Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 28: Khát vọng nguyên thủy của thiếu niên


Đọc truyện Ta Sinh Con Cho Tổng Tài – Chương 28: Khát vọng nguyên thủy của thiếu niên

Edit + Beta: Vịt

“Làm…… Vịt?”

“Đúng á,” Lộ Dương chỉ chỉ biển quán loang loáng trên nóc, “Tớ làm vịt cực kỳ giỏi, tớ trời sinh chính là làm vịt!”

(Làm vịt cũng có nghĩa là làm trai bao)

Dư Bảo Nguyên khả năng hiểu lầm cái gì, cúi đầu ho khan mấy tiếng, “Được…… nhỉ.”

Lộ Dương cau mày oán trách: “Tớ con mẹ nó sau khi thi tốt nghiệp gửi tin nhắn cho cậu, cậu đều không rep!”

“Hồi đó số đó bị trộm, không tìm lại được. Tớ đổi số mới, phương thức liên lạc của rất nhiều người cũng đều mất.”

“Khó trách,” Lộ Dương bĩu môi, “Tớ nói số của cậu làm sao bỗng nhiên bắt đầu ở trong group bạn bè khoe ảnh sex chứ, hóa ra là bị trộm số.”

Dư Bảo Nguyên có chút lúng túng, “Hóa ra số đó xóa rồi nhỉ, thứ mất mặt.”

Lộ Dương khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Cậu bây giờ làm việc ở đâu?”

“Tớ ở tập đoàn Cố thị làm trợ lý.”

“Cậu lợi hại nha,” Lộ Dương cười hì hì, “Cừ hơn nhiều so với tớ ở đây làm vịt.”


“Vậy…… Mình lưu phương thức liên lạc?”

Lộ Dương thần thần bí bí mà tiến tới bên tai Dư Bảo Nguyên, nhiệt khí gãi tới tai cậu ngứa, “Nhiều năm như vậy rồi…… Cậu bây giờ có thể làm mặt trên chưa?”

Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, “Có lẽ…… Không thể.”

“À, vậy thì đừng lưu phương thức liên lạc nữa.”

Dư Bảo Nguyên mông lung.

Lộ Dương phì cười một cái, “Xem cái dáng vẻ ngốc nghếch của cậu kìa, tớ nói giỡn đấy.” Vừa nói, Lộ Dương từ trong quán đi ra, “Đi thôi, bạn cũ, hai ta đi uống trà chiều!”

“Cậu không cần trông quán?”

Lộ Dương bĩu môi, “Buổi trưa lượng người ít, lúc buổi tối nhiều người mới dễ làm vịt đấy.”

Hai đứa bạn cũ lâu không gặp mặt vội vã tìm quán trà, gọi ấm trà, gọi mấy món điểm tâm ngọt. Nhìn mặt nhau hơi có thay đổi, trong lúc nhất thời lời trong lòng muốn nói mãnh liệt như thủy triều.

Lộ Dương ăn miếng bơ hạnh nhân, “Anh Bảo, nhiều năm như vậy, cậu sống rất tốt chứ.”

Dư Bảo Nguyên hừ nhẹ một tiếng, “Cứ sống vậy thôi, cuộc sống sau này vẫn khó nói lắm.”

“Ừm,” Lộ Dương gật gật đầu, tùy ý ngọt ngấy của bơ hạnh nhân tan trong miệng, “Vẫn một mình?”

“Không phải một mình có có thể là một con chó sao?? Dư Bảo Nguyên khinh bỉ, “Cô đơn lắm.”

Lộ Dương bỏ thìa xuống, “Cậu cũng quá gây thất vọng rồi đi. 20 tuổi rồi, Dư Bảo Nguyên, cửa hàng hoa cúc của cậu vẫn chưa khai trương sao? Trong Thủy Liêm động kia của cậu kết hết mạng nhện rồi đi!”

Dư Bảo Nguyên hung hăng xẻo hắn một cái, “Có thể nói chuyện hay không? Tớ cũng không phải không ai muốn, vừa chia tay không lâu.”

Lời Lộ Dương mang theo thâm ý mà ồ một tiếng, “Chia tay với ai?”

Dư Bảo Nguyên nhấp một ngụm trà trái cây, “Cậu không quen đâu.”

Lộ Dương nhìn sắc mặt Dư Bảo Nguyên, “Nghe giống như là cậu không muốn bị nhắc tới chuyện cũ tư mật, nếu như cậu muốn khiến tớ nghi ngờ, không thể nào,” Hắn dừng một chút, “Thành thật khai báo đi.”

Dư Bảo Nguyên khẽ cười một tiếng, dù sao cũng không có gì không thể gặp người, liền kể đại khái chuyện mình và Cố Phong một lần.

Cậu thì tâm như nước lặng, ngược lại Lộ Dương nghe tới cả kinh, giống như mèo hoang thành tinh, “Hắn cứ như vậy bắt nạt cậu, sau đó đá cậu?”


Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, lại lắc đầu, “Không có gì to tát.”

“Cậu không dạy dỗ hắn? Không mạnh mẽ đạp rễ cây của hắn? Tại sao, tại sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này!”

“Đó là tớ rộng lượng, lười so đo với hắn.”

Lộ Dương đưa mắt nhìn cậu hồi lâu, “Trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền (*), hắn bắt nạt cậu như vậy cậu cũng không tính toán, trong bụng cậu có thể chống đỡ tàu sân bay đi,” Sau đó oán hận nói, “Nếu không tớ dạy dỗ hắn cho cậu?”

((*) câu gốc đầy đủ là “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền, đại đỗ năng dung thiên hạ nan dung chi sự.” Nghĩa là: bụng ông Tể tướng có thể chống được thuyền, cái bụng lớn có thể dung chứa được những điều mà thiên hạ không thể dung chứa. Ý muốn nói, làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng)

Dư Bảo Nguyên nhún nhún vai, “Người ta là tổng tài tập đoàn Cố thị, quyền thế cực lớn, cậu muốn dạy dỗ hắn thế nào?”

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lộ Dương thoáng cái bị hỏi ngược, cau mày cúi đầu nghĩ, thần thần bí bí mà tiến tới bên cạnh cậu, “Nếu không như vậy, cậu xem, ngã tư đường phía trước có một bầy chó hoang, cậu đút cho chúng nó ít xương, lúc họ Cố đi làm……”

“Thôi đi cậu, đừng tới lúc đó tớ bị chó hoang đuổi 3 con phố. Được rồi, không cần cậu dạy dỗ hắn, bọn tớ chia thì chia rồi, tớ không muốn dây dưa.”

Lộ Dương nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rốt cục thở dài, “Cố Phong này, chính là vểnh lỗ đít nhìn trời, loại hàng có mắt không tròng! Thôi vậy, cậu nghĩ thông là được rồi.”

Không khí trong lúc nhất thời ngưng lại. Dư Bảo Nguyên quăng mắt nhìn phía bên ngoài, ánh mặt trời vừa lúc.

Nói là nghĩ thông rồi, nhưng mà……

Cậu ở dưới mặt bàn lén sờ bụng mình. Trong này chính là sinh mệnh nhỏ, rốt cục là mối liên hệ không cách nào cắt đứt với Cố Phong.

Lộ Dương nghiêng nghiêng cổ, “Hiện tại được rồi, cậu cũng cô độc, tớ cũng cô độc, chúng ta quả nhiên là một đôi anh em cùng cảnh ngộ.”


Dư Bảo Nguyên khẽ mỉm cười, không nói chuyện.

“Tớ chủ nhật này định tới một hội quan hệ hữu nghị, cậu đi cùng tới chữ?”

Dư Bảo Nguyên nhíu mày, “Hội quan hệ hữu nghị?”

Nghe rất ái muội.

“Đúng á, Lộ Dương cười đến híp mắt, “Hội quan hệ hữu nghị tràn đầy hơi thở của cơ bắp tinh anh, khắp nơi đều đàn ông tốt, tới không?”

Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt kia của Lộ Dương, có một loại cảm giác sắp bị lừa lên thuyền giặc.

Lộ Dương tiến tới bên tai cậu, “Cậu biết, chủ đề của quan hệ hữu nghị lần này là gì không?”

“Là gì?”

“Chủ đề quan hệ hữu nghị lần này là……” Lộ Dương cười hì hì một cái, “Thú tính.”

=================

Tác giả: Thú tính…… Dĩ nhiên cũng có thể mở ra xem hi hi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.