Đọc truyện Tà Thiếu Dược Vương – Chương 15: Đập tiền, quá đã
– Các ngươi đang làm gì? Lúc này, lão sư vừa đi không lâu nghe có tiếng hò hét ầm ĩ, liền cố ý chạy trở về.
Nhưng lại thấy tất cả ghế thiết mộc dùng để ngồi đều chạy lên trên Võ Đấu Trường, mà lúc này mười mấy người đang liều mạng xông lên, giống như đang muốn cứu người nào đó.
Bọn họ nhìn mơ hồ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ghế thiết mộc còn có thể xuất hiện sụp đổ chôn người hay sao, mới có bao lâu chứ, ai có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
– Quá đã… Cao Nhân ném sướng tay, vẫn còn thòm thèm nhìn xung quanh, tìm xem còn ghế thiết mộc nào nữa không.
– Ừ ừ, ta cũng ném trúng hắn mấy cái,thật là sảng khoái. Thiết Tháp cũng cười gật đầu thật mạnh.
– Đừng sảng khoái nữa, mau chạy đi, lão sư đến rồi. Nhìn thấy hai người này còn chưa thỏa ý, Nhậm Kiệt vội kéo hai người rời Võ Đấu Trường.
Không chỉ bọn họ, có rất nhiều người cũng phản ứng lại, mặc kệ có lấy được tiền hay không, lúc này đều lặng lẽ bỏ chạy.
– Cái… cái gì, 15 vạn lượng, ngươi nói là vừa rồi ngươi.. đã đập ra 15 vạn lượng vàng? Trở lại chỗ ở, nghe được Nhậm Kiệt đã sử dụng tiền tiêu vặt cả tháng sau, thậm chí còn dự chi một phần lớn đập hết ra ngoài, Cao Nhân lập tức tròn mắt.
Hắn còn dự tính mua rất nhiều dược liệu, còn muốn ăn thật nhiều món mới, xong, vậy làm sao đây?
– Không bỏ tiền lẻ, không kiếm được tiền lớn, nói lại chúng ta vừa kiếm được 50 vạn lượng. Hiện giờ Nhậm Kiệt đã hiểu, trên thế giới này tiền ngọc là tiền thông hành chân chính, lượng vàng và bạc cũng đặc biệt lớn, coi như tiền lưu hành thông dụng. Trong nhận thức của Nhậm Kiệt, bạc chính là chính là xu ở kiếp trước, vàng chính là hào, tiền ngọc mới là đồng. Có điều nếu nói tới giá trị mua bán, lại không khác gì thập niên 80 thế kỷ trước, 50 vạn lượng vàng đủ cho người một nhà xài cả đời.
Nhưng nếu đối với đại nhân vật thật sự, cũng chỉ là 5 vạn tiền ngọc mà thôi.
– Cao Phi không tìm tới chúng ta liều mạng đã hay rồi, ngươi còn trông cậy vào hắn có thể trả ngươi 50 vạn lượng vàng?
– Nói chơi cái gì, bổn gia chủ là đứng đầu một nhà, chút tiền ấy còn không trả. Nhậm Kiệt sớm có tính toán nói. – Tính nợ cái gì, chính hắn nhảy ra nói muốn đánh cược, đánh bạc trả tiền, bên phía học viện tối đa chỉ có thể nói chúng ta làm hư hỏng ghế thiết mộc, hơn nữa tổng cộng chúng ta cũng không làm hỏng mấy cái. Không sợ hắn quỵt nợ, ngày mai có yến hội cung đình, đến lúc đó ta trực tiếp đòi tiền với gia chủ Cao gia bọn họ.
Yến hội hoàng cung, trực tiếp đòi tiền gia chủ Cao gia, vừa nghe đến đó Cao Nhân lập tức nghĩ đến tràng cảnh như thế, thật là quá to gan, nhưng mà… nhất định rất là hay ho.
Vốn bình thường vẫn trốn trong học viện chưa bao giờ ra ngoài, cũng không cùng Nhậm Kiệt tham dự bất cứ yến hội nào, hắn lần đầu phá lệ đưa ra ý muốn đi cùng, Nhậm Kiệt tự nhiên không ngại dẫn theo Cao Nhân.
Thiết Tháp vốn ở một hồi liền muốn trở về, nhưng Nhậm Kiệt lại sợ đám chó săn của Cao Phi không dám đến chỗ hắn gây chuyện, lại quay sang gây sự với Thiết Tháp, trước tiên để hắn ở lại chỗ này, mấy ngày nay cứ để cho hắn đi theo mình. Từ nhỏ Thiết Tháp nghe lão cha của hắn giáo dục, đã sớm kiên quyết coi mình trở thành hộ vệ của Nhậm Kiệt, không có bất cứ ý kiến gì với lời Nhậm Kiệt nói.
Chuyện bên trong Võ Đấu Trường làm cho cả năm nhất Ngọc Hoàng Học Viện sôi trào, tin tức nhanh chóng truyền ra, may mà các lão sư ra tay kịp lúc, bằng không Cao Phi thật sự có thể nguy hiểm tính mạng. Hiện tại mọi người đều đang thảo luận chuyện này, còn chính chủ một tay tạo thành chuyện này, Nhậm Kiệt, lại đang vô tư như thường, cần làm gì thì làm đó.
……………….
5 đại thế gia Ngọc Kinh Thành, toàn bộ sản nghiệp đều lan khắp thiên hạ, mua bán nhiều không đếm hết, nhưng ở trong Ngọc Kinh Thành, hoàng cung ở giữa, nhà cũ của bốn đại gia tộc chia ra bốn phía đông nam tây bắc.
Phương gia ở phía nam Ngọc Kinh Thành, lúc này bên trong Phương gia đã rối thành một cục.
Bùm! Gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, mày kiếm rung động. Hắn trung niên đã hơn 50 tuổi mới có Phương Kỳ, hơn nữa các mặt Phương Kỳ đều luôn nổi bật, được hắn coi như ngọc quý trên tay, kết quả bây giờ lại bị người ta hạ độc.
– Các ngươi làm ăn cái gì, đã một ngày một đêm rồi, người vẫn còn chưa cứu tỉnh được. Phương Thiên Ân càng nói càng giận, đột nhiên ngẩng đầu giận dữ nhìn một người thanh niên khoảng 20 tuổi đến báo tin: – Ca ca như ngươi làm cái gì, còn Ngự Tiền Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, ta xem ngươi chẳng là cái thứ gì hết. Nếu không phải muội muội ngươi giúp ngươi tới chung với thất công chúa, bây giờ ngươi có ngồi được lên vị trí Ngự Tiền Thống lĩnh Cấm Vệ Quân này.
Ngự Tiền Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Phương Viêm tuy nhiên mới 20 tuổi, nhưng đã là người nổi trội trong đời trẻ tuổi Ngọc Kinh Thành, ba năm trước tốt nghiệp từ Ngọc Hoàng Học Viện, lịch lãm trong quân đội 1 năm liên tục lập chiến công. Sau khi trở về tiến vào Cấm Vệ Quân làm Giáo úy, tiếp theo trong 2 năm mỗi năm tăng một bậc, hiện giờ đã thành một trong 12 Thống lĩnh Cấm Vệ Quân nắm giữ thực quyền.
Năm trước còn suýt nữa giành được võ Trạng nguyên, nếu không phải lúc đó xuất hiện cái tên nghịch thiên kia, đổi lại là thời điểm khác thì hắn đã không chỉ là hạng nhì. Hơn nữa hắn đi rất gần với thất công chúa, nghe nói rất có thể trở thành phò mã, đến lúc đó sẽ trở thành Phó tướng Cấm Vệ Quân trẻ tuổi nhất.
Phương Viêm một thân giáp trụ vô cùng nổi bậc lại bị Phương Thiên Ân mắng khóc cười không xong, chuyện này có liên quan gì tới mình chứ, mình đã lập tức nghĩ cách mời ra ngự y. Tuy rằng Phương Thiên Ân không phải phụ thân, nhưng hắn là gia chủ Phương gia, mặc dù trong lòng Phương Viêm nghĩ thế, nhưng mặt ngoài lại có vẻ áy náy.
– Đều là ta sai, chỉ là ngự y trong cung cùng các vị Diệu Dược sư gia tộc cũng không có cách nào, chỉ có thể duy trì tạm thời. Hiện tại chuyện gấp rút là nghĩ cách mau cứu Phương Kỳ muội muội, thất công chúa đã cầu xin bệ hạ ban cho một viên Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm, ngự y nói có thể kéo thêmmấy ngày, cho nên chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian mau nghĩ ra biện pháp. Phương Viêm liên tục gật đầu nhận sai, tiếp theo cẩn thận chuyển chú ý của Phương Thiên Ân.
– Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm… Phương Thiên Ân vừa nghe vậy, sắc mặt cũng hơi dịu xuống, bởi vì hắn biết rõ Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm quý giá, dù là trong hoàng cung cũng không nhiều, cho nên mới thấy Phương Viêm thật đúng là hết sức rồi.
– Ngay cả ngự y cũng bó tay không cách nào, Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm cũng chỉ có thể kéo dài vài ngày mà thôi, kẻ nào hạ độc thủ như vậy… Trong mắt Phương Thiên Ân bùng cháy lửa giận, sát khí chớp động, nếu để hắn biết là ai làm, tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua.
– Gia chủ, căn cứ tình huống lúc đó, còn có ngự y cùng Diệu Dược sư trong nhà đã nói, kẻ có thể phối hợp ra độc dược như thế, sẽ không phải là người bình thường. Mà nếu hắn thật sự muốn giết Phương Kỳ muội muội vậy sẽ dễ dàng hơn là biến thành như bây giờ, làm chúng ta bó tay bất lực, cho nên chỉ sợ kẻ này cố ý làm thế. Cho nên ta cho rằng, không bằng bây giờ chúng ta công khai treo thưởng, đến lúc đó nhất định kẻ đến đây là người hạ độc. Tuy rằng Phương Viêm tuổi không lớn, nhưng có thể ngồi vào vị trí này ở tuổi như thế, không chỉ riêng là bởi hắn là con cháu Phương gia.
– Kẻ hạ độc còn dám đi ra? Phương Thiên Ân giọng lạnh băng, đủ làm đông cứng người ta.
– Ít nhất trước mắt chúng ta không có cách nào khác, treo thưởng thì nói không chừng còn tìm được kỳ nhân dị sĩ. Hơn nữa bất kể là người hạ độc có mục đích gì, nếu thật muốn mượn cớ đòi lấy cái gì, hoặc là giao dịch gì đó với Phương gia chúng ta, đến lúc đó cũng sẽ tự động xuất hiện. Về mặt khác, chúng ta cũng ra sức nghĩ cách… Phương Viêm biết địa vị của Phương Kỳ ở trong lòng Phương Thiên Ân, cho nên lúc nói chuyện đều đặc biệt cẩn thận.
Trên thực tế hắn có thể được Phương Thiên Ân coi trọng, cũng là bởi vì trước nay hắn bám dính theo Phương Kỳ, lấy lòng Phương Kỳ, kiên quyết ủng hộ Phương Kỳ mới được như hôm nay.
Thậm chí Phương Kỳ trước khi làm nhiều chuyện cũng đều thương lượng với hắn, thậm chí ngay cả chuyện lợi dụng tính cách xung động của Cao Phi, xem có thể nào dùng phương thức đứa nhỏ náo loạn mâu thuẫn ghen tuông mà giết Nhậm Kiệt, làm cho Nhậm Kiệt náo loạn với Cao gia, để nội bộ Nhậm gia rối loạn, những kế sách này lúc trước đều là Phương Viêm hỗ trợ Phương Kỳ cùng nhau nghĩ ra.
Cho nên Phương Kỳ xảy ra chuyện, Phương Viêm nhất định phải biểu hiện dốc hết toàn lực, xem như người được Phương Kỳ tín nhiệm nhất, xem như người ủng hộ Phương Kỳ kiên quyết nhất, hắn phải biểu hiện rõ ràng, làm cho mọi người đều nhìn thấy, để cho Phương Thiên Ân, thất công chúa đều nhìn thấy.
– Đành phải như thế, đừng để cho ta biết là ai xuống tay với Kỳ nhi, bằng không ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Rầm… Phương Thiên Ân vừa lúc đi tới trước cây cột lớn hai người ôm, một quyền nện mạnh lên trên, nháymắt cây cột bị một tầng khí tức băng sương bao trùm, sau đó không ngừng rắc rắc vỡ vụn. Cũng may đây chỉ là một trong rất nhiều cột trụ trong đại điện, vỡ vụn một cây cũng không ảnh hưởng, nhưng làm cho Phương Viêm nhìn mà thầm kinh hãi.
Dù là đối với hai con trai của hắn, cũng chưa từng thấy Phương Thiên Ân để ý như thế.
– Còn nữa, ngươi tiếp tục lần theo tin tức kia, nếu cuối cùng thật sự không được vậy đành phải dùng chiêu hiểm.
Cái gì?Phương Viêm đột nhiên căng thẳng, đến lúc này hắn mới phát hiện mình sai rồi, sai mười phần, bản thân mình còn đánh giá thấp địa vị của Phương Kỳ ở trong lòng Phương Thiên Ân.
Vật kia là bí bảo hoàng gia, Phương Thiên Ân lại vì Phương Kỳ không tiếc đánh chủ ý tới món đó, chẳng lẽ hắn thật muốn đưa chức gia chủ…
– Rõ! Trong lòng Phương Viêm đã rung động tột đỉnh, nhưng mặt ngoài lại không hề thể hiện, Phương Thiên Ân vừa nói hắn liền vội gật đầu.
……………..
Trời vừa tối, bên trong một chiếc xe tuy rằng không phải linh thú kéo, nhưng cũng vô cùng sang trọng, Cao Phi trước đó bị 5000 cái ghế thiết mộc nện xuống như bão táp ở Võ Đấu Trường, đang nằm bên trong xe.
– Ui…. ui da… Khốn kiếp, tên khốn kiếp Nhậm Kiệt ngươi, ngươi chờ đó cho bổn thiếu gia, ta không xong với ngươi đâu… Cao Phi đau đớn rên rỉ, xương cốt trên người gãy mấy chục chỗ, còn không ít chỗ vỡ vụn, tuy rằng đã dùng đan dược bảo mệnh cùng một ít dược phẩm, nhưng loại thương thế này không qua mười mấy ngày sẽ không thể khỏe lại được.
– Tên vô sỉ nhà ngươi, tại sao trường học có thể bỏ qua cho hắn.
– Bản thân không dám lên, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngu ngốc, đáng ghét…
– Chờ ta khỏe lại, ta còn không tự tay đánh nát từng khúc xương trên người hắn…
…………
Trong khi Cao Phi đau đớn khó nhịn, rên rỉ, tức giận mắng Nhậm Kiệt, ở trong buồng xe rộng lớn còn có một người lẳng lặng ngồi trên ghế ở bên cạnh, cầm một quyển sách cổ mà đọc, bên cạnh hương lượn lờ, như ở hai thế giới hoàn toàn khác so với Cao Phi.
– Ca… Chẳng lẽ bên phía học viện không có một chút xử phạt nào hay sao? Cao Phi tự mình mắng một hồi, tuy rằng đã suy nghĩ mấy chục loại phương thức trả thù Nhậm Kiệt sau khi khỏe lại, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị Nhậm Kiệt kích động mọi người dùng mấy ngàn cái ghế thiết mộc ném lên, bên phía học viện lại không có xử lý gì đối với chuyện này, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Người đang đọc sách có 6-7 phần giống Cao Phi, nhưng lại có vẻ thận trọng, khí thế, toàn thân khí tức trí thức, thẳng đến lúc này hắn mới chậm rãi khép sách lại, từ từ quay đầu nhìn sang Cao Phi.
– Ngươi muốn xử lý cái gì, là chính ngươi nhảy lên Võ Đấu Trường, Nhậm Kiệt cũng không có nói muốn đấu với ngươi. Ngươi ở đây mắng hắn ngu ngốc, phế vật, kết quả ngươi bị ngu ngốc cùng phế vật tính kế, ngươi cho rằng mình là cái gì?
– Ca, ta… Cao Phi vừa nghe, lập tức muốn cãi lại.
Nhưng nhìn đến người trẻ tuổi phong độ trí thức kia khẽ sầm mặt lại, hắn sợ đến cả người căng thẳng, chạm đến những chỗ đau trên người, đau đến nhe răng cũng không dám phát ra âm thanh. Mặc dù Cao Bằng là ca ca ruột với hắn, cũng chỉ lớn hơn hắn 2 tuổi, nhưng khi đối mặt với Cao Bằng, hắn lại còn sợ hãi hơn cả đối mặt với lão cha của bọn họ. Không chỉ là bởi ca ca Cao Bằng của hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, năm trước còn là bảng nhãn trong khoa thi, đó còn là bởi năm trước xuất hiện một tên nghịch thiên, biến thái. Nếu là như trước kia, hắn nhất định có thể trở thành văn Trạng nguyên. Càng là bởi vì hiện tại Cao Bằng đã toàn diện nhúng tay vào chuyện ở Cao gia, đã có đủ quyền lực lớn ở Cao gia, đừng nói là người cùng bối phận, dù là một số trưởng bối thà rằng gặp gia chủ cũng không muốn gặp Cao Bằng.
– Ngươi cái gì ngươi, Phương Kỳ kia đùa giỡn các ngươi xoay vòng vòng còn không tự biết, ngươi thật cho rằng bọn họ sẽ coi trọng ngươi, sau khi đánh người cũng không bẩm báo về gia tộc mà lại chạy đi. Chờ thương thế của ngươi khỏi rồi qua được cuộc thi, sau đó về về gia tộc bế quan khổ tu 3 tháng, không đạt đến Luyện Thể Cảnh đại viên mãn không được đi ra.
Bế quan khổ tu, Cao Phi vừa nghe suýt nữa không khống chế được nước mắt, khổ tu trong gia tộc vốn đã rất khủng bố, trải qua Cao Bằng sửa đổi liền càng không phải mình chịu nổi, khổ tu ba tháng quả thật như là lột da mình. Khuôn mặt Cao Phi còn chưa hết sưng vù không ngừng co rút, khóe miệng há mấy lần cũng không dám nói gì trước mặt Cao Bằng.
Nhìn thấy cuối cùng Cao Phi ngậm miệng không nói, lúc này Cao Bằng mới cầm lại sách, chỉ là lúc này ánh mắt hắn nhìn sách, trong đầu lại suy ngẫm những chuyện mấy ngày gần đây. Tuy rằng hắn thấy, chuyện này như đám trẻ con làm bậy, nhưng Phương Kỳ kích động Cao Phi ra tay, có phải còn ý nghĩa sâu xa hơn, nếu như Nhậm Kiệt kia thật vì thế mà chết…
Còn chỗ ở của Phương Kỳ bị cháy, rốt cuộc là ai ra tay, căn cứ mật thám báo cáo Phương Kỳ đã bị trúng độc, là ai đã xuống tay?
Nhậm Kiệt kia đột nhiên gài Cao Phi trên Võ Đấu Trường, đây là chuyện trước kia chưa từng xảy ra, là bất ngờ hay là….
Có phải vì bị Cao Phi đánh liền có người thúc đẩy đằng sau, hay là Nhậm Kiệt này có gì cổ quái?Tuy nhiên nếu Nhậm Kiệt này thực sự có cổ quái, chỉ sợ nóng nảy trước hết phải là những vị trong Nhậm gia bọn họ.
Ngày mai sẽ là yến hội, vậy cũng có thể thừa cơ thử xem Nhậm Kiệt này, nếu như chuyện Phương Kỳ trúng độc cùng Cao Phi bị đánh đều xuất phát từ tay hắn, vậy trước khi mình rời Ngọc Hoàng Học Viện phải nghĩ cách giải quyết họa ngầm này, dọn dẹp hết cá nhỏ xong mới giao thủ với Lam Thiên kia ở trong triều đình…