết có Nhậm Kiệt ở đó đương nhiên sẽ bảo vệ tốt cho nha đầu Đan Diệu kia là được rồi! Thế nhưng ngay lúc hắn còn chưa có chọn được chỗ nào tốt để ẩn cư, thì thiên địa đại biến, hủy thiên diệt địa giống như ngày tận thế.

Đan Vô Pháp tự mình cũng không có chú ý đến, bất tri bất giác hắn liền đi tới phạm vi Kiếm Tiên Giáo, sau đó phát hiện hành động của Thiên Châu, liền chạy tới.


– Ừm! Thiên Châu đang hoàn toàn đắm chìm trong kiếm ý điên cuồng, không ngừng tiếp nhận kiếm ý của Thiên Kiếm đột nhiên thân thể khẽ run lên.

“Phốc…” Nhưng chỉ phân thần một thoáng như vậy, ngay lập tức làm cho nàng bị thương nặng, phun ra một búng máu, không ngừng vang lên tiếng xương vỡ vụn, cánh tay gãy lìa.

– Nới lỏng tay, nàng tiếp tục như vậy là không được, đại thế đã mất, giờ này không phải như nàng nghĩ, chúng ta đã không thể làm gì được, buông tay đi!

Đan Vô Pháp vẫn luôn rất bình tĩnh, ổn định, thời khắc này cũng là nóng nảy cất bước tiến lên, đồng thời khuyên giải Thiên Châu.

Giờ này, trong đầu Đan Vô Pháp hiển nhiên đã quên mất nơi này là nơi nào.

“Bùng… Bùng… Ầm…” Tuy rằng Đan Vô Pháp hiện tại đã rất cường đại, nhưng khi hắn cất bước đến gần trong phạm vi kiếm khí Thiên Kiếm kia, trong nháy mắt một đạo kiếm khí cuồng bạo biến thành như một con rồng chém thẳng về phía Đan Vô Pháp.

Ầm một tiếng, tuy rằng Đan Vô Pháp ngăn cản kịp thời, nhưng thân mình cũng bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt có thể nghe rõ ràng vang lên tiếng xương vỡ vụn, tiếng kiếm khí đâm xuyên qua thân thể.

Đáng sợ hơn chính là, Kiếm Long của kiếm khí kia ngưng tụ lại muốn hoàn toàn cắn nuốt Đan Vô Pháp.

– Ngươi… dám… “Ầm…” Thiên Châu từ đầu đến giờ không có nói chuyện, cũng không có thái độ gì, thời khắc này đột nhiên lên tiếng. Trong chớp nhoáng này, kiếm khí của nàng khổng lồ xưa nay chưa từng có, đột phá gông cùm xiềng xích trước đây của nàng, hoàn toàn đạt tới một cao độ mới. Đó là kiếm ý kinh khủng mà tồn tại cảnh giới Tiên Vương bình thường cũng khó mà làm được, hoàn toàn là kiếm ý giết chóc, cực kỳ khủng bố.

Thiên Châu mượn cổ uy thế này, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, Thiên Kiếm vừa rồi mỗi một lần chỉ là rút lên một chút, lập tức bị một hơi rút lên, xuất hiện một thanh Thiên Kiếm vô cùng to lớn.

Thiên Kiếm này vừa xuất hiện, trong nháy mắt kiếm khí xé nát cả ngọn Thiên Kiếm Phong. Thiên Kiếm Phong này chính là dùng để trấn áp Thiên Kiếm, nhưng thời khắc này Thiên Kiếm bị ngoại lực rút ra, trong nháy mắt phóng ra uy lực. Đây là một loại tồn tại vượt qua Tiên khí đỉnh phong nhất, tuy rằng không phải Hỗn Độn Chí Bảo, nhưng đã có một tia khí tức của Hỗn Độn Chí Bảo, mà sát ý kinh khủng của nó tràn ngập trong thiên địa.

“Bịch…” Ngay lúc này, Đan Vô Pháp ở bên kia hai mắt của hắn phóng ra tia sáng kinh khủng, rồi lại hủy diệt Kiếm Long đủ để xé nát Đại La Kim Tiên bình thường kia, nhưng hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.

“Xoạt…” Thiên Châu rút ra Thiên Kiếm, không cần hàng phục, Thiên Kiếm kia dường như đã chiếm được ý chí nào đó phủ xuống, trong nháy mắt kiếm ý ngưng tụ cùng kiếm ý của Thiên Châu.

“Bịch bịch…” Ngay tức thì, lực lượng, kiếm ý của bản thân Thiên Châu lại lần nữa đột phá. Mà thương thế trên người nàng, cũng dưới ảnh hưởng của lực lượng Thiên Kiếm kia nhanh chóng khôi phục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.