Đọc truyện Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng – Chương 157: Bán Thần Chi Mạo
Đôi long đồng xanh của con rồng đen dài năm mươi mét khép lại, hai lỗ mũi thở ra hai luồng khí nóng, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ hàm răng sắc bén.
Từng chiếc lân phiến đen trên cơ thể bị chiếu sáng lấy ánh lửa bập bùng của thành phố đổ nát, mà cũng nhờ nguồn sáng đó mà vị Thí Thần Giả của Đông Âu có thể nhìn rõ được hình ảnh của kẻ địch.
Từ tổng thể mà nói, sinh vật kia vẫn có thể miêu tả là [giống người].
[Giống người] ở đây không hề có ý nghĩa rằng nó giống nhu nhân loại, mà chỉ đơn giản dựa trên tính chất: Có hai chi dường như được sử dụng làm tay, có hai chi được dùng để đi lại, thân thể đứng thẳng.
Còn về độ cao mười mét cùng với ngoại hình cách nhân loại mười tám nghìn dặm kia thì không thể bình luận.
Đôi chân được làm từ kim loại, không có bàn chân, lơ lửng trên không trung.
Chiếc đuôi được tạo bởi số lượng lớn các xúc tu nhỏ nhẹ nhàng vùng vẫy trong không khí, như đang hân hoan bơi lội trong vùng dị lực nồng nặc.
Phần chính của thân trên được tạo bởi bộ phận nhìn giống như là xương lồng ngực của nam tính trưởng thành, nhưng cũng sáng bóng màu kim loại…! đương nhiên là không tồn tại vật gọi là làn da, chỉ có xương sống kết nối cùng với xương lồng ngực, tổng chiều dài lên đến bốn mét.
Gương mặt quen thuộc mà Hầu Tước vô cùng chán ghét bây giờ cũng đã không thấy đâu, mà chỉ còn lại một chiếc mặt nạ màu kim loại lạnh như băng – Mặt nạ hoàn toàn trơn nhẵn, nhưng không hiểu sao Voban vẫn có cảm giác nó đang chăm chú nhìn vào mình.
Mà từ đằng sau chiếc mặt nạ, các sợi [tóc] dài đến bốn năm mét cũng phần phật vung vẩy trong không khí.
Từng bộ phận đều có ngoại hình khiến cho người khác cảm thấy kinh tởm cùng sợ hãi, nhưng không hiểu sao khi kết hợp lại với nhau, dù là Hầu Tước Voban cũng có cảm giác quái dị rằng thân thể của sinh vật trước mặt lại có một loại mỹ cảm quái dị mà hỗn loạn.
“…!Thông cảm chút, Hầu Tước.
Đây cũng là lần đầu tiên ta sử dụng hình thái này kể từ khi thân thể hoàn thành dị hóa, chưa khống chế như ý muốn được–“
Không có bất kỳ chấn động nào của âm thanh – đó là điều mà cảm xúc từ từng chiếc vảy cùng với thính giác được cường hóa gấp nhiều lần của Voban xác nhận với hắn.
Nhưng dù vậy, Hầu Tước vẫn có thể nghe rõ rành rành từng từ do Ma Thuật Vương phát ra, thậm chí rằng cả giọng điệu đắc ý cùng sự giễu cợt hài hước cũng có thể cảm nhận được vô cùng chi tiết.
“Xoẹt!!”
Đuôi rồng hóa thành một vệt đen xé gió, tạo thành vòng cung vung về phía sinh vật đối diện.
Không cần Masamune làm ra bất kỳ động tác nào, [không gian] xung quanh hắn đã tự động phản ứng.
Từ trong không khí đột nhiên xuất hiện các mặt kính sáng bóng, sau đó tiếp đến lại là từng sợi dây xích tím xanh.
Chúng đan xen vào nhau, giăng lên tấm lưới với chi chít các mắt xích nhỏ – Hầu Tước Voban còn chú ý thấy bên trong từng mắt xích dường như có con mắt nhỏ bé đang chuyển động.
— Giống hệt như Dị Thần ngày đó.
“Két! Két!”
Các sợi mắt xích bắt đầu bị kéo căng biến dạng trước sức nặng khổng lồ của đuôi rồng, nhưng những chiếc vảy sắc bén cũng không thể làm gì với kim loại được hình thành từ ma lực thuần túy.
“Có một điều ngươi nhầm, Voban.
Hình thái này của ta cũng không thể nói là giống hệt như Daoloth bệ hạ, mà chẳng qua chỉ là bắt chước hình thái của vị bệ hạ kia mà thôi…!Cho dù đây là thôi diễn từ trạng thái dị hóa toàn phần của thân thể, sức mạnh của ta cũng không bì được một phần vạn của huyền bí mà các vị Tà Thần của [hỗn loạn] mang đến.”
“…!Ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta?”
“[Tụ năng (Channel Power)]”.
Hầu Tước Voban thu đuôi, mở ra đôi cánh dài gần trăm mét.
Hai chân trước của hắn thu lại, đặt chéo thành hình chữ thập ở ngay giữa ngực, đập lên đôi cánh của mình.
Thân hình của rồng đen lấy tốc độ đủ để cho máy bay cũng phải tự ti tăng tốc cất lên cao.
Mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét….!một nghìn mét, ba nghìn mét…
Cuối cùng, hắn dừng lại ở độ cao mười nghìn mét bên trên thành phố, chạm vào một bức tường vô hình không biết từ lúc nào đã bao bọc toàn bộ Nagasaki.
Trong toàn bộ phạm vi tầm mắt mà Voban có thể nhìn thấy, tất cả đều chỉ là một màu đen tối – Không có bất kỳ ánh đèn nào ở phương xa, chỉ có thành phố đang bị nuốt chửng bởi chiến hỏa ở dưới chân.
Còn có sinh vật đủ để khiến người khác rơi vào ác mộng đang dần tụ tập [dị lực] cùng ma lực kia…
Voban mở to miệng rồng, cất lên tiếng hống, cũng là tuyên cáo cho tất cả các vị Thí Thần Giả đang loạn chiến ở trong thành phố này.
“Không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, không quan tâm ngươi là vật gì — Chiến thắng lần này sẽ là của ta, Ma Thuật Vương! Vĩnh viễn tan biến cùng ngọn lửa của Địa Ngục a!”
Lồng ngực của rồng đen bắt đầu phồng lên, sau đó có vật gì bắt đầu di chuyển từ đó lên tới cổ họng, cuối cùng xuất hiện từ trong khe miệng đang mở lớn của nó —
— Lửa tím.
Từ xa xưa, rồng luôn là loại động vật tượng trưng cho sức mạnh, huyền bí cùng với hủy diệt.
Thân thể của chúng là vũ khí mạnh mẽ nhất, da cùng vảy chính là lớp giáp dày kiên cố nhất, nhưng điều khiến cho chúng trở thành sinh vật đứng ở đỉnh cao của chuỗi thực vật chính là [hơi thở của rồng (Dragon Breath)].
Mà bây giờ, ngọn lửa từ quyền năng mạnh nhất của Hầu Tước – quyền năng đã cướp đi không biết bao nhiêu tính mạng của Dị Thần cùng nhân loại lại một lần nữa được nhắm xuống thành phố bên dưới.
Cảm nhận được uy thế ở trên bầu trời, Hoàng Tử Đen Alexander Gascoigne hư nhược ngồi dựa lưng vào bức tường đổ nát, lắc lắc đầu đã dần trở nên mơ hồ do mất máu quá nhiều, nở một nụ cười chế giễu.
“Sức mạnh này mang theo đặc tính [tử vong]…!Phạm vi có thể bao phủ gần như toàn bộ thành phố này – Ngươi không đi giúp đỡ hắn sao, Võ Hiệp Vương?”
Luo Hao từ trên nhìn xuống đối thủ đã chiến bại, trong ánh mắt không có bất kỳ thương hại nào.
Từng hạt cát vàng lấp lóe rồi bao bọc lấy tay của nữ giáo chủ, sẵn sàng để đưa đến đòn tối hậu cho Thí Thần Giả ở Anh Quốc.
“Hắn không cần ta giúp đỡ.
Chỉ là Hầu Tước vẫn chưa thể chiến thắng được phu quân của ta.”
“Thật là kiêu ngạo a.
Đáng tiếc, đến cuối cùng, ta vẫn không thể chiến thắng được các ngươi sao…”
“Có lời cuối cùng gì muốn nói?”
“…! Không có gì.
Chúng ta là Thí Thần Giả, từ khi bắt đầu đã biết được số mệnh của mình – sẽ ở trong chiến đấu chết đi.
Dù có chết dưới tay Dị Thần hay Thí Thần Giả khác thì có gì khác nhau? Ta sẽ ở trong Địa ngục chờ các ngươi đến, Ma Thuật Vương! Võ Hiệp Vương!”
Nói đến câu cuối cùng, lời nói của Alec đã hóa thành tiếng gầm nhẹ.
“Vĩnh biệt, hậu bối.”
Ngọn lửa tím từ trên trời buông xuống giống như Thiên Phạt, chiếu sáng lấy giây phút cuối cùng của Ma Vương thống trị Anh Quốc.
——-
“Chà chà…”
Con thỏ lấy tay gãi gãi đôi tai dài, sau đó lại chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ để cho bề ngoài của nó nhìn lịch sự hơn chút ít.
“Không ngờ vậy mà lại để cho Daoloth chiếm lấy ưu thế sớm đến vậy…!Thậm chí đến hình thái ban đầu của [Bán Thần chi mạo] cũng mô phỏng theo hình thái của nó.”
Trước mặt của con thỏ là một màn hình TV cỡ lớn, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng cũ kỹ trong căn phòng gác xép nho nhỏ này.
Trên màn hình TV là cảnh tưởng của thành phố đang bốc cháy, còn ở trung tâm nhất chính là hình tượng của sinh vật làm từ kim loại cùng xúc tu kia.
“Nhưng đúng là thẩm mỹ của [Xích khóa] vẫn quá thiên hướng về [nhân loại], ngươi thấy có đúng không?”
Nó quay đầu, vui vẻ hỏi thăm vị nhạc sĩ già gầy gò đang sợ hãi co rúm ở góc giường.
Nhạc sĩ thấy con thỏ quay lại, gương mặt co rúm vì sợ hãi, hai bàn tay túm lấy tóc gào thét:
“Không! Không! Không là thật! Tha cho ta! Tha cho ta!!”
“Thật là nhàm chán, không phải chính ngươi đã gọi ta đến đây sao?” Laplace bất mãn nói.
“Mơ mộng về sức mạnh, nhưng lại không sẵn sàng để trả giá – thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Ở bên ngoài cửa sổ, nơi từng là quang cảnh của thành phố London cổ kính, bây giờ lại là một bức hình hoàn toàn khác.
Các vì sao thay nhau nhấp nháy, từng sinh vật dị dạng vặn vẹo không thể miêu tả chập trung bơi lội, thỏa thích cắn nuốt các loại cặn bã bị đuổi ra từ thế giới trật tự.
Không tiếp tục chú ý tới nhạc sĩ đã bị [chân thực] làm cho rơi vào điên loạn, Laplace tiếp tục si mê chăm chú nhìn vào màn hình, trong miệng lẩm bẩm các câu từ tối nghĩa.
“…!Rất nhanh, [xích khóa].
Rất nhanh…! Chúng ta đã đợi vô số thời gian, hoàn toàn có thể tiếp tục chờ đợi ngươi, nhưng ngươi lại có thể mang đến bất ngờ vui vẻ nào cho chúng ta đây?”