Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 26: Nhân Tâm


Đọc truyện Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư – Chương 26: Nhân Tâm


Tống Dư Hàng chạy xuống lầu, xuyên qua đám đông náo nhiệt, tìm khắp xung quanh, nhưng vẫn không tìm được gì, rất nhanh đã bị phóng viên vây quanh.

“Cảnh sát, nói vài câu đi.”
“Tống đội, đang tìm gì vậy?” Đoạn Thành từ cửa sổ xe thò đầu ra hỏi cô.

Tống Dư Hàng nhìn lại, lắc đầu, ngón tay nắm thanh cửa nhảy vào trong, cách ly đám phóng viên bên ngoài.

“Đi thôi, về Cảnh Cục.”
Thành phố Giang Thành bị con sông chia cắt thành hai nửa Đông Tây, Thành Đông sầm uất, các toà cao ốc thi nhau mọc lên, giao thông thông thuận, đến cây xanh trồng trên vỉa hè cũng đều thẳng tắp, nơi đây toạ lạc trụ sở Toà Thị Chính, Cục cảnh sát, Viện kiểm sát, bộ Tư pháp, và cũng là thiên đường giải trí của giới nhà giàu.

Còn Thành Tây, là nơi tập trung hầu hết dân địa phương, địa thế gần sông, vị trí địa lý rất tốt, lại vừa vặn đang trong quá trình quy hoạch, giá nhà đất không ngừng tăng cao, dân địa phương không muốn dọn đi, ai cũng mong bán được giá hời, hưởng chút lợi lộc.

Chính quyền thành phố Giang Thành đã bắt đầu đấu thầu vài dự án, nhưng lại bị cái giá trên trời của người dân hét lên đành rút lui, cho nên nền kinh tế ở đây lên xuống bách chuyển, giống như hôm nay nó sẽ là một viên minh châu sáng lấp lánh nhưng ngày mai rất có thể chỉ là đống phân chuột hôi thối, cố thế nào cũng không xoay chuyển được tình trạng này.

Đường xá nhỏ hẹp, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trên đường dây điện tách thành từng nhóm.

Trên đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy cái hố lớn, hai bên lề bị mọi người lấn chiếm ngồi xổm múc nước giặt quần áo, mấy ông lão lớn tuổi chạy xe đạp còn treo cái chuông rung kêu lủng lẳng.

Tình trạng giao thông tồi tệ như vậy, xe cảnh sát chỉ có thể dùng tốc độ rùa bò để vượt qua.

Lâm Yêm tựa vào lưng ghế, sắc mặt trắng bệch: “Có thể đi nhanh hơn chút không?”
“Như vầy đã nhanh nhất rồi, ra tới đầu ngõ sẽ thoáng hơn.” Đoạn Thành vừa nói vừa giẫm phanh, tránh chiếc xe điện đang chắn phía trước.

Tống Dư Hàng quay đầu nhìn nàng, Lâm Yêm nửa bên ẩn trong bóng tối không nhìn rõ cảm xúc, trên xe lại nhiều người không tiện hỏi, vì thế đành mím môi từ bỏ.

Chờ một đường lảo đảo lắc lư trở về Cảnh cục, cửa xe vừa kéo ra, Lâm Yêm đã vội phóng xuống, đỡ tường nôn thốc tháo, sáng giờ nàng chưa ăn gì nên chỉ nôn ra toàn là nước.

Có mấy nữ đồng nghiệp theo sau xấu miệng: “Coi chừng cô ta mang thai rồi đó? Đời tư thác loạn như vậy, không biết tên nào xui xẻo dữ vậy?!”
“Này, cô nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy.”
Tống Dư Hàng hơi nhíu mày, tính đi qua đưa khăn giấy cho nàng, người nọ đã lau khoé môi đứng dậy, ánh mắt như phóng điện, tuy không mang giày cao gót nhưng vẫn bộ bộ sinh phong, đi đến trước mặt người vừa nói dứt khoát giơ tay ném cho cô ta một bạt tai, gương mặt xinh đẹp đều là cao ngạo ương ngạnh.

“Đúng đấy, thứ nhiều chuyện.”
Nữ cảnh sát tức giận dậm chân, khóc sướt mướt chạy đi.


Lâm Yêm kéo áo khoác phủ kín vai mình, một tay cắm vào túi xoay người, Tống Dư Hàng cũng cùng nàng đi một đường, lúc vai hai người chạm nhau, cô một phen giữ nàng lại.

“Hà tất phải như vậy.”
Lâm Yêm liếc mắt nhìn bàn tay xuất hiện trên cánh tay mình, ngữ khí hờ hững: “Tống đội xem chừng ngoài là cảnh sát Giang Thành còn là đặc cảnh xuyên Thái Bình Dương, sao chuyện gì cũng quản vậy?”
“Là cô ta sai, nhưng trước cửa Cảnh Cục nhiều người qua lại, cô cũng không cần….!Nói vậy thì sau này làm sao mà ngẩn mặt đây?”
Ngoại trừ lời nói chính là cảm xúc, còn có chút sự quan tâm, Lâm Yêm cảm thấy hoả khí tức tối xông thẳng từ bụng đến đầu, ném hất tay cô ra.

“Ý chị là tư cách làm người? Ai cũng là người, dựa vào cái gì tôi phải nhẫn?” Nàng nghiêng đầu hung hăn phỉ nhổ: “Tôi khinh, lão nương chưa xé cái miệng của cô ta ra là may đấy, còn Tống Dư Hàng chị thì sao, còn đứng đây giả vờ làm bộ làm tịch, dối trá!”
Nàng dứt lời liền giẫm lên đôi giày như thể giày cao gót 18cm, đi vào trong, để lại một mình Tống Dư Hàng sửng người á khẩu.

“Không hiểu nổi.”
Phương Tân đồng cảm nhìn cô, rời đi.

Đoạn Thành vỗ vỗ vai cô, cũng rời đi.

Trịnh Thành Duệ đẩy đẩy mắt kính: “Tâm nữ nhân tựa kim đáy biển.”

Theo quy trình nghiêm ngặt, dù là án mạng nghiêm trọng, trước tiên cũng phải hỏi ý kiến người nhà của nạn nhân trước khi muốn giải phẫu tử thi, nhưng là tình trạng thi thể đã thế này, xung quanh hiện trường cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể xác minh thân phận nạn nhân, chỉ có duy nhất một tờ giấy cùng nét mực mờ ngoạc cần phải tiến hành phục hồi mới có thể nhìn rõ.

Vì vậy, Lâm Yêm quyết định giải phẫu trước rồi tính, tình trạng của thi thể sẽ theo nhiệt độ không khí mà thay đổi tính trạng, chỉ cần trì hoãn một phút là chậm trễ cả ngàn dặm.

Nàng vặn mở vòi nước, phớt bọt nước ập vào mặt lắng dịu hoả khí, ngửa đầu lấy lại chút thanh minh, sau đó rửa tay tiêu độc rồi mang mặt nạ bảo hộ cùng dụng cụ phòng hộ, bước cuối cùng, cúi đầu mặc niệm.

Đoạn Thành mở máy quay.

“13h45 phút ngày O1 tháng O6 năm 2008, nạn nhân chưa rõ danh tính, giải phẫu, bắt đầu.”

Phòng điều tra hình sự.

Một tấm bản trắng, bên trên dán những bức ảnh chụp lại hiện trường, cùng với cây bút lông viết ra những manh mối đã được tìm thấy.

“Sau khi thẩm vấn nhân chứng mục kích tại hiện trường, người bị tình nghi tên Lý Lệ, rạng sáng vào khoảng 4h55 lái xe đến công trường, trước khi chuẩn bị dỡ hàng đã cán qua xác nạn nhân, đến hơn 5h, đốc công của công trường Lưu Chí rời khỏi nhà bắt đầu đến làm việc thì phát hiện vụ việc.”
“Nạn nhân khi phát hiện đã tử vong, từ phần cổ trở xuống toàn bộ bị cuốn vào bánh xe, hoàn toàn biến dạng, diện tích máu xung quanh 1 x 1,2 mét, phân bố theo tình trạng trũng ở giữa, nông ở xung quanh, qua báo cáo pháp y tại hiện trường, người chết là nữ giới, dưới 18 tuổi.”
“Chỗ xương sọ bị dập nát này, bề mặt ma sát cho thấy, phù hợp với đặc tính ngã từ trên cao xuống.”

“Chờ đã —-” Trương Kim Hải đánh gãy lời điều tra viên: “Nói cách khác nạn nhân đã chết trước đó, chứ không phải bị xe tải cán chết?”
“Phải.” Tống Dư Hàng đứng dậy, lấy tờ giấy đựng trong túi vật chứng đưa đến: “Đây là manh mối được tìm thấy trên sân thượng của toà nhà tại nơi xảy ra vụ án.”
Giấy đã nhàu, nét chữ không khôi phục được, mọi người trợn tròn mắt nhìn cả nửa ngày cũng chỉ nhìn được hai chữ: Di thư.

Trương Kim Hải tháo mắt kính xuống: “Đã tìm thấy di thư, vụ này có khả năng rất lớn là nhảy lầu tự sát.”
“Không hẳn, tuy rằng trên sân thượng không phát hiện dấu vết ẩu đả, cũng không phát hiện dấu vân tay hay dấu chân cho thấy có người thứ hai xuất hiện, một cô gái chưa tới 18 tuổi, vì cái gì lại muốn tự sát?”
Không ai muốn những vụ án mạng liên tục xảy ra trong phạm vi quyền hạn của chính mình, câu hỏi khiến Trương Kim Hải nhíu mày, hắn cưỡng chế sự bực dọc trong lòng, quay đầu phân phó người khác.

“Việc cấp thiết vẫn là xác định danh tính nạn nhân, các quận huyện gần đây có đăng thông báo thân nhân mất tích, đặc biệt là trẻ vị thành niên không?”
Một điều tra viên mở máy tính tìm kiếm một chút, đứng dậy nói: “Có thông cáo mất tích, khu Đông có một vụ, thành Tây hai vụ, nhưng đều quá tuổi trung niên, độ tuổi không khớp.”
“Báo cáo khám nghiệm hiện trường tới đâu rồi?” Tống Dư Hàng đưa mắt nhìn Trịnh Thành Duệ.

Trịnh Thành Duệ ngón tay gõ phím, gom lại tất cả manh mối, quay đầu sắc mặt nhăn nhó.

“Camera lắp đặt gần hiện trường nhất cũng cách 100 mét.”
Toà nhà Cách Lâm là một trong những dự án cải tạo do Công ty Kiến Tân ở thành Tây đấu thầu dưới sự trợ vốn của Chính quyền Thành phố, đây là một dự án trung tâm thương mại có tính hấp dẫn những người giàu có đầu tư, với quy mô diện tích 6 tầng đã có thể nhìn ra hạng mục này có bao nhiêu khó khăn.

Bãi đỗ xe cũng được đánh dấu rộng bằng một bàn tay, đương nhiên là chỗ chất đầy đá cùng chất thải xây dựng, hiện trường xảy ra vụ án ở trước cửa toà cao ốc, camera được gắn bên kia bãi đỗ, cách 180 mét, đến quỷ ma cũng không chụp được nữa là.

Đối chiếu DNA, xét nghiệm vết máu, kiểm tra dấu vân tay thậm chí khám nghiệm tử thi đều phải cần thời gian, vụ án nhất thời lâm vào bế tắc.

Tống Dư Hàng chống cằm, luôn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đây đơn giản là một vụ tự sát, nhưng sự tình liên quan đến trẻ vị thành niên, cần phải cẩn trọng xác minh, cho dù là tự sát, cũng nên có nguyên do mới đúng.

Ánh mắt cô dừng trước mảnh giấy, trước mắt, đây là manh mối duy nhất, cô duỗi cánh tay cầm nó lên quan sát thật kỹ.

Chất liệu giấy vở thông thường, không có gì đặc biệt.

— Vở?
Linh quang trong đầu chợt loé, cô đưa tờ giấy lại gần hơn, từ trong túi lấy ra đèn mắt sói, cẩn thận nghiên cứu.

Nét mực có thể dễ dàng phai mờ, nhưng vết hằng do ngòi bút để lại có thể vẫn còn lưu trữ.

Các trường trung học ở Giang Thành luôn cấp cho học sinh sách vở khi vào học, để phân biệt, trên vở đều sẽ in tên cùng logo của trường.


Cuối cùng, trời xanh không phụ lòng người, Tống Dư Hàng thì thào đọc ra một chữ: “Dục….!Dục gì?”
Mấy chữ phía sau rốt cuộc không nhìn thấy rõ.

“Lập tức liên hệ mấy trường trung học có tên bắt đầu là chữ Dục trong nội thành, tìm hiểu xem hôm nay có học sinh nào vắng mặt không.”
“Dạ.” Một hình cảnh lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Bên này đang thảo luận hừng hực khí thế, bên kia quá trình giải phẫu tử thi cũng đang trong giai đoạn gay cấn.

Mức độ tổn hại của thi thể thực không cách nào khám nghiệm được, họ đã mất rất nhiều thời gian ghép lại các mảnh xương thành từng bộ phận để phân loại, xương sọ, xương bả vai, xương quai xanh, xương ống chân, xương đùi thành từng mô nhỏ trên bàn mỗ.

Lâm Yêm mang bao tay, đeo khẩu trang, dùng thước đo sao đó trích ra số liệu, Đoạn Thành phụ trách ghi chép, viết tuần tự lên bảng trắng.

Cậu ta đại khái tính toán: “….!Chiều cao của nạn nhân, đại khái….”
Lâm Yêm thông qua các con số mà nhẩm ra: “2,3 x chiều dài tối đa trung bình của xương đùi 40cm cộng thêm 64,38 ± 3,48cm tương đương 159,86 mét, nhưng bởi vì xương đùi tổn thương nghiêm trọng, cho nên chiều cao sẽ chênh lệch khoảng 3cm.”
Lạch cạch….!cây bút trong tay Đoạn Thành rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, ngây người nhìn nàng.

Lâm Yêm tức giận: “Nhìn tôi làm gì? Tiếp tục tính toán xương ống chân, xương cánh tay, cẳng tay, xương cổ tay sau đó tính con số trung bình cho tôi.”
Rửa sạch xương, tiếp đó là kiểm tra nội tạng, những phần xương cứng rắn nhất đều bị nghiền ép thành như vậy thì đừng nói chi các mô mềm, khả năng còn nguyên vẹn là bất khả thi.

Nhưng Lâm Yêm vẫn kiên trì từ trong một đống thịt nát vụn tìm kiếm vài manh mối hữu dụng, nhiệt độ phòng giải phẫu cực thấp, nhưng trang thiết bị lại có trọng lượng, nàng đứng hơn 2 tiếng, lưng cũng muốn cong theo, trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Ánh đèn trắng sáng trước mắt hoá thành những sọc vàng, chúng vòng quanh nàng sau đó dần tản ra, mấy nhân viên mặc trang phục phòng hộ như nhân bản đi vòng quanh, nàng dần không nghe rõ được họ đang nói gì.

Thẳng đến khi có người ở phía sau một lần lại một lần gọi tên nàng: “Pháp y Lâm, Pháp y Lâm….”
Nàng lắc đầu, bỏ qua chút choáng váng thoáng qua, chống đỡ bàn giải phẫu trụ vững thân mình, quay đầu nói: “Chuyện gì?”
“Em tính ra được, chiều cao của nạn nhân vào khoảng 160cm, chênh lệch 3cm….” Đoạn Thành có chút hưng phấn, chợt nhìn thấy mồ hôi trên trán nàng đã thấm ướt mũ, gương mặt tái nhợt đến doạ người, nhất thời có chút lo lắng nhìn nàng.

“Chị….!không sao chứ?”
“Không có gì.” Lâm Yêm xoay người sang chỗ khác, cắn chặt môi dưới, cầm lấy nhíp, hít sâu một hơi một lần nữa mở mắt ra, thần sắc đã khôi phục chút ít thanh minh.

Các mô nội tạng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đã được phân loại dán nhãn đặt sang một bên để chuẩn bị cho vào đông lạnh, Lâm Yêm vùi đầu vào một đống thịt nát lục lọi, bất chợt gắp ra được một khối mô thịt kích thước cỡ đầu ngón tay cái, tổ chức tế bào của nó rất khác so với các mô thịt còn lại.

Nàng giơ nó lên đặt dưới ánh đèn, mày gắt gao nhíu chặt: “Lấy lam kính qua đây.”
Lam kính trong suốt được đưa đến trước mắt nàng, nàng cẩn thận dùng nhíp kẹp chặt mẫu vật đặt lên, sau đó nói một câu khiến mọi người sửng sốt.

“Đưa đi xét nghiệm phôi thai.”
Đoạn Thành ghê tởm đến không gì tả được: “Khiếp thiệt, chuyện này thật điên rồ.”

Sau khi rời khỏi phòng giải phẫu, nhìn thấy trên hành lang không có ai nàng liền ngồi xổm xuống đất, phát hiện có người đi tới, Lâm Yêm nhanh chóng đứng dậy, từng bước xê dịch về văn phòng.


Nàng kéo ra ngăn kéo tủ tìm kiếm hộp kẹo cao su, nhưng bên trong lại trống rỗng.

— Chết tiệt! Dùng hết rồi.

Nàng ném hộp không lên bàn, vừa vặn có người tiến vào định cất giữ thứ đồ gì đó.

“Pháp Y Lâm sao lại ở đây, không dự họp sao?”
Lâm Yêm đỡ bàn đứng dậy: “Đi liền đây.”

Vừa bước vào phòng họp, nàng chợt cảm thấy bầu không khí như lắng đọng, ánh mắt mọi người nhất trí hướng nhìn phía nàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng.

Nàng lúc này mới phát giác việc mình đã quên mang khẩu trang.

Vết bầm tím trên mặt, tác phẩm của Tống Dư Hàng vẫn còn đó, trước mắt bao nhiêu người thì không cách nào che đậy, đành phải cắn chặt răng, nhích từng bước đến vị trí của chính mình.

Không hiểu xui xẻo kiểu gì, vị trí duy nhất còn trống là bên cạnh Tống Dư Hàng: — Mẹ nó, ai an bày chỗ ngồi vậy!!!
Lâm Yêm lòng không khỏi vạn tiễn xuyên tâm cái người nào đó.

Tống Dư Hàng cũng có chút mất tự nhiên dùng tay sờ sờ mũi, hừm nhẹ một tiếng: “Người đã đến đông đủ, tiếp tục đi, Pháp y Lâm hãy nói sơ về kết quả giải phẫu.”
Cô không nói còn tốt, nói xong, ánh mắt Trương Kim Hải cũng trở lại, đăm chiêu quan sát các nàng.

Trên mặt Tống Dư Hàng xuất hiện một vết trảo thật dài, rõ ràng là do móng tay nữ nhân để lại, mà vết bầm trên mặt Lâm Yêm cũng không nhẹ, nhan sắc điểm mười nhưng hôm nay cùng lắm đánh giá 7 – 8 điểm, trách không được nghe các hình cảnh ở hiện trường nói nàng hôm nay vẫn luôn mang kính râm.

Cùng một ngày, cùng xuất hiện vết thương trên mặt, nói thế nào cũng quá trùng hợp đến kỳ lạ đi.

Hắn ta chợt nhớ đến có người nói Tống Dư Hàng đang qua lại với anh họ của Lâm Yêm, mọi người cứ đồn đãi rần rần cả lên, hận không thể moi ra mấy cái điểm yếu trên người các nàng.

Lâm Yêm bị hắn nhìn chăm chăm thiệt khó chịu không chịu nổi, xấp văn kiện trên tay đập thật mạnh xuống bàn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Xem hồ sơ vụ án không xem, nhìn tôi làm gì?!”
Mọi người lập tức cúi đầu, uống nước, uống nước.

“Đứng dậy, cậu đó, đổi chỗ cho tôi!” Nói xong, nàng cũng không màng người khác nghĩ thế nào, vỗ vai người đang ngồi bên cạnh, ý bảo hắn đứng dậy, chính nàng cũng đứng lên, liền trong nháy mắt, có lẽ là vì đứng lên quá đột ngột, cộng thêm việc thân thể suy nhược trước đó, tầm mắt đột nhiên tối sầm, thân thể mất thăng bằng ngã ra sau.

“Lâm Yêm!” Chỉ kịp nghe thấy tiếng ghế ma sát bén nhọn trên sàn, thân thể đã được người chặn ngang ôm bế lên, thế giới trước mắt chìm trong một mảng tối, mày nhíu lại thật chặt.

Tống Dư Hàng bước chân vội vã, không hề quay đầu lại: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, các người tiếp tục đi.”
—————–
—————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.