Bạn đang đọc Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh: Chương 15 + 16
Những ngày sau, bọn họ tham quan khắp trang viên. Hái từng chùm nho chín tỏa ra ánh sáng ngọc tím trong suốt như thủy tinh, đi thăm hầm ngầm trữ rượu nơi chứa từng dãy thùng gỗ lớn, nhấm nháp hương thơm ngào ngạt của trái cây.
Có lẽ hai người cũng sẽ ra ngoài ngắm cảnh.
Ở đây mang đậm hơi thở của văn hóa lịch sử, đỉnh cao của nghệ thuật, tao nhã mà u buồn, là nơi duy nhất có thể thấy được di tích từ thời trung cổ La Mã.
Dõi mắt trông về phía xa, bầu trời xanh thẳm tươi đẹp, trên nền cỏ non mềm, bầy dê đang thong thả gặm cỏ.
Lưng chừng sườn núi, hoa hướng dương đang mùa nở rộ, hương thơm lan rộng.
Uốn lượn bên sườn núi là dòng suối nhỏ chậm rãi chảy, cạnh suối, những cây không biết tên màu đỏ, vành nhạt, xanh lá cây đan cài vào nhau, ánh nắng chiếu vào dòng suối trong suốt ấy, tạo ra lưu quang đủ màu sắc.
Cảnh vật hết thảy giống như tranh sơn thủy, xinh đẹp, tươi sáng, vui mừng.
Hôm nay, hai người cùng nhau đến thăm một tòa nhà nhỏ có hoa viên nằm ở phía trước. Phiêu Linh bị một mảng lớn màu trắng trong khu vườn hấp dẫn, dừng bước chân, vui sướng hô: “Quân ảnh thảo*!”
Quả nhiên chỉ thấy trong hoa viên, từng chuỗi hoa nhỏ trắng tinh lung linh, hết sức thanh khiết, dịu dàng động lòng người, tản ra mùi hương tự nhiên.
“Em thích quân ảnh thảo?” Diệc Sinh hỏi: “Vì sao?”
Phiêu Linh chăm chú nhìn từng cánh hoa màu trắng, thì thầm nói: “quân ảnh thảo hoa kỳ rất ngắn, chỉ nở vào tháng 5. Hạnh phúc của hoa gian nan mà ngắn ngủi, nhưng bất kể như thế nào, tựa như ý nghĩa của chúng return of happiness— Hạnh phúc lại đến, hãy cứ yên lặng chờ đợi, hạnh phúc sẽ quay trở về.”
“Vậy chúng ta vào bên trong xem.” Diệc Sinh nói xong hướng bên trong đi tới.
“Chưa được chủ nhân đồng ý, chúng ta cứ như vậy đi vào thì thật vô lễ.” Phiêu Linh nhanh chóng ngăn cản.
“Không sao cả, em cũng thấy cửa nhà không khóa, chứng tỏ chủ nhân vô cùng hoan nghênh du khách đến thăm.” Diệc Sinh đẩy cửa, lôi kéo Phiêu Linh đi vào.
Phiêu Linh đang buồn bực không biết vì sao lời nói và việc làm của Diệc Sinh hôm nay rất bất thường, còn chưa kịp hỏi, tâm trí liền bị chiếc lò sưởi treo trên tường ở phòng khách chiếm mất.
Trong trí nhớ, hồi còn bé Phiêu Linh rất khó chịu với mùa đông, quần áo phong phanh, gió lạnh thổi làm tay chân tê cứng. Khi đó cô thường ước có một chiếc lò sưởi trên tường, ngọn lửa cháy hừng hực, ánh sáng màu đỏ ấy nhất định có thể khiến người ta trở nên ấm áp. Mà chiếc lò sưởi bây giờ giống y hệt trong giấc mơ của cô.
Phòng hoàn toàn yên tĩnh, xem ra chủ nhà không có ở đây. Diệc Sinh lại dẫn Phiêu Linh lên tầng, thăm từng phòng một.
Có phòng khách, phòng làm việc, còn có gian phòng trẻ con, bài trí thập phần xinh xắn, trên trần nhà màu lam nhạt vẽ đầy mây trắng, chim tước, như tiến vào thế giới thần thoại, bên cạnh chất đầy đồ chơi.
Phiêu Linh bỗng hỏi: “Anh đoán con của bọn họ là nam hay nữ?”
“Anh hi vọng là nữ, có thể xinh đẹp giống như mẹ.”
“Làm sao anh biết mẹ đứa bé nhất định xinh đẹp?”
Diệc Sinh không lên tiếng, cười ý vị sâu xa.
Cuối cùng hai người tới một gian phòng, là phòng ngủ của chủ nhà. Phòng trang trí sắc hồng, có vẻ lãng mạn mà thanh lịch. Đầu giường để những chiếc gối đầu mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn nằm xuống.
Phiêu Linh trong lòng không ngừng cảm khái, nơi này không khác gì so với giấc mộng của cô.
Toàn bộ phòng vừa trang hoàng xong, chủ nhân ngôi nhà chắc một khoảng thời gian nữa mới chuyển vào, hai người mới có cơ hội nhìn lén.
Tuy rằng như thế Phiêu Linh vẫn có chút bất an, sợ hãi chủ nhân đột ngột xuất hiện, bèn thúc giục Diệc Sinh rời đi.
Diệc Sinh nhắm mắt làm ngơ, còn đi sâu vào phòng ngủ, cầm lấy hộp trang sức nhỏ trên đầu giường, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Diệc Sinh, không nên lộn xộn…” Phiêu Linh vội vàng tiến lên ngăn cản.
Lúc này, Diệc Sinh bỗng xoay người lại, quỳ một gối xuống, trong tay cầm hộp trang sức nhỏ đã mở, bên trong là chiếc nhẫn tinh xảo.
Phiêu Linh nhất thời cảm giác như đang mơ, hoảng hốt nhìn Diệc Sinh ở trước mặt mình thành khẩn, ôn nhu nói: “Phiêu Linh, hãy lấy anh.”
Lúc đầu Phiêu Linh chỉ thấy môi Diệc Sinh mấp máy, sau đó thanh âm ấy một lần nữa vang vọng trong tai cô.
Phiêu Linh bấy giờ mới tỉnh ngộ, chẳng trách sao Diệc Sinh chưa hỏi đã dẫn cô vào, ở phòng trẻ con còn tươi cười kỳ quái nhìn cô, ngôi nhà này lại giống giấc mơ của cô. Nguyên nhân, đó là bởi Diệc Sinh muốn cùng cô xây dựng gia đình.
Trong tích tắc, Phiêu Linh có cảm giác lo lắng, máu như dồn vào tứ chi, rồi bỗng vọt lên mắt, hóa thành nước mắt vui mừng chảy xuống, thế nào cũng không ngăn nổi. Cô ra sức gật đầu.
Diệc Sinh đem nhẫn đeo lên ngón áp út cho Phiêu Linh, kéo cô ngồi bên giường, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ nói: “Kết hôn xong, chúng ta ở lại đây, được không?
Phiêu Linh cầm tay Diệc Sinh đang đặt trên mặt cô mà vuốt ve, hưởng thụ cảm giác ấm áp. Rồi cô bỗng nâng hàng mi dày, ôn nhu đáp: “Diệc Sinh, em yêu anh.”
Diệc Sinh toàn thân cứng đờ, lập tức đẩy Phiêu Linh ngã xuống giường, đè lên người cô, hai mắt sáng ngời: “Em nói cái gì?”
“Em yêu anh.” Phiêu Linh vẫn ôn nhu đáp.
“Lặp lại lần nữa.” Trong mắt Diệc Sinh ánh lên tình yêu.
Phiêu Linh không nói gì thêm, trực tiếp đem hai tay vòng trên cổ Diệc Sinh, dịu dàng hôn.
Diệc Sinh sửng sốt, sau mới phản ứng lại, ôm chặt Phiêu Linh, kéo dài nụ hôn với cô.
Trên giường, sắc lụa hồng theo gió khẽ bay nhẹ, như vờn quanh bọn họ.
Trong phòng, tình cảm mãnh liệt say sưa.
Sau này, mỗi ngày khi tỉnh giấc vào lúc ban trưa, nghe bên tai yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng, Phiêu Linh lại nuối tiếc không hiểu vì sao khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời mình chấm dứt nhanh đến thế.
Chỉ nhớ rõ sự xuất hiện đột ngột của một cuộc điện thoại.
Khi đó bọn họ ở chỗ mẹ Diệc Sinh cũng gần một tháng, ba người đang cùng nói chuyện phiếm sau bữa cơm chiều thì bỗng cô giúp việc báo lại có một người gọi điện từ Singapore.
Lãng Nguyệt khẽ nhăn mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc, đứng dậy nghe.
Lúc lâu sau bà trở lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Diệc Sinh, khó khăn lắm mới mở miệng được, thanh âm khàn khàn khác thường: “Cha con hiện tại đang ở bệnh viện… Là ung thư não giai đoạn cuối.”
Diệc Sinh trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, Phiêu Linh cầm chặt tay anh lúc này đã lạnh lẽo.
Cha Diệc Sinh từ trước đến nay không để ý đến sức khỏe, chẳng hề đi khám, mấy năm gần đây có cảm giác đau đầu, chỉ nghĩ là do làm việc quá mức, trước đó vài ngày ngất xỉu phải nhập viện, mới chẩn đoán là ung thư não giai đoạn cuối, chẳng còn sống được bao lâu.
Ngày hôm sau mới có máy bay đến Singapore, hai người đành phải thấp thỏm chờ qua đêm.
Phiêu Linh đi về phòng, không khí tĩnh mịch bao trùm, cô thấy Diệc Sinh đang đứng ở ban công, gắt gao nắm chặt lan can, cảm xúc phức tạp, nội tâm như đang nổi sóng.
Phiêu Linh đi đến, đưa tay ôm eo Diệc Sinh, áp hai má vào lưng anh.
Cơ thể Diệc Sinh khẽ run lên, nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục hướng về bầu trời kia. Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng dựa sát vào nhau.
Ánh trăng sáng lạnh lẽo, núi rừng xa xa phủ màn sương trắng, càng lộ vẻ âm trầm ảm đạm, trong vườn côn trùng không ngừng kêu, như đang tấu lên khúc nhạc bi thương.
Gió lạnh chợt thổi, đem một bên tóc Diệc Sinh khẽ chạm vào mắt, gây ra khó chịu, cảm xúc giấu kín đã lâu bỗng dân lên. Yết hầu Diệc Sinh khẽ động vài cái, rốt cục bi thương nói: “Cha luôn hy vọng có thể giữ anh ở bên người để kế thừa sự nghiệp của ông, nhưng anh luôn bướng bỉnh cự tuyệt. Mỗi lần nhìn thấy ông cùng những người phụ nữ khác quan hệ mập mờ không rõ, anh cùng mẹ đều phẫn uất, nên rời xa ông… Cha thực đáng thương, anh biết, ông ấy vô cùng thương tâm. Nhưng anh lại nghĩ ngày sau còn dài, cứ chậm rãi mà giải quyết mọi chuyện. Thật sự anh nghĩ thời gian sẽ còn rất dài! …”
Giọng nói Diệc Sinh nghẹn ngào, anh cố gắng cắn chặt môi dưới nhưng vẫn không ngăn nổi nước mắt.
Phiêu Linh im lặng không nói gì, chỉ nhè nhẹ vuốt dọc sống lưng đang run của Diệc Sinh, từng chút, từng chút một, xoa dịu nỗi đau xót trong lòng anh.
Phiêu Linh biết, lúc này Diệc Sinh cần có người ở bên an ủi rất nhiều.
Chờ Diệc Sinh ổn định, cô liền đi xuống dưới tầng, chỉ thấy mẹ Diệc Sinh nằm trên salon, mắt đã lờ đờ say.
Phiêu Linh ngồi xuống bên bà.
“Diệc Sinh chắc rất thương tâm.” Lãng nguyệt đem ly rượu trong tay loạng choạng soi dưới ánh đèn, nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong ly khẽ chấn động, lẩm bẩm: “Như thế sao lại không thương tâm cơ chứ? Ông ấy sắp mất.”
Mắt bà hiện ra một tia thê lương, thì thào nói: “Có đôi khi không thể tin được, cuộc đời tươi đẹp của bác cứ như vậy trở thành quá khứ, đêm khuya nằm mộng, dường như vẫn thấy mông lung mình là cô gái còn đang cùng bạn bè đi mua quần áo, chưa gặp ông ấy, chưa biết hương vị ngọt ngào hạnh phúc, cũng chưa nếm đau khổ khắc cốt ghi tâm… Nhưng hiện tại, ông ấy lại muốn biến mất khỏi thế giới này, mang theo năm tháng đẹp đẽ nhất của hai chúng ta cứ thế mà biến mất…”
Phiêu Linh dịu dàng kéo bà dựa vào vai mình, một lúc lâu bà chìm vào giấc ngủ.
Phiêu Linh cúi đầu, trên mặt bà vẫn còn nước mắt, cô không khỏi nghĩ tới mẹ mình.
Phụ nữ cho tới bây giờ luôn luôn yếu ớt, tổn thương dù không lớn nhưng cũng có thể khắc ghi cả đời.
Bởi vì hôm qua bận rộn quan tâm đến hai mẹ con Diệc Sinh, nên hôm nay, Phiêu Linh mệt mỏi đến mức thiếp đi trên máy bay.
Nhưng cô lại không muốn ngủ, liền trở nên nửa mê nửa tỉnh.
Cảm giác mông lung có đồ vật gì khẽ động dưới gấu quần, cúi đầu, bèn thấy Phong Phong đang ngồi bên chân mình.
“Phong Phong, sao lại ở đây?” Phiêu Linh kinh ngạc, ngay lập tức phát hiện mình nhận lầm người, đứa bé này, nhỏ tuổi hơn Phong Phong rất nhiều.
Ánh mắt đứa bé kia trong veo nhìn Phiêu Linh, cười ngọt ngào, Phiêu Linh cảm thấy vô cùng yêu mến đứa trẻ, đưa tay ôm vào trong ngực.
Đứa trẻ cứ cười mãi, chẳng biết sao, Phiêu Linh bỗng cảm thấy hốt hoảng, liền đưa đứa bé cho Diệc Sinh, định giúp nó đi tìm cha mẹ.
Ai ngờ Diệc Sinh chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, mặt không thay đổi nói: “Đã chết rồi.”
Phiêu Linh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy thân thể đứa trẻ mềm nhũn, cúi đầu nhìn, nhất thời cả kinh mặt không chút huyết sắc, chỉ thấy mắt, mũi miệng, tai đứa trẻ chảy máu, màu đỏ chói mắt, thấm ướt hai bàn tay Phiêu Linh.
Đôi mắt đứa trẻ thủy chung vẫn nhìn Phiêu Linh, duy trì nụ cười quỷ quái kia. Phiêu Linh muốn hét to ra tiếng, lại phát giác không thể nhúc nhích, chỉ có thể đối diện cùng nó.
Đột nhiên cảm giác có người gọi tên mình, Phiêu Linh cố gắng mở to mắt, là khuôn mặt thân thiết của Diệc Sinh.
“Gặp ác mộng sao?” Diệc Sinh giúp Phiêu Linh lau đi những giọt mồ hôi: “Tối hôm qua em chưa được ngủ, đợi lát nữa xuông khách sạn nghỉ ngơi chút đi.”
Phiêu Linh không nghe thấy lời nói của Diệc Sinh, lúc này cô chỉ thấy bất an, toàn thân run lập cập.
Cô nhớ rõ, trước kia đã từng có một giấc mơ như thế —- Là ngày cô bỏ đứa con của mình.
Vì điều gì, sáu năm sau, cảnh trong mơ lại tái hiện lần thứ hai?
* Quân ảnh thảo là hoa lan chuông, hay còn gọi là hoa linh lan. Những đóa hoa nhỏ trắng, xinh xắn dễ thương và đẹp ngọt ngào này nở rộ vào tháng 5, mang về những đợt thời tiết ấm áp, nên nó tượng trưng cho niềm vui trở lại. Hình ảnh hoa:
Máy bay vừa hạ cánh, một người đàn ông trung niên khuôn mặt tươi cười tiến lên nghênh đón bọn họ: “Thiếu gia đi đường sá xa xôi chắc đã mệt mỏi, trước hãy để tôi đưa về khách sạn nghỉ ngơi.”
Diệc Sinh đối với bệnh tình của cha trong lòng nóng như lửa đốt: “Không cần, thư kí Trần, phiền ông đem bọn ta đến bệnh viện luôn đi.”
Trần Vĩ Chí lúc này mới rời ánh mắt khỏi Phiêu Linh, không ngớt lời đáp: “Dạ được, mời thiếu gia.” Lập tức xuất hiện một chiếc ô tô đưa hai người đến bệnh viện.
Phiêu Linh nhíu mày, cảm thấy diện mạo người này bình thường, không có gì lạ nhưng ánh mắt lại vô cùng khôn khéo, lợi hại, cô thấy mình thực không thoải mái khi bị nhìn như thế.
Hai người tiến vào phòng bệnh, chỉ thấy một người đang nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy, suy yếu đến không tưởng, giống như sinh mệnh đang chậm rãi rời xa.
Nghe thấy động tĩnh, người trên giường hơi mở to mắt, cố gắng nhìn ra cửa, muốn nhìn xem người đến là ai, nhưng trong mắt chỉ là mảng hỗn độn, ông thất vọng lắc đầu, lên tiếng: “Là ai?”
Diệc Sinh vạn phần đau khổ, anh ý thức được bệnh ung thư não của cha đã khiến ông mất đi thị giác, không thể nhìn thấy mọi vật, vì thế liền đi lên phía trước, kêu khẽ: “Cha, là con.”
“Diệc Sinh? Con đã đến rồi sao?” Nét mặt vui mừng lộ rõ trên gương mặt ông, ông nắm chặt tay Diệc Sinh. Nhưng rất nhanh, sắc mặt ông trầm xuống, thương cảm nói: “Đáng tiếc cha không thể nhìn thấy con.”
Diệc Sinh nhìn khuôn mặt khô héo của cha, quả thực không thể tin được đây chính là người trong trí nhớ đã từng cõng anh trên vai, đầu ngẩng cao, trong lòng liền đau xót: “Cha, con xin lỗi, bây giờ con mới đến.”
“Đến là tốt rồi, chỉ cần thấy con, bệnh của ta cũng tốt lên phân nửa.”
Nghe vậy Diệc Sinh càng hổ thẹn, bi ai.
“Thiếu gia, cậu không biết, tối hôm qua bọn chúng thừa dịp cậu không có ở đây, chủ tịch đang bị bệnh nên tới bức chủ tịch giao cổ phần công ty ra, làm chủ tịch tức giận đến mức bệnh tình tăng thêm.” Thư kí Trần tiếp tục nói: “Hiện tại đã có cậu ở đây, chắc bọn chúng cũng không dám làm xằng bậy.”
“Cha, bọn chúng dám vô lễ vậy ư?” Diệc Sinh giận dữ.
“Chỉ là đám tiểu nhân nhàm chán, còn nói con đã theo họ mẹ thì không còn là người của Văn gia, muốn cha đem cổ phần giao cho chúng.” Nói đến đây, ông mỉa mai cười: “Mặc kệ như thế nào, con vẫn là con trai của Văn Thừa Tự, cha giành được giang sơn, nguyện ý cho ai thì sẽ thuộc về người đó. Kỳ thật cha đã sớm lập di chúc, sau khi chết toàn bộ tài sản đều đứng tên con, bọn chúng đừng hòng nhúng tay vào.”
Diệc Sinh không muốn đối mặt với từ di chúc chói tai ấy, bèn chuyển chủ đề: “Cha, đừng nói những điều này, hiện tại cần nhất chính là nghỉ ngơi cho thật tốt… Đúng rồi, con có một tin tốt lành muốn báo cho cha, con sắp kết hôn.”
Văn Thừa Tự vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Cô dâu là ai, đồng sự của con sao?”
“Dạ không, cô ấy là diễn viên, Phiêu Linh…” Diệc Sinh quay đầu, nhưng không thấy bóng dáng Phiêu Linh, liền nhíu mày, nói: “Cha, cha đợi con một chút.”
Diệc Sinh ra khỏi phòng bệnh, thấy Phiêu Linh đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, lúc này trong lòng mới hơi thả lỏng. Anh đi ra phía trước mặt cô, nhẹ nói: “Cha muốn gặp em.”
Lôi kéo Phiêu Linh, lại cảm giác cánh tay kia cứng ngắc, Diệc Sinh cúi đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Phiêu Linh dại ra, thất thần nhìn về phía trước, anh kinh hãi, nhanh chóng hỏi: “Phiêu Linh, em làm sao vậy?”
Phiêu Linh chuyển tầm mắt, chậm rãi quan sát khuôn mặt Diệc Sinh, ánh mắt mê mang mà xa lạ.
Diệc Sinh trong lòng căng thẳng: “Phiêu Linh, có phải thấy không thoải mái không?”
Phiêu Linh mặt tái nhợt, nhẹ nhàng nói: “Diệc Sinh, em muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
“Chính là… Diệc Sinh có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức ý thức được Phiêu Linh có thể liên tưởng đến mẹ mình khi mất, cho nên mới thất hồn lạc phách, không đành lòng miễn cưỡng cô: “Được rồi, lần sau đến gặp cha là được.”
Sau đó, Diệc Sinh gọi thư kí Trần tới, đưa Phiêu Linh về khách sạn.
Trên đường đi, Trần Vĩ Chí liên tục nhìn chằm chằm Phiêu Linh đang thất thần qua kính chiếu hậu, ánh mắt sắc bén, khó lường khó hiểu.
Trở về phòng trong khách sạn, Phiêu Linh lập tức đi đến bồn tắm lớn, mở van nước.
Dòng nước ấm áp, nhưng đáy lòng Phiêu Linh lại rét lạnh, khiến nàng như đông cứng.
Nước từ từ dâng lên cao, đem cả người cô bao phủ.
Phiêu Linh mở to mắt, thấy chung quanh vô số hơi nước bay lên. Dần dần, nước trở nên hỗn độn, trở thành một mảng màu đỏ, chậm rãi ngưng tụ thành lưỡng khỏa hồng trĩ (Chỗ này ta không dám chắc chắn về nghĩa nên để tạm như thế, chim gì đó chăng? >.