Đọc truyện Ta Tại Huyền Huyễn Soát Nhân Vật Chính Làm Lão Bà – Chương 27: Yêu Ma Công Thành
Ầm ầm vang…
Yêu Thần Pháp Thân sau lưng hắn nở rộ, một nắm đấm hướng về một cái Kim Đan sơ kỳ tu sĩ đấm tới, không khí chấn động, Kim Đan tu sĩ cảm giác loáng thoáng một chút bản thân bị kéo về cái kia Yêu Thần Pháp Thân, tựa hồ như bản thân nó có chính nó trọng lực một dạng..
“Không ổn..”
tu sĩ này kinh hoàng, nhưng kế đấy nắm đấm mang theo vô số hắc sắc gai nhọn đã đem cái tu sĩ này đấm thành một bể máu, cùng lúc đó cái đuôi mang theo mũi mâu của Yêu Thần Pháp Thân cũng phóng về một cái khác Kim Đan Trung Kỳ, đem hắn chém thành hai đoạn.
Đơn giản chính là đồ sát.
“Bắt giặc trước bắt vua!!!”
Năm người còn lại kinh hoàng hướng Vũ Lâm bay tới, Yêu Thần Pháp Thân trên cao há miệng rống lên một cái, hai nắm đấm mang theo mấy trăm vạn cân uy lực hướng hai cái Kim Đan đấm, một cái may mắn né tránh, một cái bị nắm đấm kia đấm thành một bãi thịt nát.
Mà còn lại ba người hướng hắn tung ra dao kiếm, còn có một thanh kích, hét lớn:
“Chịu chết đi!”
Những vũ khí này hiển nhiên đã được tẩy lễ qua máu yêu ma, còn có cả một chút oan hồn quấn quanh, dù cho có né được nhưng chỉ cần bị xước một cái đủ độc phát, ít nhất nửa ngày không thể cử động.
Một thanh này phải được rèn bởi máu của ít nhất ngàn người.
Mà Vũ Lâm cười, hắn cổ tay vung lên, một con giao long rít gào hướng từ cổ tay hắn lao ra, đem toàn thân hắn phủ kín trong hoàng kim nhan sắc. Long Thủ làm mũ, Long Thân làm giáp, Long Trảo làm tay, Long Nha cùng Long Vảy làm trang trí, trước ngực treo vảy ngược, Long vĩ làm thắt lưng, 6 cái bất đồng nhan sắc Long Dực sau lưng hắc giương cao lên tựa như cờ xí.
Một tay khác hắn mang theo một cái hoàng kim khiên chắn hình giọt nước, tay còn lại cầm theo một cái có thiên ngoại thần ma hình khắc hắc sắc trường kiếm vung lên, thông thiên khí huyết linh lực tinh thần cùng lúc tràn ra, một đạo hắc quang kiếm ý đằng không mà lên chém bay một cái Kim Đan đỉnh phong.
Thiên Ngoại Ma Thần Kiếm, Chí tôn kiếm, hàng vớt được từ Hệ Thống, mang theo thiên ngoại thần ma khí tức, có thể để cho người trúng kiếm vô cùng khó khăn điều động linh lực đi hồi phục vết thươn, thậm chí bản thân vết thương mang độc tính quấy nhiễu tinh thần đối thủ, hơn nữa bản thân kiếm này đã là Cực Phẩm Đạo Binh, rèn luyện thoáng cái có thể thành Tiên Thiên Đạo Khí phẩm chất vô cùng cao, chuyên dành cho Nguyên Anh sử dụng.
“Gia hỏa này kì quái, mau chạy.”
Những người còn lại thấy Kim Đan đỉnh phong cũng bị một kiếm giết chết, kinh hoảng bỏ chạy.
“Còn dám chạy!?”
Vũ Lâm nổi giận.
CMN, ai cho các ngươi sống?!
Những cái này Kim Đan hậu kỳ gia hỏa sau khi may mắn một chưởng còn sống cũng quay ngược lại mà chạy, bất quá Vũ Lâm giương tay, tay liên tục vung kiếm, hàng chục tôn Thiên Ngoại Thần Ma phá không lao ra đem những cái này Kim Đan chạy trốn gia hỏa vây lại mà đánh.
“Còn một tên!?”
Vũ Lâm nhướng mày, còn một gã, bất quá hắn từ khi hắn rút Chí Tôn Thiên Ngoại Ma Thần Kiếm bắt đầu lăn quay giả chết. Vũ Lâm bèn trực tiếp một cái nắm đấm đi ra, đấm nổ đầu gã đó.
“Hô!”
Vũ Lâm thở ra một ngụm trọc khí,… đắm mình trong uy lực của đồng tiền, Chí Tôn Kiếm, Chí Tôn Giáp, Chí Tôn Khiên.. CMN, mớ trang bị này tốt trâu bò. Trở về phải hảo hảo chơi mới được, chí ít để lực chiến của hắn tăng lên một mảng lớn.
Tiền tài động nhân tâm, mà tự nhiên chim thì sẽ chết vì đồ ăn.
Đối với việc giết người này, Vũ Lâm xưa nay không có dị nghị, cũng sẽ không để lại bất kỳ cái nào còn sống sót. Người hắn thực muốn diệt trừ mà sống được dưới tay hắn xưa nay chỉ có mấy cái nhân vật chính gia hỏa muốn giết mà không dám giết.
Hắn rà soát đồ đạc trên người những gã này, lại quay trở về Lạc Dương Thành, hắn đi kiếm Treo Cổ Hoa Hồng Đen mất nửa ngày, bế quan 1 ngày, tự nhiên sau khi về đến Lạc DƯơng Thành cũng vừa vặn là ngày thứ 3.
Đến lúc đó thuận tiện thu cái này bí giản.
Mà Lạc Dương Thành Trần gia, Quân gia cùng Hác gia đang phải đối đầu với một cái đại tai ương.
“Yêu ma tập kích ư!?”
Trần Viêm nuốt lấy một ngụm nước bọt hỏi, trên thân nàng đang tuôn trào ra một luồng khí thế cỡ Luyện Khí sơ trọng, cũng chính là Luyện Khí cấp 0, cùng phàm nhân thông thường cũng không có quá lớn chênh lệch, bất quá cũng đã đạp vào con đường tu luyện. Nhưng đối tượng nàng hỏi thì…
“Không sai.”
Trong đầu nàng xuất hiện một cái thanh âm, lạnh lùng mà mang theo mấy phần bá đạo:
“Ta cảm giác được có một cái tồn tại kinh khủng đang dẫn theo đại lượng yêu ma tiến về thành này, mà Ta vẫn tin rằng hẳn là có cường giả đã phát hiện ra, tuy nhiên chưa thông báo thôi.”
Đây chính là “thành quả” của nàng, tại nửa ngày trước đột nhiên trong trữ vật giới chỉ của nàng chui ra từ bên trong một cái bà nương tự xưng là Dược Linh.
Dựa theo lời của “Dược Linh”, toàn bộ lượng nội lực nàng luyện được trong mấy năm nay hết thảy đều dùng để đem Dược Linh cho thức tỉnh. Đương nhiên, cũng may nội lực nàng tinh lọc ra tương đối tinh thuần, bằng không phải tốn thêm vài cái mấy năm.
Đây chính là nàng buồn bực một hồi nguyên do.
Trần Viêm phùng mang trợn má lên, nói:
“Ta bất kể, ngươi phải truyền cho ta một cái võ học để ta có thể đem ta cùng gia gia đi trốn. Ngươi đem ta nội lực 7 năm nay cho hút, chí ít cũng phải làm được thế.”
“Hừm. Cũng có đạo lý.”
“Dược Linh” nói, rất nhẹ nhàng:
“Nhưng cũng chẳng có trứng dùng, nhìn, yêu ma đại quân muốn tới.”
Trần Viêm nhìn lên trên trời, ánh trăng đỏ rực mang theo sắc máu, trên nền ánh trăng đột nhiên mười mấy cái nhân ảnh lao lên, hạ vào bên trong thành.
Những cái nhân ảnh rơi vào trong thành ngã phịch như xác chết, đột nhiên co giật người vùng vẫy, bắt đầu hướng về những cái thôn dân mà bò đi, rít gào như điên như dại.
Lập tức từ cái hồ giữa Lạc Dương Thành một luồng nước khổng lồ trồi lên, mang theo tiếng sáo ngâm..
“Hắc Sát Liên Đại Nhân.”
Trần Viêm kinh ngạc, Hắc Sát Liên là Tế Linh của Lạc Dương Thành, nó đem 8 cái thanh kiếm uẩn dưỡng trong hạt sen tế đi ra, một đạo kiếm ý bén nhọn đâm ra, đem mười mấy cái thân ảnh kia cùng một chỗ cô diệt, kiếm ý bừng bừng đi qua, trên đường cái đã nhiều hơn mấy cỗ thi thể.
Lúc này mọi người mới để ý tới không hiểu từ lúc nào Tam gia võ giả đều đã chuẩn bị đầy đủ vô cùng, phù lục, phù khí, phù giáp, tựa như chuẩn bị đánh nhau.
“Yêu ma đại quân tới, mọi người vào hầm trú ẩn, đem Tịnh Ma Phù dán đi lên cửa hầm.”
Một người trong quân đội này hét lớn, kế đấy từ dưới hồ nước mấy chục căn xúc tu trỗi dậy, đem Hắc Sát Liên nhấc bổng lên, trực tiếp đi lại trên đất, mấy căn xúc tu kéo lại mấy cái kia bị nó chém giết nhân ảnh, dường như muốn thôn phệ bọn nó.
“La Anh!”
Một cái lão phụ hét lên, nhưng rất nhanh bị người nhà nàng kéo đi mất. Nàng nhìn thấy trong đám người bị Hắc Sát Liên kéo đi có cả con trai nàng… nhưng con trai nàng lúc này miệng đã mọc ra một đám dây leo, mắt nở hoa, tay bị bẻ làm 3-4 khúc nhưng vẫn còn co giật, hiển nhiên đã không còn là người.
Mà ở phương xa, vang lên tiếng cười man rợn của loài yêu ma.., trong đêm đen, tiếng dế kêu rả rích càng khiến tiếng cười quỷ dị hơn hẳn. Sắc mặt của vài người thống lĩnh quân đội lúc trắng lúc xanh..
Cổ có nói, ma không cười chỉ khóc, quỷ mới biết cười.
“Quỷ a!”
Một người trong đám nghĩa sĩ La Gia thầm thì, hắn nhìn thấy một cái nhân ảnh miệng cười đến tận mang tai, người này là La Quân, Hóa Linh sơ kỳ trưởng lão của La Gia, giờ đây thế mà biến thành yêu ma trong miệng con rối, người này đang đứng ở trước cửa thành, trên tay kéo lê một cỗ thi thể cũng của La Gia, mặc dù thi thể nát bấy dù có là người thân thiết đi gần cũng không thể nhận diện, nhưng dựa vào phục sức vẫn có thể phán đoán một hai: Đó chính là con trai hắn.
Hơn nữa, từ cái nhìn kinh khủng của La Quân, hiển nhiên lão vẫn nhận thức được mình đang làm gì.