Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh

Chương 31 + 32 (Hết)


Bạn đang đọc Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh: Chương 31 + 32 (Hết)


“Bác, bác nhất định phải giúp con.” Vừa thấy Nhâm Lãng Nguyệt, Mao Cẩn Viện liền kêu to.
“Cẩn Viện? Làm sao vậy, sao chỉ có một mình con, Diệc Sinh đâu?” Bà Nhâm vội vàng kéo Mao Cẩn Viện ngồi xuống ghế salon.
“Diệc Sinh muốn giải trừ hôn ước với con.” Mao Cẩn Viện kể khổ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tất cả là tại cô gái trước kia, hình như tên là Lâm Phiêu Linh, thấy con và Diệc Sinh sắp kết hôn nên cô ta không phục, mới đầu chỉ ở một bên nói bóng gió, nói con bắt nạt cô ta, lừa gạt sự đồng tình của Diệc Sinh, sau lại không biết dùng thủ đoạn gì, làm Diệc Sinh muốn chia tay với con!”
Mao Cẩn Viện khóc lóc kể lể. Vốn cô chỉ nghĩ Diệc Sinh nói thế rồi thôi, không ngờ anh ta lại định đi gặp cha cô xin lỗi, xem chừng là rất quyết tâm. Cô tất nhiên không cam lòng, nên mới đi gặp mẹ Diệc Sinh để gây áp lực cho anh.
“Con đừng có vội, đường xa tới đây hẳn rất mệt mỏi, trước tiên hãy vào phòng nghỉ ngơi đã, bác đi gọi điện thoại mắng Diệc Sinh, đòi lại công lý cho con.”
Mao Cẩn Viện nghe lời đi vào phòng, nhưng lo lắng nên cô liền lặng lẽ đứng ở thư phòng nghe lén.
Điện thoại vừa được kết nối, Nhâm Lãng Nguyệt đã mở lời: “Diệc Sinh, Cẩn Viện đang ở chỗ mẹ. Nó nói con muốn giải trừ hôn ước, có phải không?”
“Vâng.” Diệc Sinh lãnh đạm trả lời: “Mẹ không cần khuyên con.”
“Vì Lâm Phiêu Linh? Con cùng cô ta ở chung một chỗ?” Thanh âm Lãng Nguyệt bỗng khẩn trương.
“Không, không phải.” Diệc Sinh chậm rãi nói: “Nhưng sự xuất hiện của Phiêu Linh khiến con hiểu được, con không hề yêu Cẩn Viện. Nhân lúc tình cảm chưa sâu, còn chưa gây ra thương tổn gì, con muốn chấm dứt chuyện này.”
Nhâm Lãng Nguyệt im lặng, một lát sau thở dài: “Được rồi.”
“Mẹ, con lập tức thu dọn hành lý, đến nói rõ ràng với Cẩn Viện.”
“Trên đường nhớ cẩn thận.”
Nhâm Lãng Nguyệt cất điện thoại, dạo bước đến trước cửa sổ, nghị một lát lại nhấc máy lên, gọi Trần Vĩ Chí: “Thư ký Trần, là tôi, Diệc Sinh muốn giải trừ hôn ước.”
Trần Vĩ Chí kinh ngạc: “Mao gia có đồng ý không?”
“Diệc Sinh đang kiên trì.”
“Hạng mục hợp tác cùng Mao gia mới bắt đầu hoạt động, hiện tại bỗng nhiên xảy ra chuyện, chỉ sợ là không tốt.”
“Vất vả cho anh rồi, việc công bọn họ muốn thế nào thì cứ để thế đi, dù sao chúng tôi cũng xin lỗi anh trước.”
“Vâng… Phu nhân, cho phép tôi hỏi một câu, chuyện này có liên quan tới Lâm tiểu thư sao?”
“Cô gái ấy không hề níu kéo điều gì, chính là Diệc Sinh… Ai, kỳ thật tôi rất thích Phiêu Linh, nhưng con bé lại cùng cha Diệc Sinh có quan hệ… Thật oan nghiệt.”
“Phu nhân, xin đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Đã làm phiền anh, đến lúc đó có gì liên lạc sau.” Nhâm Lãng Nguyệt bước ra khỏi thư phòng mà không để ý thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mao Cẩn Viện đang trốn trong góc.
Lâm Phiêu Linh có quan hệ gì với cha Diệc Sinh? Mao Cẩn Viện nhíu mày, nhanh chóng trở về phòng cầm lấy điện thoại di động: “Tôi muốn anh lập tức điều tra một chuyện…”
Lại trở về nơi đây, mảnh đất biết bao thương nhớ. Bất đồng với năm đó ở chỗ bây giờ là ngày đông giá rét, trong vườn Quân ảnh thảo héo tàn, vô cùng thê lương.
Giống như cách Diệc Sinh làm năm đó, Phiêu Linh cũng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.
Cô đến để hoài niệm, hồi tưởng. Cô muốn cùng Phong Cách Cổ bước tiếp nên quyết định đến thăm nơi này lần cuối.
Phòng ở như trước rất sạch sẽ, xem ra có người luôn quét dọn. Phiêu Linh chậm rãi nhìn lò sưởi treo trên tường, phòng cho trẻ con dán giấy màu lam, tiếp đến là phòng ngủ.
Ở chính căn phòng này, Diệc Sinh cầu hôn cô.
Phiêu Linh nằm ngã lên giường, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve.
Cũng tại căn phòng này, hai người ôm nhau triền miên.
Một trận gió thổi vào phòng, màn tơ màu hồng quấn quanh hai má của cô, giống như một đôi tay, thâm tình, ôn nhu vuốt ve.
Phiêu Linh nhắm mắt, im lặng cảm thụ, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Cảnh trong mộng hỗn loạn, phảng phất như một thước phim đang chiếu lại hơn hai mươi năm cuộc đời của cô, khi ngắt quãng, lúc dây dưa, vặn vẹo, phóng đại, hết sức quen thuộc. Tiếng chửi bậy chói tai, tiếng khóc thê lương, tiếng thì thầm trầm thấp, tiếng cười như chuông bạc ngân, tràn ngập màng nhĩ. Bỗng nhiên, mọi thứ đều dừng lại, chỉ còn vẻ hoang vắng.
Trong bóng đêm, nghe càng rõ tiếng hít thở đều đều.
Phiêu Linh đột nhiên mở mắt ra, không phải mơ mà thực sự có người!
Trời chẳng biết lúc nào đã tối, trong phòng mờ ảo, chỉ có ánh đèn mỏng manh ngoài kia chiếu vào qua cửa sổ, hình dáng một người cô không thể tưởng tượng nổi, hình dáng mà trong mộng cô mơ thấy vô số lần, hình dáng cô cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ có duyên gặp nữa.
Diệc Sinh.
Đúng là Diệc Sinh.
Diệc Sinh cảm thấy đó là một cảnh trong mơ, anh đến nước Pháp tìm Mao Cẩn Viện, vốn định trực tiếp đến trang viên nhưng không biết sao như có sức lực vô hình kéo tới đây.
Và anh thấy người con gái anh thương nhớ bấy lâu đang ngủ sâu trên giường.
Hai người lúc này cứ như vậy nhìn chăm chú đối phương, yên tĩnh, không dám nhúc nhích, sợ người trước mặt là ảo ảnh, mỉm cười một cái liền tan biến đi.
Diệc Sinh cuối cùng cũng đưa tay, chậm rãi xoa khuôn mặt Phiêu Linh, lòng bàn tay lập tức cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại.

Rồi Diệc Sinh bỗng cúi người, hôn mạnh lên môi Phiêu Linh, cuồng nhiệt. Anh cởi bỏ quần áo của cô, dùng tay đụng chạm mỗi phần da thịt, trắng mịn, mềm mại, là điều anh chờ mong đã lâu. Môi của anh dao động trên thân thể cô, từ cổ đến trước ngực.
Hơi thở anh tràn ngập tình cảm mãnh liệt, nhưng không có điềm báo trước, chung quanh liền yên tĩnh lại.
Anh nghe thấy tiếng cô nức nở.
Phiêu Linh lấy tay che mắt, dòng nước mắt lạnh lẽo qua kẽ tay chảy xuống: “Diệc Sinh… Em không làm được.”
Diệc Sinh vùi đầu vào ngực cô, tiếng hít thở dồn dập dần dần bình tĩnh.
Phiêu Linh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “Diệc Sinh, em muốn kết hôn.”
Thân thể Diệc Sinh run nhẹ, anh muốn hỏi người đó có phải Vũ Dã hay không, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng, có gì quan trọng đâu, dù sao cũng không phải là anh.
Diệc Sinh chậm rãi đứng dậy giúp Phiêu Linh mặc quần áo, anh nhìn cô thật sâu rồi xoay người rời đi.
Phiêu Linh đợi thật lâu, thật lâu trong bóng đêm, sau đó cô đi vào trong vườn, lấy chiếc nhẫn mà mình từng dùng cả tính mạng bảo vệ chôn dưới một gốc hoa Quân ảnh thảo.
Hạnh phúc tại nơi đây, cô đã sớm đi qua, bây giờ là lúc kết thúc tất cả.
Phiêu Linh về nước, vừa ra khỏi sân bay liền thấy một người một chó đứng cạnh xe chờ mình.
Phong Cách Cổ mỉm cười, tiến lên cầm hành lý giúp cô.
Phiêu Linh không nói gì, chỉ nắm tay anh thật chặt, cảm giác rất ấm áp.
Diệc Sinh về trang viên vào lúc bà Nhâm đang cùng Mao Cẩn Viện ăn điểm tâm.
Thấy Diệc Sinh, bà biết ý đứng dậy: “Để mẹ xuống xem phòng bếp chuẩn bị bữa tối đến đâu rồi.”
“Bác, chuyện giữa con và anh ấy bác là người hiểu rõ nhất, bác không cần tránh đi.” Mao Cẩn Viện ngăn bà Nhâm lại, sau đó xoay người: “Diệc Sinh, nếu anh đã quyết thay đổi chủ ý, em cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Diệc Sinh lắc đầu: “Cẩn Viện, xin lỗi.”
“Cần gì nói lời xin lỗi.” Mao Cẩn Viện tươi cười: “Anh đâm em một đao, em cũng đâm lại anh một đao, anh còn xin lỗi em sao?”
“Cẩn Viện, đừng kích động.” Nhâm Lãng Nguyệt nhìn vẻ mặt khác thường của Mao Cẩn Viện, vội vàng khuyên giải.
“Kích động? Nghe sự thật con nói xong, người kích động nhất không phải con mà chính là con trai của bác đấy.” Mao Cẩn Viện nhìn chằm chằm Diệc Sinh, trong mắt lạnh lùng.
“Sự thật gì?” Diệc Sinh bỗng thấy bất an.
Mao Cẩn Viện đi đến trước mặt Diệc Sinh, thanh âm tràn ngập khoái cảm khi báo được thù: “Lâm Phiêu Linh từng lên giường với cha anh! Cô ta mang thai đứa con của cha anh.”
“Cô nói gì.” Diệc Sinh thì thào hỏi, trong đầu trống rỗng, nháy mắt anh cảm thấy trời đất đang rung chuyển, anh kéo mạnh tay Mao Cẩn Viện, lặp lại: “Cô nói gì!”
“Không tin thì có thể hỏi mẹ anh, cũng bởi vậy mà bà ta mới trăm phương ngàn kế tách hai người ra.” Mao Cẩn Viện không hề sợ hãi, hét lớn.
Diệc Sinh chậm rãi quay đầu, anh thấy sắc mặt mẹ mình tái nhợt như đã thừa nhận sự thật này, đầu gối anh vô lực, ngã xuống ghế salon.
Mao Cẩn Viện ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: “Anh nói năm đó cô ta mang thai là em trai hay em gái anh…”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi.” Nhâm Lãng Nguyệt phẫn nộ gọi người đến đưa Mao Cẩn Viện đi.
Mao Cẩn Viện vừa tìm cách né tránh, vừa kêu to: “Diệc Sinh, đời này em không thể cùng anh sống chung nhưng anh cũng đừng mong có thể kết hôn với cô ta.”
Tiếng kêu đầy hận ý thê lương vang vọng trong phòng.
Diệc Sinh ngồi im lặng.
Phiêu Linh nhận được điện thoại của bà Lý, nói A Tiêu hút thuốc phiện bị bắt, cô liền dẫn luật sư vào cục cảnh sát, giao tiền bảo lãnh rồi định lặng lẽ rời đi, không ngờ phía sau truyền đến thanh âm của A Tiêu: “Phiêu Linh.”
Phiêu Linh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Bà Lý đuổi theo giải thích: “Phiêu Linh, bác một từ cũng không nói, chẳng hiểu sao nó lại biết.”
A Tiêu tiến lên đẩy bà Lý ra: “Mẹ về trước đi.”
“Cũng tốt, các con cứ từ từ nói chuyện.” Bà Lý chỉ mong được thoát thân càng nhanh càng tốt.
Chờ bà Lý rời đi, A Tiêu mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Phiêu Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Để mình đưa cậu về.”
Đến nhà, hai người ngồi đối diện nhau, không ai biết nên mở miệng thế nào, hai người đều im lặng. Phiêu Linh kín đáo đánh giá A Tiêu, cô gầy đi nhiều, trông cũng vô cùng tiều tụy nhưng ăn mặc, đi đứng lại có nét mạnh mẽ, cá tính hơn trước khiến Hạ Cảnh Vân không nỡ bỏ cô.
Thực sự quá xấu hổ, A Tiêu đứng dậy: “Mình đi pha trà.”
Phiêu Linh nhìn A Tiêu đi vào bếp, trong lòng không khỏi giận chính mình, cô đang làm gì vậy, bắt người ta cảm tạ sao? Vì thế cô liền nói: “Không cần đâu, mình còn có việc, mình đi trước.”
A Tiêu không trả lời, Phiêu Linh mở cửa, đang định bước ra thì phòng bếp truyền thanh âm đồ thủy tinh bị vỡ, Phiêu Linh vội vàng đi vào. A Tiêu ngồi trên mặt đất, vùi đầu vào hai gối, bả vai không ngừng run lên, bên người là những mảnh chén vỡ.
“Phiêu Linh, rất xin lỗi…” A Tiêu khóc nấc lên: “Mình rất xin lỗi cậu.”
Phiêu Linh quỳ trên mặt đất, cô ôm lấy A Tiêu, ấm giọng: “Cậu biết mình không trách cậu mà.”
“Thật xin lỗi, xin lỗi…”
“Mình hiểu, cậu không cố ý, mình hiểu được.”

Hai người gắt gao ôm nhau, cùng khóc thật to.
“Làm sao cậu biết là mình?”
Lau khô nước mắt, hai người ngồi trên sàn bếp nói chuyện.
“Mẹ mình chắc chẳng quản mình đâu.” A Tiêu lẳng lặng cười: “Mình biết bà ấy đau khổ nửa đời rồi, giờ có thể an ổn mà sống, sao dễ từ bỏ.”
Phiêu Linh im lặng.
A Tiêu chuyển chủ đề: “Mấy năm qua cậu làm cách nào để vượt qua?”
“Ở nước ngoài, lúc mới đầu cực khổ, sau quen dần, học được rất nhiều điều, cậu thì sao?”
“Cậu đi rồi mình rất hối hận, thật chẳng sung sướng gì, sau lại hút cái kia, tiền giống như nước chảy ra ngoài, chẳng mấy chốc mình trắng tay.”
“Vẫn ở cùng Hạ Cảnh Vân sao?”
“Chỉ ở chỗ anh ta mới có tiền.”
“Anh ta đối xử với cậu rất tệ?”
“Cũng là do chính bản thân mình tìm đến, nếu lúc trước nghe lời cậu thì đã không rơi vào kết cục này.”
Phiêu Linh khẽ để đầu A Tiêu tựa vào vai mình: “Mình sẽ không để anh ta động vào cậu, dù chỉ là một sợi lông tơ.”
A Tiêu vui mừng: “Mình tin tưởng cậu.”
“A Tiêu, mình muốn kết hôn.”
“Cùng Vũ Dã?”
“Không, mình và Vũ Dã chưa từng sống chung.”
“Nhưng cậu và anh ta ầm ĩ như vậy, còn đem Diệc Sinh thành người xa lạ?”
“Một ít khúc mắc khiến mình buộc phải coi Diệc Sinh là người xa lạ.”
A Tiêu nhìn cô: “Mình không hiểu.”
Phiêu Linh cười khổ: “Cha Diệc Sinh chính là người đàn ông năm đó đã mua lần đầu của mình.”
A Tiêu trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên, sau liền lập tức vỗ vỗ vai Phiêu Linh an ủi: “Phiêu Linh đáng thương.”
“Đừng lo lắng, mọi khó khăn đã lùi vào quá khứ.” Phiêu Linh thở dài một tiếng: “A Tiêu, đi trại cai nghiện có được không?”
A Tiêu lộ vẻ khó khăn: “Không phải mình chưa từng thử qua… Nhưng rất thống khổ.”
“A Tiêu, mình chỉ còn cậu là người thân, cậu không thể xảy ra chuyện gì được, vì mình, đi cai nghiện được không?”
“… Được!” A Tiêu nặng nề gật đầu, chìa ngón út: “Đến lúc đó mình tới làm phù dâu cho cậu, giống như ước định đã hẹn.”
“Được.” Phiêu Linh cũng chìa ngón út, ngoắc vào tay A Tiêu, hai người cùng hô: “Một lời nói ra, trăm năm không đổi.”
Nói xong hai người nhìn nhau cười.
“Mình về chuẩn bị một chút, mai tới đón cậu.”
“Uhm.” A Tiêu gật đầu: “Sáng mai tới ăn điểm tâm luôn, mình sẽ nấu cháo đậu đỏ, món cậu thích ăn nhất.”
“Được.”
Nhìn Phiêu Linh rời đi xong, A Tiêu trở lại phòng bếp, đem đậu đỏ ra. Bỗng nhiên cô thấy toàn thân phát run, không ngừng ngáp, thì ra cơn nghiện lại đến. Cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ tìm thuốc phiện nhưng cửa vừa mở, cô kinh hãi.
Hạ Cảnh Vân đang nằm nhàn nhã trên giường.

A Tiêu không để ý đến anh ta nữa, cô vội chạy tới chiếc tủ đầu giường tìm Heroin mới mua hôm trước.
“Bảo bối, em đang tìm thứ này sao?” Hạ Cảnh Vân vuốt gói bột nhỏ trong tay.
Thấy thứ Hạ Cảnh Vân đang cầm, hai mắt A Tiêu sáng rực lên: “Cầu xin anh, cầu xin anh mau đưa cho em.”
“Đương nhiên rồi, nếu em nghe lời anh.”
“Em nghe, anh muốn em làm gì cũng được.” A Tiêu quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin.
“Gọi Lâm Phiêu Linh.”
“Anh, anh muốn làm gì?” A Tiêu hốt hoảng.
“Bảo bối, đừng ghen, anh chỉ muốn chơi đùa với cô ta một chút.” Hạ Cảnh Vân cười dâm đãng.

“Đừng làm xằng bậy, đây là phạm pháp!”
“Cô ta phải tự nguyện, nếu không tôi sẽ nói với truyền thông chuyện giữa cô ta và cha của Nhâm Diệc Sinh.” Hạ Cảnh Vân ánh mắt tham lam, âm hiểm: “Em nói xem, cô ta dám không đồng ý sao?”
“Anh nghe thấy!” A Tiêu cảm thấy toàn thân như đang bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đến toát mồ hôi.
“Tất nhiên.” Hạ Cảnh Vân bỗng nắm tóc A Tiêu, mắt lộ vẻ hung quang: “Mau gọi cô ta.”
“Trước hãy để em… hút, chỉ hai hơi thôi, bằng không với bộ dạng này cô ấy sẽ sinh nghi.” A Tiêu run rẩy.
Hạ Cảnh Vân đem Heroin ném đến trước mặt cô, nhìn thấy A Tiêu hèn mọn như một con chó nhảy lên lấy, anh ta cười lạnh: “Tin rằng cô không dám gạt tôi.”
Hạ Cảnh Vân rảnh rỗi ngồi một bên hút thuốc, đợi cho A Tiêu hút xong, đang nhắm mắt thoải mái cảm nhận, liền đem điện thoại tới trước mặt cô: “Gọi mau.”
A Tiêu mở mắt ra, trong mắt bình tĩnh, thư thả, cô biết nên làm gì.
“Gọi mau.” Hạ Cảnh Vân không kiên nhẫn quát lên.
“Được.” A Tiêu mỉm cười nhìn về phía con dao sáng bóng đặt trên tủ đầu giường: “Được.”
“Hạ Cảnh Vân bị đâm 7 nhát, mất máu quá nhiều mà chết. Còn cô ấy từ cửa sổ nhảy xuống, sợ tội nên tự sát.” Cảnh sát Lãnh Băng Băng giải thích cho Phiêu Linh chuyện vừa xảy ra.
Phiêu Linh không chút biểu tình nhìn thi thể đang bị khối vải trắng bao trùm, cô không tin đây là A Tiêu.
Không có khả năng, ngày hôm qua cô mới ôm A Tiêu, thân thể cô ấy ấm áp, mềm mại, sao có thể chỉ trong một đêm liền cứng ngắc, không động đậy nữa.
Nhưng cánh tay để ở ngoài vải trắng lại có hình xăm một câu trong kinh Koran, chỉ A Tiêu mới có: “Bọn họ vĩnh viễn giam ở hỏa ngục, không lừa gạt giảm hình phạt, không thấy được thư thả.”
Là A Tiêu.
“Tìm được di thư cô ấy viết cho cô tại hiện trường.”
Phiêu Linh tiếp nhận, mở thư ra xem, trên ghi đúng ba chữ: Thật xin lỗi.
Giải thích thế thôi sao?
Phiêu Linh cười lạnh, kẻ lừa đảo, A Tiêu, cậu là đại lừa đảo.
Không phải nói cùng nhau ăn cháo đậu đỏ sao? Không phải nói sẽ đi trại cai nghiện sao? Không phải nói muốn làm phù dâu của mình sao?
“Đồ lừa đảo.” Phiêu Linh thì thào nói, lệ rơi đầy mặt.
Ở trước phần mộ A Tiêu, Phiêu Linh gặp được người đàn ông kia.
“Cô ấy là một cô gái tốt, chúng tôi đã ở với nhau được 5 năm.” Người đàn ông giải thích với Phiêu Linh: “Dần dần, tôi phát hiện mình đã yêu cô ấy, tôi biết điều đó… Nhưng, thật nguy hiểm. Tôi là người ích kỉ, quá khứ của cô ấy, quá khứ của cô ấy…”
“Đúng vậy.” Phiêu Linh nhìn bia mộ của A Tiêu, miệng mỉm cười: “Quá khứ rất quan trọng.”
“Tôi muốn mang tro cốt của cô ấy đi, để có thể bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy cô ấy.” Người đàn ông gục đầu xuống: “Tôi biết cô sẽ cảm thấy hành động này thập phần buồn cười, khi còn sống thì đối xử với cô ấy như vậy, giờ lại giả mù sa mưa làm bộ.”
“Trên thế giới, người đối tốt thật lòng với cô ấy rất ít. A Tiêu có nói qua, anh xử sự với cô ấy vô cùng tốt.” Phiêu Linh kín đáo nói: “Mang đi đi, cô ấy ở đây chẳng vui vẻ gì, chắc cô ấy chán ghét nơi đây lắm rồi.”
Phiêu Linh từ từ mở mắt, quần áo trên sân thượng đang đón gió đong đưa, Cố Tiểu Tây ngây ngốc mà cố chấp chạy theo đống quần áo.
“Dậy rồi?” Một bàn tay ôn nhu xoa xoa trán cô.
“Phong Cách Cổ.” Phiêu Linh híp mắt lại: “Vừa nãy em mơ thấy mấy chuyện trước đây.”
“Uhm.”
“Mơ thấy A Tiêu trộm đồ ăn đem đến cho Phiêu Linh, nhìn Phiêu Linh ăn như hổ đói, A Tiêu giúp cô ấy phủi đi hạt cơm ở khóe miệng. Mơ thấy A Tiêu bị cha đánh, Phiêu Linh băng bó cho cô, rất đau, nhưng A Tiêu vẫn nhẫn nhịn…”
Phong Cách Cổ lau đi giọt nước nơi khóe mắt của Phiêu Linh, ấm giọng nói: “Tất cả đã là quá khứ, A Tiêu giờ đang rất hạnh phúc.”
Phiêu Linh nhìn biển khơi phía xa xa, nhẹ nhàng nói: “Phong Cách Cổ, em không nên trở về, ở đây có nhiều kỷ niệm đau khổ không muốn nhớ lại, em không nên trở về.”
“Được, chúng ta rời nơi này.” Phong Cách Cổ vỗ nhẹ khuôn mặt Phiêu Linh, thanh âm anh yên tĩnh, ôn hòa như biển khơi ngoài kia.
Phiêu Linh nắm tay Phong Cách Cổ, chậm rãi nhắm mắt, dùng mặt vuốt ve.
Đã bốn ngày, Nhâm Lãng Nguyệt nhìn cánh cửa đang đóng, lòng nóng như lửa đốt.
Kể từ khi biết chân tướng sự tình, Diệc Sinh luôn ở trong phòng ngủ, không cho bất kì ai quấy rầy.
Lúc này, bà quản gia già chuyên xử lý mọi việc trong biệt thự đem đến cho bà một chiếc vòng cổ có lồng nhẫn kim cương.
“Nhẫn kim cương này tìm được ở đâu?” Nhâm Lãng Nguyệt kinh ngạc.
Bà quản gia trả lời thành thật: “Chôn dưới một cây Quân ảnh thảo, cái này là do chó con đào được lên.”
Cửa bỗng nhiên mở, Diệc Sinh đi ra.
“Diệc Sinh!” Nhâm Lãng Nguyệt vui mừng.
Diệc Sinh cứ thế cầm chiếc nhẫn trong tay Nhâm Lãng Nguyệt, ánh mắt phức tạp, anh khẽ vuốt những ký tự được khắc bên trong chiếc nhẫn, khoảnh khắc này, ánh mắt anh rất trong sáng.
Nhâm Lãng Nguyệt thân thiết hỏi han: “Diệc Sinh, con muốn ăn gì…”
“Con muốn về nước một chuyến.” Diệc Sinh cắt đứt lời của mẹ mình, xoay người chạy ra phía cửa.
“Diệc…” Bà Nhâm hé miệng, lại lặng lẽ khép lại, lắc đầu thở dài.
Để nói đi thôi, bất luận như thế nào, chuyện xưa cũng nên có một cái kết.
Mọi chuyện xử lý rất nhanh. Trước khi đi, Phiêu Linh chào tạm biệt mọi người. Vũ Dã, Joe, vợ chồng Trần thị và tiểu Phong, những người hết mực yêu thương, quan tâm cô.
Cô cả đời được sống thoải mái, cũng là nhờ sự giúp đỡ của họ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Trong sân bay, Phong Cách Cổ và Phiêu Linh đang đợi chuyến bay đi nước Anh.
“Nhớ lại phản ứng của bọn họ lúc tạm biệt ngày hôm qua.”
Cao hứng nhất là Joe: “Cuối cùng ra đi cũng có từ biệt, coi như người bạn chí cốt, một đường thuận buồm xuôi gió.”

Không có gì quyến luyến, trong lòng Phiêu Linh hơi thất vọng.
Cảm động nhất là nhà bác Trần, bà Trần chuẩn bị cho cô túi lớn đồ ăn, dặn dò: “Cơm trên máy bay con không thích ăn, nên bác đã chuẩn bị những thứ ngày thường con thích ăn nhất. Sang bên đó phải chú ý thân thể.”
Tiểu Phong thì lay lay tay cô: “Chị, lớn lên em nhất định sẽ tới tìm chị.”
Tràn đầy dịu dàng, làm mắt Phiêu Linh đỏ hoe.
Khó đối mặt nhất là Vũ Dã, anh phiền muộn thở dài: “Anh cùng Diệc Sinh đánh nhau tranh giành nhiều năm, anh ghen tị tôi, tôi ghen tị anh, vậy mà lại xuất hiện tên Trình Giảo Kim*, chưa gì đã vô thanh vô tức cùng anh ta rời đi.”
Phiêu Linh ngượng ngùng cười.
Với tình huống này, Vũ Dã không muốn làm khó cô nữa: “Chúc em hạnh phúc.”
Thanh âm tràn ngập chân thành, lại khiến Phiêu Linh trong lòng chua xót.
“Một khi thật sự phải rời đi, sẽ có điều luyến tiếc đúng không?” Phong Cách Cổ hỏi rõ ràng.
Phiêu Linh gật đầu: “Dù sao ở nơi đây em cũng có nhiều niềm vui.”
“Niềm vui ấy vĩnh viễn ở lại trong tâm trí em.” Phong Cách Cổ mỉm cười: “Đi thôi, lên máy bay.”
“Vâng.” Phiêu Linh đứng dậy, cùng Phong Cách Cổ đi đến cửa lên máy bay.
Chư được mấy bước, Phiêu Linh cảm giác được áp lực trên cánh tay, một lực khiến cô phải quay người lại, cô kinh ngạc: “Diệc…Sinh?”
Lồng ngực Diệc Sinh phập phồng, trong mắt anh nóng cháy: “Phiêu Linh, đừng đi.”
Phiêu Linh giật mình, tim khẽ co rút.
“Phiêu Linh, mọi chuyện anh đều biết.” Diệc Sinh không kìm nén nổi nội tâm kích động: “Chính là cái quan hệ kia, so với việc mất đi em, nó chẳng có gì quan trọng cả.”
Giọng nói Phiêu Linh run run: “Anh… Đã biết.”
“Phiêu Linh, đừng đi.” Diệc Sinh nắm tay cô thật chặt: “Chúng ta yêu nhau, chúng ta chẳng làm sai điều gì, vì sao phải chia rẽ chúng ta!”
Nghe vậy, Phiêu Linh cảm thấy giống như hai tay đang bị nắm, đau đớn vô cùng.
Đúng, là lỗi của ai, vì sao phải chia rẽ bọn họ.
Lúc này, một đồ vật được nhét vào tay Phiêu Linh, cô phục hồi tinh thần, thì ra là vé máy bay. Cô nhìn lên, thấy vẻ mặt dịu dàng của Phong Cách Cổ: “Em quyết định thế nào, anh đều chấp nhận.”
Nói xong, Phong Cách Cổ xoay người, đi lên máy bay.
Diệc Sinh như trước cầm chặt tay cô, Phiêu Linh cảm thấy da thịt như bị nung nóng, cô chậm rãi ngẩng đầu: “Diệc Sinh, không có khả năng.”
Diệc Sinh lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi ra: “Nếu là như vậy, vì sao em vẫn còn giữ chiếc nhẫn kim cương, Phiêu Linh, nói cho anh biết, nếu không có khả năng, vì sao còn trân quý nó bốn năm?”
“Có người nói với em, nếu em làm mất chiếc nhẫn ba lần thì duyện phận giữa em và anh sẽ bị chặt đứt, cho nên em liều mình bảo vệ nó.” Phiêu Linh nhìn nhẫn kim cương, lẳng lặng nói: “Nhưng thực tế, Diệc Sinh, chúng ta đã sớm bỏ lỡ nhau.”
“Cái gì duyên phận, cái gì bỏ lỡ, anh không tin!” Diệc Sinh nói lớn: “Phiêu Linh, em đã quên sao, em từng nói yêu anh cả đời, nói vĩnh viễn ở bên cạnh anh, nói sinh rất nhiều đứa con cho anh, em đã quên sao?”
“Em không quên, em nhớ rõ.” Phiêu Linh nhìn Diệc Sinh, nước mắt tràn mi: “Em nhớ anh phẫn nộ thế nào khi người khác bắt nạt em, em nhớ anh trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm em vui vẻ, em nhớ rõ dáng vẻ anh lúc ngủ, em nhớ khi ở dưới ánh trăng anh nói đã yêu em từ rất lâu rất lâu, nhớ rõ anh ở trong mưa hét to sẽ không để em cô đơn, nhớ rõ những ngày chúng ta gắn bó với nhau, nhớ rõ anh đau lòng giúp em xoa bóp khi chân em bị sưng, nhớ cả lời anh nói 60 năm nữa vẫn muốn ăn đồ ăn do em nấu, nhớ lúc anh an ủi em khi em gặp ác mộng, nhớ ngôi nhà kia, nhớ vườn Quân ảnh thảo… Tất cả em đều nhớ kĩ! Em không quên, mãi mãi cũng không, bởi đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất!”
Phiêu Linh nhắm mắt, trong họng phát ra tiếng nức nở trầm thấp: “Diệc Sinh, không ngờ anh yêu em nhiều như vậy.”
Diệc Sinh gắt gao ôm cô vào lòng, bi phẫn: “Vậy tại sao em lựa chọn rời đi?”
Phiêu Linh tựa đầu vào ngực Diệc Sinh, giống như vố số lần trước, lắng nghe nhịp tim đập quen thuộc chậm rãi, cô bình tĩnh lại: “Em và cha anh, là sự thật không thể thay đổi. Nó như chiếc dao găm vào lòng chúng ta, tình yêu có thể mềm hóa nó nhưng ở thời khắc nào ấy, nó sẽ lại cứng rắn, sẽ rạch toác trái tim chúng ta, cho đến khi nào vỡ nát. Diệc Sinh, em không dám tưởng tượng kết cục như vậy.”
Diệc Sinh không nói gì, hai tay ôm Phiêu Linh càng chặt.
“Diệc Sinh,” Phiêu Linh dùng mặt vuốt ve áo anh: “Anh biết không, hôm qua em tạm biệt Phong Phong, phát hiện thì ra thằng bé đã 10 tuổi, tính từ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, cũng đã 10 năm… 10 năm này, vì có anh, dù em trải qua những đau khổ tê tâm liệt phế nhưng cũng được cảm nhận hạnh phúc thật sự.” Phiêu Linh ngẩng đầu, kiên định nhìn Diệc Sinh: “Diệc Sinh, em không hối hận, nếu thời gian có quay trở lại, nếu thời gian thực sự quay trở lại, em sẽ vẫn chọn sống cùng anh.”
Vòng tay Diệc Sinh dần thả lỏng, anh hiểu, đã không thể quay lại nữa rồi.
“Nhớ rõ… Chuyện xưa của chúng ta bắt đầu tại sân bay, lại cũng kết thúc ở chỗ này.” Phiêu Linh kiễng chân, hôn nhẹ vào trán Diệc Sinh: “Diệc Sinh, buông tay thôi.”
Diệc Sinh nhắm mắt làm ngơ, nhìn Phiêu Linh thật sâu. Xung quanh người đến người đi, tiếng nói chuyện ồn ào lại như từ chỗ rất xa truyền đến. Diệc Sinh cẩn thận nhìn từng chi tiết, từng đường nét, ghi nhớ kĩ. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Rất lâu rất lâu sau Diệc Sinh mới buông tay.
Phiêu Linh bỗng nhiên cười với Diệc Sinh, giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ, ngày ấy cô đi về phía anh nói cảm ơn, nụ cười của cô phảng phất như đóa hoa Quân ảnh thảo ngày xuân, dịu dàng, trầm tĩnh. Sau đó cô xoay người rời đi.
Ngày ấy cùng hiện tại thật giống nhau, cô rời đi.
Đi vào máy bay, Phiêu Linh liền thấy Phong Cách Cổ mỉm cười, mọi chuyện ân oán đều đã chấm dứt.
Không có bất kì nghi vấn, không cần nghĩ xem phải giải thích thế nào, Phiêu Linh ngồi xuống, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Phong Cách Cổ.
“Ngủ đi, ngủ một giấc là sẽ đến nơi.” Phong Cách Cổ cầm tay cô.
Phiêu Linh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời xanh mây trắng, cô chậm rãi nhắm mắt.
Sau khi thức dậy, đoạn đường dài này sẽ chấm dứt.
Mà hành trình sinh mệnh của Lâm Phiêu Linh, giờ mới bắt đầu.
Chú thích: Trình Giảo Kim* dùng để chỉ những kẻ chen vào, phá rối chuyện của người khác.
———-oOo———-
♥♥♥Hoàn Chính Văn♥♥♥
Đôi lời: Cuối cùng cũng đã hoàn rồi, đầu tiên xin cám ơn Sâu Lười đã đào convert. Sau đến xin cám ơn bạn Hoa Ảnh đã giúp ta hoàn thành phần đầu hạnh phúc của câu chuyện, bất chấp bận rộn và lạnh cóng. Cuối cùng xin cám ơn Love Melody đã tận tụy hoàn thành đến chương cuối cùng của bộ truyện, những chương ngược tâm đau lòng nhất, chú thích cẩn thận đên từng chi tiết, xin cám ơn tất cả rất nhiều.
Đây là bộ truyện ngôn tình đầu tiên mà Phong Linh đào, cũng chính là bộ đầu tiên hoàn, vì thế có thiếu sót mong các bạn thông cảm và góp ý để Phong Linh có thể làm tốt hơn trong những bộ sau.
Một lần nữa, cám ơn tất cả các bạn đã theo dõi chờ đợi bộ truyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.