Đọc truyện Tà Thiếu Dược Vương – Chương 18: Ngươi không đáng một tấm Miễn Tử Ngọc Bài
– Nếu như ngươi thật sự dám cầm toàn bộ Nhậm gia và tính mạng của mình để giết ta, như vậy ta chết lại có làm sao. Tuy nhiên nói thật Nhậm Kiệt, lúc trước thật là coi thường ngươi. Mặc kệ ngươi thật sự quần là áo lượt cũng tốt, hay là bị Cao Phi đánh hỏng não điên cuồng cũng được, cử chỉ việc làm của ngươi hôm nay đều đã chọc giận ta. Đừng tưởng rằng ngươi là gia chủ Nhậm gia thì không ai dám động, ngươi chết chắc rồi. Ngươi biết không, ta muốn giết ngươi cho dù có cả Nhậm gia ở sau lưng duy trì ngươi cũng chết chắc. Đừng tưởng rằng chỉ có Nhậm gia ngươi từng huy hoàng, Nhậm gia các ngươi là 20 năm gần nhất huy hoàng, Cao gia chúng ta 200 năm gần nhất từng liên tục huy hoàng hơn 200 năm. Cho dù hiện tại cũng kém Nhậm gia các ngươi bao nhiêu, so nội tình các ngươi kém xa. Phen lời này Cao Bằng là với thần thức truyền vào trong đầu Nhậm Kiệt.
– Bây giờ làm khó không phải là ta mà là ngươi, mặc kệ ngươi thật sự điên cuồng cũng tốt, giả quần là áo lượt cũng thế, ngươi tự đào mộ. Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi. Cao Bằng là một người tương đương có thể tha thứ người, hắn có quá nhiều bí mật không có người biết, nhưng hắn đồng thời cũng là một người rất cao ngạo. Mà hôm nay lại dưới tình huống như vậy bị một phế vật như Nhậm Kiệt làm nhục như thế.
Chết hắn không sợ, cho nên hắn căn bản không sợ chọc giận Nhậm Kiệt. Nếu giờ phút này thật sự bởi vì cái chết của hắn có thể khiến cho Nhậm gia diệt vong khiến cho Cao gia một lần nữa nắm giữ đủ quyền lực, như vậy cũng không có gì. Nhưng nếu không chết, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không tha Nhậm Kiệt này, ắt giết hắn.
Giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ tới lời mình răn dạy Cao Phi. Nếu Nhậm Kiệt này là giả bộ, như vậy nhất định phải giết hắn. Nếu là thật sự bị đánh ngu, đánh điên nên điên cuồng như thế, chính mình lại bị kẻ điên như vậy làm nhục, càng không thể bỏ qua.
– Thằng nhãi Nhậm Kiệt ngươi, giết người đền mạng. Nơi này là hoàng cung, cho dù ngươi là gia chủ Nhậm gia cũng không thể siêu thoát ngoài pháp luật hoàng triều. Nếu ngươi dám động Bằng nhi, không ai có thể bảo vệ được ngươi. Cao gia ta cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Lập tức thả Bằng nhi. Ngay cùng lúc Cao Bằng thông qua thần thức uy hiếp, Cao Chiến Uyên cũng ở ngoài hô to.
Nhậm Kiệt có thể từ trong mắt Cao Bằng cảm giác được luồng sát ý kia, nhưng hắn thật đúng là không quan tâm chuyện này. Nhất là sau khi nghe qua Thánh nhân luận đạo, lại nhìn loại sát ý này của Cao Bằng cũng không có cảm giác gì.
– Luật pháp quốc gia bản gia chủ tự nhiên sẽ không vi phạm, về phần giết người đền mạng, chó má. Xem xem đây là cái gì! Nhậm Kiệt nói xong, nhấc tay đã lấy ra một miếng ngọc bài.
Một miếng lệnh bài toàn thân ngọc trắng chế tạo, bên trên viết hai chữ “Miễn tử” thật lớn, mà ở mặt sau thì viết mấy hàng chữ nhỏ. Ở Minh Ngọc Hoàng Triều bạc và vàng lượng rất nhiều, cũng không tính đặc biệt quý báu, ngay cả lệnh bài thị vệ của nhà giàu đều làm bằng vàng, chân chính quý trọng đều là ngọc bài có linh khí. Mà như miếng trong tay Nhậm Kiệt cầm lại càng thêm quý báu.
– Nhìn kỹ, Miễn Tử Ngọc Bài, đừng nói là giết chết một mình hắn, giết chết cả nhà các ngươi cũng chỉ là ân oán cá nhân, chỉ cần không tạo phản là được.
– Nhậm gia lão tổ tông năm đó đi theo thái tổ khai sáng Minh Ngọc Hoàng Triều rồi lại đạt được một tấm Miễn Tử Ngọc Bài, mà bản gia chủ còn có một người cha siêu cấp trâu bò, hắn trong thời gian 20 năm đạt được hai tấm Miễn Tử Ngọc Bài. Minh Ngọc Hoàng Triều ngàn năm lịch sử tổng cộng có 5 tấm Miễn Tử Ngọc Bài, Nhậm gia ta có 3 tấm. Đồ chơi này trừ tạo phản không dùng được, việc khác đều không thành vấn đề. Đồ chơi này nhiều cũng không có ý gì, rất buồn bực giống như sau khi kiếm được tiền không được tiêu. Bản gia chủ vẫn muốn tìm một cơ hội thử xem dùng Miễn Tử Ngọc Bài này, xem xem rốt cuộc là cảm giác gì.
Coong… Nhậm Kiệt nói xong, trực tiếp đem tấm Miễn Tử Ngọc Bài này ném xuống đất. Tấm ngọc bài này không phải là ngọc bình thường, trải qua rèn luyện sẽ không dễ dàng nứt vỡ, rơi xuống đất phát ra tiếng giòn tan, giờ phút này lại rung động lòng của tất cả mọi người. Bao gồm cả Cao Bằng vừa rồi bị đánh còn cười, đao gác trên cổ cắt vào trong thịt vẫn tự tin tràn đầy.
Tĩnh –giờ khắc này trước quảng trường to lớn ngoài hoàng cung, thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ tới Nhậm Kiệt còn có một chiêu này, thậm chí ngay cả đám người Nhậm Quân Dương đều ngây ra. Bọn họ cũng hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt rồi lại cầm thứ này, còn muốn dùng…
Không ít người cảm giác hít thở đều có chút khó khăn. Miễn Tử Ngọc Bài! Đồ chơi này chỉ là nghe nói qua, lại có mấy người từng gặp. Mà hôm nay Nhậm Kiệt này rồi lại… lấy ra muốn dùng.
Cao Chiến Uyên thân ở vòng ngoài vốn còn muốn lại uy hiếp, bức bách Nhậm Kiệt thả người, nhưng giờ phút này lời lại bị kẹt cứng trong yết hầu, hô không ra tiếng. Có Miễn Tử Ngọc Bài này trong tay, nếu như hôm nay Nhậm Kiệt này thật sự là hạ quyết tâm muốn giết Cao Bằng, cũng tuyệt đối sẽ không dẫn tới phiền toái quá lớn gì. Tại sao lại như vậy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đồ chơi này còn có sử dụng trước thời hạn, quả thật quá…quá…
Quá kích thích! Cao Nhân ở một bên, cảm giác hít thở đều bắt đầu trở nên dồn dập, hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt sẽ đem chuyện làm ồn ào lớn như vậy. Nguyên bản cho rằng chỉ là tranh cãi mồm miệng một phen, trong lòng hắn còn nghĩ làm thế nào giúp Nhậm Kiệt sỉ nhục cái tên Cao Bằng cười khiến người nhìn không thoải mái này, không nghĩ tới sự tình biến thành như vậy, quá kích thích.
Thiết Tháp ở một bên hai tay nắm chặt, quá đã ghiền, không trách lão cha luôn nói năm đó theo lão gia chủ thế nào thế nào…
Phương Viêm, Văn Tử Hào thậm chí nhị hoàng tử ở một bên cũng đều tròn mắt. Sự tình quá ra ngoài dự đoán, Nhậm Kiệt này thật sự không phải là điên bình thường. Hắn không có việc gì mang theo Miễn Tử Ngọc Bài làm gì, chẳng lẽ hắn thật sự sớm muốn tìm người thử một chút?
Điên rồi, thật sự điên rồi. Giờ khắc này Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc ở vòng ngoài đã từ trên xe xuống lại bị người của đội cận vệ chắn ở ngoài cũng đều ngây ra tại chỗ.
Đây là Nhậm Kiệt mà lúc trước bị bọn họ khấu giảm tiền tiêu vặt là sẽ dở chết dở sống, vì mỗi tháng thêm một hai vạn lạng bạc cũng chính là một hai ngàn tiền ngọc liền đi sau mông bọn họ không ngờ nói lời hay đây sao?
– Ta đếm ba tiếng, quỳ xuống, khóc cho bản gia chủ, nếu không tấm Miễn Tử Ngọc Bài này tặng cho ngươi. Nhậm Kiệt khi người chung quanh đều bị kinh đến, chậm rãi giơ chiến đao trong tay: – Một!
– Nhậm Kiệt ngươi dám. Người đâu, chuẩn bị… Cao Chiến Uyên bên ngoài vừa nhìn, đột nhiên kịp phản ứng, thét ra lệnh thủ hạ chuẩn bị vọt qua. Nhưng dù hắn cũng là Thần Thông Cảnh, đối mặt với đội cận vệ của Nhậm gia hắn cũng biết, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng không có khả năng vọt qua trong thời gian ngắn, huống chi Cao Bằng còn bị Đồng Cường bắt giữ.
Tên này cmn quá phách lối rồi hả. Tốt hay xấu, hạnh phúc hay không là phải so sánh. Giờ khắc này nhị hoàng tử đột nhiên cảm giác thái độ của Nhậm Kiệt đối với mình vừa rồi xem như rất không tồi, ít nhất tốt hơn giờ phút này.
Thân là hoàng tử, hắn lần đầu tiên cảm giác được ở Ngọc Kinh Thành lại có người còn phách lối hơn mình.
– Nhậm gia chủ xin dưới đao lưu người, nếu không đừng trách tại hạ động thủ. Phương Viêm biết, giờ khắc này nếu như còn không có tỏ vẻ thì không được, ít nhất lời nói ra trước, bất kể về sau như thế nào mình đều có thể có đường lui, lát nữa không được ra tay cho dù bị thương nặng cũng được.
Bên ngoài phản ứng như thế nào đều có, nhưng Cao Bằng thân là chính chủ bị Đồng Cường bắt giữ, ngay ở dưới đao của Nhậm Kiệt giờ khắc này nguyên bản lòng tự tin tràn đầy, hết thảy đều nắm trong tay rốt cuộc bắt đầu dao động.
Hắn không khỏi nhớ tới phân tích của mình lúc trước. Tên này trước kia chỉ là cùng một số người không bằng chính hắn ta, kém mình rất nhiều ăn uống chơi đùa, ở trong mắt đám quần là áo lượt chân chính bọn họ ngay cả quần là áo lượt đều không tính. Nhưng hiện tại, hắn ta lại khiến tất cả mọi người khiếp sợ, không chỉ là quần là áo lượt, thậm chí có chút điên cuồng.
– Hai… Đúng vào lúc này, đao của Nhậm Kiệt đã giơ lên cao nhất.
Làm sao bây giờ?Làm sao bây giờ?
Giờ khắc này lòng của Cao Bằng rốt cuộc bắt đầu dao động. Kẻ này quả thật điên rồi, tựa như tình huống của Cao Phi lúc ấy. Cao Phi lúc ấy thật sự có khả năng bị đập chết, chẳng lẽ là sau khi bị Cao Phi đánh đập, tên này đầu hỏng mất, thật sự có chút điên cuồng rồi sao.
Nếu là như vậy, vậy mình cùng một kẻ điên phân cao thấp, nếu chết thật đều có khả năng là chết vô ích. Chết vô ích, vì sao lại như vậy. Chính mình lại bị kẻ này ép đến nông nỗi này, mình còn có giấc mộng vĩ đại, chuyện mình muốn làm đủ để cho người đời khiếp sợ. Mình tại sao có thể bị kẻ điên này cứ vậy giết chết.
Không, mình không thể chết ở dưới tấm Miễn Tử Ngọc Bài này.
Phịch! Quỳ xuống, Cao Bằng rốt cuộc quỳ xuống rồi. Cùng lúc quỳ xuống trong mắt hắn nước mắt cũng chảy ra. Đây là nước mắt khuất nhục, là nước mắt không cam lòng. Giờ khắc này lửa giận trong lòng hắn sắp đốt cháy hắn.
– Quỳ xuống, để ta xem xem có chảy nước mắt hay không. Nhậm Kiệt nói xong cúi đầu nhìn một cái,rất vừa lòng nói: – Không tồi, quỳ xuống khóc rồi.
– Xem làm ngươi sợ rồi. Khóc gì mà khóc, đùa ngươi đấy. Bản gia chủ đứng đầu một nhà, làm sao lại làm khó một đứa bé như ngươi chứ. Nói xong, Nhậm Kiệt khom mình nhặt Miễn Tử Ngọc Bài lên, thẳng người dùng tay vỗ mặt Cao Bằng: – Ngươi bỏ được chết, ta còn không bỏ được tấm Miễn Tử Ngọc Bài này đấy. Nói thật ngươi không đáng giá. Vừa rồi chỉ là hù dọa ngươi một chút, bởi vì nhìn thấy mặt cười tự cho là đúng của ngươi bản gia chủ liền rất chán ghét.
Còn sống mới có hết thảy, khi Nhậm Kiệt lấy Miễn Tử Ngọc Bài ra điên cuồng cưỡng bức, Cao Bằng vứt bỏ mọi tôn nghiêm quỳ xuống, nhưng trong lòng hắn đã sắp bị lửa giận đốt cháy. Cho dù là bị kẻ nghịch thiên biến thái như Lam Thiên cướp đi ngôi trạng nguyên, cho dù là có sự tồn tại của đám người Phương Viêm, Phương Kỳ, hắn đều không để ở trong lòng.
Bởi vì hắn muốn bày một bàn cờ rất lớn rất lớn, được mất nhất thời hắn căn bản không để ý. Ngược lại là vì có thể tiếp xúc trước thời gian với những người này, hiểu biết tình huống của bọn họ mà âm thầm mưu tính.
Chỉ là ngay khi hắn đã hoàn thành tất cả học tập của Ngọc Hoàng Học Viện, lại thêm một tháng xin ý kiến phê bình là rời khỏi Ngọc Hoàng Học Viện nhập sĩ. Nghĩ tới các loại biến cố, thậm chí ngay cả phát triển tương lai năm năm đều đã nghĩ trước, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một màn này hôm nay.
Một lần thăm dò lâm thời nổi ý, lại bị một gia chủ con rối quần là áo lượt, giống như kẻ điên dồn đến nước này.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng. Cao Bằng giờ khắc này hận không thể đem Nhậm Kiệt sống sờ sờ xé xác, nuốt sống mới có thể giải hận.
Nhịn, nhất định phải nhịn. Hắn một mực cho rằng chính mình có thể như danh tướng thượng cổ, những đế vương chịu nhục, gặp phải bất kỳ khuất nhục đều có thể tạm thời nhẫn nhịn, cuối cùng giành được thắng lợi cuối cùng. Nhưng khi loại khuất nhục và đả kích này thật sự ập xuống, hắn mới phát hiện khó khăn và thống khổ dường nào.
Nếu như nói vừa rồi hắn lạnh nhạt đối đãi sự quần là áo lượt và điên cuồng của Nhậm Kiệt, nổi tâm tư giết Nhậm Kiệt, như vậy giờ khắc này hắn đã có một loại tâm tư muốn đem tất cả mọi người chung quanh đều giết chết. Nhậm gia, Miễn Tử Ngọc Bài đúng không, ta muốn cho Nhậm gia các ngươi hoàn toàn diệt vong, hoàn toàn… diệt… vong!
Két két… Lửa giận đè nén trong cơn nổi giận khiến trong mắt Cao Bằng nước mắt đang chảy xuống, trong lòng lại đang bùng cháy lửa giận. Hắn cao ngạo gần như sụp đổ, nhưng hắn lại chống đỡ. Nhưng khi Nhậm Kiệt nhặt ngọc bài nói ra đùa hắn chơi, giọng nói thật sự giống như đối đãi với trẻ nhỏ, những lời không đáng giá vừa ra khỏi miệng, trong cơn tức giận răng phát ra tiếng vỡ vụn ken két, ken két. Rồi lại có mấy cái răng bị hắn cắn nát, có thể nghĩ mà biết tâm tình của hắn vào lúc này.