Bạn đang đọc Ta Sẽ Làm Ấm Chăn: Chương 9: Hái Hoa Tặc 2
“Nhà đò, nhà đò… Chờ một chút… Chờ một chút…”
Ta đứng cạnh bến tàu, hướng về phía thuyền buôn chuyến cuối cùng vẫy tay, nhưng thuyền nhỏ cơ hồ không muốn dừng lại. Chúng ta nhóm ba người, chỉ thấy thuyền kia càng lúc càng xa, cuối cùng gần như không nhìn thấy nữa.
“Xem ra, ngày hôm nay chúng ta không đến được.” Bao Hựu Văn chắp tay sau lưng, đứng đón gió, thanh y phiêu phiêu, ánh mắt trông về phía xa vô cùng, một phen nói nhảm dù sao vẫn phát biểu.
Ta hướng lên nói suýt nữa làm rớt tất cả tay nải lớn nhỏ, tức giận nói: “Thiếu gia, dọc theo con đường này nếu không phải ngươi ngu đường liên lụy, phi ~ còn làm bộ biết đường, làm cho chúng tiểu nhân đã ăn no còn theo ngươi lượn nửa ngày, phỏng chừng hiện tại chúng ta đã ở trên thuyền.”
Không nói, còn không bực bội.
Nói một cái, cơn tức nó xông lên đến đầu. Gốc rễ tiểu tử này chính là một kẻ ngu đường, vẫn còn lỗ mãng giả người từng trải, ta thấy hắn nói khí thế hùng dũng hiên ngang như thế, vỗ ngực cam đoan thiếu chút nữa vỗ ra máu. Ta nhất thời mềm lòng nên mới theo ý muốn của lão nhân gia hắn, ai ngờ?
Nửa ngày trôi qua, chúng ta vẫn còn lượn vòng ở đường cũ, cuối cùng vẫn là người phu xe yếu ớt nói một câu: Thiếu, thiếu gia, chúng ta đến phủ rồi…
-_-|||
Ai biết, Bao Hựu Văn từ cái gì tạo thành, gãi đầu hướng ta cười hả hả, thấy sắc mặt ta không đúng, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, mặt không đỏ tim không đập nói: A —— thật mệt á. Liền tìm một góc trên xe cắm đầu ôm gối, tư thế kia xem bộ dáng là đánh chết cũng không muốn đi ra ngoài nữa.
Chỉ thấy, Bao Hựu Văn mánh khóe trước sau như một, xoay người, hướng ta cười thản nhiên, đặc biệt bình tĩnh nói: “Tiểu Thủy, ngươi chính là quá nóng nảy, thiếu gia ta bình thường phân phó ngươi thế nào, đối nhân xử thế nhất định phải bình tĩnh bình tĩnh á.” Gương mặt vân đạm phong khinh, rất nhiều thất tình lục dục toàn bộ thản nhiên ném mất.
“…” Ta lười cùng hắn nói nhảm, tên khốn khiếp này ngươi càng nói hắn béo, hắn lại càng thở hổn hển.
“Xem ra, chúng ta tối nay phải tìm chỗ trọ rồi.”
Thấy ta không để ý hắn, trái lại hắn thật biết tìm ình một bậc thang leo xuống, hướng về phía Thu Thủy muội muội ở phía sau vẫn trầm mặc nhiệt tình nói.
Thu Thủy muội muội cả người giật mình, hai gò má ửng đỏ hướng về Bao Hựu Văn cười ngọt ngào, cúi đầu, nỉ non “Vâng”, bộ dáng kia đẹp không sao tả xiết á! (Thủy: Khi nào, ta cũng có thể e thẹn một lần? Lệ á
)
Đợi đến khi chúng ta đến khách điếm bình dân, quả nhiên giống như tất cả tiểu thuyết viết, phòng ở khách điếm bình dân vĩnh viễn không đủ dùng.
Khi chưởng quỹ ý vị thâm trường hướng hai ngón tay về phía chúng ta, một nửa trái tim ta rốt cuộc được thả lỏng, may là không ác đến độ chỉ còn lại một gian phòng. Hoàn toàn không để ý Bao Hựu Văn bĩu môi lầm bầm, ta và Thu Thủy tạm thời ngủ một gian phòng, tiểu tử kia một gian.
Bởi vì quá mệt mỏi, ta nhìn thấy giường liền cười ha hả. Nhưng mà, vì ta là nha hoàn, một người không thể so với hoàng liên ngọt bao nhiêu nha hoàn số khổ bấy nhiêu, vì vậy trước còn phải hầu hạ Bao Hựu Văn rửa mặt chải đầu mới có thể ngủ. Chờ tiểu tử kia tất cả đều sạch sẻ, sắc trời cũng đã tối rồi.
Ta vươn vai mệt mỏi.
“Tiểu Thủy.” Ta nhìn cái người đang nằm ở trên giường đắp chăn, Bao Hựu Văn chỉ lộ đầu ra, tóc đen dài vén lên gối ngọc, đôi mắt chớp chớp á, lấp lánh.
“Cái gì?”
Chỉ thấy hắn xê dịch vào trong, vén lên một góc chăn, vỗ vỗ: “Ta một mình hơi sợ, đến, đơn thuần bồi thiếu gia trò chuyện.”
Ta hướng hắn cười cười, “Ba ——” một tiếng, mang theo nặng nề lên cửa.
Kao! Vờ thuần khiết, tiểu tử này chỉ có một chiêu, trước đây không ít lần ăn mệt…
Phần lớn phòng trong quán trọ đều tắt đèn, vì không thấy rõ thẻ bài của quán trọ, ta lấy mồi lửa trong lòng ra, miễn cưỡng chiếu sáng.
Đột nhiên một bóng người vọt tới, nhất thời không cầm chắc mồi lửa rơi thẳng xuống đất tắt trong nháy mắt, ta miễn cưỡng mơ mơ hồ hồ thấy một chút hình dáng người kia, đại khái là một người trung niên.
“Đi đường thế nào không nhìn một chút.” Ta tức giận nói, cúi người tìm mồi lửa.
“…” Người nọ vẫn im lặng.
May là, vẫn còn có mấy gian phòng sáng, tuy rằng không đến mức sáng quá, nhưng so với tối đen vẫn hơn nhiều. Thật vất vả mới tìm được mồi lửa, thổi sáng, mới phát hiện người nọ đã sớm không thấy tung tích. Ta cũng không muốn nghĩ nhiều, tìm được phòng, ta liền ngủ.
Thật mệt.
…
Mắt dường như thật nặng. Đây là hương gì, sao thơm thế? Trong đầu không kịp tìm tòi, liền mê man.
“Thật đẹp… Á!” Cảm giác loáng thoáng có vật gì ở trên mặt mò mẩm.
Ta khó chịu liền động.
“Hề hề… Mỹ nhân…” Cảm giác có người vỗ vỗ mặt ta.
Mỹ nhân.
Ai?
Thanh âm thật xa lạ.
…
Không đúng! !
Ta chợt mở mắt, cảm thấy cả người vô lực. Trước mắt một mảng mờ mịt, mờ mờ ảo ảo thấy không rõ lắm. Dưới thân mềm mại, ở trên giường? !
Dụng khí lực toàn thân, nhưng ngay cả đầu ngón tay đều không nhức nhích được, đầu choáng váng, vô cùng đau.
“Mỹ nhân, tỉnh chưa?” Bên tai một thanh âm cực trầm truyền đến, xen lẫn hà hơi ngay tai.
“Ngươi… Là, ai?” Cả người mềm nhũn dị thường, hơn nủa ngày mới miễn cưỡng phát ra âm thanh, lại nghe thật yếu ớt, không hề có khí lực.
“Ha ha… Giọng của mỹ nhân cũng thật dễ nghe, lần này thật sự ta nhặt được rồi. Qua đêm nay, sợ là nàng khó quên được ta là ai.
Vì nhìn không thấy, nên giác quan trên người cực kỳ mẫn cảm, cảm giác có hai tay không nhanh không chậm cởi nút thắt rườm rà trên người.
Hái hoa đạo tặc?
Ta sợ đến cả người cứng đờ, không biết làm sao bây giờ, một lúc bối rối.
“Mỹ nhân à, nàng xem đêm nay ánh trăng thật là đẹp, nhưng mà nếu so với nàng còn thua kém, gặp mặt một lần, thực sự là khắc cốt minh tâm á.” Bỗng nhiên cảm giác được tay kia luồn vào bên trong áo. Cả người ta căng thẳng như bị trúng tà, dị thường cứng đờ.
Trong khoảnh khắc ấy, vốn đầu óc có chút mộng mị chợt thanh tĩnh.
Ta không chú ý, đôi tay xấu xa kia trượt trên người ta, tích góp dũng khí.
“Ai u, thật là. . . Đáng ghét.” Cực kỳ mềm mại lúc này nghe ra lại đặc biệt quái đản.
Người nọ không ngừng bận rộn trên người rõ ràng ngừng lại.
“Người ta. . . . .không thích quá mờ.” Nói xong ta không quên mập mờ hà hơi lên mắt hắn.
Người nọ toàn thân chấn động, ngây ngẩn cả người.
“Oan gia, chàng là oan gia của ta.”
Ta thở mạnh, ép buộc bản thân nghìn vạn lần không được ngủ, rồi nói tiếp: “Ai, Đường Thủy ta sống lâu như vậy, lớn lên đức hạnh, sớm đã thấy đời này khó gả ra ngoài… Ai ngờ, cũng may là… có oan gia như chàng xuất hiện…”
“Nói bậy!”
“?”
Người nọ hiển nhiên có chút phản ứng không kịp, nói rằng: “Nghĩ tới ta, đường đường thượng. . .”
Người nọ đột nhiên ngậm miệng, hồi lâu mới nói tiếp: “Ta đường đường “Phiên nhiên[11] công tử” đến đây trộm ngọc trộm hương, lúc nào quá phận, điểm này mánh khóe của nàng không lừa bịp được ta.” Hắn lớn tiếng phản bác, giống như ta đang khiêu chiến quyền uy của hái hoa đạo tặc hắn.
[11] nhanh nhẹn á
“Vâng.” Ta nhàn nhạt vâng, liền không lên tiếng nữa.
…
“Nàng tại sao không nói chuyện, có phải nàng bị á khẩu không trả lời được!” Hắn nhịn không được mở miệng trước.
“Ta là cảm kích.”
“Cảm kích?”
“Không nghĩ tới, công tử hẳn là người đầu tiên khen ta là mỹ nhân.”
“. . .”
“Nàng.”
“Công tử ~~ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng á…”
…
Hắn lại không làm việc.
Không bao lâu, hắn lấy mồi lửa trên người ta, đứng dậy châm ngọn nến trong phòng. Nhất thời, cả gian phòng đều sáng lên.