Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy)

Chương 19: Ngoại truyện: Nghe nói chàng không yêu ta?


Đọc truyện Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy) – Chương 19: Ngoại truyện: Nghe nói chàng không yêu ta?

Rất lâu về trước có người hỏi ta tên là gì. Ta chợt nhớ tới người đang mặc hoàng bào ở cung Càn Minh kia,người đó cũng từng hỏi ta tên là gì. Lâu dần,người đó cũng quên tên của ta mà thay vào đó là ” ái khanh”,”Tô khanh”…

Vậy thì nàng sẽ nhớ tên ta bao lâu?

Người mặc hoàng bào từng nói là cả đời,còn nàng cứ lẩm nhẩm tên ta mãi… nàng sẽ nhớ được bao lâu?

Ta không biết, cũng không muốn biết.

Trên đời này luôn có một người khiến ngươi nhớ nhung quyến luyến, không thể nào quên, người đó giống như một đóa hoa anh túc hấp dẫn, dù có đau đớn khổ sở như thế nào thì cũng không biết nên làm thế nào…

Người mặc hoàng bào đó cũng vậy,tựa như một cây gai trong cơ thể.Năm năm tháng tháng trôi qua dần dần lại trở thành một phần không thể thiếu.Lấy ra thì sẽ đau đớn mà không lấy sẽ khổ sở…

Nữ nhân đó,có đôi mắt giống hệt nàng. Đôi mắt thuần khiết hệt như một đóa sen,chỉ là năm tháng qua đi.Đôi mắt đó càng ngày càng sắc lạnh,càng ngày càng âm hiểm khó dò hơn. Người đó từng nói rằng ta không được vì bất cứ ai mà rung động,người có thể kiểm soát ta chỉ có thể là nàng…

Ta chỉ cười.

Sau đó ta lấy một nữ nhân có đôi mắt giống hệt nàng làm thê tử

Tô Phù nói nàng thật đáng thương,nàng chỉ là kẻ thế thân thấp hèn.

Ta cũng chỉ cười…

Ừ,biết nói làm sao….

Vậy mà,sau đó ta lại lén lút học thủ ngữ chỉ vì muốn biết cô gái nhỏ ấy nghĩ gì. Thật buồn cười


Trên đời ,có một số việc không phải không để tâm,mà để tâm cũng không làm được gì hơn.Có một số người không phải cứ trân trọng là có thể giữ lại được,mà dù có trân trọng rất nhiều rồi cũng sẽ mất đi… Bởi  vậy nên ta không dám đặt tâm tư của mình quá nhiều lên nàng.

Kì thực như thế này cũng rất tốt. 

Cô gái ấy,hay lén lút nhìn ta từ xa xa,miệng hay cong lên một nụ cười ngơ ngẩn.

Cô gái ấy hay lẳng lặng bước đến bên cạnh mài mực,châm trà,gọt hoa quả… cứ chạy tới chạy lui như một chú chó nhỏ.

Ta biết,không nên cho nàng hi vọng quá nhiều.

Ái tình là thần dược nhưng ái tình cũng chính là độc được khó lường. Rốt cục,cũng chỉ là một cô gái nhỏ thì hà cớ gì lại phải để nàng nếm trải đau thương?

Ta không thể cho nàng tình ái nhưng có thể cho nàng an yên.Vậy là đủ rồi phải không?

Lâu dần,cô gái ấy trầm lặng hẳn,không vui vẻ hoa tay múa chân như trước nữa.

Ta phát hiện những lúc như vậy,nàng rất thu hút.Cô gái ấy có sự trầm tĩnh của u lan lại có sự thuần khiết khó mà diễn tả thành lời…

Từ khi nào nàng trưởng thành đến vậy?

Cô gái nhỏ ấy…

Ta phát hiện ta quan tâm nàng nhiều hơn mình nghĩ. Cũng không biết từ lúc nào mà chuyện về người đó không còn khiến ta chú tâm nhiều như trước nữa.Làm vậy,có đúng không?

Ngày nọ,Tô Phù nói rằng nàng phải đích thân đi thân chinh đánh giặc để củng cố quân tâm nhưng làm sao có thể? Đất nước làm sao có thể một ngày thiếu vua?

Cho nên ta tình nguyện xin đi đánh giặc.Tô Nhược Vũ ta nợ nhà họ Tô một mạng,ơn dưỡng dục chi bằng trả hết lần này đi?

Đột nhiên rất muốn cho cô gái đang ở nhà kia một lời hứa hẹn.

Thế nhưng…

Đao gươm vốn không mắt

Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về?

Ta lấy gì để đảm bảo đây? 

Cười khổ một cái,lòng đầy giông bão…

Cô gái đó vẫn đang cố đợi ta về,khuôn mặt ngái ngủ gà gật và đôi mắt còn hơi mơ màng hoảng hốt tỉnh dậy khiến ta suýt bật cười.Hóa ra cô gái nhỏ ấy chưa từng thay đổi,vẫn ngốc như vậy…

Thật không an tâm…


Cô gái nhỏ lắc đầu quầy quậy,mắt ầng ậc nước khi nghe ta nói có thể sẽ không trở về.Đôi mắt trong suốt nhìn ta kiên cường rồi ra thủ ngữ nói rằng nàng sẽ chờ ta…

Lòng ta khẽ động.

Tốt quá,ít nhất còn có một người chờ ta…

Đột nhiên rất muốn sống sót trở về,đột nhiên rất muốn cùng nàng thề non hẹn biển,đột nhiên muốn cùng nàng rời đi,cùng nhau ngao du sơn thủy chẳng màng thế sự…

Khi trở về,nhất định ta sẽ nói cho nàng biết.Hẳn nàng sẽ bất ngờ lắm…

***

“nếu như gặp lại chẳng thể đỏ hồng đôi mắt

Liệu có thể làm ửng hồng đôi gò má?”

*** 

Lần gặp nhau,không ngờ lại là trên chiến trường

Không ngờ lại là ở hai phe đối nghịch

Chưa bao giờ ta căm hận quyền lực,trách nhiệm,căm hận cái gọi là giang sơn xã tắc đến vậy.

Nếu chỉ là một nam nhân bình thường,ta sẽ chẳng màng điều gì mà chạy đến cướp nàng về.

Nếu chỉ là một nam nhân bình thường,ta sẽ không phải dằn vặt nhiều đến vậy.

Chọn ai?


Chọn nàng – nữ nhân của mình?

Hay chọn giang sơn xã tắc?

Bên nặng bên nhẹ ai cũng rõ ràng.

Nhưng ta không muốn…

Giá như đây chỉ là một cơn ác mộng cay nghiệt. Khi tỉnh dậy vẫn sẽ thấy nàng

Giá như…

Trên cổng thành,cô gái đó nhìn ta  trầm mặc,hẳn nàng sợ hãi lắm? Hẳn nàng tuyệt vọng lắm?! 

Đột nhiên cô gái ấy hướng đến ta nở nụ cười khiến tim ta khẽ động.Có lẽ ta biết nàng định làm gì? Xin đừng…

Viêm Tịch…

Xin đừng…+

Ta còn thiếu nàng 1 lời hứa…

Viêm Tịch…

Xin đừng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.