Đọc truyện Ta Sinh Con Cho Tổng Tài – Chương 334: Pn – 5 Hội Gay Dâm Đãng Tương Thân Tương Ái
Edit: Hestia
Beta: Vịt
“Bất luận là thành công hay không, em và Duệ Duệ vẫn sống tốt mà phải không?” Dư Bảo Nguyên mỉm cười, sờ mặt Cố Phong, ngón tay lưu luyến trên khóe mắt hắn, sờ theo nếp nhăn nơi khóe mắt, “Đừng nghĩ về những chuyện không vui kia nữa, chúng ta như hiện tại là hạnh phúc nhất rồi không phải sao? ”
Cố Phong bị Dư Bảo Nguyên sờ đến cả toàn thân sung sướng, hắn vươn tay bao lấy mu bàn tay của Dư Bảo Nguyên: “Anh yêu em.”
Dư Bảo Nguyên ngẩn ra, sau đó vành tai đỏ ửng lên, “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này? Chúng ta sống với nhau nhiều năm như vậy, mắc ói quá.”
“Anh nói bao nhiêu lần cũng không thấy mắc ói,” Cố Phong cười híp mắt, hắn hơi cúi đầu, hôn lên môi Dư Bảo Nguyên một cái, “Trước giờ anh không thể ngờ được, hóa ra sẽ có một ngày, anh sẽ yêu em đến như vậy, yêu con trai của chúng ta, yêu cái gia đình này đến thế.
”
Dư Bảo Nguyên xoa đầu Cố Phong: “Em biết.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sự dịu dàng và ấm áp bao năm qua, đều hiện hữu qua nụ cười này.
Cố Gia Duệ hoàn toàn bị cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ thu hút, cậu chạy xung quanh, hét lên sung sướng, bên kia bẻ cành, bên đây thì ra sức chà đạp mấy bông hoa nhỏ tội nghiệp.
Lúc Dư Bảo Nguyên tóm lấy cậu, nhóc con ngồi xổm cẩn thận quan sát một con bọ nhỏ trên mặt đất, lâu lâu lại đưa tay ra chạm vào hai chiếc râu mỏng manh của con bọ.
Cố Phong nhìn cảnh này thì mỉm cười: “Thằng nhóc này rất hiếu động ham chơi, anh nghĩ sau này sẽ rất khó quản lý, học lực của nó ước chừng cũng chỉ ở mức khá thôi.”
Dư Bảo Nguyên liếc mắt nhìn Cố Phong: “Ai lại nói cái này với con trai mình như vậy?”
Cố Phong cười nhẹ, không nói gì.
Dư Bảo Nguyên kéo Cố Gia Duệ lên, nắm tay cậu, cả ba người cùng nhau đi về homestay.
Vừa đến trước cửa homestay, đã thấy Hùng Vũ Đan đang vội vàng thu dọn đồ đạc.
Bạn trai của hắn trông có vẻ rất lo lắng, giúp Hùng Vũ Đan mở cốp xe, mở ra chiếc vali sau xe.
Cái tình thế này……!
Là muốn đi đâu?
Dư Bảo Nguyên cau mày, nhìn nhau với Cố Phong, trong mắt hai người đầy hoang mang
Cậu bước tới, vỗ vỗ vai Hùng Vũ Đan: “Thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”
“Tôi muốn xuống núi, có việc gấp.” Hùng Vũ Đan thở hổn hển.
“Chuyện gì mà vội vàng muốn xuống núi?” Dư Bảo Nguyên hỏi.
Hùng Vũ Đan cất đồ vào trong vali sau xe, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm một chút, đưa điện thoại di động cho Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên cầm điện thoại di động lên xem, thấy trong danh sách hot search của Weibo, chị Thiên Hương bạo hành cha ruột mình, nằm trên cùng.
“Tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể”, Hùng Vũ Đan nói, “Nhưng chắc chắn là có người đứng sau lưng gây ra, đương nhiên, không giống với việc bạn trai tôi sau lưng làm tôi, mà là kiểu làm sau lưng tôi ấy, cậu hiểu không.”
Dư Bảo Nguyên khóe miệng giật giật: “Hiểu, hiểu.”
“Hiện tại tôi phải xuống núi một chuyến, tín hiệu trên núi không tốt lắm, muốn gọi trực tiếp hay gọi video cũng không tiện.” Hùng Vũ Đan mở cửa xe ngồi vào, “Bạn trai tôi trước hết sẽ ở lại đây, vậy nên phiền các cậu chăm sóc anh ấy, chờ công việc của tôi xong xuôi sẽ quay trở lại.
”
Dư Bảo Nguyên chưa kịp nói thêm vài câu nữa, Hùng Vũ Đan đã vội khởi động xe, chạy dọc theo con đường lát đá về phía chân núi, để lại một câu “Liên lạc qua WeChat”, âm thanh tan biến bay theo gió.
Bạn trai của Hùng Vũ Đan vẫn đứng đó, cho đến khi xe của Hùng Vũ Đan biến mất khỏi tầm mắt.
“Đi thôi anh bạn,” Dư Bảo Nguyên vỗ vai người đàn ông, “Tin tưởng bạn trai anh, cậu ấy nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết được rắc rối này thôi, chúng ta cùng nhau trở về đón năm mới.”
Người đàn ông thở dài, “Tôi chỉ hơi lo lắng một chút.”
Tối hôm đó, chủ homestay đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, từng món từng món được bày ra trên bàn.
Dưới ánh đèn, những món ăn này trông rất đẹp mắt nhưng……!
Dư Bảo Nguyên liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lộ Dương và Lục Dương đâu.
Cậu hỏi: “Đám người Lục Dương đâu? Sao không thấy bóng dáng ai vậy?”
Bạch Hướng Thịnh nhún vai: “Mấy tiếng rồi tôi thấy người đâu, đoán chừng đã chạy đi đâu chơi rồi.”
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười, nghĩ đến hai tên đàn ông đi cùng nhau, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Cậu cầm đũa lên: “Vậy chúng ta ăn tối đi.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó thì nghe thấy tiếng cười của Lộ Dương.
Dư Nảo Nguyên quay đầu lại, chỉ thấy hai người Lộ Dương và Lục Dương, mặc áo choàng tắm kiểu Nhật rộng rãi thoải mái, đi về phía bàn ăn với khuôn mặt đỏ bừng.
Dư Bảo Nguyên nhìn kỹ, áo choàng tắm của Lục Dương vẫn được che kín.
Nhưng Lộ Dương……!
Lồng ngực không được che chắn, lộ ra một mảng da thịt lớn.
Mà trên vùng da này, có một mấy cái dấu hôn, đặc biệt chói mắt.
“Oh,” Dư Bảo Nguyên gắp một cọng rau, nhướng một bên mày tỏ vẻ không có ý tốt nói, “Hai người các cậu, mới làm chuyện xấu gì đó?”.