Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 23: Đêm Mưa


Đọc truyện Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư – Chương 23: Đêm Mưa


Sau khi thu xếp xong Trần A di trở về biệt thự đã là giữa đêm, trời mưa xối xả, bảo vệ cầm ô che chắn cho người từ trong xe bước ra.

Không nghĩ tới muộn thế này lại có người đứng đợi mình.

Cách màn mưa dày đặc, ánh đèn mờ ảo trước cánh cổng sắt phản chiếu bóng dáng cao gầy của cô in trên trũng nước đọng.

Tống Dư Hàng lẳng lặng cầm ô, gương mặt đó vẫn không chút cảm xúc, Lâm Yêm cảm nhận được nơi khoé môi mím chặt kia là sự trầm mặc nặng nề.

Người tới không có hảo ý.

Nàng không muốn dây dưa, cũng không có tâm tình chào hỏi, mỗi khi nhớ đến Sơ Nam, thể xác và tinh thần của nàng đều ở mức kiệt quệ, huống chi hôm nay lại là ngày đặc biệt với nàng.

Lúc bảo vệ che chở nàng lướt qua người cô, Tống Dư Hàng lập tức hành động, ai cũng không đoán được cô bất ngờ ra tay, một cú đấm vừa nhanh vừa thâm hiểm, đánh trúng điểm yếu mệnh dưới bụng nàng.

Lâm Yêm lùi lại phía sau mấy bước, được bảo vệ nâng đỡ, cong eo ho khan sặc sụa.

Hai bảo vệ tây trang giày da lập tức đứng chắn trước người nàng, Tống Dư Hàng lắc lắc cổ tay, cứ như chưa đã “thèm”.

“Thân thủ Lâm Pháp y không phải tốt lắm sao? Như thế nào chỉ một cú đấm đơn giản mà tránh không được?” Cô bóp tay kêu răng rắc, giống như âm thanh lên cò súng: “Hay là, gọi cái người thế thân ra đánh với tôi?”
Hai bảo vệ ngọ ngoạy muốn động, Lâm Yêm đứng dậy, vung tay, bảo bọn họ lui lại, đồng thời cởi áo khoác ném cho họ.

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.”
Hạ nhân Lâm gia tựa hồ đều mang trong người sự phục tùng tuyệt đối dành cho nàng, dù biết đối phương mang theo ác ý xuất hiện, nhưng vẫn nghe lời nàng lui xuống.

Trong vài phút ngắn ngủi, trời đất khoảng không đều tĩnh mịch, chỉ có tiếng mưa nặng hạt rơi thẳng xuống lùm cây um tùm cùng tiếng hô hấp dồn dập.

Khoảnh khắc chiếc ô trong tay rơi xuống đất cũng là lúc Tống Dư Hàng hành động.

Cô mạnh mẽ lao đến như một con báo, tay nhanh như tên, chân chính xác như đạn bắn, nhắm thẳng vào bụng Lâm Yêm, bộ phận yếu nhất trên cơ thể chịu vô số lần va đập, nàng thống khổ nhíu mày, nôn ra một ngụm máu cùng dịch vị trong miệng.

Không đợi nàng đứng vững thủ thế phòng vệ, Tống Dư Hàng đã dậm chân phóng lên hướng thẳng vào mặt nàng.

Lâm Yêm theo bản năng dùng khuỷu tay che chắn, nàng nếu không chống đỡ thì gương mặt sẽ theo tác động của bàn chân cô mà đập thẳng xuống nền xi măng.

Tuy là lực đạo mạnh mẽ nhưng cũng chỉ nàng lui lại mấy bước, va chạm với cánh cổng sắt căn biệt thự, cánh tay đau nhức, hình thành vết bầm tím, ánh mắt trở nên tối sầm.

Tống Dư Hàng túm cổ áo nàng, thở hồng hộc, nước mưa theo cằm cô chảy xuống, có lẽ là vì cơn mưa nặng hạt, chiếu thẳng xuống khoé mắt nàng như hàm chứa thuỷ quang.

“Cô ra tay đi!” Cô bóp cổ nàng ấn người lên cánh cổng sắt: “Nếu không chống trả, cô sẽ phải chết.”
Lâm Yêm nhìn đôi mắt từ trước đến nay luôn đạm mạc nhạt nhẽo giờ đây lộ rõ tơ máu, thời điểm lựa chọn đến đây cô đã sớm bỏ lại dáng vẻ thong dong trấn định của dĩ vãng.

Nàng đột nhiên cười lớn: “Ha hahaa…..”.

Tiên Hiệp Hay
Giọng cười yêu dã lại quyết tuyệt.

Tống Dư Hàng ngẩn ra, tay siết chặt cổ nàng run nhẹ, Lâm Yêm nhích người rướng chân: “Vậy chị giết tôi đi, tôi tội ác tày trời, chị giết tôi chính là báo thù cho Lý Thi Bình, là thay trời hành đạo.”
Nàng hơi khép hờ đôi mắt, tựa như than thở: “Mau ra tay đi, tôi chờ lâu rồi đấy.”
Nước mưa trút xuống, thân thể hai người đều ướt đẫm, Tống Dư Hàng chưa từng chịu cái lạnh giá như vậy, răng đánh lập cập, trong khoảnh khắc cô không biết mình đang run rẩy hay bởi vì hai hàm răng đang đánh vào nhau.

“Người tối hôm đó đến nhà Lý Thi Bình là cô.”
Tống Dư Hàng nhớ tới ly thuỷ tinh đặt sẵn trên bàn khách lúc đó.


“Đinh Tuyết là học muội của cô.”
Nếu nhớ không lầm, Đinh Tuyết nhỏ hơn Lâm Yêm 2 tuổi, ngày đó lúc lái xe đến Trường trung học, cô chỉ dẫn giống như đã quen thuộc từ rất lâu rồi..

“Đúng thì thế nào?” Lâm Yêm lơ đãng nhìn cô, cong môi cười, căn bản không quan tâm cô hiện tại đang bóp cổ mình.

Tống Dư Hàng đầu ngón tay dụng thêm vài phần sức lực, khiến nàng không thể không ngửa đầu lên thở gấp, mũi chân cũng rời khỏi mặt đất.

“Manh mối vụ án này từ đầu đều do cô cung cấp, Lâm Pháp y hảo thủ đoạn, xoay chúng tôi như chong chóng, đã sớm đoán biết hung thủ là ai còn gì.”
Câu nói của Tống Dư Hàng là khẳng định, từ góc độ của Lâm Yêm nhìn đến, gương mặt cô được cơn mưa rột rửa càng thêm sắc lạnh.

Tống Dư Hàng cả người ướt đẫm, áo sơ mi dính sát vào người, nước mưa theo cằm chảy xuống chui vào cổ áo, những thớ cơ trên cổ hằng lên lộ rõ những mạch máu không lúc nào không phô ra được loại mỹ cảnh khó tả.

Không giống nam nhân cũng không giống bất kỳ người phụ nữ bình thường nào khác.

Cô luôn toát lên khí chất đặc biệt, cho nên Lâm Yêm vô pháp đánh đồng cô với bất kỳ ai.

Nước mưa rất lạnh, nhưng bàn tay siết chặt cổ nàng lại ấm nóng, nàng vô tình nhớ lại tối đó lúc cánh môi cô lưu lại nhiệt khí trên tai mình.

Nghĩ đến liền cười khanh khách, nàng biết như thế sẽ chọc giận cô, cũng như Tống Dư Hàng biết rõ chân bị nàng dẫm lên có bao nhiêu đau nhức.

Sao có thể hiểu đối phương như vậy, rõ ràng chỉ vừa quen biết nhau không lâu thôi mà.

Trong lúc mơ màng nghĩ ngợi, nàng mở miệng: “Phải, tôi biết, tôi biết Đinh Tuyết bị Tôn Hướng Minh giết chết, tôi biết Lý Thi Bình giết hắn, còn biết Lý Thi Bình chết như thế nào, là trúng độc, thạch tín.”
Nàng cười nhưng giọng lại thâm sâu lạnh lẽo: “Thất khiếu* chảy máu, chết rất nhanh, không đau đớn, chị có muốn biết trước khi chết cô ấy nói gì với tôi không?”
(*Thất khiếu: hai mắt, hai tai, mũi, miệng)
“Cô im miệng!” Đầu ngón tay Tống Dư Hàng bỗng dưng phát lực, nâng người lên, Lâm Yêm kịch liệt ho khan, đùi phải giãy dụa đá vào đầu gối cô, Tống Dư Hàng thoát lực, hai người cùng ngã vào lùm cây bên cạnh căn biệt thự.

Lùm cây bị đẩy rạp một mảng lớn, nước mưa cùng bùn đất thi nhau chiếm chỗ, hai nữ nhân cao gầy đang vật nhau đấu sức, cảnh vật xung quanh là cây cối, nhưng lại giống trận thuỷ chiến hơn.

Hai người ngươi quyền ta cước, thẳng đến khi một người yếu thế, Tống Dư Hàng nắm cổ áo nàng nhấc lên, gân cổ gào rống: “Người mặc áo đen chính là cô!”
“Phải, là tôi, thì sao?” Lâm Yêm nâng đầu gối hất người văng ra ngoài, thuận thế xoay người nằm trên người cố trụ cổ Tống Dư Hàng.

Nàng cười đến quyến rũ, từ khoé mắt đuôi lông mày đều lộ ra thuỷ ý.

“Chị tố cáo tôi đi, Tống Dư Hàng, chị có chứng cứ sao? Viện kiểm sát sẽ tin chị sao? Xin lệnh bắt giữ? Cũng thật trùng hợp, nếu chị chậm một bước, nói không chừng đến thi thể của chị cũng sẽ bốc hơi khỏi thành phố này.”
Tống Dư Hàng hai mắt đỏ ngầu, cảm nhận máu huyết sôi sục đến đỉnh đầu, nghĩ cũng chưa nghĩ bản thân khuất phục, cô co đầu gối, nắm lưng quần nàng, lật người hất nàng lên đỉnh đầu.

Lâm Yêm từ lùm cây trực tiếp đập xuống đất, sau gáy tiếp thượng đau đến nghiến răng, lục phủ ngủ tạng như nát thành từng mãnh.

Miệng vết thương trên tay ngâm trong nước chảy máu không ngừng.

Tống Dư Hàng nghiêng ngã lảo đảo bò dậy, tóm người từ trong nước đứng lên, cô nhìn nàng gần trong gang tấc, phía sau gương mặt đẹp đẽ thế nhưng cực máu lạnh.

“Nếu cô biết Tôn Hướng Minh là hung thủ, trong tay có đủ chứng cứ sao không nói?” Cô nắm cổ áo nàng, khàn cả giọng: “Tôi có thể bắt hắn nhưng tuyệt đối không bỏ qua bất cứ ai có hành vi tước đoạt sinh mệnh người khác.”
Lâm Yêm càng lúc càng khó thở: “Khụ….!khụ khụ…!Vô dụng….!chị có biết không?”
Nàng bất ngờ ngẩng đầu, trong mắt thuỷ quang liễm diễm: “Trước khi hài tử được sinh ra, Đinh Tuyết vốn nghĩ sẽ ly hôn, Tôn Hướng Minh là kẻ bạo lực, lần nghiêm trọng nhất nàng bị đánh phải nhập viện, tổn thương lá lách, cả tháng trời.”
Bàn tay Tống Dư Hàng sửng lại, khoé môi Lâm Yêm gợi lên nụ cười trào phúng: “Dưới sự động viên của Lý Thi Bình, Đinh Tuyết đề nghị ly hôn, Tôn Hướng Minh không đồng ý, náo loạn toà án, ba lần điều giải, cuối cùng không phê chuẩn, cũng chính lúc đó, Đinh Tuyết phát hiện mình mang thai.”
Tống Dư Hàng buông tay ra, Lâm Yêm ngã xuống đất, dây buộc tóc sớm đã đứt, mái tóc dài hoà lẫn nước bẩn tản mạn, trên mặt có dấu vế bị nhánh cây xước qua tổn thương, cũng xuất hiện vết bầm tím bị Tống Dư Hàng đánh, nhưng nàng vẫn đẹp đến nao lòng.

Đó là một loại tàn khuyết tạo nên nét đẹp kinh người.


Cuộc đối đầu giằng co nhưng vắt kiệt sức của hai người, Lâm Yêm lẳng lặng nằm trên đất, mặc cho nước mưa xối rửa thân thể mình, cánh tay yếu đến mức không nhấc lên nổi, nhưng nàng vẫn cảm thấy thống khoái, giống như cô càng ra tay tàn nhẫn thì những nặng trĩu trong lòng nàng cũng sẽ vơi đi một ít.

Nàng dường như không thở nổi, nàng thường xuyên nghĩ đến, vì cái gì đám súc sinh cặn bã hại người vô số vẫn sống tốt?
Vì cái gì nàng cũng sống thật tốt?
Vì cái gì phải nhất định là Sơ Nam của nàng?
Cho nên lúc Lý Thi Bình đưa ra giao dịch, nàng không cự tuyệt.

Lâm Yêm nằm trên đất, khoé mắt thoáng hiện hai hàng thanh lệ, nàng phải cảm ơn trận mưa này vì nó bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.

Tống Dư Hàng nhìn đôi mắt ấy, một mảnh tĩnh mịch quạnh quẽ, không có ánh sáng, cũng không có ảnh phản chiếu của chính mình.

Do men say, cô phát tiết, nhưng bây giờ đã vui vẻ sao? Không có.

Cô cũng không rõ rốt cuộc đây là tư vị gì, phẫn nộ, bất bình, còn có ẩn ẩn tia thất vọng.

Phẫn nộ vì nàng không tuân thủ trách nhiệm chức nghiệp đem manh mối báo cho người khác, gián tiếp gây ra cái chết của Tôn Hướng Minh, phẫn nộ vì nàng lợi dụng kiến thức chuyên nghiệp để xoá bỏ dấu vết bản thân không có mặt ở hiện trường, xem thường pháp kỷ.

Bất bình là dựa vào cái gì nàng có thể xem thường pháp luật, dựa vào cái gì nàng không có ý hối cải, lại dựa vào cái gì nàng bị đánh đến không vực dậy nổi vẫn cắn răng không nói ra từ “Sai”.

Xương cốt của nàng xem ra rất cứng.

Tống Dư Hàng hoàn toàn thả nàng ra, thoát lực ngã ngồi xuống vũng bùn, có lẽ sự tức giận trong mắt cô quá rõ ràng, Lâm Yêm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khóe môi thế nhưng hơi giương mỉm cười.

“Chị có thể cảm thấy kỳ quái, tôi từ khi sinh ra đã áo cơm vô ưu, vừa có tiền lại có thế, nếu đã giúp đỡ chính nghĩa thay trời hành đạo sao không lợi dụng quyền thế bắt Tôn Hướng Minh vào trong là tốt rồi.”
Lâm Yêm ánh mắt tiến vào hư không, cơn mưa nặng hạt ập vào mặt nàng đến đau rát.

Nàng nhẹ giọng nói: “Tôi ngoài trừ bản thân, không tin tưởng bất kỳ ai.”
Yết hầu Tống Dư Hàng khẽ nhúc nhích, ánh sáng mờ ảo, cô dần không thấy rõ biểu tình trong mắt nàng là gì.

Nhưng thật ra Lâm Yêm biết cô muốn nói gì, môi lộ ra nụ cười méo mó: “Tống cảnh sát, đừng ôm hy vọng đặt vào người tôi, tôi chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Lâm Yêm tôi từ lúc sinh ra đã không phải đứa trẻ tốt lành gì.”
Chút hy vọng nhỏ nhoi đã bị nàng dập tắt.

Lần đầu tiên Tống Dư Hàng nhận thức nàng không phải lúc xem tin tức qua TV.

Mà cô đã rất nhiều lần có thể nhìn thấy nàng.

Chỉ cần nàng muốn.

Trên TV, tin tức, báo chí, tuần san nhật báo, thậm chí là hội nghị diễn thuyết.

Nàng dường như phủ sóng khắp các phương diện, hoặc ưu nhã hoặc hờ hững, hoặc bình tĩnh hoặc quyết đoán, nàng có thể trước áp đảo giới truyền thông không nói nên lời, sau lưng lại xoắn tay áo chửi ầm lên, thậm chí còn hiên ngang đứng trước cổng Thị Cục cùng nhân tình ôm hôn nồng nhiệt.

Nàng cùng Tống Dư Hàng – một nữ nhân khuôn phép cổ hủ nhân sinh không giống nhau, nàng thậm chí có chút hâm mộ linh hồn trời sinh đã tự do bay lượng không gò bó này.

Nàng sống tuỳ tâm sở dục, không quan tâm cái nhìn của người khác đối với mình.

Buổi tối lúc giải phẫu thi thể Đinh Tuyết, những Pháp y khác trong phòng đều cúi đầu mặc niệm, lần đầu tiên cô nhìn thấy đằng sau lớp vỏ cứng rắng là tâm hồn mềm mại thiện lương.

Cô không thể không thừa nhận, Lâm Yêm là kẻ dối trá, mánh khoé lừa bịp người khác rất cao thâm khiến người khó lòng phòng bị.


“Động cơ thì sao? Cô nói xem….!vì cái gì?” Tống Dư Hàng vuốt mặt, tống khứ những giọt nước mắt dư thừa trên mặt mình.

Lâm Yêm liếc mắt nhìn cô, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời tối mịt, vẫn luôn ngắm nhìn như phảng phất có thể nhìn thấy người kia ở trên thiên đàng đang đợi mình.

“Không có động cơ, tôi chính là người như vậy.”
“Phải không?” Tống Dư Hàng hơi cong môi: “Hôm ở phòng lưu trữ hồ sơ, cô đang tìm cái gì, năm 1990, năm đó nếu tôi nhớ không lầm, Lâm Pháp y vừa tròn 18 tuổi, đang học năm cuối cao trung….”
Nàng còn chưa nói xong, Lâm Yêm đột nhiên nhìn lại, ánh mắt nhất thời thay đổi, trở nên lãnh khốc.

Lâm Yêm khuỷu tay chống đỡ trên đất, miễn cưỡng nâng dậy bản thân: “Chị câm miệng….”
Tống Dư Hàng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút ý vị thâm thường: “Thân thủ dáng vẻ đều có thể nguỵ trang, nhưng tính cách lẫn khí chất thì không thể giả, Lâm Pháp y hẳn không biết, mỗi lần cô trêu đùa hay chột dạ, hoặc lúc tôi chọc trúng điểm đau của cô cô sẽ ngạo kiều.”
“Cô xem, chính như bây giờ.”
Lâm Yêm ngẩng đầu nổ lực muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay nàng căn bản không nghe theo lệnh của chủ nhân nó, năm ngón tay phí công phí sức siết chặt đấm xuống đất, nước bùn bắn tung toé nhuộm nâu ống quần Tống Dư Hàng.

Cô nhìn nàng thở dốc cùng ánh mắt hung tợn kia, da thịt trắng nõn bởi vì tức giận kích động mà nhiễm một màu đỏ ửng, đến khoé mắt cũng hồng.

Cổ thon yếu nhược lập tức bại lộ trước mắt cô, giống như dã thú để lộ ra điểm yếu mệnh dưới lớp lông bụng.

Quần áo ướt sủng ôm sát cơ thể, theo hô hấp phập phồng, Lâm Yêm rốt cuộc không còn là nàng nữa rồi, đã yếu đuối lại tỏ ra kiên cường, giống như hoa Lăng Tiêu gồng mình trụ vững trên vách đá, không giây phút nào không toả sáng sự mỹ lệ của bản thân.

Cô không khỏi nhớ tới những quyền cước vừa rồi khi chạm vào nàng, lúc đó cô không nghĩ nhiều, giờ lại cảm thấy tuy nàng thân thủ giỏi nhưng cũng là con gái yếu đuối, so với cơ bắp săn chắc trải qua nhiều năm huấn luyện của mình phải khác xa một trời một vực.

Tống Dư Hàng nuốt khan, chậm rãi duỗi tay ra.

Lâm Yêm khắp người chỉ có đầu và ngón tay là chưa mất tri giác, đại não cũng sắp hôn trầm, nàng cảm thấy có chút lạnh.

Lúc tay cô chạm đến quần áo nàng, Lâm Yêm bỗng dưng rùng mình, nàng nghĩ ngay đến việc cô đang muốn làm gì, hình xăm!
Nút thắt giải khai được một nửa, hình vẻ bí ẩn đó rốt cuộc cũng lộ ra chút manh mối, Tống Dư Hàng nuốt nước bọt, muốn ghi nhớ thật kỹ hoạ tiết ấy thì nàng hành động!
Cô cũng không nghĩ tới Lâm Yêm vẫn còn sức chống trả, hai chân trông có vẻ nhu nhược lại bất ngờ kẹp chặt cổ cô, eo bụng nâng lên giống một con cá chép lộn mình, không chỉ có thể hoàn hảo thoát khỏi tay cô mà còn thuận thế nắm chặt cánh tay Tống Dư Hàng.

— Nhu thuật Brazil – Tất sát kỹ thập cố!
Trong thoáng chốc cô không kịp phản ứng, Lâm Yêm xác thật cũng không cho cô thời gian phản kháng, nghiêng người ngã xuống, cánh tay cô lúc này bị đặt chỗ bụng nhỏ của Lâm Yêm, tay phải bị bẻ ngược, phát ra tiếng răng rắc.

Một cổ đau nhức khiến Tống Dư Hàng tuôn cả mồ hôi hột.

Nhu thuật Brazil không hổ là kỹ năng tối thượng, một khi bị phản chế ngã xuống thì khó mà thoát thân.

Bất quá với thể trạng như nàng hiện tại khó mà kiên trì được lâu.

Tống Dư Hàng chịu đựng đau nhức, câu môi cười: “Nhu thuật Brazil đai đen thượng đẳng, tôi đúng là nhìn không ra rồi.”
“Thứ tôi nói thẳng….!khụ….” Lâm Yêm kịch liệt thở hổn hển, câu nói cũng không hoàn chỉnh: “Ánh mắt chị không lúc nào tốt cả.”
Trách không được.

Linh hoạt có thừa mà lực đạo không đủ, nhu thuật Brazil vốn dụng yếu đánh mạnh, lấy nhu phá cương, chuyên tấn công thuần phục, lợi dụng thế công của đối phương ra đòn phản dame xem ra rất thích hợp với nàng.

Bất quá nếu là sức lực đầy đủ, đặc biệt lại chiếm ưu thế, Lâm Yêm rất có thể ngang sức với cô, nhưng hiện tại thì—–”
Hàn mang chợt loé lên trong mắt Tống Dư Hàng, dựa vào sức lực ở cánh tay chống xuống đất muốn lật người, nhưng vừa động xương khớp đã kêu răng rắc ê ẩm, cả người cô cong lại thành hình thù quỷ dị.

Lâm Yêm cả kinh, mồ hôi trên trán bất ngờ nhỏ giọt.

— Chị ấy điên rồi sao, như vậy còn có thể giãy dụa, không phải muốn bỏ mạng đấy chứ!”
Cũng chính giây phút lơ là, khuỷu tay Tống Dư Hàng lập tức thúc vào bụng nàng, Lâm Yêm buông lỏng lực đạo ngã xuống đất, nàng nhắm mắt, đau đớn ồ ạt kéo tới.

Tống Dư Hàng trong lúc cấp bách khoá bàn tay nàng ra sau đầu, hai người ôm nhau ngã xuống trũng nước.

Xoạc….!thứ nàng liều mạng che chở rốt cuộc bại lộ.

Lâm Yêm tức giận đến phát run: “Tống Dư Hàng, chị khốn khiếp, đê tiện….!dâm tặc.”
Nàng một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, lăn qua lộn lại đều là mấy từ ngữ thô tục, vừa hít thở vừa liều mạng trốn tránh.

Cánh tay bị người khoá chéo trên đỉnh đầu, lúc nàng ngẩn đầu, chiếc cổ khêu gợi cũng vô tình hiện rõ trước ánh mắt người nào đó.


Khoảng cách của hai người thật gần.

Tống Dư Hàng cơ hồ có thể xác nhận một góc vải áo kia chính là của nàng.

Giống như Pháp y có thể dựa vào khí phát ra đã có thể biết được đó là chất gì, hình cảnh cũng có thể chỉ bằng cái mũi ngửi ra được vị khí của ma tuý.

Huống chi khứu giác con người rất nhạy bén, ký ức vẫn còn mới mẻ.

Cô có thể quên người nọ, nhưng tuyệt đối sẽ không quên được hương khí trên người nàng.

Hình xăm đỏ tươi giống như vết bớt, Tống Dư Hàng giơ tay nhẹ nhàng chạm đến, cảm nhận sự nổi cộm trên da nàng.

Đó là quá khứ kinh tởm nhất mà Lâm Yêm không muốn nhớ lại.

Đây không phải hình xăm, mà là….!dùng dao khắc lên.

Cô khiếp sợ rũ mắt đối thượng tầm mắt nàng, nhìn thấy đôi mắt ấy bất lực khép lại, yết hầu rung động, khoé mắt chảy ra hai hàng thanh lệ, giống như không muốn cô nhìn thấy bản thân mình khốn cùng như vậy.

Nàng quay đầu, khẽ cắn chặt môi dưới, khoé mắt đỏ hoe: “Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đứng lên.”
Giống nhưng từ trong mộng tỉnh dậy, Tống Dư Hàng lúc này mới ý thức được bản thân mình đang làm cái gì, và tràn cảnh này có bao nhiêu cổ xuý.

Đêm mưa tầm tã, giơ không thấy năm đầu ngón tay, vậy mà cô lại dùng uy thế của kẻ thắng cuộc khoá hai tay nàng đẩy lên đỉnh đầu, thậm chí còn….!
Tống Dư Hàng quả thực muốn phế bỏ hai tay mình.

Hiện tại cô không phải cảnh sát, mà là một kẻ tội phạm.

Lâm Yêm xác thật có lý do để khóc, những giọt nước mắt như đang đốt bỏng cô, Tống Dư Hàng chấn kinh, lập tức đứng dậy, vuốt nước mưa trên mặt, tim đập như sấm.

Cô xoay người nhìn chỗ khác phi lễ chớ nhìn, nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, dù sao nàng cũng bị cô đánh thành cái dạng này rồi, cho nên khẽ cắn môi xoay người lại đưa tay ra trước mặt nàng.

“Đứng lên đi.”
Lâm Yêm hất tay cô ra, tự thân chậm rãi chống người ngồi dậy, kéo vai áo trễ khỏi đầu vai trở về.

Toàn thân nàng như bị băm thành từng mảnh, đầu cũng đau buốt, ngón tay run rẩy không chịu nghe lời, bởi thế nên động tác cực kỳ chậm.

Nước mưa theo cằm nàng chảy xuống, đáp trên đôi bàn tay còn nhỏ hơn gương mặt nàng.

Tống Dư Hàng không khỏi nhớ lại dáng vẻ nén khóc vừa rồi của nàng, dĩ vãng chưa từng có, nên bản thân cô cũng lâm vào mờ mịt.

Chỉ là hiện tại mưa rất lớn, cô vẫn muốn đưa nàng trở về.

Tống Dư Hàng hơi ngồi xổm xuống: “Lâm….”
Lâm Yêm ngẩn đầu, ánh mắt không có tiêu cự, vô hồn, môi run giật, thoáng rụt người lại.

Tống Dư Hàng âm thầm thở dài: “Vậy chờ chút, tôi gọi người đến.”
Cách đó không xa chính là cánh cổng lớn căn biệt thự của nàng.

Quản gia mang theo người tới đỡ Lâm Yêm tránh mưa, cầm một chiếc áo khoác lông bọc cơ thể nàng lại rồi cùng hạ nhân đỡ nàng bước vào trong.

Tống Dư Hàng nhìn bóng dáng nàng sắp biến mất sau cánh cổng sắt.

Lâm Yêm hơi dừng bước, giống như cảm giác được, xoay người nhìn chằm chằm trũng nước in bóng dáng của ai đó.

Câu nói cuối cùng hôm nay nàng dành cho cô.

“Mặc kệ chị có tin hay không, Tôn Hướng Minh không phải tôi giết, Lý Thì Bình cũng không phải tôi giết, tôi chỉ là một người vô tình nhìn thấy, thay cô ấy và Đinh Tuyết đặt dấu chấm hết cho kết cuộc tình yêu không trọn vẹn của hai người.”
—————–
—————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.