Đọc truyện Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng – Chương 30: Hầu Tước Voban Phu Nhân Aisha 2
Phu Nhân Aisha – Lần đầu tiên Hầu Tước Voban gặp vị Thí Thần Giả thứ tư xuất hiện trên thế giới này, hầu tước tin tưởng hắn hoàn toàn có thể dùng [đe dọa] để kiểm soát tu nữ này, sau đó thu được một con [tốt thí] tạm thời.
Hắn mở lời đe dọa, mà giống như hắn đã tưởng tượng, tu nữ dưới sự áp lực của hắn gần như khóc lên.
Sau đó hắn bị đóng băng.
Nguyên nhân là do tu nữ “không khống chế được”, “theo bản năng phát động” quyền năng [Sống hay Chết] nhắm thẳng vào hắn, khiến Hầu Tước tức điên muốn ngay lập tức dùng quyền năng hóa thành chó sói xé xác tu nữ hèn hạ này.
Nhưng chưa đến lúc… Hầu Tước Voban nhớ đến lời nói của Pandora trong không gian thần bí kia, ánh mắt hung ác cũng dần che giấu, tức giận thở dài.
Theo lời của vị Thần kia, chỉ có thế hệ Thí Thần Giả này mới được [Vận Mệnh] nào đó cho phép để nhớ đến nàng – người thực hiện nghi thức kêu gọi Thí Thần Giả.
Bản năng của hắn nói rằng vị thiếu nữ tóc hồng não có vấn đề kia không nói dối, đủ để thấy sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Đột nhiên hắn nheo mắt ngẩng đầu, khí tức hung hãn tỏa ra, ma lực bốc lên rung động cả căn phòng.
“Đã đến rồi sao, hai vị?”
“Ai… Ai?”
Không thèm nhìn đến gương mặt chợt trở nên hốt hoảng của tu nữ, Hầu Tước nhìn chăm chú vào cửa chính của căn phòng.
Ở nơi đó loé lên ma pháp trận, một nam một nữ từ trong cánh cổng truyền tống bước ra.
[Truyền tống thuật (Teleportation)].
Hầu Tước không phải là người hiểu ma thuật, nhưng trong vài ngày vừa rồi hắn cũng thông qua tài liệu của các tổ chức ma thuật để tìm hiểu một chút, tránh bị Ma Thuật Vương hãm hại còn không biết.
Mà bây giờ, Phu Nhân Aisha ở bên cạnh Hầu Tước có chút choáng váng vì bề ngoài xuất sắc của hai vị Vương vừa bước vào.
Nữ nhân mặc trang phục cổ phương Đông, mái tóc đen đeo trâm cài hoa sen, dáng người cùng khí chất xinh đẹp như tiên nữ trong truyện cổ tích mà Phu Nhân Aisha được đọc khi đang làm hầu gái cho gia đình quý tộc.
Bên cạnh nàng là một nam nhân mặc trường bào đen tóc đen, ngũ quan hoàn mỹ thiên về trung tính, đôi mắt có màu tím cực kỳ hiếm hoi, cả người toát ra [thần bí] khiến như Aisha cảm giác như đang nhìn hắn qua lớp sương mù.
Rõ ràng là ma thuật gần như không thể có ảnh hưởng đến Thí Thần Giả – việc này Phu Nhân Aisha cũng đã được thành viên của các tổ chức ma thuật giới thiệu, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy mình như bị trúng ma thuật.
“Thật là không ngờ có ngày chúng ta lại gặp được [đồng loại], mà thậm chí còn là hai vị [đồng loại] cùng một lúc.”
“Phu quân không phải nói đây là nhờ công của thế giới sao? Còn [đồng loại], hừ, Luo Hao ta phải xem bọn hắn có xứng hay không.”
Tiếng trò chuyện không kiêng nể gì của của hai người đang bước vào khiến Hầu Tước nổi giận.
Hắn biết đây là Ma Thuật Vương cùng Võ Hiệp Vương cố tình gây hấn, nhưng đúng là hắn không nhịn được – mà hắn cũng không cần nhịn.
“Đừng khinh người quá đáng!!”
“Ầm!!”
Tiếng nổ lớn cùng cơn gió lốc vang lên ở nơi mà Hầu Tước vừa ngồi, sau đó chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Luo Hao cùng Masamune, vung nắm đấm hướng thẳng đến thanh niên tóc đen.
Tokoyogi Masamune dường như vẫn chẳng hề chú ý rằng vị Thí Thần Giả mới xuất hiện này đang muốn tấn công hắn, thậm chí khoé miệng vẫn còn mang theo nụ cười.
Hắn chỉ phụ trách viễn trình, còn cận chiến… hắn không cần quan tâm.
Hầu Tước Voban cảm thấy nắm đấm của mình đột nhiên bị điều khiển đổi hướng, sau đó lực lượng mạnh mẽ đủ để đánh sập một toà nhà đâm thẳng vào bụng hắn, bắn ngược hắn về sau.
“Khục!!”
“Hầu tước!”
Hầu Tước Voban nuốt xuống ngụm máu vừa trào lên họng, xoay người giữ thăng bằng trên không.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng kêu của Phu Nhân Aisha, sau đó bản năng của dã thú khiến hắn cảm thấy nguy hiểm đột xuất, lông tơ dựng đứng lên.
Hắn chỉ kịp đưa hai cánh tay lên ngực trước khi nguồn năng lượng từ ma thuật đánh thẳng vào người, vụ nổ tung trong không khí càng gia tốc hắn bay ngược lại, đánh sập mảng tường của lâu đài.
×— QUẢNG CÁO —
Bụi bặm bốc lên che kín tầm mắt.
[Đạn ma thuật (Magic Missles)] – Loại ma thuật cơ bản này thường được các ma thuật sư sử dụng khá nhiều, vì rất tiết kiệm ma lực cùng khả năng bắn ra nhiều [đạn ma thuật] cùng một lúc.
Trong tay của Ma Thuật Vương, một viên đạn ma thuật có nồng độ ma lực cao hơn không chỉ một trăm lần, thậm chí tính [thần bí] cao còn khiến nó có thể gây sát thương đáng kể đến Thí Thần Giả cùng Dị Thần.
“Tỉnh táo lại chưa, Hầu Tước?”
“Ta cảm thấy loại hành vi vô lễ, thô lỗ cùng thiếu giáo dưỡng này không thể xứng đáng được xưng là [đồng loại] của chúng ta, phu quân.”
“…!Giáo chủ phu nhân cũng có chút quá khắt khe rồi, bọn hắn cũng không phải xuất thân từ người trong thế giới thần bí, có thể nắm lấy [kỳ tích] khi nó xuất hiện để trở thành Thí Thần Giả đã là rất xuất sắc.”
“Ta vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.”
Thấy thanh niên tóc đen cùng nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ kia tiếp tục không coi ai ra gì mà nói chuyện, đồng thời vẫn bước về phía tường sập, Phu Nhân Aisha cắn răng giang tay đứng chắn trước mặt hai người.
“Ngừng lại! Mời hai vị dừng tay, chúng ta không nên chiến đấu! Chúng ta là Thí Thần Giả, có thể sử dụng sức mạnh để giúp đỡ người khác, không cần thiết trong lúc này lại chiến đấu với nhau!”
Không giống như Masamune đã biết trước tính cách của vị Phu Nhân Aisha này, Luo Hao dù tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn luôn có một phần đề phòng với tu nữ đứng ở góc tường – cảm nhận của nữ giáo chủ từ lâu đã nói cho nàng thân phận của tu nữ.
Vì vậy, hành động này của Aisha trong mắt Luo Hao càng trở nên quái dị.
Nữ giáo chủ không thèm chú ý đến Phu Nhân Aisha, quay đầu hỏi Masamune:
“…!Phu quân, tên này đang nói cái gì?”
“…!Để ta xử lý, Luo Hao.”
Trong ánh mắt khó chịu của Luo Hao cùng vẻ đề phòng của Aisha, thanh niên tóc đen bước lên phía trước, ôn hoà nghiêng đầu xuống.
“Phu Nhân Aisha, đúng không?”
“Đúng.”
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“…!Mười bảy.”
Có lẽ là nói thật, nhưng tại sao sau 200 năm ngươi vẫn nói vậy à?
“Tại sao hôm nay lại đến đây?”
“Vì mẹ Pandora nói ta cần gặp [đồng loại] để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới…”
Tại sao ngươi thực sự gọi nữ thần kia là [Mẹ]? Ngươi bị ngốc sao?
Thu hồi suy nghĩ linh tinh trong đầu, ánh mắt của Masamune dần chuyển từ ôn hoà thành nghiêm túc, thậm chí pha nét lạnh lẽo.
“Phu Nhân Aisha, ngươi có biết Thí Thần Giả là gì không?! Thí Thần Giả, Ma Vương trên đất, phụ trách chinh phạt Dị Thần, thực hiện quyền hành của mình trên thế gian.
Theo phu nhân, tại sao bọn hắn phải sợ hãi chúng ta, phải phục vụ chúng ta?”
“…!Vì Thí Thần Giả bảo vệ người dân.”
“Không.” Thanh niên lắc đầu.
“Vì bọn hắn là một đám hèn nhát.”
Nhìn gương mặt kinh ngạc của tu nữ, Masamune tiếp tục nói:
“Ta cùng Luo Hao, thậm chí là các ngươi – Chúng ta đánh bạc mạng của mình để nắm lấy [kỳ tích] gần như không thể xảy ra, nhưng bọn hắn không dám.
Vì vậy bọn hắn chỉ có thể cúi đầu cầu xin chúng ta bảo vệ bọn hắn khỏi Dị Thần, mà nhờ đó dâng lên tất cả mọi thứ.” ×— QUẢNG CÁO —
“Ha ha ha!! Nói rất hay, nói rất hay! Chúng ta là Ma Vương, bọn hắn phục vụ chúng ta là [nghĩa vụ], nhưng chúng ta không có [nghĩa vụ] bảo vệ bọn hắn!!”
Tiếng cười nghe vào khiến người khác lạnh cả lưng, âm lượng lớn như tiếng chuông đồng vang lên.
Từ trong đám phế tích, một con người sói bước ra.
Nó có bộ lông màu xám bao phủ cả thân thể, thân thể cường tráng cao gần năm mét, hàm răng sắc nhọn hung hãn.
Nhưng người sói này rõ ràng bị thương – Một bên sườn hơi sụp xuống, trên hai cánh tay mở một vài lỗ lớn, máu tươi màu đen không ngừng chảy ra, nhỏ giọt trên sàn lâu đài.
Masamune cũng có thể chú ý thấy vết thương của hắn đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể quan sát được để hồi phục, có lẽ chỉ vài phút sau là hoàn toàn khỏi hẳn.
Luo Hao liếc mắt nhìn, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt.
“Uổng ta cùng phu quân còn tưởng sẽ gặp được đồng loại, hoá ra là một con sói cùng một con oắt con.”
“…!Nữ nhân, ngươi thành công chọc giận ta.
Ta thật muốn biết thịt của một vị Thí Thần Giả sẽ khác gì với đám binh sĩ phế vật ở đây, tốt nhất ngươi đừng làm ta thất vọng.”
“Chó sói, nể tình ngươi từng thành công thí thần, ta cho phép ngươi nói lời di ngôn trước khi chết.”
Không khí trong căn phòng ngày càng căng thẳng, chiến đấu có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
“Đừng đánh!!!”
Đột nhiên, từ vị trí trung tâm của căn phòng nơi Phu Nhân Aisha đang đứng xuất hiện một luồng gió lạnh lẽo phóng thẳng đến ba vị Thí Thần Giả còn lại.
Nơi luồng gió này đi qua, vạn vật bị đóng thành băng, thậm chí không khí cũng lưu lại từng hạt băng li ti.
Người sói cùng Luo Hao đồng thời biến sắc, theo bản năng né tránh cơn gió đang thổi tới.
Tay trái của Luo Hao vung lên, phương trận được thành lập trong không khí, ngọn lửa phóng thẳng về phía ngọn gió.
Người sói giậm chân nhảy lên cao gần mười mét, bốn chân bám vào nóc trần nhà, lực trùng kích mạnh mẽ khiến cả căn phòng rung động.
Chỉ có Masamune đã sẵn sàng chuẩn bị trước nên hoàn toàn không có ảnh hưởng gì – Hắn đã biết vị phu nhân này “nguy hiểm” như thế nào.
Trong nháy mắt khi ngọn gió thổi đến làm đông cứng vạt áo của thanh niên tóc đen, ánh sáng ma thuật lóe lên, dịch chuyển hắn tới chỗ cửa phòng.
“Oắt con, ngươi muốn chết!”
“Tu nữ hèn hạ! Ta là đồng minh của ngươi, đồ ngu xuẩn!!”
“Ai..
Aisha thực sự không cố ý!! Làm ơn tin tưởng ta, ta không cố ý!!!”
…
Cuối cùng, sau pha nháo kịch vừa rồi, Luo Hao cùng Hầu Tước Voban đều không có ý muốn chiến đấu tiếp.
Hầu Tước Voban là bởi vì hắn nhận rõ tình thế của mình: Đồng đội ngu xuẩn, kẻ địch là vợ chồng, lúc nãy chỉ giao thủ ngắn ngủn nhưng cũng đã làm mình bị thương.
Khó chiến thắng được.
Luo Hao thì là bởi vì có chút kiêng kị quyền năng của tu nữ nhìn như không hiểu sự đời kia: Phương thuật của nàng bị cơn gió hoàn toàn cuốn bay, thậm chí cơ thể cũng bị ảnh hưởng khiến cho hơi đông cứng.
Nữ giáo chủ bây giờ chưa có nhiều quyền năng, trình độ võ thuật đỉnh cao khiến nàng hoàn toàn không sợ cận chiến, nhưng gặp phải kẻ địch có quyền năng tầm xa vẫn làm nàng tăng cao cảnh giác.
Chỉ có thanh niên tóc đen bây giờ có thể nói là vui vẻ, vì hắn nhận ra quyền năng này của tu nữ là quyền năng [Sống hay Chết (Live or Die)], không phải [Hành Lang Tinh Linh].
Có thể sử dụng.
Ngôn Tình Tổng Tài
Tokoyogi Masamune thấy bầu không khí dần bình tĩnh lại bèn vỗ tay hai cái, thu hút sự chú ý của mọi Thí Thần Giả.
“Được rồi, chào hỏi như vậy đã xong.
Ta tin rằng các ngươi…” Hắn chỉ vào người sói vừa từ trần nhà nhảy xuống cùng tu nữ đang bối rối không biết nên làm như thế nào “…!mời chúng ta đến gặp mặt là có nguyên nhân, Pandora đã nói gì?”