Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 29: Tiếc Nuối


Đọc truyện Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư – Chương 29: Tiếc Nuối


“Tống đội, đó chính là người nhà của nạn nhân.” Tống Dư Hàng gấp vội trở về, vừa bước vào văn phòng, Phương Tân liền lấy tập Folder che trước mũi cúi đầu thì thầm bên tai cô.

Đó là một nữ nhân trung niên thô kệch đang ngồi trên ghế cởi giày làm động tác kỳ cọ, thỉnh thoảng có vài vụn hòm từ trên chân bà ta rơi xuống, một tay khác bóc từng hạt dưa để sẵn trên bàn cắn ăn hết sức tự nhiên, vừa ăn vừa nhâm nhi trà, rung đùi đắc ý xem TV.

Tống Dư Hàng đi đến ngồi xuống vị trí đối diện với bà ta, phụ nhân đang định nổi đoá vì bị người chắn mất TV thì nhìn thấy quân hàm trên vai cô liền biết là một nhân vật lớn nào đấy, mặt mày gian xảo cười cười.

“Chào nữ cảnh sát, có chuyện gì sao?”
“Họ Tống, gọi tôi Cảnh sát Tống.” Vừa đến gần bà ta đã ngửi thấy mùi chân thối rung trời lệch đất, trách không được những người khác không ai muốn đến hỏi chuyện.

Tống Dư Hàng mặt không thay đổi, lấy mấy tấm ảnh chụp ra khỏi túi hồ sơ: “Nhìn xem đây có phải là con gái bà không?”
Thảm trạng tại hiện trường xảy ra vụ án đương nhiên sẽ không đưa cho bà ta xem, người trong ảnh là một nữ sinh mặc y phục có phần cũ kỹ cùng đôi giày bạc màu.

Phụt phụt…!Phụ nhân phun mấy vỏ dưa xuống đất, cầm lên tấm ảnh từ trong tay cô: “Phải, nhưng nó không phải con gái tôi, tôi là Dì nó.”
Ngón tay bà ta chỉ chỉ vào tấm ảnh, vẻ mặt không có gì là bi thương: “Bộ quần áo này là tôi mặc qua để lại cho nó, giày cũng là do tôi lục lọi từ bãi rác….”
Dưới cái nhìn chăm chú của hai cảnh sát, phụ nhân vỗ vỗ miệng mình: “Bậy bậy quá, tôi nói mấy chuyện đó với Ngài làm gì.”
“Trong nhà còn thân nhân nào khác không?” Một cảnh sát khác ngồi bên cạnh mở miệng hỏi.

Phụ nhân lắc đầu, lại bóc hạt dưa cắn cắn: “Không có, chị tôi lúc mười mấy tuổi phải đi làm công, gặp phải gã đàn ông lừa tình, để lại cho chị ấy cái bụng to đùng rồi chạy mất, sau khi sinh nó ra không lâu thì chết.”
“Ba của nạn nhân nhiều năm qua không liên hệ gì với các người sao?”
“Không, chả biết chết quắc ở cái xó nào rồi, là tôi thấy tình cảnh chị mình đáng thương nên cũng tội nghiệp mà cưu mang nó từ lúc còn bú sữa.”
Nói đến đây, ngoài mặt phụ nhân mới lộ ra chút ưu sầu: “Tôi còn ưởng sẽ trông nhờ được nó sau khi học xong ra ngoài làm việc kiếm tiền phụ cấp gia đình, sao đột nhiên lại….”
Phụ nhân thở dài, trả số hạt dưa lại trên đĩa: “Cảnh sát, tôi nghe nói nó bị cán đến chết, tiền bồi thường nhân mạng thì sao? Được bao nhiêu vậy?”
“….”
Tống Dư Hàng không chút phản ứng, mày cũng chưa từng có động thái nhỏ nhặt nào: “Chuyện này chúng tôi không rõ, cụ thể thế nào phải chờ phán quyết của toà án.”
Đúng lúc này, Phương Tân gõ cửa đi vào, tiến sát gần tai cô nói: “Đã có kết quả xét nghiệm DNA.”
Tống Dư Hàng gật đầu đã hiểu, quay lại nói: “Cháu của bà gần đây có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy muốn tự sát không.”
Nữ nhân lại cắn hạt dưa: “Không có, cũng chưa từng nói về chuyện tình cảm, nó rất ít khi tâm sự với tôi, chỉ có mấy lần đến trường họp phụ huynh cho nó, giáo viên bảo thành tích học tập của nó rất tốt, không có lý do gì để tự sát.”
Tống Dư Hàng ánh mắt chú ý xuống cổ bà ta, ẩn bên trong có một sợi dây chuyền: “Có thể đưa chúng tôi đến nhà bà một chuyến không?”
Phụ nhân có chút mất kiên nhẫn, nhưng cách nói chuyện của Tống Dư Hàng khá uyển chuyển, ngữ khí lại không hề phô trương.

“Được rồi, thật phiền phức, người đã chết rồi thì đem chôn rồi bồi thường là xong không phải sao? Đi một vòng lớn làm gì không biết?”
Tống Dư Hàng cũng lười giải thích với bà ta, nhân viên tổ công tác hiện trường cùng bà ta ra ngoài, sau lưng thì thầm nói nhỏ.

“Gặp người như bà ta, đến tôi còn muốn tự sát.”
— Tự sát sao?
Suy nghĩ của Tống Dư Hàng phiêu lãng trở lại trên sân thượng vào hôm đó, cô cảm thấy cái người mặc đồ đen cùng bức di thư để lại không phải ngẫu nhiên.

———•••———
Nhà của phụ nhân ở trong một thôn nhỏ ở Thành Tây, ven ngoại thành, con đường nhựa chỉ dẫn đến trước cửa thôn, hai ngày trước vừa có trận mưa lớn, mặt đường lầy lội khó đi, bánh xe bị kẹt dưới ổ gà, đoàn người phải lội bùn đi vào bên trong.

Khu này đa số là các hộ nghèo, nhà cửa xập xệ, dây điện lắp đặt chằn chịt, không khí lãng vãng mùi phân gà cùng trâu bò.


Mấy con chó gầy trơ xương thỉnh thoảng xuất hiện bên vệ đường, từ xa đã nghe tiếng gà gáy, đi vài chục mét mới có cột đèn đường le lói, thậm chí có đứt bóng khi nào cũng chẳng ai biết.

Dưới ánh đèn mờ là một chiếc bàn tròn, mấy lão nhân tụ tập đánh bài, hút thuốc, còn mấy tiểu tử loai choai thì ngồi dưới đất nghịch bùn, có đứa hiếu động nhặt tàn thuốc người khác vứt đi bỏ vào miệng hút một hơi ho sặc sụa.

Cả nhóm lão làng cười vang.

Tống Dư Hàng thoáng nhìn qua, bọn họ thấy có người đến, liền cất hết mớ tiền lẻ đặt trên bàn bỏ vào trong túi, người phụ nữ miệng ngậm thuốc lá mở miệng cười.

“Ah chà, bà Tú Trân này, gây ra chuyện gì mà cảnh sát lại đi theo bà vậy?”
Vương Tú Trân hỉ hỉ mũi: “Cái gì, miệng chó không mọc được ngà voi, tôi có thể làm ra chuyện gì, còn không phải liên quan tới cái chết của đứa cháu xúi quẩy kia sao, haizzz, nó chết coi như thanh thản, để lại người sống trong cảnh khốn cùng.”
Đoạn Thành tức tối phải bước tới níu Phương Tân phát tiết: “Bà….!bà ta sao có thể nói như vậy? Có phải là con người không?”
Phương Tân trừng mắt nhìn cậu: “Chúng ta tới điều tra, phá án, mấy chuyện khác đừng quan tâm.”
Đi qua con đường lầy lội vào thôn, lại vòng qua bờ ruộng, cách đó không xa chính là nhà của Vương Tú Trân.

Đèn trong nhà bật sáng, trước cửa cột một con chó, vừa thấy có người đến lập tức sủa như điên.

Tống Dư Hàng nhìn thấy có ánh đèn trong nhà: “Có người?”
Vương Tú Trân chạy tới dắt con chó ra chỗ khác, đẩy cánh cửa sắt: “Có, con trai tôi đang học bài.”
Tống Dư Hàng theo bà ta bước qua vạch cửa: “Chồng bà thì sao?”
“Làm nghề mộc trên tỉnh, ít khi trở về, thường ngày chỉ có tôi, con trai cùng cháu gái ở nhà.”
Nữ nhân quay đầu nói, lớn tiếng gọi con mình, bảo hắn mở đèn phòng khách lên.

Nó mặc áo chẽn bước ra từ phòng tắm: “Mẹ, chuyện gì vậy?”
“Tiểu quỷ, đi vệ sinh thì liên quan gì đèn phòng khách mà tắt, lại muốn vặn lỗ tai?” Bà vừa nói vừa nhéo lỗ tai nó, nam hài vừa trốn vừa kháng cự.

“Có người ngoài, đừng khiến người ta chế giễu nhà mình chứ mẹ?”
Phụ nhân lúc này mới ngượng ngùng thả ra, hướng Tống Dư Hàng xấu hổ cười cười: “Mấy vị cảnh sát, vào trong ngồi đi.”
“Không cần, phòng của Hạ Miên ở đâu?”
Hạ Miên chính là nạn nhân được cho là đã nhảy lầu tự sát sau đó bị xe tải nghiền ép.

Vẻ mặt phụ nhân tức thì lộ rõ chột dạ, dưới ánh nhìn sắc lẹm của Tống Dư Hàng đành đưa mọi người đi đến căn phòng.

Diện tích căn nhà không lớn lắm, trái phải có 2 phòng ngủ, phòng lớn là của vợ chồng họ, bên phải là phòng của con trai bà, từ phòng khách đi vào, phụ nhân đẩy ra một cái cửa gỗ, tro bụi rũ rượi phất phơ.

Phương Tân che miệng ho khan, phủi phủi lớp bụi mờ mới nhìn thấy rõ được căn phòng chưa tới 8 mét vuông chứa toàn mấy thứ linh tinh, gạo thóc vừng thối rửa, cùng mớ rau cải không biết đã để bao lâu, bốc lên cổ mùi mốc meo.

Ở giữa phòng có đặt một cái giường cao, phía trên là ít nệm chăn cũ kỹ xám xịt.

Trước giường có một chiếc bàn nhỏ, bài tập dang dỡ còn chưa viết xong, trên đất là vài trang giấy bị xé rách.

Tống Dư Hàng mang bao tay: “Làm việc.”

Nhóm kỹ thuật bắt đầu sôi nổi, Phương Tân tìm được mấy sợi tóc trên gối đầu bỏ vào túi vật chứng, lúc lấy ra gối đầu, một con gián bò ra nhanh chóng ẩn mình trong bóng tối phía góc giường.

Nếu không phải Tống Dư Hàng ở đây trấn thủ, Phương Tân nhất định gào nứt vách, bị con gián to tướng kia doạ tới xanh mặt.

Đoạn Thành cũng ghê tởm không kém: “Nơi này….!người làm sao mà ở a?”
Phụ nhân đứng ở cửa xem bọn họ làm việc, lúc rời khỏi Thị cục cũng không quên mang theo ít hạt dưa bỏ vào túi, nhai đến rơm rớp.

“Xời, làm gì ở không được, khi còn nhỏ tôi còn ở chuồng bò nữa là, hơn nữa, nó cũng sắp thi đại học, có còn sống chung nữa đâu.”
Có còn sống chung nữa đâu.

Tống Dư Hàng lưu ý mấy từ này, cô dừng lại động tác: “Phiền mời con trai bà, chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu ta.”
“Được được được, vậy các người nhanh lên chút, con tôi còn phải học bài.”
Đoạn Thành chọt chọt Trịnh Thành Duệ: “Này, cháu gái cùng con trai, đúng là đối xử một trời một vực, cháu gái học xong trung học tính cho nghĩ, còn con trai bà ta tai to mặt lớn thì học hành nổi gì.”
Trịnh Thành Duệ đẩy đẩy mắt kính, chỉ nghe thấy bốn chữ tai to mặt lớn, đưa mắt nhìn qua, Đoạn Thành nhanh chóng chạy lui mấy bước.

“Ca, ca bớt giận, đệ không phải nói ca nha.”
“Tối ngày 31 tháng 05, cậu đã ở đâu?” Tống Dư Hàng đảm trách việc hỏi cung, trợ lý bên cạnh bắt đầu lấy bút ghi chép.”
“Ở….!ở nhà học.” Hắn thoáng liếc nhìn mẹ mình.

“Có ai chứng minh cho việc đó không?”
Phụ nhân vừa nghe tức thì phản ứng: “Tôi nói chứ câu hỏi này của cô có ý gì, Hạ Miên không phải nhảy lầu sao? Liên quan gì con tôi chứ.”
Tống Dư Hàng liếc nhìn bà, mắt sắc quắc: “Hỏi theo khuôn phép thôi.”
“Tôi….!mẹ tôi.” Nam hài có chút quẫn bách, trông cậu ta sạch sẽ hơn mẹ mình nhiều.

“7h tối hôm đó mẹ tôi đi đánh bài về, sau đó không ra ngoài nữa, tôi cũng đang học bài, tối đó mẹ tôi còn làm món ăn khuya cho tôi ăn.”
Những người khác còn muốn hỏi thêm, Tống Dư Hàng đã dừng lại: “Phương Tân, lấy DNA của cậu ta.”
Phương Tân mở vali tác nghiệp, dùng bông tăm lấy mẫu nước bọt của hắn, nam hài không phản đối gì, rất nhanh đã xong.

Phương Tân đánh dấu hoàn tất mới bỏ vào túi vật chứng.

Tống Dư Hàng lại cúi đầu bước vào trong phòng, cầm lên quyển sách bài tập rớt dưới đất, lật qua loa vài trang, chỉ thấy toàn là đề mục toán học cùng mấy tấm ảnh hoạt hình vẽ cá voi, giống như bút tích của thiếu nữ.

Cô đưa quyển vở cho Phương Tân: “Đem về làm giám định nét chữ.”
Vài người tìm kiếm xong trong phòng, chân cao chân thấp dọc theo con đường nhỏ quan sát bên ngoài căn nhà.

Phương Tân vẫn có chút nghi hoặc, bởi vì kết quả giám định phôi thai đã có, chuỗi DNA không trùng khớp với bất cứ mẫu gien được lưu trữ trong kho tư liệu của cảnh sát.

Điều này có nghĩa, mọi người xung quanh đều có khả năng xâm hại nạn nhân, khiến cô ấy tự tử.


Vừa nghĩ liền hỏi, Tống Dư Hàng hơi giương môi mỉm cười: “Không xác định được thời gian gây án, có để ý vết lún của bánh xe không?”
Theo hướng ngón tay cô nhìn đến, một chiếc xe khách chạy xuyên qua con đường nhỏ trong thôn để lại hai vết hằn sâu trên đất.

Cô cũng là một chuyên gia giám định dấu tích: “Đây là….”
“Đúng vậy, là vết hằn bánh xe do xe buýt để lại, xe cảnh sát của chúng ta sàn xe rất thấp nên không thể vào thôn, nhưng xe buýt thì có thể, lúc vừa đi qua cửa thôn, tôi để ý thấy được trạm xe buýt, trên bảng biểu có ghi chuyến xe cuối cùng vào nội thành là lúc 6h.

Nhà họ Vương không có phương tiện đi lại, chúng ta từ Thị Cục chạy tới đây cũng phải hơn 2 giờ, bọn họ không có khả năng chỉ bằng chân trần mà có thể đi xa như vậy.

Tuy có thể hỏi mượn, nhưng khả năng là không lớn, nếu như vậy tất sẽ khiến người khác hoài nghi, chúng ta chỉ cần thăm dò một chút, khẳng định có thể lần ra manh mối.”
Phương Tân bừng tỉnh, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Tống Dư Hàng nhìn thời gian biểu các tuyến xe, bây giờ là 10h15 tối, cô xoay người nói: “Được, bây giờ chia ra hai người một tổ thăm hỏi các hộ dân chung quanh, xem có tìm được manh mối gì không.”
———•••———
“Xin chào, Cục cảnh sát Giang Thành, cho hỏi bà đã gặp qua người trong hình này không?”
“Nàng gần đây có biểu hiện khác thường gì hay không?”
“Nàng có từng tâm sự mấy chuyện đại loại như không muốn sống nữa?”
“Tính cách của cô ấy thế nào, có suy nghĩ tiêu cực gì hay không?”
…..!
Mười mấy cảnh sát chia thành mấy tổ, gõ cửa mấy chục hộ thôn dân lớn nhỏ, mãi cho đến khi trăng treo đầu cành mới về lại cửa thôn.

Tống Dư Hàng là người cuối cùng trở về, sương sớm đã khiến ống quần cô ướt đẫm, áo khoác chế phục cũng cởi ra khoác lên cánh tay rắn chắc lộ rõ gân máu.

Đêm nay không trở về Thị Cục, tiếng xe cảnh sát vang lên tứ phía.

Cô mở cửa sổ trên mái nhà, nằm ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, vũ trụ rộng lớn trước mặt, sự cô độc được phóng đại đến cực hạn.

Ngắm nhìn một hồi cô chợt nảy sinh ảo giác trời đất hoà làm một, cơn gió đêm thưa thớt khiến tinh thần cô thả lỏng, chậm rãi nhắm mắt dưới sự soi sáng của các vì sao.

Thẳng đến khi trời sáng.

———•••———
Lâm Yêm cẩn thận bước xuống giường, xếp chăn gối chỉnh chu, thành thạo cởi bỏ bệnh phục thay vào bộ thường phục, vén mái tóc xoăn buông xoã cột thành đuôi ngựa, mang theo túi xách giẫm lên giày cao gót uyển chuyển như cô mèo ba tư đi ra ngoài.

Sáng sớm nên bệnh viện rất ít người, y tá đều nằm la liệt ngủ gà ngủ gật, Lâm Yêm mang kính râm, đeo khẩu trang một đường thông nhuận xuyên qua hành lang.

Tạm biệt, nàng không muốn nằm lỳ trên giường bệnh hưởng thụ những bữa ăn dinh dưỡng mà Lâm mẹ đưa tới.

Mùi vị canh gà tuy ngon, nhưng uống nhiều quá cũng buồn nôn, nếu còn tiếp tục nàng không phải bệnh chết mà ngán chết, huống chi vụ án lần này còn chưa kết thúc, nàng không an lòng.

Lúc quẹo qua khúc cua hành lang chuẩn bị ra ngoài, một người đàn ông cũng vội vã đi tới, nàng chỉ lo quay đầu nhìn lại phía sau, không cẩn thận đụng phải người.

Lâm Yêm lùi về sau vài bước, mấy tấm ảnh trong túi hồ sơ của người đàn ông cũng rơi ra, phải nhớ rằng người luyện võ đứng tấn rất thành thạo, bị người đột nhiên đụng phải nên không kịp phòng bị, tức thì có chút kinh ngạc.

“Này, có mắt không vậy!”
Lâm đại tiểu thư nhất quán tác phong ác nhân cáo trạng.

Nam nhân ngồi xổm xuống nhặt lên mấy tấm ảnh, mang khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc bạc, tuổi tác chắc không nhỏ.


“Tôi nói anh có nghe không, bị câm à?”
Lâm Yêm lải nhải miết, người đàn ông lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, tròng mắt lộ rõ tơ máu như không ngủ đủ giấc.

— Bệnh nhân?
Lúc trong đầu Lâm Yêm hiện lên suy nghĩ đó, người đang ông đã kẹp chặt sắp ảnh vào cánh tay hướng thẳng đến khoa nội.

— Chậc, đáng tiếc thật, cũng là một cao thủ.

Lâm Yêm cảm khái một tiếng, sau lưng truyền đến tiếng hô gọi của y tá: “Bệnh nhân phòng số 13, cô làm gì đấy? Bệnh còn chưa khỏi sao lại chạy lung tung?!”
— Không tốt, truy binh đuổi tới.

Đại tiểu thư lách vào thang máy ấn nút đóng cửa, cuối cùng còn hướng y tá thông qua cánh cửa thang máy khép dần phóng một nụ hôn gió.

Xe của quản gia đã ở dưới lầu chờ sẵn, Lâm Yêm kéo cửa ra ngồi vào trong: “Trở về biệt thự.”
Bộ quần áo trên người đã gần một ngày rồi, tóc cũng toàn mùi thuốc sát trùng, Lâm Yêm nhịn không được nữa quyết định về nhà tắm rửa thay quần áo rồi tính.

Trên đường về nghĩ nghĩ một lúc liền nhắn tin cho Lâm Khả, đỡ cho Lâm mẹ một bữa ăn phí công.

Sau khi tắm rửa, nàng xát tóc đi đến thư phòng, từ trong ngắn kéo lấy ra một bức ảnh chụp đã ố vàng.

Là Sơ Nam.

Bức ảnh là này Lý Thi Bình đưa cho nàng, 14 năm trước, năm đầu tiên Lý Thi Bình về trường dạy học, khi đó nàng ấy chỉ là một giáo viên hoá học còn non nớt.

Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng ta chính là người cuối cùng mà Sơ Nam đã gặp trước khi xảy ra chuyện.

Một tuần sau khi thi tuyển sinh đại học, đến lúc phải về trường lãnh bằng tốt nghiệp, hôm đó nàng không tới, là Sơ Nam giúp nàng lấy về.

Lý Thi Bình đã nói như vậy —–
“Lúc đó giáo viên cấp ba không đủ, tôi phải về hỗ trợ, cô ấy đến rất muộn, lấy một bức ảnh chụp liền rời đi, tôi nhớ rất rõ lúc đó đã hết giờ làm việc, nếu cô ấy không tới tôi cũng phải về nhà.”
“Khi đó cô ấy hình như có chuyện gì đó rất gấp, bức ảnh rơi khỏi túi tài liệu cũng không biết, lúc tôi đuổi tới chỉ kịp nhặt được thứ này.”
Lâm Yêm rũ mắt nhìn tấm ảnh, người trong ảnh mắt ngọc mài ngài, tươi cười xán lạn, nhiều năm trôi qua vậy rồi mà nàng vẫn bị bức ảnh này đánh trúng điểm yếu mệnh nhất trong lòng.

Trong nháy mắt, sự chua xót khiến nàng cắn chặt khớp hàm.

Lâm Yêm khép lại đôi mắt, hơn nữa ngày, các thớ cơ căng chặt mới dần thả lỏng.

Nàng để bức ảnh chụp vào album bỏ vào ngăn kéo được khoá kín, sau đó ngồi xuống lấy ra hai mảnh giấy nhớ.

Kỳ thực nói là tiếc nuối, vẫn phải có, không chỉ vì nàng cùng Lý Thi Bình đồng bệnh tương lân, càng bởi vì nàng chưa kịp nói với nàng ấy một lời cảm ơn.

Cơn gió sớm phớt nhẹ bức màn sa mỏng, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu thẳng chiếc lọ chứa đựng một ngàn con hạc giấy.

Lâm Yêm đứng dậy lấy bộ chế phục mắc trên giá áo mặc vào người, cài từng nút, cuối cùng đội lên cảnh mũ, đứng trước gương cẩn chỉnh y quan, sải bước rời đi.

—————–
—————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.