Đọc truyện Ta Tại Huyền Huyễn Soát Nhân Vật Chính Làm Lão Bà – Chương 46: Chiến Nguyên Anh 2
Thái Cổ thời kỳ, trời đất hỗn mang, có cành dâu mọc xuyên bầu trời, xưng cây Phù Tang, lại có mười con quạ ba chân màu vàng, xưng Kim Ô, mỗi ngày một con bay đi làm thành một vầng mặt trời, cứ thế luân phiên.. mà nay Vũ Lâm thôi động Kim Ô Húc Nhật, chính là tái hiện lại 3 chân Kim Ô năm đó đằng không, lấy làm thái dương, soi tỏa bầu trời.
“SÁT CHO TA!!!”
Vũ Lâm hét lớn, đồ đằng bao phủ hắn đột nhiên bùng lên sức sống, tản mát ra khổng lồ chí dương chi lực, khiến cho vị Nguyên Anh trưởng lão kia la hét lui về phía sau.. không có cách, thái dương chi lực cùng tuổi trẻ rực cháy thọ nguyên hỏa diễm khiến cho thọ nguyên vốn bị phong bế đã không còn nhiều trong cơ thể nàng lại lần nữa rục rịch.
“Thượng Huyền Vũ!!”
Vũ tộc trưởng lão hét lớn, thủy triều xoay dòng hóa thành một con cự quy bằng nước khổng lồ, một đầu Huyền Vũ đằng không mà ra, đạp lên trên thủy triều, thân thể nó ầm vang chấn động, từng tiếng trái tim đập thậm chí át cả âm thanh nơi chiến trường.
Vị trưởng lão nghiến răng gầm lớn một tiếng, Huyền Vũ rống lớn đạp nước mà lên, dẫn theo đại quân thủy triều lao tới, 9 con đại xà lửa từ thủy xuất hiện trên mai rùa, thủy cự quy, hỏa diễm xà, hai sinh vật hoàn toàn trái ngược trong một thể vô cùng kì khôi.
Vũ Lâm ánh mắt phun ra đạo đạo lăng lệ khí tức, vô số hỏa diễm nóng rực tựa thái dương phù văn lao lên, giống như dây leo bắt đầu bò lên trên thân thể Hoàng Kim Tháp Pháp Tướng, hắn pháp tướng đột ngột phát sáng, nóng rực tựa thái dương, cùng trạng thái Vũ Lâm lúc trước, có điều mạnh mẽ hơn nhiều.
Mà cùng lúc, ngập trời phù văn hỏa diễm từ tay Vũ Lâm phun trào tuôn ra, bao phủ lấy bầu trời, ngập tràn đại địa, tựa như bầu trời cũng hóa thành hỏa diễm, thế rồi hỏa diễm hóa thành một cơn lốc lao vào trong thân thể Hoàng Kim Tháp Pháp Tướng.
Mà ở một bên, mắt thấy thủy triều dẫn đội huyền vũ cự quy đã phải va chạm cùng với Hoàng Kim Tháp Pháp Tướng, phía trên Hoàng Kim Tháp một đạo phù văn ầm ầm vận chuyển, hướng thẳng về phía Huyền Vũ, một luồng ngập trời biển lửa từ kim quang ánh sáng tràn ra, lơ lửng trong biển lửa đó là một đạo hoàng kim sắc phù văn, nhìn qua giống như một cái lông đuôi phượng lớn.
Lông thần đỏ rực, vừa xuất ra, khí thôn thiên hạ, lấy tốc độ cực nhanh lao xuyên qua người Huyền Vũ, kế đó nổ tung lên, một luồng lực lượng kinh khủng tựa bom hạt nhân lan tỏa, Huyền Vũ tan rã thành từng đạo đạo thủy hệ phù văn, thủy triều cũng tại trong luồng lực lượng này hóa thành tro bụi.
Mà vị Nguyên Anh trưởng lão cũng bị loại lực lượng này đẩy bay ra xa 3 dặm, nửa bên người cháy đen thui, hộc ra một búng máu đen, run rẩy nhìn thân ảnh đang tọa trong biển lửa, thân ảnh này long khí vờn quanh, che chở cho hắn khỏi dư lực từ vụ nổ.
Hơn nữa, che chở cho hắn không chỉ có chiến long thần giáp, còn có cả Huyền Vũ bản thân nữa. Dù sao lông chim vừa nãy xuyên thấu qua Huyền Vũ, tiến về trước mặt nàng thời điểm mới tạc, Huyền Vũ trái lại trở thành hắn khiên chắn.
“Ha ha ha ha ha Lão bà, công kích của ngươi không có tác dụng.”
Vũ Lâm cười lớn, khí huyết lang yên đằng vân mà lên trong nháy mắt sụt giảm đi 3 thành, tuy nhiên linh lực trong cơ thể lại trở về thời kì sung mãn.
Thăng Linh Đài, thông qua đặc thù trận văn, chuyển hóa khí huyết thành linh lực.
“Làm sao ngươi có thể mạnh đến thế!?”
Vị trưởng lão Vũ tộc lau một tia máu trên miệng, hỏi. Trận giao phong vừa rồi, Vũ Lâm hiển nhiên chiếm thượng phong triệt để, có điều dù gì đó cũng là một kích toàn lực của Nguyên Anh đỉnh phong, làm sao có thể..
Nàng chưa từng nghe qua ai có thể lấy Kim Đan trung kỳ tu vi địch lại Nguyên Anh đỉnh phong, càng đừng nói bản thân nàng nhưng là Hóa Thần cảnh bị hạ xuống, mặc dù cảnh giới vẫn còn đó, nhưng so bình thường Nguyên Anh phải mạnh hơn 3 phần.
“Ồn ào!”
Vũ Lâm lạnh lùng nói.. có gì khó hiểu?! Thể chất hắn viễn siêu Kim Đan, thậm chí trên trình độ nào đó đã viễn siêu cả Nguyên Anh, Nguyên Thần tới từ mấy kiếp, có thể so được với Tiên Nhân hồn, linh lực bản chất đã là cấp cao nhất thuần hoàng kim linh lực thông qua Thôn Thiên Tháp cải tạo có thể có được một tia tiên khí, nào phải Nguyên Anh có thể sánh ngang.
Nhục thân, nguyên thần, khí huyết, linh lực nàng đều xa xa không bằng, thậm chí Phù Văn vận dụng cũng kém xa tít tắt, hắn dùng là Kim Ô Húc Nhật phù văn, trực tiếp xuất ra từ Tiên Vực thuần huyết Kim Ô, mà nàng dùng nhưng là Cửu Lâu Huyền Vũ, dị thú bán chủng.
Không thắng, hắn thật đều thẹn với mình.
Nếu có thể kể đến hắn ít hơn nàng cái gì, có lẽ không phải tại chất vấn đề, mà là lượng vấn đề.
Đột nhiên, đằng sau hắn một ngọn lửa màu đen bốc lên, Vũ Lâm nhíu mày, lửa đen bốc lên thiêu rụi làn da hắn, kế đó.. một điểm vết thương thật sự cũng không lưu lại, tựu như thoáng cháy nắng một dạng, chỉ thoáng vấn động huyết khí đi qua liền có thể để cho lành lại. Mà cùng lúc này, Vũ Ngô Ấn đang nằm dưới đất như con chó chết đột nhiên bật dậy, nhìn vào Vũ Lâm dữ tợn cười:
“Ngu ngốc, trúng phải Ma Hỏa của ta, ngươi hẳn phải chết vì hỏa độc!!!”
“… ”
Vũ Lâm híp mắt.. Hỏa độc!? A, bảo sao hắn cảm thấy đột nhiên toàn thân ấm áp, cứ tưởng là do bản thân chiến đấu hăng quá, ai dè là hỏa độc?!
Mắt thấy Vũ Lâm hoàn toàn không hề hấn gì, vị Nguyên Anh trưởng lão minh bạch khó có thể dựa vào Vũ Ngô Ấn, trực tiếp toàn thân đột ngột rung chuyển, thân thể bắt đầu mọc ra lông vũ, đồng thời làn da hóa thành cứng cáp tựa vỏ cây, phía dưới lớp lông vũ còn có một tầng thật mỏng lân phiến, nhưng lại sáng bóng tựa kim loại.
Mà mặt bà bà cũng hóa thành nửa mặt chim cú, răng hóa sắc nhọn, lỗ mũi hóa thành mỏ chim, hai bàn tay hai bàn chân hóa thành chim trảo.
Sau lưng bà bà hiện ra một luồng hư ảnh mờ nhạt của một con Thác Phỉ, dị thú thái cổ, đầu tựa cú mèo, mặt tựa như người, tràn đầy hung ác, hai mắt vân máu, thân thể khổng lồ, chân là tay người, lông mang điện quang, hai cánh phủ bóng râm trên mặt đất.
Nhân đây cũng có thể thấy được khác biệt giữa pháp tướng Thác Phỉ cùng Hoàng Kim Tháp Pháp Tướng, Thác Phỉ tựa hư ảnh, mờ mờ ảo ảo như ảo cảnh trong sương khói, tựa hải thị thận lâu, mà Hoàng Kim Tháp hoàn toàn như thực tựa vật thật, không thể phân biệt, thậm chí có bản thân trọng lượng cùng khí thế.
“A A a, lão bà không nghĩ ngươi dĩ nhiên là một Dị Yêu Tu!”
Dị Yêu Tu là một loại hình đặc biệt trong Nhân tộc. Bọn hắn vì ham muốn sức mạnh dị thú, mà đem máu huyết nhục thịt của dị thú hòa trộn vào thân thể, từ đó lâm thời đạt tới sức mạnh mà con người hầu như rất khó đạt tới. Đặc điểm của những người này là thông thường giống hệt như người thường, nhưng tại kích hoạt huyết mạch lúc liền sẽ thu hoạch tới lực lượng cường đại tựa như yêu thú.
Đương nhiên cái giá cũng khổng lồ vô cùng, sức mạnh dị thú không phải như thế tốt dùng, trả ra cái giá tự nhiên là thọ mệnh chi lực mới có thể để cho bản thân hoàn toàn yêu hóa đấy.
“Ây da, ta tựa hồ còn nhớ ra vài thứ..”
Mà Vũ Lâm lúc này đồng thời vỗ vỗ người, vô số màu vàng kim sáng chói phù văn từ trên người hắn sôi trào đi ra, đạo đạo phù văn thông thiên cái địa bao phủ toàn thân hắn, kế đó một tiếng long uy phát ra, phù văn, huyết khí, linh lực, uy áp toàn bộ hóa thành một bộ khôi giáp hoàng kim khổng lồ, hư hư ảo ảo, lấy Hoàng Kim Tháp làm trung tâm hóa thành một cỗ tựa như cái kia hắn cũ một cỗ Yêu Thần Pháp Tướng khổng lồ hư ảo.
Tựa như thần kim đúc thành khổng lồ thân thể hình người, mặc lên một bộ hoàng kim giáp trụ, phía trên đầu giáp trụ mọc ra một trương bông hoa thịt thật lớn, tựa hồ có 3 con mắt âm u đang nhìn lấy chúng gian – nhất chỉ Ma Thần đến từ Thượng Cổ.
Không phải cái kia cũ Yêu Thần Pháp Tướng, mà là nó tàn niệm lưu lại…
“Yêu Thần Chiến Hồn!”
Vũ Lâm hét lớn một tiếng, hoàng kim khôi giáp trên các kẽ hở phun ra đạo đạo kim quang khí thế, uy áp tận trời, thậm chí mơ mơ hồ hồ có một tia long uy, nhìn qua trang bị của Yêu Thần Chiến Hồn.. toàn bộ đều là bản sao trang bị của Vũ Lâm, Chí Tôn cấp khiên trụ mũ giáp cùng kiếm.
Thác Phỉ hư ảo cùng Yêu Thần Chiến Hồn nửa ngưng thực cùng lúc ầm ầm lao vào nhau, từ bên phía Thác Phỉ sấm sét dâng lên ngập trời giống như biến giông tố, còn Yêu Thần Chiến Hồn chỉ riêng chiến ý cùng linh khí lang yên phủ kín đại địa đã đủ đem cỗ áp bức kinh khủng của Thác Phỉ trung hòa.
Vũ Ngô Ấn đằng xa mặt đắng ngoét nhìn về trận chiến.. hắn biết trận chiến đễn cỡ này đã không còn chỗ cho hắn nữa.
Cùng là Nguyên Anh tại sao chênh lệch như thế đại..khoan đã, Vũ Lâm tựa hồ là Kim Đan a!?