Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 208: Uống nhiều nước nóng


Đọc truyện Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A – Chương 208: Uống nhiều nước nóng

“Mày nói những chuyện này cho tao làm gì?”

Vương Tử Bác lẩm bẩm: “Tao lại không giống mày, lập nghiệp trong trường đại học, tập trung cho việc học là được.”

Trần Hán Thăng tập trung nhìn phía trước. Còn bình thường Tiêu Dung Ngư rất năng động, nhưng khi đám con trai nói chuyện lại không chủ động cắt đứt, chỉ tập chung ăn kẹo mút và cúi đầu chơi trò rắn săn mồi trong điện thoại.

“Hôm qua không phải nói khi mày về Kiến Nghiệp giúp tao làm việc đó sao?”

“Chuyện gì, chỉ cần mày nói là được.”

“Hoả Tiễn 101 rất nhanh sẽ hoàn thành bố cục ở khu Giang Lăng, bước tiếp theo sẽ tiến quân tới thị trường khu Tiên Ninh.”

Trần Hán Thăng châm một điếu thuốc, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ xe ra.

Gió thu trên đường cao tốc bỗng ập vào. Đột nhiên Tiêu Dung Ngư cảm giác có chút lạnh, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa sổ mở hé ra thì tức giận đánh Trần Hán Thăng một cái, sau đó đội chiếc mũ phía sau áo lên, nghiêng người lại tiếp tục chơi điện tử.

Trần Hán Thăng cười cười: “Khu Tiên Ninh chỉ có hai vòng tròn lớn. Một cái xoay quanh Lý Công Kiến Nghiệp của mày, bao hồm Lý Công Kiến Nghiệp- Sư Phạm Kiến Nghiệp- Trường Cảnh Sát- Đại Học Kiến Nghiệp. Một cái nữa là Đông Đại, bao gồm Đại học Đông Đại- Học viện Bưu Chính- Học viện Thẩm Kế- Học viện Nghệ Thuật.”

Thời điểm Tiêu Dung Ngư nghe đến tên trường mình, mặc dù đang trùm kín đầu, những cũng có thể nhận ra được cô đang hướng về bên này lắng nghe.

“Chỉ còn hai ngày nữa tháng 10 sẽ kết thúc. Tao dự định tháng 11 sẽ bắt đầu bố cục khu Tiên Ninh. Đến lúc đó mày sẽ đại diện cho Đại học Khoa Học Công Nghệ Kiến Nghiệp, tao sẽ cử người đến trợ giúp cho mày thao tác cơ bản.”

“Chuyện nhỏ, tao làm theo là được.”

Vương Tử Bác chẳng suy nghĩ nhiều, cứ tưởng vấn đề lớn nào cơ chứ.

Mấy nhân viên chủ chốt của Hoả Tiễn 101, Vương Tử Bác đã gặp qua cả rồi. Cả đám đó đều là người có tài, dù không có mình thì bọn họ vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ thôi.

Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác, biết cu cậu không để tâm, nên dùng phương pháp khác nói ra: “Tử Bác, đây là công việc làm ăn của tao. Mày lại là bạn thân nhất của tao, mà còn không để tâm đến công việc thì những người khác họ sẽ nghĩ sao đây?”


Có câu nói này, sắc mặt Vương Tử Bác dần chăm chú, yên lặng suy nghĩ rồi trả lời: “Tao hiểu rồi. Nhất định biến khu Tiên Ninh này thành địa bàn của mày.”

“Còn mình?”

Tiểu Ngư Nhi kéo chiếc mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, bờ môi phớt đỏ còn đang ngậm que kẹo lên tiếng: “Mình cũng có thể trợ giúp mở rộng thị trường.”

… Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

“Đương nhiên, sao có thể quên luật sư Tiêu được chứ. Nhưng nhiệm vụ của cậu quan trong hơn.” Trần Hán Thăng nói.

“Nhiệm vụ gì?”

Tiêu Dung Ngư vui vẻ hẳn ra. Đợt cãi nhau vừa rồi, cô đã ầm thầm giúp đỡ Trần Hán Thăng làm phần quy chế pháp luật. Hiện tại, hai người đã hoà hợp, cô cũng muốn làm chút chuyện có ích.

Trần Hán Thăng nói: “Thật ra, trước Hoả Tiễn 101 lặng lẽ làm việc, mình cũng rất khó chịu, chẳng qua khi hoàn thành thâu tóm các trường đại học tại Kiến Nghiệp. Dù cho có người giúp mình che dấu, tổng bộ công ty Thâm Thông nhất định sẽ biết, chắc chắn khi đó cần phải giải trình với bọn họ.”

“Cho nên, thời điểm giải trình, mình cần cậu đi cùng tớ?”

Tiêu Dung Ngư rất thông minh, nghe qua đã hiểu mọi chuyện.

“Được, lúc đó chính là thời điểm mình cần luật sư, để vĩnh viễn không cần lo lắng tài nguyên bị thu lại.”

Trần Hán Thăng cười “hắc hắc”.

Tiêu Dung Ngư vểnh chiếc cắm lên, kiêu ngạo “hừ” một tiếng.

“Với lại.”

Trần Hán Thăng đột nhiên thay đổi giọng nói trở nên lạnh lùng: “Mặc dù Thâm Thông tiền nhiều công việc lớn, chưa chắc họ đã chịu đàm phán với mình. Khi đó mình sẽ hợp tác với Trọng Thông, thuận tiện đăng ký Hoả Tiễn 101 thành công ty. Khi đó có vài thao tác nhất định cần cậu trợ giúp.”


Tiêu Dung Ngư gật đầu đồng ý. Lúc trước, thời điểm cô đổi khu học tập, có rất nhiều chuyên ngành có thể đổi, nhưng có một loại năng lực nào đó thúc đầy cô học pháp luật thương nghiệp.

Hiện tại nhớ lại, có vẻ lựa chọn này là đúng, bởi vì có lựa chọn này mà hai người mới quay trở lại với nhau.

“Thật hi vọng, mình sẽ có nhiều lựa chọn đúng đắn trong tương lai.”

Tiếp tục cuộc hành trình thêm 2 tiếng nữa, cuối cùng vào lúc 4h chiều, mọi người đã có mặt ở khu Tiên Ninh. Ba người tìm một nhà hàng tiết canh vịt ăn cơm tối. Trần Hán Thăng mặc kệ Vương Tử Bác, còn mình chuẩn bị đưa Tiêu Dung Ngư về trường rồi quay lại Tài Viện.

Nhưng thời điểm cách Đông Đại chừng mấy trăm mét, Tiêu Dung Ngư do dự mãi, rốt cuộc vẫn quyết định lên tiếng: “Tiểu Trần.”

“Uhm, có chuyện gì vậy?”

Trần Hán Thăng trả lời. Hắn còn đang tập trung né tránh, bởi trước cổng trường Đông Đại vẫn khá đông người, có người cúi đầu xuống bước đi.

“Cô ấy sao rồi?”

Tiêu Dung Ngư hỏi “sâu xa”.

… Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

“Cô ấy” dĩ nhiên là hỏi về Thẩm Ấu Sở rồi. Đây chính là gút mắc trong lòng Tiêu Dung Ngư trên phương diện tình cảm, cô nhất định phải làm rõ.

Không khí trong xe bỗng trở nên yên lặng, vì dòng người quá đông nên bắt buộc phải đi chậm lại. Có nhiều sinh viên cao lớn, sải chân dài có thể đi vượt qua tốc độ chiếc xe Faw. Cho nên, đoạn đường vài trăm mét này đối với Trần Hán Thăng giống như con đường nắng nóng dài dằng dặc.

“Khụ.”


Trần Hán Thăng hắng giọng một cái, không dám nhìn vào mắt Tiêu Dung Ngư mà nói: “Sau khi cô ấy rời khỏi 101, chắc là mở một cửa hàng trà sữa làm thêm ở trong trường đại học.”

“A.”

Tiêu Dung Ngư dựa hẳn vào ghế ngồi: “Thật ra, mình không tin cô ấy sẽ rời. Nhưng nghe nguyên nhân của cậu, mình nguyện ý tin tưởng.”

“Cám ơn.”

Trần Hán Thăng nhỏ giọng trả lời.

“Thật ra, cô ấy là một cô gái tốt.”

Tiêu Ngư Nhi nhớ lại đoạn thời gian Trần Hán Thăng bị cách ly ba ngày. Thời điểm mình bất lực cùng lo lắng nhất, giúp mình kiên trì lại chính là cô gái Xuyên Du xinh đẹp đó.

Mặc dù, hai người chỉ gặp nhau chút rồi không nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt lại gặp nhau rất nhiều lần.

Trần Hán Thăng không lên tiếng, hắn không biết trả lời thế nào, cũng may cổng Đông Đại đã ở ngay trước mặt.

“Má ơi.”

Trần Hán Thăng thở ra một hơi, con đường này chẳng khác gì tra tấn. Tiểu Ngư Nhi đang định nói thêm thì DiDi phía sau đã bíp còi xin đi.

“Mình đi đây.”

Tiểu Ngư Nhi cầm lấy chiếc túi nhỏ, đang định mở cửa bước xuống. Trần Hán Thăng nhìn thấy sắc mặt cô dường như không bằng trên đường đi, nên kéo cô ấy lại: “Mình thích cậu.”

“Á.”

Tiêu Dung Ngư quanh lại, mở to hai mắt dường như gặp phải chuyện gì không thể tin được. Đây là điều mình mơ ước được thổ lộ, không ngờ hiện giờ lại xảy ra?

Thế nhưng, những câu phía sau đâu?

Đáng lẽ phải là “Tiểu Ngư Nhi, anh thích em, em làm bạn gái của anh được không?”

“Mau nói, nói mau.”


Trong lòng Tiêu Dung Ngư không ngừng thúc dục, đây mà chính thức được gọi là tỏ tình chứ.

… Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng không phụ lại sự mong mỏi của cô, mở miệng nói thêm: “Gần đây khí hậu khô rát, nhớ uống nhiều nước nóng.”

Tiêu Dung Ngư ngạc nhiên, uống nước nóng là sao đây, nào có kiểu tỏ tình kiểu này.

Tính tình của cô lại bộc phát: “Không phải câu này, mình muốn nghe câu khác.”

“Cậu muốn nghe câu nào?”

Trần Hán Thăng biết rõ ý định của cô, nhưng tỏ ra không hiểu, mặc cho đằng sau đang có rất nhiều tiếng còi, trước mắt là bảo vệ Đông Đại đang đến gần.

Tiểu Ngư Nhi tức giận nói: “Đằng sau còn một câu “làm bạn gái” sao không có?”

Trần Hán Thăng cười hỏi: “Thêm ở đâu?”

“Thêm vào sau câu trước nữa.” Tiêu Dung Ngư vội vã nói.

Trần Hán Thăng cau mày: “Vừa rồi mình nói nhiều như vậy, sao mà biết nên đặt câu đằng trước nào?”

Tiêu Dung Ngư tức giận đạp mạnh một phát vào sàn xe, đang đinh lao vào cắn người, thì bảo vệ trường đã tới gõ cửa: “Này này này, các người có định đi hay không? Không thấy đằng sau đã tắc đến độ không thể đi nổi nửa rồi à?”

Trần Hán Thăng giả bộ tức giận: “Tôi còn đang tỏ tình, đằng sau ai muốn đi thì bay qua mà đi.”

Bảo vệ nghe thấy nghĩ thầm, tên này sao lại không hiểu chuyện vậy. Đằng sau đã có chủ xe không kiên nhẫn được đã mở cửa xe bước xuống.

Tiểu Ngư Nhi không muốn xảy ra chuyện, nhưng trước khi cố bước xuống, bỗng quay đầu qua nói: “Trần Hán Thăng, tên vô lại nhà cậu. Cậu nghe kỹ cho mình, không nói câu kia, mãi mãi đừng hòng chạm vào người tớ.”

“Có ý gì?”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên giây lát, sau đó mới kịp phản ứng lại, lớn tiếng hô to: “Mình đồng ý nói mà, mình thật sự rất muốn nói, cậu đừng đi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.