Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 6: Quyển I - Campione - Dị Thần Heretic God Cùng Sức Mạnh Sjhkm0


Đọc truyện Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng – Chương 6: Quyển I – Campione – Dị Thần Heretic God Cùng Sức Mạnh Sjhkm0


Lư Sơn, Giang Tây, năm 1808.


Dãy núi Lư Sơn có tổng cộng 99 ngọn núi, cao chót vót chọc vào tầng mây.

Từ rất lâu, người dân của Giang Tây cùng khắp mọi nơi luôn coi Lư Sơn là một thắng địa – nơi đây có sự kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên hùng vĩ cùng vô số thác nước, hang động và thung lũng, cũng như những đám mây trắng như tuyết mơ màng lơ lửng trên bầu trời, tạo nên bức tranh như tiên cảnh.


Nhưng ngày hôm nay, tiên cảnh bị máu nhuộm đỏ.


“Đây là chuyện gì xảy ra?!”
Thiếu niên tóc đen đứng sững sờ dưới chân núi Đại Hán Dương, ngọn núi cao nhất của Lư Sơn.


Hắn từng đọc qua giới thiệu về ngọn núi này, cũng từng ước ao được đặt chân đến nơi đây, nên lúc tiến vào hố đen liền suy nghĩ muốn được đến Lư Sơn…!Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy quang cảnh như vậy.


Khắp nơi đều là thi thể cùng tàn thi, máu nóng nhuộm đỏ mặt đất, vô số loại vũ khí như trường kiếm, thương, đao cùng súng kíp rơi vãi khắp nơi.

Trên mặt của những thi thể dù đã chết hẳn vẫn giữ biểu tình dữ tợn, giống đang chém giết kẻ thù không đội trời chung.


Tokoyogi Masamune còn ngạc nhiên chú ý thấy trên thân tất cả những tử thi không hề đeo áo giáp, mà mặc trang phục màu trắng giống nhau, thể hiện những người này đến từ cùng một tổ chức nào đó – chẳng lẽ là nội chiến?
“Không đúng, chiến đấu vừa kết thúc, dù là nội chiến thì vẫn phải có người sống sót….!Làm sao lại có thể không nhìn thấy bất kỳ người nào….!Không ổn!”
“Đoàng!!”
Trong lúc suy nghĩ, bỗng một tiếng nổ lớn phát ra từ phía sườn núi làm Masamune giật mình.

Hắn ngẩng đầu liền thấy một viên đá có đường kính cực lớn vừa bị vụ nổ ở sườn núi bắn ra, đang rơi xuống đất ——- đúng vào địa điểm hắn đang đứng.


“[Abjuring Step]!” Nhanh chóng khởi động ma thuật, Masamune hóa thành một tàn ảnh, tránh khỏi điểm rơi của viên đá.


“Ầm!” Viên đá đập mạnh vào mặt đất, đè nát những thi thể cùng vũ khí ở bên dưới, đủ loại đá vụn cùng máu bắn tóe ra bốn phía.


“Trên đó!” Thiếu niên tóc đen cắn cắn răng nhìn nơi xảy ra vụ nổ, hắn quyết định đi lên sườn núi để xem rõ tình huống hơn.

Vụ nổ đã chứng minh chiến đấu vẫn còn đang diễn ra trên sườn núi.


Hắn sử dụng ma lực bao bọc quanh đôi chân của mình, khiến mỗi lần đạp chân đều có thể bật lên ba bốn mét.


Vừa đi, Tokoyogi Masamune vừa lẩm bẩm chuẩn bị loại ma thuật tiếp theo – Dù sao đây là Trung Quốc mà không phải Nhật Bản, hai loại ngôn ngữ dù có nhiều từ thông dụng nhưng cũng không phải là giống nhau.


“Hiểu ngôn ngữ [Comprehend Language]!”
Ma thuật Hiểu Ngôn Ngữ là một trong những loại ma thuật hữu dụng nhất đối với các Ma Thuật Sư và bí thuật sư, giúp họ có thể nói, nghe hiểu và đọc được bất kỳ ngôn ngữ thông thường nào.


Đương nhiên, không tính ngôn ngữ thần bí và các loại sách ma pháp.


Đây cũng là ma thuật đầu tiên Masamune sử dụng mà thực sự cần dùng đến Ma lực, tất cả các ma thuật cùng bí thuật khác từng được thiếu niên dùng đều là cấp 0, chỉ cần có đủ kiến thức về thần bí là có thể sử dụng.


Sau đó, hắn lại dùng ma thuật để cho bản thân một cái “Ẩn Thân Thuật” – An toàn là trên hết.


Chạy một hồi lâu, Masamune vượt qua một đèo núi, gạt bỏ vài nhánh cây đang chắn tầm mắt của mình.

Sau đó, đôi mắt tím của thiếu niên không nhịn được mở to.


“Đây là…!cái gì?”
Đập vào trong mắt hắn là khung cảnh giống như chỉ được miêu tả trong các quyển sử thi thần thoại.


Người khổng lồ mập mạp màu vàng cao vài chục mét, vung vẩy hai cánh tay lớn như hai tòa nhà đập nát mọi thứ xung quanh.


Ở bốn phía, khoảng mười bốn mười lăm nam nữ già trẻ mặc trên người áo bào, lưng thêu bát quái đang không ngừng niệm chú, đủ loại ánh sáng nhiều màu sắc xuất hiện từ phía bọn hắn bắn về tên khổng lồ, nhưng có thể thấy hiệu quả yếu đến mức đáng thương.


Người khổng lồ vàng thậm chí không thèm chú ý tới những con ruồi vô dụng đứng ở xa, sự chú ý của cả nó và thiếu niên tóc đen đều bị thu hút bởi một người duy nhất – thiếu nữ đang bay nhảy, chiến đấu cự ly gần với nó.


“Gào!!!” Tên khổng lồ như nổi điên, nó một lần nữa dùng tay quật về hướng thiếu nữ đang chạy băng băng trên đùi, nhưng lại một lần nữa thất bại.


Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu nữ đột nhiên nhún người, bật thẳng xuyên qua kẽ ngón tay của tên khổng lồ.

Nàng như một con phượng hoàng, vẽ ra hình bóng lả lướt trên không trung, môi ngọc khẽ kêu.


“Phi phượng mười hai chưởng – Kim Phượng Lương Sí!”
Người khổng lồ vàng chưa kịp rút tay về, thiếu nữ từ trên không trung đã như một con phượng hoàng xòe cánh, bàn chân tinh xảo như búp bê đạp thẳng vào lồng ngực của nó.


“Ầm ầm ầm—–!!”
×— QUẢNG CÁO —
Tiếng va chạm rung tai nhức ông liên tục vang lên, người khổng lồ rõ ràng là bị thiếu nữ đả thương, lồng ngực lõm vào một góc, miệng rỉ máu vàng.


Tuy vậy, sức chiến đấu của nó vẫn không hề giảm, thậm chí khí thế còn hơi tăng lên.


“Lũ Bạch Liên Giáo khốn nạn! Vua Càn Long đã nhân từ không đuổi tận giết tuyệt sau khi chúng mưu phản, vậy mà còn tiếp tục âm mưu soán vị, còn dám dùng chú văn hiến tế dân chúng để triệu hồi Dị Thần (Heretic God)!”
Một lão già đứng quay lưng về phía Masamune tức giận gào thét, thân hình run rẩy vì sợ hãi, tay liên tục kết ấn, không dám ngừng lại dù chỉ một giây.


Chiến đấu thời gian dài đã làm thiếu nữ mất rất nhiều thể lực, nàng đáp xuống mặt đất, miệng nhỏ hơi thở dốc.


Từng giọt mồ hôi như sương mai từ tóc nàng rơi xuống mặt đất, làn da vốn đã trắng như tuyết nay vì thấm mồ hôi mà càng trở nên xinh đẹp hơn.


Nàng đã chiến đấu với Dị Thần bốn tiếng, nhưng mỗi lần bị thương nó đều có thể khôi phục rất nhanh.

Mà nàng…!đã quá mệt.


“Giáo chủ, xin ngài hạ lệnh tạm thời rút lui! Dù Bạch Liên Giáo sử dụng sai chú văn triệu hồi khiến Dị Thần mất thần trí, Dị Thần cũng không phải là nhân loại có thể chiến thắng!”
“Giáo chủ, xin ngài hạ lệnh!”
“Giáo chủ,…”
“Đủ!”
Tiếng quát của thiếu nữ khiến những phương sĩ đang cố gắng khuyên nàng rút lui sợ hãi, lập tức câm như hến.


“Ta làm sao có thể thua…!Ta làm sao cam tâm rút lui! Tất cả các ngươi cút ngay, mình ta là đủ! Cút về Giang Tây, ta tha các ngươi tội chết!”
“Giáo chủ, ngài…”
“Cút, hoặc chết!”
Vài tên lão giả thấy thiếu nữ nói vậy, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ mừng thầm.

Bọn hắn biết rõ tính cách của thiếu nữ, nên cố tình nói lời nói như khích tướng để nàng tự quyết định ở lại tử chiến cùng Dị Thần.


Dù sao ở thế giới này, chỉ có Thí Thần Giả (Campione) mới có thể chém giết Dị Thần.


Vì thế, Thí Thần Giả là ma vương
Trường hợp tốt nhất, nàng chết, Dị Thần trọng thương, bọn hắn được lợi.

Trường hợp xấu nhất, nàng chết, Dị Thần không bị thương, bọn hắn không được lợi nhưng cũng không lỗ.


“Giáo chủ xin bảo trọng, vạn vạn con dân của Giang Tây xin nhờ cả vào ngài!” Dường như chưa an tâm, lão già có độ tuổi cao nhất trong đám phương sĩ nói thêm một câu.

Sau đó, mười mấy phương sĩ già trẻ bắt đầu rút lui, mỗi bước chạy xa hai ba mét, chỉ chốc lát sau liền để lại thiếu nữ trơ trọi một mình.


Bọn hắn đánh giá đúng sức mạnh của Dị Thần, nhưng cũng đánh giá thấp sức mạnh của thiếu nữ.


“Kim! Mộc! Thủy! Hỏa! Thổ! Ngũ Hành Khốn Thần Trận!”
Thấy Dị Thần bắt đầu đứng lên để chuẩn bị tấn công, thiếu nữ rút một lá bùa từ trong ngực, hai tay nhanh chóng kết ấn, miệng đọc chú văn.

Lá bùa lập tức liền bốc cháy và tan biến trong không khí.


Chỉ một giây sau, một chiếc lồng giam khổng lồ, có năm cây cột khổng lồ với màu sắc khác nhau đột nhiên xuất hiện, khóa kín Dị Thần ở bên trong.

“Chỉ có thể giữ được năm phút sao…!Được rồi.

Hèn nhát chi đồ, ngươi nhìn đủ chưa?!” Đột nhiên, mắt phượng của thiếu nữ trợn to, nhìn thẳng vào nơi thiếu niên tóc đen đang ẩn nấp.


Bị bại lộ.

Nàng biết từ đầu.


Tokoyogi Masamune suy nghĩ cực nhanh, lập tức liền đưa ra quyết định.

Hắn đeo mặt nạ che mặt nhặt được từ chiến trường ở chân núi, rồi đi ra khỏi lùm cây, đối mặt với thiếu nữ.


Đến tận lúc này, Masamune mới nhìn rõ dung mạo của nàng.


Thiếu nữ mặc trên người trang phục bó sát người thời nhà Hán, gò má ngay ngắn, dáng người ưu mỹ như hoa trinh nữ, mái tóc đen mượt như tơ lụa cuộn hai bên.

Nàng nhìn qua chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, nhưng vừa có cảm giác ôn nhuận như ngọc của quân tử, lại vừa có vẻ đẹp của mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.


Làn da vốn trắng như tuyết của nàng giờ đang ửng hồng do vận động quá nhiều, vài sợi tóc lẻ lôi dính trên trán rịn mồ hôi, khiến nàng nhìn qua có thêm phần yếu đuối.


Nén rung động trong lòng, thiếu niên tóc đen bắt chước ngữ khí của thiếu nữ, đáp lời.


×— QUẢNG CÁO —
“Thật xin lỗi cô nương, tại hạ từ Nhật Bản xa xôi du lịch tới đây, thấy được chiến trường nơi chân núi nên quyết định lên núi tìm hiểu nguyên do.

Qua lời của phương sĩ, tại hạ đã hiểu tình huống, liệu có thể giúp cô nương giải ưu?”
“Lòng ngươi liệu có quỷ, nếu không vì sao đeo mặt nạ?”
“Tại hạ gương mặt có chút vấn đề trời sinh, không muốn làm phật lòng cô nương.

Tại hạ tên là Tokoyogi Masamune, liệu có xứng biết được tên của cô nương?”
Masamune chỉ đơn giản không muốn mình bị bại lộ gương mặt thật trước khi hắn hiểu rõ tình huống của thế giới này – dù sao, rõ ràng đây là một thế giới có độ nguy hiểm rất cao.


Thiếu nữ nhíu mày, có chút chán ghét nhìn Masamune.

Trong mắt nàng, đây lại là một kẻ không biết trời cao đất rộng, muốn giết Dị Thần để trở thành Campione, một bước lên trời.


Loại người này nàng đã gặp quá nhiều, giết cũng đã quá nhiều.


“Ngươi không xứng biết tên bản giáo chủ! Nể tình ngươi còn lễ phép, nơi đây không phải là ngươi có thể nhúng tay, nhanh cút đi!”
Nói thật khó nghe a…..!Nhưng mà Masamune biết nàng đang nói sự thật.

Chỉ thông qua cách nàng kết trận phong ấn vị “Dị Thần” kia, thiếu niên tóc đen biết rằng trình độ ma thuật của nàng cao hơn mình rất nhiều.


Chưa kể đến, lúc trước nàng đang đánh cận chiến tay không với một Dị Thần cao vài chục mét, rất có thể là kẻ chủ mưu đồ sát vài nghìn binh sĩ dưới chân núi….!Đánh còn rất kịch liệt.


Hắn quá yếu.

Nhưng hắn thực sự muốn giúp thiếu nữ trước mặt.

Không chỉ vì dung mạo của nàng, mà còn vì bản chất của thiếu nữ – vì dũng khí của nàng.


Tokoyogi Masamune là người ngoài cuộc, vậy mà hắn còn nhận ra ý đồ của mấy tên phương sĩ đã chạy mất.

Thiếu nữ mặc Hán phục trước mắt là người trong cuộc, lại là “Giáo chủ”, chắc chắn nàng đã biết ngay lập tức.


Vậy mà nàng vẫn lựa chọn lưu lại.


Vì sao? Có lẽ là vì cá tính của nàng, có lẽ là vì vô số người dân sẽ tử vong nếu không cản Dị Thần lại, có lẽ là vì để trả thù cho những binh sĩ đã chết ở dưới chân núi, hoặc có lẽ là mỗi thứ một ít.


Nhưng quan trọng hơn cả – thiếu nữ biết nàng rất có thể sẽ chết, nhưng nàng vẫn lựa chọn chiến đấu.


‘Dũng khí của nàng…!Linh hồn của nàng…!Thật là chói mắt….!Thật là đẹp.’
Đằng sau mặt nạ, đôi mắt tím của thiếu niên đang biến dị, mà chính bản thân hắn lại không hề hay biết.


Nya thực sự trong vài năm qua chỉ dạy Tokoyogi Masamune kiến thức về bí thuật cùng ma thuật ư?
Đáp án đương nhiên là không.

Nàng dạy hắn rất nhiều tri thức, bao gồm cả các tri thức cấm kỵ về những Tà Thần trong tinh không, nhưng cái giá là linh hồn của hắn có thêm một số “đồ vật”.


Trong đa nguyên vũ trụ, bí thuật sư là chuyên gia về linh hồn, vậy các Tà Thần – nguồn gốc sức mạnh của các bí thuật sư thì sao?
Chúng là lão tổ tông trong ngành linh hồn.


‘Nhưng nó còn có thể sáng hơn nữa, xuất sắc hơn nữa….!Khi thời điểm linh hồn của ngươi như ánh mặt trời, che dấu các vì sao, đó cũng sẽ là lúc nó thuộc về ta.’
Vì vậy, hắn sẽ giúp nàng.


“Xin cho phép tại hạ quan sát chiến trường.

Có lẽ tại hạ tài năng không đủ, nhưng tại hạ có thể đảm bảo khu vực xung quanh không bị lũ nhãi nhép quấy rối.

Cô nương cũng không muốn lúc chiến đấu phải đề phòng những phương sĩ kia đúng không?”
Thiếu nữ có chút sững sờ.


“Ngươi ánh mắt không tệ…!Bản giáo chủ chấp thuận.

Nhưng nếu ngươi dám nhúng tay, bản giáo chủ sẽ lập tức giết ngươi.”
“Tại hạ hiểu.”
Thiếu niên tóc đen đưa tay phải vào trong túi, nắm chặt lấy quả cầu thủy tinh.

Đồ án ngôi sao tám cánh trên bàn tay hắn bắt đầu nóng bỏng.


Đã đến ký kết khế ước cùng ma quỷ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.