Đọc truyện Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng – Chương 47: Dây Thừng
Dùng bàn tay mở ra cửa hàng rào gỗ, Morgan đi vào trong vườn, sau đó nhẹ nhàng khép cửa sau lưng.
Nàng vẫy vẫy tay chào hỏi vài hình bóng trong suốt đang cắt tỉa các bông hoa trong vườn, cũng được chúng vui vẻ đáp lại.
Morgan biết các hình bóng này là Fairy – Những sinh vật thần bí đã từng xuất hiện trên hành tinh, nhưng bây giờ đã gần như hoàn toàn biến mất.
Có lẽ chỉ ở địa phương kỳ diệu tràn đầy ma lực này mới có thể thấy chúng kết thành tộc đàn, chủ động xuất hiện trước mặt người khác đi… Mặc dù nàng cũng không hoàn toàn là “người”.
Thiếu nữ dừng bước trên thềm đá, chỉnh trang lại trang phục, thậm chí dùng ma thuật triệu hồi ra dòng nước để kiểm tra lại dung mạo của bản thân.
Sau khi gật đầu hài lòng, Morgan mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tiên sinh, ta tới rồi.”
“Vào đi, Morgan.
Hôm nay đến hơi muộn à?”
Giọng nói nam tính trẻ trung vang lên, Morgan cũng theo đó mở cửa tiến vào trong căn phòng.
Giống như hôm qua, như tuần trước, lại như vô số ngày trước đó mà không hề có một chút thay đổi nào —
Thanh niên tóc đen mắt tím với gương mặt tuấn mỹ, dáng người thon thả ngồi trên ghế đá, nhâm nhi tách trà trên tay.
Trên mặt bàn, một tách trà rỗng đặt trước ghế trống, chờ đợi vị Công Chúa Tinh Linh ngồi xuống.
“Vẫn uống trà với sữa, không đường?”
“…!Tiên sinh, ta đã rất lâu không cho sữa vào trong trà, ta đã không còn là trẻ con.”
Morgan Le Fay khó chịu phản bác thanh niên tóc đen.
“Thật đáng tiếc, Morgan lớn lên liền không đáng yêu nữa… Mặc dù ta cũng công nhận thêm sữa vào trà là một lựa chọn rất tồi, không hổ là quốc gia nổi tiếng với ẩm thực hắc ám.”
“Ngài lại nói những lời khó hiểu.”
Britain tại thời điểm này làm sao lại có thể xưng là một quốc gia? Là một vương quốc cũng còn vô cùng miễn cưỡng…
“Morgan coi là ta nói linh tinh là được.”
Tokoyogi Masamune đặt tách trà xuống bàn, sau đó trầm ngâm nhìn Công Chúa Tinh Linh.
“…!Chúng ta không ôn tập lại kiến thức ma thuật sao, tiên sinh?”
“Ngươi không phải đến đây hôm nay để học ma thuật, Morgan.” Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Morgan Le Fay, khiến nàng mất tự nhiên dùng tay nghịch mái tóc vàng của mình.
“Đã rất lâu không thấy Morgan bị rối loạn cảm xúc như vậy.
Lần cuối cùng là lúc ngươi kể với ta về việc Uther sắp xếp đám cưới với Lothus, đúng không?”
“Đúng vậy, tiên sinh.”
Morgan Le Fay thở dài, không cố gắng tiếp tục che giấu cảm xúc của mình.
Nàng thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, trong hai mắt bắt đầu bốc lên sương mù.
“Tiên sinh, ta phát hiện… [Hoàng đệ] của ta lại không phải là nam tính.”
“Ồ.
Morgan có muốn kể chi tiết với ta không? Bao gồm cả những cảm xúc của ngươi lúc này.”
“…”
“…!Ta hiểu.” Nhìn gương mặt quật cường của nàng, Masamune gật đầu.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài căn nhà đá, sau đó đóng cửa lại.
Từ đằng sau cánh cửa bắt đầu vang lên tiếng thút thít rất nhỏ.
Công Chúa Tinh Linh thực sự cam tâm chấp nhận sự thật mà nàng phát hiện sao? Làm sao có thể được.
Trong mười lăm năm qua, Morgan Le Fay luôn tin tưởng rằng tất cả những gì mà nàng phải gánh chịu – bao gồm sự ghẻ lạnh của phụ vương, sự thờ ơ của mọi người trong lâu đài, hay thậm chí là danh tiếng xấu xa trong dân chúng – đều xuất phát từ việc nàng là nữ tính nên không thể kế thừa Vương vị.
Từ nữ hài đến thiếu nữ, lại đến bây giờ, nàng vẫn luôn tin rằng chỉ cần hoàng đệ của nàng lên ngôi Vương, sau đó nàng thể hiện ra năng lực ma thuật trác tuyệt của mình cùng với mong muốn phụ tá hoàng đệ thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Trên gương mặt của Masamune nở ra nụ cười chế giễu.
×— QUẢNG CÁO —
Từ đầu đến cuối, tất cả những gì đang xảy ra đều là theo kế hoạch của Merlin và Uther.
Nhưng không giống như kế hoạch ban đầu của bọn hắn, lần này viên hành tinh này xuất hiện một kẻ loạn nhập.
‘Merlin a Merlin… Ngươi thân là phi nhân loại, lại đem lòng yêu quý toàn bộ [nhân loại], từ đó lập kế hoạch cứu vớt bọn hắn… Có lẽ trong mắt ngươi chỉ là số phận của một vài cá thể thì không thể nào so sánh với toàn bộ chủng tộc, đúng không?’
Đây là logic thường thấy.
Thế giới này muốn tiếp tục phát triển, không thể nào không làm ra hi sinh.
Thần bí dần suy sụp sau thời đại của Thần, kỳ tích biến mất, thần linh rút lui, các loài sinh vật huyễn tưởng trốn đi kéo dài hơi tàn.
Vortigern có thể nói chính là hi vọng cuối cùng của [thần bí] trên viên tinh cầu này.
Vì vậy, để đảm bảo nhân loại sẽ lên ngôi thành chủng tộc đứng trên đỉnh của chuỗi thực vật, Britain cần sinh ra một vị Vương hoàn mỹ đủ để chiến thắng hắn.
Mà Morgan… Chỉ là một quân cờ đáng thương bị hi sinh để trải đường cho Arthur Pendragon.
‘Nhưng mà lần này có ta tham dự, ít nhất sẽ không để câu chuyện có một cái kết cục nhàm chán như vậy.’
Có lẽ Tokoyogi Masamune có năng lực ngăn cản bi kịch này phát sinh, nhưng hắn không muốn.
Hắn vẫn đang chờ đợi.
Chờ đợi khoảnh khắc khi vị Công Chúa Tinh Linh hoàn toàn hóa mình trở thành [Yêu Cơ] – Khi ánh sáng hóa thành bóng tối, khi hi vọng hóa thành vực sâu, không biết Morgan sẽ thay đổi như thế nào?
Sẽ rất thú vị.
Không phải là Masamune không biết suy nghĩ trong đầu mình rất không bình thường, thậm chí là hơi biến thái… Nhưng hắn thực sự cảm thấy rất thú vị!
Masamune rất thương tiếc số phận của Ma Nữ Morgan, nhưng hắn thương tiếc cùng có cảm tình là [Ma Nữ Morgan], không phải là [Công Chúa Tinh Linh Morgan].
‘Nya tỷ, Daoloth bệ hạ… Các vị đến cùng nhét vào lý trí cùng linh hồn ta những vật gì a…’
Mười lăm năm bị [Hỗn loạn] giày vò không ngừng nghỉ, Masamune không thể không công nhận hắn đã bị ảnh hưởng nhất định.
Phàn nàn trong lòng một lát, thanh niên tóc đen bỗng chú ý thấy tiếng khóc đứt quãng trong căn nhà đá đã ngừng lại.
Nhanh như vậy?
Chần chờ vài giây, Masamune lại mở cánh cửa đá nhìn vào trong phòng.
Morgan Le Fay dường như đã điều chỉnh xong cảm xúc của bản thân, dù hai hốc mắt còn hơi sưng đỏ, thiếu nữ lúc này rõ ràng lại có vẻ như trút được gánh nặng.
Giọng nói của Masamune tràn đầy ngạc nhiên.
“…!Tâm tình khá hơn rồi sao, Morgan?”
“Vâng tiên sinh.” Giọng nói của nàng khàn khàn, nhưng lúc này lại có một mị lực đặc biệt.
“Ta đã khá hơn nhiều.”
“Ta đã nghĩ ngươi sẽ cần mất nhiều thời gian hơn… Dù sao ngươi đã bị lừa gạt mười lăm năm.”
Thanh niên rút lấy một quyển sách từ trên giá sách, sau đó bước quay trở lại ghế ngồi của mình, bắt đầu mở ra đọc.
“Dường như chuyện này cũng đã nằm trong suy đoán của ngài.”
“Đúng vậy.
Ta đã biết từ đầu.”
Công Chúa Tinh Linh không hỏi những câu hỏi như “tại sao ngài không cảnh báo ta từ sớm”, vì nàng cũng không phải là một đứa bé ngây thơ nữa.
Morgan đã ngày càng trưởng thành, nàng hiểu thế giới này không có bữa trưa nào là miễn phí.
Mười lăm năm qua, thanh niên tóc đen ngày nào cũng bồi bạn nàng, dạy nàng những tri thức dù đối với bất kỳ ma thuật sư nào cũng có thể nói là vô giá, thậm chí làm chỗ dựa tinh thần của nàng trong những khoảnh khắc bất lực nhất.
Morgan Le Fay không thể yêu cầu hắn làm gì hơn, thậm chí…
“Tiên sinh.” ×— QUẢNG CÁO —
“Ta đang nghe.”
“Trên thực tế ngài ở đây là do bị [phong ấn] hoặc [giam giữ], đúng không? Nếu như ngài không ngại, ta muốn được giúp ngài thoát khỏi nơi đây.”
Ánh mắt của thanh niên rời khỏi cuốn sách, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Morgan.
Nàng lúc này đang ngồi thẳng lưng, hai tay đặt chéo nhau trên đùi, tư thái quý tộc lộ rõ không chút nào sai lầm.
“…!Lần trước ngươi nói muốn nghiên cứu về linh hồn là để tìm hiểu về vấn đề này?” Cảm thấy cơn nhức đầu lại có dấu hiệu nổi lên, Masamune bắt đầu xoa huyệt thái dương.
Mà Morgan cũng rất ăn ý đứng lên lấy tẩu thuốc, đưa cho thanh niên tóc đen.
“Cảm ơn, Morgan.” Hít lấy khói thuốc, sa vào trong ảo giác mà ma lực mang đến cho linh hồn, hắn nói tiếp.
“Nhưng mà ta e là ngươi không làm được.”
“Ngài biết ta đã hoàn thành phần kiến thức về ma thuật từ thời đại của Thần.” Morgan bĩu môi.
“Đúng, nhưng…”
Đó vốn là kiến thức của ngươi, Morgan.
Ta dùng toàn bộ kiến thức đó còn không hiểu vì sao ta đang ở đây, cũng chẳng biết lúc nào ta sẽ rời đi – [ngươi bây giờ] còn chưa đạt đến độ cao của [ngươi trong tương lai với các kiến thức của thế giới khác] thì làm sao có thể giúp ta?
Hắn không có nói ra phần đằng sau, chỉ nhún nhún vai tỏ thái độ của mình.
Môi của Morgan lại trề ra.
Sau hồi lâu, Công Chúa Tinh Linh mới mở miệng, giọng nói của nàng bé như muỗi.
“Tiên sinh… Nếu như có ngày ta giúp ngài thoát ly nơi đây, ngài có thể tiếp tục làm bạn với ta ở [thế giới thực] sao?”
“Chỉ là làm bạn sao? Nếu Morgan cần người thân mật hơn ta cũng có thể sẽ chấp nhận.” Ánh mắt của Masamune lại quay về cuốn sách, giọng nói trêu cợt.
“Ta tạm thời chỉ cần bạn….”
Lần này giọng nói của nàng đã mang lên chút thỉnh cầu.
Mười lăm năm làm bạn, thanh niên tóc đen tuấn mỹ thần bí, không ngừng dạy bảo nàng các tri thức đã sớm đi vào lòng của Công Chúa Tinh Linh.
Bây giờ khi chấp niệm của mình bị phát hiện ra là một lời lừa dối lớn lao, điều duy nhất không khiến nàng rơi vào vực sâu của tuyệt vọng, hóa thành Ma Nữ đi trả thù tất cả chính là tia sáng cuối cùng trong lòng.
Tia sáng mang tên là [người bạn duy nhất] của nàng.
Hắn vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là đồng minh, vừa là sợi dây thừng níu kéo nàng không rơi vào vực sâu.
“Được thôi, Morgan.” Masamune mỉm cười nhìn gương mặt vừa sáng lên của thiếu nữ.
Trong lòng hắn bổ sung một câu: ‘Nếu như lúc đó ngươi đã trở thành Ma Nữ.’
– ——
“Uther, hôm nay ngươi có thể giữ chân Morgan Le Fay một lát được không?”
“Nàng lại lên kế hoạch gì sao?”
Nhìn lão bằng hữu của mình không ngừng nghi thần nghi quỷ, Merlin có chút bất đắc dĩ.
“Không… Ta vẫn chưa [nhìn thấy] thời khắc nàng chính thức sa đọa, Uther.
Không cần phải lo lắng.
Chẳng qua là ta có một số thí nghiệm cần phải thực hiện…”
Nghe vậy, vua Uther trầm tĩnh lại, vuốt chòm râu giờ đã bạc phơ.
“Được.
Ta nghĩ ta vẫn có thể đóng giả một chút làm [người cha tốt] trong thời gian ngắn để đánh lạc hướng nàng.”
Merlin gật đầu, sau đó liếc nhìn bình minh đang dần xuất hiện ngoài cửa sổ.
Một ngày mới lại đến.