Đọc truyện Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A – Chương 20: Anh đừng đè lên tóc của em
Dịch: Gia Cát Nô
***
Buổi chiều, là thời điểm huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu. Trong thời gian huấn luyện quân sự có rất nhiều chuyện không may phát sinh mà các bạn nữ cần chú ý, ví dụ như bị cảm nắng, thiếu nước làm cho thiếu máu dễ dẫn đến bị ngất. Còn một việc đang xảy ra ngay tại sân tập của lớp 2 Hành Chính Công, sự việc có liên quan đến vấn đề cắt tóc.
Một bạn nam trong lớp tên là Chu Thành Long sở hữu cho mình một bộ tóc dài lãng tử, nghĩ rằng phụ đạo viên cũng chưa từng đề cập đến mái tóc của mình, tính gì mấy ông huấn luyện viên huấn luyện quân sự tuổi còn trẻ, thế là dẫn đến tranh cãi.
Huấn luyện viên trẻ tuổi cảm thấy Chu Thành Long không tôn trọng mình, anh ta nổi giận đùng đùng đi tới, muốn tự mình cắt đi mái tóc của Chu Thành Long.
Lúc ban đầu, thời điểm sự việc mới phát sinh Trần Hán Thăng không có ở nơi này, hắn cùng Dương Thế Siêu đi đến cửa hiệu tạp hóa mua thuốc hút, khi trở về sự việc cãi nhau đã ầm ĩ lên rồi.
Các bạn trong lớp đều chưa từng trải qua sự việc như thế này, không phải là ngơ ngác đứng xem thì cùng là đứng về phía Chu Thành Long cự cãi lại. Nhìn thấy sự việc càng lúc càng lớn, Hồ Lâm Ngữ chuẩn bị đi báo cáo chuyện này với giáo viên chủ nhiệm cùng huấn luyện viên cấp cao hơn, vừa lúc gặp được Trần Hán Thăng đang trên đường đi trở về.
“Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Hồ Lâm Ngữ nói vắn tắt lại việc vừa xảy ra, rồi chuẩn bị đi báo cáo một chút. Trần Hán Thăng lập tức ngăn lại, con lợn Dương Thế Siêu đứng cạnh cứ nghĩ rằng hắn đang đùa giỡn bạn nữ, cũng giơ hai tay ngăn Hồ Lâm Ngữ ở phía trước.
“Trần Hán Thăng, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn, tránh ra mau.”
Hồ Lâm Ngữ bực tức lớn tiếng hét lên.
“Bà hiểu cái búa, giờ mà đi báo cáo thầy Quách cùng huấn luyện viên cấp trên. Chắc chắn, Chu Thành Long cùng huấn luyện viên trẻ kia sẽ bị xử phạt, chuyện này phải biến lớn thành nhỏ mới được.”
Trần Hán Thăng bỏ lại một câu, rồi bước về phía đám đông hét lớn: “Các người làm loạn cái gì vậy?”
Huấn luyện viên nhìn lại, thì thấy một sinh viên mặc quần áo quân sự, thần hình cao lớn, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, trông không khác gì một tên du côn.
“Cậu là ai?” Huấn luyện viên cau mày hỏi.
Trần Hán Thăng vội vàng ném điếu thuốc mới hút một nửa xuống đất, rõ ràng huấn luyện viên rất ghét sinh viên hút thuốc. Hắn hiểu được điều này nên vứt thuốc đi vì không muốn hai bên mâu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt.
“Báo cáo huấn luyện viên, em tên là Trần Hán Thăng, sinh viên lớp 2 Hành Chính Công.”
Trước tiên, Trần Hán Thăng nói ra thân phận của mình, tiếp theo là đưa ra ý kiến đóng góp: “Em có một đề nghị, ngài có thể bỏ kéo xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, không đến lúc không may có thể làm người khác bị thương.”
Mặc dù, huấn luyện viên không có ý muốn làm bị thương một ai, nhưng trong người đang bức xúc, lỡ may không kìm nén được thì không biết thế nào mà lần. Trên cánh tay bạn học Trần Anh Tuấn vẫn còn lưu lại dấu răng Tiêu Dung Ngư cắn đấy thôi, ai mà ngờ được Tiêu Dung Ngư lại có thể cắn người.
Huấn luyện viên có lòng tự trọng tương đối mạnh, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hán Thăng nói: “Huấn luyện quân sự không cho phép để tóc dài, tôi sẽ giúp các cậu cắt tóc.”
Nhìn tổng thể từ đầu tới chân của Chu Thành Long, chỉ có mái tóc là bộ phận khiến thằng này tự tin nhất. Vậy mà huấn luyện viên lại nói ra những lời này, sao mà thằng này chịu cho được: “Tôi không cắt đấy, ông làm gì tôi thì làm đi?”
“Ầm ĩ cái gì, mày không thể ngậm mồm vào được à?”
Trần Hán Thăng quay lại, chửi thẳng mặt Chu Thành Long.
Chu Thành Long rất nể Trần Hán Thăng, vội vàng cúi đầu xuống không nói thêm câu gì nữa.
Thứ nhất, Trần Hán Thăng mời bọn này ăn đêm, coi như thiếu Trần Hán Thăng một cái ân tình, không nể không được. Thứ hai, phong cách hành sử của Trần Hán Thăng không khác gì ‘dân xã hội’. Chu Thành Long không nhất định phải sợ huấn luyện viên, nhưng đối với một thằng uống rượu như nước lã, hành động thì ngỗ ngược như Trần Hán Thăng thì có vẻ hơi sợ.
Trần Hán Thăng nhìn thấy Chu Thành Long có vẻ bình tĩnh một chút, thì tiếp tục khuyên bảo huấn luyện viên, nhưng cách nói chuyện có thêm vài phần mềm mỏng.
“Huấn luyện viên, ngài được trường học mời đến trợ giúp chúng em rèn luyện thân thể cùng rèn luyện tinh thần. Trên mình có thêm vài phần nhiệm vụ cùng trách nhiệm, nếu như thủ trưởng nhìn thấy ngài cầm kéo, thì đánh giá thế nào đây?”
Trần Hán Thăng nói xong, lập tức chỉ tay về phía xa xa nơi huấn luyện viên thượng cấp đang đứng.
Huấn luyện viên nghe được thì mặt đờ ra, nghĩ thầm vừa rồi sao mình mất bình tĩnh quá vậy, việc này nếu để lãnh đạo nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phê bình.
Nhưng huấn luyện viên cũng không đưa kéo cho Trần Hán Thăng, mà nhẹ nhàng cất vào trong túi.
Trần Hán Thăng thở phào, mặc kệ anh ta để đâu thì để, đừng cầm trên tay là được. Sự việc đang có dấu hiệu lắng xuống.
Bởi vì Chu Thành Long cùng huấn luyện viên đã bình tĩnh lại, có nhiều chuyện cần phải nhìn trước ngó sau mới được. Chỉ còn một vấn đề cần xử lý lúc này chính là vấn đề ‘tóc dài’ hay ‘tóc ngắn’ mà thôi.
Trần Hán Thăng đương nhiên thích để tóc dài. Đơn giản tóc của hắn hiện giờ cũng không phải tóc ngắn, hơn thế nữa Thẩm Ấu Sở cũng sở hữu cho mình bộ tóc rất đẹp.
Nghĩ mà xem, khi hai người về chung một nhà, khép đôi mi chung một giường, Thẩm Ấu Sở ghé sát vào tai mình nhẹ nhàng nói ‘anh đừng đè lên tóc của em’, nghĩ đến đã sướng tê người lên rồi.
Trong lòng Trần Hán Thăng thì đang nghĩ vớ nghĩ vẩn, nhưng ngoài miệng vẫn nói chuyện với huấn luyện viên: “Ngài nói không được để tóc dài, nhưng làm gì có luật lệ nào ghi rõ ràng, cũng chẳng có dòng nào quy định sinh viên trong quá trình học quân sự phải để đầu 3 phân cả.”
“Ngài cứ mang giấy trắng mực đen ra đây, nếu có em là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh.”
Trần Hán Thăng lập tức cởi mũ, để lộ ra mái tóc được trải chuốt gọn gàng.
Huấn luyện viên không biết phải trả lời thế nào, thật ra không có văn bản cụ thể nào quy định điều này. Lúc đầu, anh ta chỉ nói vài câu, nhằm tăng lên quyền uy của bản thân mình mà thôi.
Trần Hán Thăng nhìn thấy huấn luyện viên đang rơi vào hoàn cảnh khó xử, thì lập tức chuyển sang thái độ mềm mỏng, dùng giọng thương lượng nói chuyện: “Huấn luyện viên, ngài xem ý kiến của em thế này có được hay không. Đó là, trong thời gian học quân sự, bọn em sẽ giấu đi mái tóc dài của mình, không để cho ai nhìn thấy ảnh hưởng đến ngài, ngài xem như vậy có được không?”
Huấn luyện viên nghe được những lời này thì sắc mặt nhẹ nhõm đi rất nhiều. Trần Hán Thăng thấy vậy, lập tức tiến hành bước tiếp theo. Hắn đến cạnh Chu Thành Long, nhỏ giọng nói: “Thành Long, cậu đến nói lời xin lỗi với huấn luyện viên đi, mong ngài ấy bỏ qua chuyện này cho cậu.”
“Sao tao phải đi, cũng không phải tao cố tình gây chuyện.” Chu Thành Long hậm hực nói.
Trần Hán Thăng nói chuyện với Chu Thành Long thì tùy ý hơn rất nhiều: “Mày đúng là cái loại đầu đất. Nếu trong thời gian huấn luyện quân sự, huấn luyện viên có tình nhằm vào lớp chúng ta thì sao bây giờ. Với lại, mày cũng không cần xin lỗi quá thành khẩn, mọi người cũng nể mặt mũi nhau mà bỏ qua thôi.”
Chu Thành Long nghe được những lời này, thấy cũng hợp lý, do dự một chút rồi cũng tiến lại gần chỗ huấn luyện viên xin lỗi: “Huấn luyện viên, em xin lỗi.”
Trần Hán Thăng di chuyển ánh mắt về phía huấn luyện viên. Mình đã dọn sẵn mọi thứ ra rồi, mặt mũi của lớp cũng đã lấy ra cho rồi, mức độ nghiêm trọng của sự việc trong lòng mọi người đều hiểu. Người bình thường đều biết mình phải chọn gì.
Không ngoài dự đoán, huấn luyện viên trầm ngâm một lúc, rồi lớn tiếng nói rằng: “Toàn thể lớp 2 Hành Chính Công, khoa học xã hội và nhân văn xếp hàng chuẩn bị huấn luyện quân sự.”
Một câu này có nghĩa là mọi việc bỏ qua, tranh cãi kết thúc, mọi người có thể giữ lại mái tóc dài của mình.
“Trần Hán Thăng!”
Trần Hán Thăng tưởng chừng như mọi chuyện đã xong xuôi, thì huấn luyện viên lại lớn tiếng gọi.
“Trong thời gian huấn luyện quân sư, cậu có hút thuốc, trái với quy định của trường học. Phạt cậu chạy 10 vòng.”
“What…”
Trần Hán Thăng ngạc nhiên, không nghĩ tới thằng cha này nhỏ nhen đến vậy. Mẹ nó, không phạt Chu Thành Long, lại phạt ông mày làm gì.
Trần Hán Thăng định cãi lại, nhưng nghĩ lại vừa rồi Chu Thành Long đã bật lại rồi, giờ đến tần mình cũng như thế nữa, thì mặt mũi huấn luyện viên không biết để đi đâu. Đến lúc đó, không biết sự việc sẽ đi về đâu.
“Chạy mười vòng có thể làm cho huấn luyện viên vơi bớt lửa giận cùng bảo vệ uy quyền của anh ta, lại còn duy trì được sự ổn định của lớp, kể ra cũng không lỗ.”
Trần Hán Thăng tính toán một chút, quyết định thực hiện. Nhưng hắn không muốn chạy một mình.
“Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi Dương Thế Siêu cũng hút thuốc lá. Em có thể tặng cho hắn 5 vòng được không ạ?”
Dương Thế Siêu đứng giữa đôi ngũ đang cười đùa hớn hở vì biết Trần Hán Thăng sắp bị chịu phạt. Bỗng lời nói của Trần Hán Thăng rơi vào tai cu cậu, khiến nụ cười đang nở trên môi bỗng dưng cứng đờ.
“Không được.”
Huấn luyện viên lập tức bác bỏ: “Dương Thế Siêu ra khỏi hàng, phạt cậu 10 vòng giống Trần Hán Thăng.”
Thời tiết đang cực kỳ oi bức, trên sân tập có hai chàng trai mặc quần áo quân sự, mồ hôi tuôn ra như tắm, vừa chạy vừa nói chuyện với nhau.
“Con chó Trần Hán Thăng này, sao mày phải kéo bố mày xuống nước.”
“Một người chạy buồn bỏ mịa. Chút nữa tau mời mày ăn tối cùng với chai nước ngọt mát lạnh.”
“Bố mày không uống nước ngọt, một chai Redbull, Ok!”