Bạn đang đọc Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh: Chương 25 + 26
Lễ giáng sinh chấm dứt, hai người về đến nhà, liền thấy một vị khách không mời mà đến đang ngồi trên bậc thang.
Vận Chỉ nháy mắt mấy cái với Phiêu Linh, biết điều liền rời đi.
Người nọ nhìn thấy Phiêu Linh đến gần, mỉm cười: “Anh còn tưởng em lại bỏ trốn.”
“Em đến nhà Vận Chỉ dự lễ giáng sinh.” Phiêu Linh nói xong, bèn ngồi xuống bên người Vũ Dã.
“Rất vui sao?”
“Uhm.” Phiêu Linh gật đầu, lập tức hỏi: “Anh đợi bao lâu rồi?”
Vũ Dã trong mắt tràn ngập thâm tình nói: “Đã đợi lây như vậy, mấy tiếng ngắn ngủi này có là gì.”
Phiêu Linh nghiêng đầu, tránh ánh mắt Vũ Dã: “Thời tiết lạnh, vào nhà nói chuyện đi.”
Vũ Dã bất động thanh sắc, theo cô lên tầng.
Trước phòng trọ, Phiêu Linh đang chuẩn bị mở cửa, Vũ Dã ở đằng sau nhẹ nhàng nói: “Chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa anh đưa em đi thử vai.”
Phiêu Linh chấn động, tay run lên, chìa khóa rơi xuống đất, phát ra âm thanh kim loại nặng nề.
Vũ Dã tiến lên, nhặt chìa khóa, mở cửa giúp cô.
Phiêu Linh phục hồi tinh thần, nghi ngờ hỏi: “Thử vai? Vì sao?”
“Đừng quên hợp đồng giữa hai chúng ta, đây là công việc của em.”
“Chính là em…”Thanh âm Phiêu Linh khàn khàn: “Em có thể quay về ư?”
“Đương nhiên. Em rời đi 3 năm, phản cảm người khác đối với em sớm đã chìm vào quên lãng.”
“Sự xuất hiện của em sẽ khiến bọn họ nhớ lại.”
“Chờ khi họ nhớ ra, cũng đủ thời gian để em bắt đầu lại.”
Phiêu Linh im lặng, thật lâu không lên tiếng.
Vũ Dã hiểu tâm tư cô: “Em không có khả năng trốn ở đây cả đời.”
“Vì điều gì mà không thể? Em sống ở đây rất tốt.” Phiêu Linh thản nhiên đáp.
Vũ Dã lạnh lùng hỏi: “Bởi vì Diệc Sinh?”
Phiêu Linh muốn phủ nhận, nhưng chỉ có thể mấp máy môi, không phát ra âm thanh nào.
“Anh ta kế thừa tài sản của cha, đã đến định cư ở Singapore.” Vũ Dã trầm giọng: “Em không cần lo lắng sẽ gặp anh ta.”
Phiêu Linh chậm rãi đi đến cửa sổ, đưa tay mở một cánh, trận gió lạnh bên ngoài khẽ thổi vào, cô hít thở sâu: “Rất nhiều chuyện không vui xảy ra ở đó, em không muốn nhớ lại.”
“Nhưng em chưa bao giờ quên. Tất cả vẫn luôn ở trong lòng em.”
Phiêu Linh nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn.
Phiêu Linh nhớ tới những năm gần đây thường xuyên nằm mơ: Mình đi trên đường, hàng ngàn ánh mắt xấu xa, khinh bỉ nhòm ngó. Bản thân sợ hãi cúi đầu, cô chân chạy, liều mạng trốn tránh. Nhưng bất luận chạy đến đâu, ánh mắt kia như vẫn rất gần, rất gần. Cô trốn không thoát, vĩnh viễn không thoát.
Không thể phủ nhận, trí nhớ luôn tồn tại trog đầu cô, mỗi khi đêm dài vắng lặng, chúng đột nhiên xuất hiện, khơi gợi sự sợ hãi chôn sâu trong người cô.
“Phiêu Linh, trốn tránh không giúp gì được em. Trở về đối mặt, nếu không cả đời em cũng chẳng thể vui vẻ.”
Phiêu Linh khẽ vuốt quân ảnh thảo* trên cửa sổ.
Hoa tàn héo đã lâu, để lộ thân cành trơ trọi, nhưng không ai vì điều này mà bi thương, bởi sau tháng năm, nó sẽ phá tan u tĩnh, bỏ xuống cành khô lá mục, mang hơi thở sống mới.
Phiêu Linh nghe thấy thanh âm kiên định của chính mình: “Được, em trở về.”
Trở về, chấm dứt cơn ác mộng kia.
Vũ Dã đưa cô đến một đoàn làm phim của Pháp. Đạo diễn thấy Vũ Dã, lập tức tiến tới nhiệt tình ôm, hai người đứng một chỗ nói chuyện liên miên.
Phiêu Linh tuy không hiểu tiếng Pháp nhưng nhìn hành động cũng biết bọn họ giao tình không nhỏ.
Theo ý Vũ Dã, đạo diễn nhìn về phía Phiêu Linh, nhưng chỉ là tượng trưng, nhìn thoáng qua liền quay đầu.
Chấm dứt cuộc nói chuyện, Vũ Dã đi tới: “Trúng tuyển.”
“Không chỉ vì em thích hợp với vai diễn kia mà còn bởi nguyên nhân các anh là bằng hữu.”
Vũ Dã nhướng mi: “Quan trọng ư?”
Phiêu Linh lắc đầu, nhếch miệng cười: “Không, không quan trọng.”
“Phiêu Linh, anh nghĩ em nên biết,” Vũ Dã trầm ngâm một lát, quyết định nói thẳng: “Vai diễn của em xuất hiện rất ít, vốn dĩ chỉ là vai phụ nhỏ.”
Phiêu Linh nhìn về phía Vũ Dã: “Nhưng đối với em lại cực kỳ quan trọng, phải không?”
“Phải.” Vũ Dã vui mừng gật đầu.
Chỉ mất mấy ngày, Phiêu Linh đã quay xong toàn bộ.
Kế tiếp, cô về nhà đợi tin của Vũ Dã. Tâm trạng lo lắng, Phiêu Linh hiểu được sau ba năm này, cuộc sống sẽ không còn phẳng lặng.
Bộ phim lãng mạn ấm áp, tao nhã tinh tế, ở lễ trao giải thưởng điện ảnh quốc tế vô cùng được hoan nghênh.
Phiêu Linh vào vai một người mẹ, đứng ở bờ biển, mặc cho gió thổi tóc bay, khuôn mặt trong suốt tựa ngọc, im lặng nhìn về phía trước, trong đôi mắt có sự bàng hoàng không thể diễn tả bằng lời.
Tuy xuất hiện ngắn ngủi, nhưng đủ để mọi người nhớ đến cô.
Rốt cuộc xế chiều Vũ Dã cũng tới, trịnh trọng hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa? Có thể bắt đầu rồi.”
Phiêu Linh đứng lên, mỉm cười: “Tốt.”
Vài ngày sau, Phiêu Linh quay về thành phố.
Lúc đi ra sân bay, Phiêu Linh hít thở thật sâu không khí quen thuộc này.
Phiêu Linh trong lòng khẽ nói, tôi đã trở về.
Báo chí rất nhanh đã đăng tin Phiêu Linh về nước, sau nhiều năm yên lặng, giờ cô lại trở thành tiêu điểm của dư luận.
Rèn sắt khi còn nóng, Vũ Dã nhân lúc này cho Phiêu Linh tiến hành quay phim, chụp ảnh ngay lập tức.
Cô hiểu quá trình đối mặt với công chúng mới là khó khăn nhất.
Ở buổi trình diễn thời trang, hàn huyên một lúc, lập tức có phóng viên công kích: “Có người nói ba năm trước đây cô vì scandal mà mất đi ánh hào quang, ra nước ngoài để tránh sóng gió, sự thật là như thế sao?”
Người chủ trì vội tiếp lời: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi chỉ nói về buổi trình diễn.”
Nhưng phóng viên căn bản không kiêng nể gì: “Lâm tiểu thư, scandal kia là thật?”
Vũ Dã đứng trong góc, vô số ánh đèn trên sân khấu khiến người ta hoa mắt, làm anh không thấy rõ biểu tình Phiêu Linh. Anh nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế khát vọng muốn giải vây giúp Phiêu Linh.
Anh biết, điều này phải do chính Phiêu Linh tự giải quyết.
Lát sau, thanh âm bình tĩnh, chân thành của Phiêu Linh vang lên: “Trước kia tôi quả thật đã làm chuyện sai, khiến mọi người thất vọng, tôi rất xin lỗi.”
Nhất thời, hội trường im lặng, phóng viên cũng không đoán được Phiêu Linh thừa nhận chuyện này dễ dàng như thế.
Vũ Dã bấy giờ mới buông bỏ lo lắng trong lòng.
Cửa khó khăn nhất đã qua, mọi chuyện về sau đều đơn giản.
Sai lầm đối với mọi người không quan trọng, quan trọng là nỗi thống khổ trên mặt đương sự. Mà lần này Phiêu Linh tự động nhận nên mọi người tranh nhau bàn tán, lời nói sắc bén như dao, nhưng Phiêu Linh lại chẳng hề có động tĩnh gì, họ dần dần thấy không có ý nghĩa, cũng mất đi hứng thú.
Mời người dời sự chú ý sang bộ phim mới của cô, sau ba năm vắng bóng, kỹ xảo vẫn như trước, dù sao cũng là công việc mưu sinh, cô nào dám quên.
Vì thế một số người đứng đậy, từ trên cao nhìn xuống nói, đến thánh nhân còn mắc sai lầm huống hồ là con người, tỏ vẻ nguyện ý khoan dung cho cô.
Khoan dung, Phiêu Linh không khỏi bật cười, cứ tưởng cô chỉ mắc lỗi với Diệc Sinh, không ngờ còn chui ra nhiều người bị hại như vậy.
Nhưng đây là thế giới vận hành theo quy luật đám đông, mọi người nhận định người là tội nhân thì muốn sống sót, ngươi nhất định phải cúi đầu nhận mình là tội nhân.
Một số khác có hiềm khích với cô từ trước, nhất định không tha thứ. Phiêu Linh biết, cho dù cô mổ bụng tạ tội, bọn họ cũng không để vào trong mắt. Một khi đã như vậy, hãy coi bọn họ không đáng kể đi.
Có cả những người say mê điện ảnh, cho dù tình huống gian nan thế nào cũng chưa từng chán ghét mà quay lưng lại với cô, nhân số tuy không nhiều, nhưng cũng đủ đẩy lùi lo lắng trong lồng ngực cô.
Rốt cuộc, Phiêu Linh đã có gan nhìn thẳng vào những ánh mắt trong cơn ác mộng kia.
Hôm nay, bà Trần đang ở trong nhà quét tước, nghe thấy chuông cửa vang bèn nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, liền thấy một khuôn mặt xa cách đã lâu, thanh âm bà Trần run run, bao hàm nỗi kíc đông: “Phiêu… Linh?”
Phiêu Linh mỉm cười: “Là cháu.”
Bà Trần lập tức mời Phiêu Linh vào trong nhà, kéo cô ngồi trên ghế salon, tinh tế quan sát, khóe mắt có chút ướt át: “Bác biết con sẽ đến thăm chúng ta mà. Mấy năm nay có khỏe không?”
“Tốt lắm ạ. Mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, không cần làm việc, cuộc sống thực thanh thản, con cũng béo lên không ít.”
“Lúc trước sao vô thanh vô tức bỏ đi?” Bà Trần nhẽ giọng oán giận: “Làm mọi người lo lắng gần chết.”
Phiêu Linh cười xin lỗi, khóe mắt liếc thấy một đứa trẻ nấp ở cửa, trộm nhìn cô.
“Tiểu Phong.” Phiêu Linh nhẹ giọng kêu: “Sao lại trốn ở đây?”
“Đứa bé này, từ nhỏ đã thẹn thùng.”
“Chỉ sợ không nhận ra con ấy chứ.”
“Thế nào mà không nhận ra? Nó mỗi ngày đều bảo bác mua đĩa phim con đóng về xem.” Bà Trần gọi tiểu Phong ra: “Không phải cả ngày đều nhắc tới chị ư? Sao giờ lại ngại ngùng?”
Nghe vậy tiểu Phong lúc này mới đi ra, đứng ở trước mặt Phiêu Linh, mới đầu còn lúng túng, sau tiến lên ôm chặt Phiêu Linh: “Chị, chị đã về.”
“Con cùng tiểu Phong cứ ở đây chơi, bác đi làm cơm.” Bà Trần đứng dậy rời đi.
Phiêu Linh vỗ nhẹ lưng đứa trẻ: “Có nhớ chị không?”
“Có.” Tiểu Phong giương đôi mắt to, trong sáng lên: “Bà nói chị phải ra nước ngoài, nhưng sao chị phải đi, nơi này không tốt sao?”
Phiêu Linh nâng khuôn mặt quả táo của tiểu phong lên, trìu mến nhìn: “Bởi vì chị ở đây không thấy vui.”
Tiểu Phong lo lắng: “Chị sẽ đi tiếp sao?”
Phiêu Linh trầm mặc lúc lâu mới hỏi: “Tiểu Phong hy vọng chị ở lại, phải không?”
Tiểu Phong ra sức gật đầu, cúi đầu nghĩ một lát lại chậm rãi lắc đầu.
“Không muốn chị ở lại?”
“Muốn…Nhưng chị ở đây sẽ không vui, em không muốn chị buồn.” Tiểu Phong nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Phiêu Linh ôm chặt thân thể nho nhỏ của Tiểu Phong, nghẹn ngào, khẽ lau đi nước mắt, lấy ra quà: “Nhìn xem chị mua cho em đồ chơi, thích không?”
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, nhìn thấy đồ chơi mới liền bị hấp dẫn, vui vẻ cùng Phiêu Linh chơi đùa.
Lúc này chuông cửa vang lên, bà Trần lẩm bẩm lên mở cửa: “Nhất định là ông thằng bé trở lại, mỗi lần về đều quên mang chìa khóa.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói lộ ra ngọt ngào vô hạn. Vợ chồng Trần thị kết hôn mười năm, tình cảm luôn luôn tốt, làm cho người ta hâm mộ.
Có ông bà như thế, tiểu Phong thật hanh phúc.
Phiêu Linh sờ sờ tóc tiểu Phong, vui mừng cười.
Bỗng nhiên, tiểu Phong đưa mắt nhìn lên, hướng về phía cửa, gọi to: “Anh.”
Phiêu Linh trong lòng nhảy dựng, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy người mà mình liều mạng muốn quên kia.
Nhiều năm qua đi, ngoại hình vẫn không có thay đổi gì nhiều.
Đôi mắt vô số lần chăm chú nhìn cô, đôi tay thường hay vuốt má cô, đôi môi mà cô từng hôn thật sâu.
Tất cả đều giống như trước.
Chú thích: Quân ảnh thảo*: Là hoa Linh lan (Hay còn gọi là hoa lan chuông) đã được chú thích ở chap 15, các bạn còn nhớ không? ^^
Diệc Sinh giật mình đứng nguyên tại chỗ, nhìn người con gái chính mình từng thề toàn tâm toàn ý bảo vệ, người con gái mà mình muốn sống cùng đến đầu bạc răng long, cũng là người con gái đã chia tay với mình.
Trong nháy mắt, chuyện cũ trước kia trở về, không ngừng quay cuồng trước mặt, chẳng kịp nhìn rõ điều gì mà lòng vẫn thấy thê lương.
Hai người cứ như vậy đối diện, thời gian như dài đằng đẵng.
Bà Trần bỗng ho khan một tiếng: “Tôi mang tiểu Phong đi chợ, hai người cứ từ từ nói chuyện.”. Nói xong bà liền dẫn Phong Phong đi.
Không biết qua bao lâu, Diệc Sinh rốt cuộc mở miệng: “Em đã trở lại.”
Phiêu Linh gật đầu.
“Mấy năm qua… Có khỏe không?”
Phiêu Linh tiếp tục gật đầu.
Cô không dám nói lời nào, sợ lúc mình vừa mở miệng thì nước mắt sẽ chảy.
Hai người lại trầm tĩnh.
Trong lòng có muôn điều muốn nói, nhưng chẳng cách nào kể ra.
Bóng trời ngả về chiều bao phủ khắp nơi một màu vàng đỏ xinh đẹp mà buồn bã.
Rất lâu sau Diệc Sinh mới nói: “Anh đi trước.”
Phiêu Linh cúi đầu làm như đang suy nghĩ, im lặng không lên tiếng, lắng nghe tiếng bước chân của Diệc Sinh dần đi xa, cuối cùng biến mất. Cả người cô như mất đi sức chống đỡ, suy sụp.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân tê lạnh, ngã xuống ghế salon.
Di động bỗng vang lên, Phiêu Linh nhắm mắt lại, không muốn nghe. Tiếng chuông bám riết không tha, như muốn Phiêu Linh phải khuất phục.
“A lô!”
“Em ở đâu?” Tiếng nói trầm thấp của Vũ Dã vang lên.
“Nhà tiểu Phong.”
“Anh tới đón em.”
Phiêu Linh trợn mắt, trong mắt mơ hồ có lửa giận: “Được.”
Phiêu Linh ra khỏi nhà tiểu Phong, đi qua công viên bỗng dừng bước.
Công viên có nhiều thay đổi nhưng chỗ mấy chiếc xích đu vẫn giữ nguyên. Một bé gái âu yếm ôm búp bê ngồi trên chiếc xích đu, đong đưa nhẹ nhàng.
Phiêu Linh nhớ lại có lần cô ngồi trên xích đu, Diệc Sinh ngồi xổm trước mặt cô, trong mắt phản xạ lại ánh trăng, sáng ngời mà ôn nhu, dùng giọng nói tràn ngập tình yêu thổ lộ với cô rằng anh đã yêu cô từ rất lâu rồi.
Ngay lúc ấy, cô dường như chỉ còn nhìn rõ biểu cảm trên mặt Diệc Sinh, nghe thấy mỗi câu nói của Diệc Sinh.
Tiếng còi xe vang lên cắt đứt ý nghĩ của cô, Phiêu Linh phục hồi lại tinh thần, phát hiện xe Vũ Dã đã ở trước mặt cô.
Vũ Dã mở cửa xe: “Trông em bất an?”
Phiêu Linh không đáp, lập tức lên xe.
Vũ Dã liếc nhìn cô một cái, khởi động xe.
Diệc Sinh đứng trong góc, nhìn hai người rời đi.
Tận đến khi xe vào lối rẽ biến mất, mới chầm chậm quay đầu lại.
Bé gái kia vừa rồi đã bị mẹ gọi về, trong công viên, chỉ còn chiếc xích đu cô độc lay động.
Dọc theo đường đi, Phieu Linh không nói lời nào, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ. Vũ Dã cũng không để ý tới, cứ thế lái xe.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Phiêu Linh bỗng hỏi: “Vì sao phải gạt em?”
“…Em vừa gặp anh ấy.”
Thấy sắc mặt bình tĩnh của Vũ Dã, Phiêu Linh có chút tức giận: “Vì sao phải gạt em rằng anh ấy không ở đây?”
“Không nói vậy em chịu trở về?” Vũ Dã thản nhiên hỏi.
Phiêu Linh im lặng một lúc lâu mới nói: “Sau này em không muốn gặp lại anh ấy.”
Vũ Dã nhìn thẳng phía trước, lạnh giọng đáp: “Chỉ sợ đây không phải là chuyện em có thể quyết định được.”
Môi Phiêu Linh khẽ run, cô xúc động, phẫn nộ hỏi: “Phải làm khó em như vậy ư?”
“Bởi vì anh cần em quên anh ta đi!” Vũ Dã hét lên, đột ngột chuyển tay lái, đỗ xe ở bên đường.
Xe bỗng phanh lại, theo quán tính Phiêu Linh nghiêng người về phía trước, lại bị dây an toàn giữ lại, đập mạnh về phía sau, lưng một trận đau đớn.
Vũ Dã cầm chặt tay lái, kiềm chế nội tâm kích động: “Đã ba năm, vì điều gì còn chưa quên anh ta?”
Phiêu Linh không trả lời.
Trong xe yên tĩnh, chỉ còn âm thanh hô hấp của hai người.
Phía trước cách đó không xa là trường tiểu học, lúc này đã chạng vạng nên học sinh cũng tan học từ lâu. Nhưng tiếng chuông vẫn đúng hẹn liền vang lên, không biết đến sự vắng vẻ của sân trường.
Phiêu Linh nhớ rõ, trước kia vì sợ về nhà nhìn thấy mẹ mình say rượu nên cô thường là người cuối cùng trong đám học sinh ra khỏi trường. Một mình cô ngồi ở sân thể dục, im lặng xem sách. Làm bạn với cô là từng hồi chuông vang, mỗi lần nghe nó cô đều cảm thấy rầu rĩ trong lòng, sau này lớn lên mới biết đó là cảm giác tịch mịch.
“Anh biết hai người đã chung sống với nhau năm năm – một thời gian khá dài.” Vũ Dã nhẹ giọng, tha thiết nói: “Phiêu Linh, em còn cả cuộc đời phía trước, năm năm so với thời gian ấy quả thật rất ngắn ngủi, em không thể vì năm năm đó mà ảnh hưởng đến cả đời.”
Phiêu Linh bi ai thầm nghĩ nếu cô sống đến trăm tuổi, cũng muốn quay về khoảng thời gian đẹp nhất kia.
Cân nhắc mãi, Phiêu Linh mới có đủ dũng khí đi gặp Joe.
Lúc nghỉ trưa, cô đi vào quán cafe thanh nhã, đã thấy Joe.
Phiêu Linh bình tĩnh đi tới.
“Joe.”
Joe ngẩng đầu, cao thấp đánh giá Phiêu linh, nhíu mi: “Tiểu thư, cô biết tôi?”
Phiêu Linh bất đắc dĩ cười cười.
Joe lấy tay gõ đầu, ra vẻ tỉnh ngộ: “Cô giống một người bạn tốt trước đây của tôi, bởi vì cô ta vô cớ mất tích nên chúng tôi đã tuyệt giao.”
“Xin lỗi.” Phiêu Linh nói: “Là em không đúng.”
Joe thở dài: “Đại tiểu thư, cô cuối cùng cũng nhớ tới tôi.”
“Em luôn nghĩ đến anh.”
“Thật ư?”
“Joe, anh là người rất quan trọng với em.” Phiêu Linh khẩn thiết nói.
“Quên đi, coi những lời này là thật, anh sẽ tha thứ cho em.” Joe bỗng nhiên nhớ ra gì đó: “Mấy năm qua khỏe không?”
“Anh xem mỡ trên người em dày thêm mấy phân là biết ngay.”
Lần này trở về, mọi người đều giống nhau cùng hỏi cô một vần đề.
“Béo lên rất nhiều. Nhưng thế này mới xứng với chiều cao của em, hồi trước em ăn thế nào cũng không mập.”
Phiêu Linh lập tức hỏi: “Anh thì sao? Vẫn cùng người kia sống chung?”
“Chia tay rồi.”
“Vì điều gì?”
“Quên.” Joe nhún vai: “Loại sự tình buồn bực đó nhớ làm gì.”
“Nhưng có nhiều người không quên được.”
Joe nháy mắt: “Cho nên bọn họ mới đau khổ.”
“Uhm.” Phiêu Linh lặp lại: “Cho nên bọn họ mới đau khổ.”
“Em vẫn cùng Vũ Dả ở chung một chỗ?” Đề tài quay về Phiêu Linh.
Phiêu Linh cười cười.
“Cũng tốt, hiện tại em có Vũ Dã, Diệc Sinh có Mao Cẩn Viện, mọi người đâu đã vào đấy, chuyện cũ trước kia có thể xóa bỏ.”
“Phiêu Linh hạ mắt, ngón tay vân vê chén cafe.
Mao Cẩn Viện, người mà Diệc Sinh sắp lấy có tên Mao Cẩn Viện.
Joe thở dài: “Anh thường suy nghĩ, nếu hồi đó không sắp xếp để hai người gặp mặt, có lẽ hai người không phải trải qua nhiều thống khổ như vậy.”
Nếu không gặp nhau, cũng chẳng phải chia lìa.
Phiêu Linh nuốt nước mắt vào trong, không để ý nói: “Có gì quan trọng đâu, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của mình.”
“Diệc Sinh?” Joe nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng chưa biết được.”
Phiêu Linh che giấu căng thẳng, bưng tách cafe lên uống, cũng nuốt cả những nghi vấn muốn hỏi vào trong lòng.
Cô không dám hỏi.
“Đúng rồi, cô gái bán đứng em cũng không có kết cục hay ho gì.”
“A Tiêu?… Cô ấy sao rồi?”
“Cô ta hút thuốc.”
Phiêu Linh bỗng thấy trong đầu ầm một tiếng: “Cô ấy hút thuốc phiện?”
“Em đi được nửa năm thì cô ta đém quán bar bán lại, nghe nói hiện tại sống dựa vào Hạ Cảnh Vân.” Joe nhìn thần sắc Phiêu Linh, không cho là đúng: “Tiểu thư, xin hãy thu hồi bi thương trên mặt, trào lưu lấy ơn báo oán đã không còn lưu hành nữa rồi, chớ sắm vai người tốt trước mặt anh.”
Phiêu Linh nhẹ nhàng ngả vào ghế dựa, rũ mắt: “Anh biết không, năm 10 tuổi ấy em phát sốt, nằm giường hai ngày hai đêm không ai hỏi đến. Là cô ấy cõng em đến bệnh viện.” Phiêu Linh vuốt ve cánh tay, bên tai như còn quanh quẩn tiếng khóc sợ hãi, giọng nói non nớt của A Tiêu: “Phiêu Linh, cậu không được chết!”
“Nếu không có cô ấy, em đã sớm chẳng còn.” Phiêu Linh sắc mặt bình tĩnh: “Đến cuối cùng, vẫn là em nợ cô ấy nhiều.”
Joe nghẹn lời, trầm mặc một lúc, khuyên nhủ: “Tình hình thực tế của cô ta không phải không tốt, phía sau còn có người gia thế như vậy.”
“Hạ Cảnh Vân là hạng người gì, chúng ta đều biết. Sống chung với hắn sao có thể dễ dàng. Hắn càng chiếu cố cô ấy, cô ấy càng phải hy sinh nhiều.”
“Anh cũng không giúp gì được.”
Phiêu Linh cười cười, nhìn đồng hồ: “Em phải đi, buổi chiều còn quay quảng cáo.”
“Đợi chút, xem như hôm nay em mời.”
Phiêu Linh sảng khoái đáp ứng, đứng dậy đến quầy trả tiền.
Đi chưa được hai bước, Joe bỗng gọi cô lại.
Trên mặt Joe hiếm thấy thần sắc trịnh trọng như bây giờ: “Nếu có lần sau, em nhất định phải cho anh biết em bình an.”
Phiêu Linh cảm thấy chóp mũi nóng lên, nặng nề gật đầu.
Có Joe quan tâm thế này, xem ra ông trời không quá keo kiệt với cô.
Phiêu Linh đi vào nơi quay quảng cáo, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Vũ Dã, đoán chừng bởi vì chuyện lần trước.
Cô không hối hận, đó là những lời cô muốn nói, không thể để Vũ Dã tiếp tục chờ đợi mãi.
Phiêu Linh thừa nhận, những năm gần đây, cô coi Vũ Dã như chiếc phao cứu sinh, mờ mịt nắm lấy. Vũ Dã lấy cớ cô không dụ dỗ anh, tất cả đều do anh tự nguyện để cô có thể thanh thản mà hưởng thụ sự giúp đỡ của anh.
Nhưng nghĩ lại, đúng là cô đã mắc sai lầm, vô ý hay cố ý, đều là cô sai.
Đúng lúc này, một nhân viên nhắc nhở cô: “Phiêu Linh, công ty kia đến rồi.”
Phiêu Linh phục hồi tinh thần, thấy một người phụ nữ đang bước lại chỗ cô.
Phiêu Linh tinh tế đánh giá, cô ấy không thấp hơn mình bao nhiêu, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, mặc trang phục của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng dành cho nữ, cách ăn mặc không chê vào đâu được.
“Người đại diện phát ngôn cho sản phẩm lần này là Lâm Phiêu Linh.” Nhân viên giới thiệu: “Đây là trưởng phòng tiêu thụ sản phẩm Mao Cẩn Viện.”
Nghe vậy, Phiêu Linh rùng mình.
Mao Cẩn Viện, cùng tên với vị hôn thê của Diệc Sinh, lẽ nào là cô ấy?